Trình Hạ nói: “Thật ra gần đây em rất đau khổ, em không muốn như vậy nữa, dù là học tập hay cuộc sống, chị ơi chị có thể giúp em không.”
Diệp Hiệu nói: “Chẳng phải chị vẫn luôn giúp em đấy sao?”
Nếu không thì cô sẽ không đồng ý đến đây một tuần hai lần trong lúc cô đang bận rộn như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với Trình Hạ ngày hôm nay là một cột mốc quan trọng, cô bé thấp thỏm, phấn khích, không tài nào ngủ được, cô bé dí sát vào cổ Diệp Hiệu ngửi ngửi giống chú chó con, Diệp Hiệu không có thói quen dùng nước hoa nhưng trên người cô vẫn có mùi thơm thoang thoảng.
Trình Hạ cảm thấy bản thân đã là bạn bè hoặc chị em với Diệp Hiệu: “Em sắp thi giữa kỳ rồi.”
Diệp Hiệu: “Cố lên.”
Trình Hạ: “Nếu lần này em tiến bộ, chị có thể cho em một phần thưởng không?”
Diệp Hiệu hỏi: “Sao chị lại phải cho em phần thưởng?”
Trình Hạ bướng bỉnh nhìn cô, nhưng nỗi thấp thỏm trong lòng vẫn chưa giảm bớt: “Bởi vì em muốn.”
Diệp Hiệu khẽ cười: “Em có thể nói thử, để chị xem chị có thoả mãn được em không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Hạ nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Em muốn đi du lịch, nhưng một mình em thì không đi được.” Cô bé nhìn về phía sườn mặt Diệp Hiệu, lại nhỏ giọng bổ sung thêm: “Không cần phải đi đâu xa đâu, gần thôi cũng được.”
Lặng lẽ bày tỏ: Chị đi cùng em.
Diệp Hiệu yên lặng mấy giây, trong lòng cô nhanh chóng tính toán một số chuyện: “Nếu lần này em thi lọt vào top mười lăm của lớp thì chị sẽ đưa em đi chơi, bán kính là tất cả mọi nơi có thể đến trong khoảng thời gian ba tiếng lái xe. Điều kiện tiên quyết là chị phải gọi điện thoại cho mẹ em, bà ấy gật đầu đồng ý mới được.”
Nói qua nói lại, điểm số vẫn là lực lượng sản xuất chính, Trình Hạ nói: “Được ạ.”
Kết thúc cuộc nói chuyện, Diệp Hiệu nhắm mắt lại, không còn nói thêm câu nào nữa, Trình Hạ cũng dần dần chìm vào trong giấc ngủ say, lúc cô sắp ngủ lại nghe thấy dưới tầng vang lên tiếng đóng cửa, Cố Yến Thanh rời đi.
Năm giờ năm mươi phút sáng Diệp Hiệu tỉnh dậy, cô rời giường rửa mặt xong rồi mới gọi Trình Hạ dậy.
Cô chuẩn bị đi ra ngoài mua bữa sáng, rồi sau đó gọi xe đưa học sinh cấp hai đến trường học.
Vừa mới xuống tầng một, Cố Yến Thanh đã đứng bên cạnh bàn ăn, trên mặt bàn đá cẩm thạch có bày mấy món ăn sáng, đồ ăn sáng rất đa dạng.
Trên mặt anh gần như không có bất cứ biểu cảm nào, cũng không có mệt mỏi, một bộ đồ công sở nghiêm trang, áo sơ mi màu xám nhạt, quần dài màu đen, mái tóc ngắn gọn gàng giống như sắp sửa đi tham gia cuộc họp báo của bộ ngoại giao.
Không thể phủ nhận, sự từ chối của Cố Yến Thanh đã mang đến áp lực cho cô, khi hai người đứng cạnh nhau trong lòng Diệp Hiệu sẽ đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng cô không hối hận với những gì cô đã nói, cô cảm thấy bản thân nên bày tỏ một cách thành thật, dục vọng chỉ là chuyện bình thường của con người.
Được là được, không được là không được thôi.
Cố Yến Thanh gọi cô: “Ăn sáng trước đi, chờ lúc nữa tôi đưa Trình Hạ đến trường học rồi sẽ đưa em đi.”
Diệp Hiệu lấy lại tinh thần, nói: “À, anh đưa em ấy đến trường luôn là được, tôi về trước đây, thời gian không còn sớm nữa.”
Cô chuẩn bị rời đi, đi đến cửa lại bị Cố Yến Thanh nắm lấy cổ tay, anh hơi nhíu mày: “Diệp Hiệu, em không cần như vậy đâu.”
