Đến tận hơn bảy giờ sáng thì ba người còn lại mới leo lên đỉnh núi, Diệp Hiệu chẳng hiểu rốt cuộc tại sao họ lại lằng nhằng ở dưới lâu đến vậy.
Hai mắt Trình Hạ sưng vù cả lên, cô bé ôm ba lô bằng hai tay, được Trình Hàn cõng trên lưng. Dõi nhìn chân núi ngập trong biển mây bạt ngàn, cô bé phàn nàn: "Cao quá trời quá đất, em sắp đi đời nhà ma rồi!"
Diệp Hiệu hỏi: "Em làm gì trên đường đi thế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Hạ trả lời: "Leo núi được giữa chừng thì mệt quá, ban đầu em định tới sạp của người ta ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một lát, cuối cùng ngủ quên mất luôn."
"Xung quanh ồn ào thế mà em ngủ được cũng hay."
"Học sinh như em còn ngủ đứng được nữa cơ."
...
Tống Hiểu Quang hỏi Diệp Hiệu: "Hai người chụp ảnh rồi chứ? Gửi anh vài tấm đi."
Diệp Hiệu hơi chột dạ: "Em... Em quên mất."
Tống Hiểu Quang: "Còn Yến Thanh thì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Yến Thanh nói thẳng: "Tôi cũng không chụp nốt."
Tống Hiểu Quang: "Rốt cuộc hai người làm trò gì thế? Uổng công tới đây quá!"
Trình Hàn liếc nhìn trang phục của Cố Yến Thanh, dù gì bây giờ cũng đang là tháng mười một, mới sáng tinh mơ sẽ lạnh run người: "Sao không trùm kín, bị cảm bây giờ."
Diệp Hiệu nhìn sang nơi khác, kéo Trình Hạ đi.
Khi tất cả đã tụ tập đông đủ, Diệp Hiệu và Cố Yến Thanh cũng không nhìn nhau nữa. Thật ra cho dù nhìn nhau cũng chẳng sao, nhưng trong Diệp Hiệu chẳng còn suy nghĩ gì khác ngoài hôn anh.
Nghỉ ngơi xong, cả bọn xuống núi bằng cáp treo, chỉ tốn vài ba phút đã đến nơi.
Họ ăn điểm tâm ở bên ngoài khu du lịch rồi trở về khách sạn ngủ bù. Lúc ăn trưa, Diệp Hiệu chúi mũi vào điện thoại, Cố Yến Thanh cũng chỉ lo xem điện thoại để trả lời tin nhắn công việc. Đến tận bây giờ, hai người vẫn chưa nhìn nhau lấy lần nào.
Tống Hiểu Quang ngáp, Trình Hạ cũng ỉu xìu nói mình buồn ngủ.
Trình Hàn quan sát Cố Yến Thanh và Diệp Hiệu, lấy làm lạ vì sực nhớ ra hai người này không nói với nhau câu nào kể từ hôm qua gặp mặt đến hôm nay, trong khi tháng trước Cố Yến Thanh còn nói mình đang theo đuổi Diệp Hiệu. Hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Trình Hàn thầm thở dài trong bụng. Có lẽ do đoán hai người cãi nhau nên lúc ăn cơm, anh ấy cố tình ngồi chen giữa hai người.
Sau bữa trưa, Diệp Hiệu nói điểm đến tiếp theo sẽ là thị trấn cổ. Cố Yến Thanh đứng lên, nói với mọi người: "Mọi người đi đi, chiều nay tôi có việc gấp phải xử lý."
Nói xong câu ấy, anh đứng dậy về phòng ngay.
Diệp Hiệu không quan tâm, tiếp tục: "Em đã đọc đánh giá của những người từng tham quan thị trấn cổ đó rồi, chẳng có gì đặc biệt cả. Thật ra các thị trấn cổ trên cả nước đều chuyển sang thương mại hóa như nhau cả, nhưng mọi người có thể tham quan cho biết, không chừng sẽ khám phá được gì mới."