Diệp Hiệu hỏi: “Không cần gì cơ?”
Bỗng nhiên Cố Yến Thanh cao giọng, ra lệnh như không vui: “Sang đây ăn sáng.”
Cô không nhúc nhích, kiên trì nói: “Thật sự không cần.”
Cố Yến Thanh bất lực hỏi: “Trong định nghĩa về mối quan hệ của em, chúng ta chỉ có thể lên giường, ăn bữa cơm cũng coi như ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương sao?”
Hoá ra anh tức giận trông sẽ như này, Diệp Hiệu nghĩ.
…
Kỳ thi giữa kỳ của Trình Hạ vào cuối tháng 10 nên chỉ còn mấy ngày nữa.
Sau khi Diệp Hiệu quay trở về trường học, cô đã viết lại chuyện này vào sổ tay, trịnh trọng đặt nó thành chuyện đầu tiên cần phải làm.
Thật ra Diệp Hiệu cũng không phải người quá nhiệt tình, cô không có bạn thân ngày nào cũng phải dính lấy nhau tám chuyện, sau khi tốt nghiệp mối quan hệ của cô với bạn cùng phòng khoa chính quy cũng nhạt như nước lã.
Đối với Trình Hạ, có lẽ là vì người nhà của Trình Hàn. Cũng có thể là vì cô bé kia vừa yếu ớt vừa đáng yêu, chạm được đến nơi mềm mại trong nội tâm Diệp Hiệu, Diệp Hiệu muốn đối xử tốt với cô bé thêm chút nữa, muốn xem thử cô bé có thể đi được bao xa.
Tuy Diệp Hiệu không có quá nhiều tiền, nhưng cô vẫn có sự quyết đoán khi chi nhiều tiền, đương nhiên dẫn một cô gái đi chơi cũng chẳng tốn kém là bao. Sau khi được phát tiền lương thực tập, cô gửi một khoản tiền cho ba mẹ, rồi lấy một phần ra làm quỹ đi du lịch.
Điểm thi giữa kỳ của Trình Hạ đã có, cô bé phấn khích gọi điện thoại cho Diệp Hiệu: “Em có thể đi chơi được rồi, chị mau gọi điện thoại cho mẹ em đi! Mau lên mau lên mau lên!”
Cô bé thi được đúng top mười lăm thật.
Trình Chi Hoè không quan tâm mấy chuyện nhỏ này, bà ấy rất tin tưởng Diệp Hiệu, dặn dò cho có rằng hai người đi đường chú ý an toàn. Vì thế, Diệp Hiệu bắt đầu ra tay sắp xếp chuyến đi chơi, trước năm mới bọn họ không có bất cứ kỳ nghỉ nào nữa nên chỉ có thể tận dụng thời gian hai ngày cuối tuần.
Cuối cùng quyết định sẽ đến thành phố bên cạnh, Trình Hạ rất muốn thoát khỏi thành phố này, muốn leo núi, ngắm mặt trời mọc, trải nghiệm “Đông dạo bước đỉnh non Kiệt Thạch, đặng ngắm nhìn biển lớn khơi xa.*”.
*东临碣石, 以观沧海 (Đông lâm Kiệt Thạch, Dĩ quan thương hải.): Nguồn từ bản dịch của Xuân Như web thivien.net.
Kế hoạch ban đầu là xuất phát vào buổi ngày ngày thứ sáu, chơi hai ngày hai đêm rồi tối chủ nhật sẽ trở về. Sau khi đặt vé xe xong, Trình Hạ hào hứng vì chuyến phiêu lưu lần này đến nỗi không ngủ ngon được.
Vì sao lại có hai từ “ban đầu”, bởi vì có người không yên tâm.
Trình Hàn gọi điện thoại cho Diệp Hiệu, hỏi cô: “Em thật sự muốn dẫn con bé đi à?”
Diệp Hiệu: “Anh không yên tâm gì thế ạ?”
Trình Hàn phủ nhận: “Không phải, chỉ là làm thế phiền em quá.” Anh ấy suy nghĩ rồi mới nói đến vấn đề chính: “Anh gửi chi phí chuyến đi cho em, em nhận đi.”
Diệp Hiệu thẳng thắn nói: “Không cần phải vậy đâu, mẹ anh đã trả lương cho em khá cao rồi, chút tiền đấy em vẫn chi trả được.”
Câu này của cô không phải lời nói dối.
Trình Hàn không nói gì thêm, anh ấy cúp máy. Nhưng anh ấy là người suy nghĩ rất nhiều, không phải vấn đề về tiền bạc, anh ấy càng lo lắng cho sự an toàn của hai người hơn, Diệp Hiệu thật sự rất đáng tin cậy, nhưng đứa trẻ nghịch ngợm Trình Hạ này thật sự rất nghịch như giặc, chập mạch lên cái là không thể coi thường, Trình Chi Hoè không biết nhưng anh ấy biết.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh ấy nói kết quả của một đêm suy nghĩ kỹ càng cho Diệp Hiệu: “Anh sẽ đi cùng hai em, để anh làm tài xế cho hai đứa.”
Diệp Hiệu cười cười: “Thế thì tốt quá rồi, để em gửi số tàu cho anh, anh đặt vé của mình đi.”
Chỉ tiếc là còn một ngày rưỡi nữa sẽ khởi hành nên không mua được vé, Trình Hạ vừa tiếc nuối vừa hả hê khi người gặp họa nói: “Vậy anh đừng đi nữa.”
Trình Hàn cười mỉa mai em gái: “Em làm thế là coi thường người lớn rồi đấy.” Nơi bọn họ muốn đến cách nơi này không xa, bọn họ lái xe đi càng đỡ phiền phức hơn, có phải lúc trước chưa từng làm thế đâu.
Trình Hạ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Trình Hàn gõ lên trán cô bé: “Em phải ngoan ngoãn vào đấy, cuộc sống của Diệp Hiệu bận rộn hơn em nhiều, anh không muốn em ấy đưa em ra ngoài chơi còn bị em liên luỵ đâu, em ấy không đáng phải bị vậy.”
Diệp Hiệu vẫn luôn nhớ rõ ân tình của Trình Hàn, cô cũng vẫn đang trả, nhưng Trình Hàn biết rất rõ ân tình này là của ai.
Lần này Trình Hạ lại nghe lọt: “Vâng.”
Đương nhiên Diệp Hiệu không có ý kiến gì với đề nghị không cần mất tiền lại còn được thảnh thơi này, cô quyết đoán trả vé tàu hoàn tiền.
Cuối cùng hành trình cứ thế được quyết định.
Buổi chiều thứ sáu, đầu tiên Trình Hàn đi đón Trình Hạ, sau đó mới đến đón Diệp Hiệu.
Trên đường đến anh ấy gửi tin nhắn cho Diệp Hiệu, trong đoàn sẽ có thêm hai người nữa, có thể thay phiên nhau làm tài xế. Diệp Hiệu không biết lái xe, không giúp được gì, có thêm mấy người nữa cũng không tệ.
Cô đứng ở cổng trường chờ một lúc, một chiếc xe thương mại Mercedes-Benz màu đen dừng lại bên cạnh chân cô, cửa xe mở ra, Trình Hạ ló đầu ra giống như một con chuột chũi đang chơi trò đập chuột, cô bé hãnh diện nói: “Hello miss.”
Đây là một chiếc xe thương mại bảy chỗ, Trình Hàn ngồi ghế phó lái, có một chàng trai ngồi ở cửa đang nhìn cô mỉm cười, bọn họ gặp nhau ở nhà Trình Hàn, là bạn học của anh ấy, tên Tống Hiểu Quang.
Diệp Hiệu lên xe và cùng ngồi ở hàng ghế sau cùng với Trình Hạ, lúc này cô mới nhìn thấy người đang ngồi trên ghế lái là ai.
Cố Yến Thanh liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt hai người giao nhau trong một chốc ngắn ngủi, Diệp Hiệu giả vờ như không có việc gì nhìn sang chỗ khác, ngắm cảnh bên ngoài.
Bởi vì hành trình chỉ có hai ngày nên Diệp Hiệu chỉ cầm theo một túi đồ không to lắm, Trình Hàn đưa một túi đồ ăn vặt cho Diệp Hiệu, nói: “Đi đường mất năm tiếng đồng hồ, đồ ăn ở khu dịch vụ đường cao tốc không ngon, hai người ăn chút đồ ăn vặt trước đi, đến khách sạn rồi ăn cơm.”
Diệp Hiệu nhận lấy.
Trình Hàn lại liếc nhìn, nói: “Diệp Hiệu, em có muốn để đồ lên ghế trống phía trước không, phía sau rộng rãi thêm tý thì hai người cũng được ngủ ngon giấc.”
“Ồ.” Cô đưa túi cho Tống Hiểu Quang.
Trình Hàn cảm thấy hơi kỳ lạ, Cố Yến Thanh với Diệp Hiệu đâu phải người xa lạ, vậy mà từ đầu đến cuối hai người lại chẳng chào nhau lấy một lần, nhưng anh ấy lại không nói được cảm giác kỳ lạ này là sao.
Lúc đầu Diệp Hiệu cũng không muốn ngủ, cô đeo tai nghe lên mở BBC News lên để giết thời gian; Trình Hạ dùng ipad xem phim, vừa liên tục ăn đồ ăn vặt.
Ba người đàn ông thì đang nói chuyện với nhau.
Tống Hiểu Quang liếc nhìn thời gian, nói: “Đến khu dịch vụ tiếp theo thì để tôi lái đi.”
Cố Yến Thanh không nói câu nào, Trình Hàn vui sướng khoác lác: “Năm tiếng có tính là gì đâu, cậu ấm của chúng ta làm nghề gì chứ? Đến cả vùng đất trũng sâu từng bị bom đạn oanh tạc như vùng Trung Đông, cậu ấy có lái xe mười tiếng cũng chẳng thở dốc.”
Cố Yến Thanh nói: “Nói thêm một câu nữa thì cậu xuống xe đi.”
Tống Hiểu Quang: “À à, tôi quên mất chuyện này đấy.”
…
Bên trong xe bật hệ thống sưởi, giúp lỗ chân lông được giãn ra, Trình Hạ sau khi xem xong một bộ phim thì bắt đầu gật gà gật gù ngủ thiếp đi, lúc này đã nằm trên đùi Diệp Hiệu ngủ.
Diệp Hiệu cảm thấy hơi khó chịu, xem ra lúc ngồi xe vẫn không thể tập trung sự chú ý nhìn vào một thứ gì đấy, rất dễ bị say xe.
Cô tắt điện thoại đi nhắm mắt lại, bên tai vẫn vang lên tiếng ba người họ nhỏ giọng nói chuyện.
Cố Yến Thanh lái xe vẫn ổn định như mọi khi, Diệp Hiệu cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy cô vẫn còn triệu chứng buồn nôn, Trình Hạ gối lên đùi cô khiến chân cô đổ mồ hôi, quần jean cũng ướt một khoảng, cô cũng không dám động đậy.
Xe không chạy mà đang đậu ở một khu dịch vụ, nhìn ra bên ngoài thấy tối đen như mực. May mắn thay, cửa sổ phía trước mở ra một chút, một làn gió mát lùa vào, phả lên mặt khiến cô thấy dễ chịu.
Diệp Hiệu muốn lau mồ hôi trên trán Trình Hạ, sợ cô bé xuống xe sẽ bị cảm. Hàng phía trước có một người đang ngồi, nếu không bật đèn trong xe thì cô không thể nhìn rõ là ai: “Cái kia, có…”
“Em muốn gì?” Cố Yến Thanh bật đèn lên, quay đầu lại.
Diệp Hiệu bị lóa mắt bởi ánh đèn nên hơi khó chịu, cô lại nhắm lại: “Lấy cho tôi hai tờ giấy, cảm ơn.”
Cố Yến Thanh dứt khoát lấy cho cô cả hộp khăn giấy, đặt bên cạnh cô. Diệp Hiệu rút mấy tờ: “Đủ rồi, anh lấy lại đi.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nghe hơi yếu ớt, khác hoàn toàn với vẻ thờ ơ mọi khi, nghe có vẻ rất dễ bắt nạt. Bởi vì trước lúc ngủ cô rất buồn nôn nên khi nói chuyện không thể nói chuyện mạnh mẽ được.
Cố Yến Thanh hỏi: “Có phải em thấy khó chịu không?”
“Không có.” Diệp Hiệu phủ nhận.
“Bị cảm hay say xe thế?” Anh không tin.
Diệp Hiệu không nhìn anh: “Đều không phải, không sao đâu.”
Cố Yến Thanh nhìn cô một lúc rồi nói: “Khó chịu thì cứ nói là khó chịu, chuyện này mà em cũng phải cậy mạnh nữa à?”
Diệp Hiệu: “…”
Cô thấy hơi tức giận, không có ai dám móc mỉa cô như vậy.
Anh tìm trong khe chỗ tựa tay, thấy trong xe không có thuốc chống say tàu xe hay bất cứ thứ gì tương tự, chỉ có một viên ngậm bạc hà. Cái này có cảm giác mát lạnh, ngậm trong miệng cũng có thể giảm bớt cảm giác buồn nôn.
Anh bóc ra một viên đưa đến bên miệng cô, Diệp Hiệu còn đang nhíu mày, không có ý định muốn nhận, cô quay mặt sang phía khác.
Vì thế, Cố Yến Thanh lại đưa sang bên kia, vị bạc hà đã dính vào môi cô.
Trông thấy Trình Hạ sắp sửa tỉnh dậy, Cố Yến Thanh dứt khoát nắm lấy cằm cô, ép môi cô tách ra rồi trực tiếp nhét viên ngậm vào trong.