Cô dừng lại một lúc rồi mới nói với Tống Hiểu Quang và Trình Hàn: "Buổi tới các anh có thể đi chơi tiếp, em và Trình Hạ sẽ về trước sáu giờ, con bé phải làm bài tập."
Giọng điệu của cô hết sức nghiêm túc, nhưng lại có hai người suýt hộc máu khi nghe vậy. Mặt Trình Hạ như mướp đắng: "Tại sao đi chơi lại phải làm bài tập nữa chứ? Công bằng ở đâu?"
Còn Tống Hiểu Quang hộc máu là do không nỡ trơ mắt nhìn cảnh tượng bi đát ấy xảy ra, đứng ra chiến đấu vì chính nghĩa với tư cách là quần chúng: "Thân nhiệt cũng ba mươi bảy độ mà em nỡ lòng nào thốt ra những lời lạnh lùng như thế!"
Diệp Hiệu không buồn để ý tới lời trêu đùa của Tống Hiểu Quang, nói với Trình Hạ: "Hồi nãy em mới vừa xin Phật Tổ phù hộ mình thi tuyển sinh cấp ba hơn 610 điểm còn gì, Phật Tổ không phù hộ con sâu lười đâu."
Thiếu nữ tin Phật sái cổ - Trình Hạ - bĩu môi lầm bầm, sửa soạn chiếc ba lô nhỏ của mình rồi ra ngoài cùng mọi người.
Chiều hôm ấy, mưa bay lất phất những hạt bụi nhẹ tênh, trong ba lô của Diệp Hiệu và Trình Hạ chỉ có hai chiếc ô nhưng ở đây lại có đến bốn người. Trình Hàn và Tống Hiểu Quang là đàn ông con trai, che một chiếc ô thì ít nhiều gì cũng không đủ.
Thế là anh em Trình Hàn dùng một ô, Tống Hiểu Quang và Diệp Hiệu dùng một ô.
Tống Hiểu Quang cười hỏi: "Diệp Hiệu, em không ngại đi chung với anh chứ?"
Diệp Hiệu tỏ ra thản nhiên như không: "Có sao đâu ạ?"
Thời đại nào còn để ý nam nữ này kia chứ?
Mặc dù Tống Hiểu Quang chưa tiếp xúc nhiều với Diệp Hiệu nhưng anh ấy vẫn đánh giá được rằng đây là một cô gái cực kỳ ngầu. Tống Hiểu Quang hỏi lại: "Cho anh hỏi câu này hơi riêng tư, em có thể không trả lời cũng được, em có bạn trai chưa?"
Diệp Hiệu cũng không ngại: "Chưa."
Tống Hiểu Quang: "Thế đã muốn tìm người yêu chưa? Anh giới thiệu cho em một người nhé?"
Diệp Hiệu không thèm ngước lên: "Đừng bảo là anh đấy?"
Tống Hiểu Quang đỡ trán, thở dài: "Không, không! Anh có bạn gái rồi, sắp kết hôn luôn rồi, lần trước bọn em đã gặp nhau ở nhà Hàn Nhi đấy."
Diệp Hiệu ngờ vực hỏi lại: "... Hàn Nhi?"
Trình Hàn: "Hai người nói chuyện thì nói chuyện, đừng lấy tôi ra làm trò đùa được không? Gì mà Hàn Nhi chứ, tôi còn là Lãnh Nhi nữa đấy!"
Tống Hiểu Quang thản nhiên lơ đẹp Trình Hàn, tiếp tục trò chuyện với Diệp Hiệu: "Em thấy Yến Thanh thế nào? Tạm bỏ qua gia thế đỉnh của chóp, với ngoại hình, nhân phẩm, năng lực đó thì cậu ấy vẫn xứng danh hàng hiếm của giới siêu giàu, các cô gái trẻ tranh nhau giành giật dữ lắm."
"Anh thấy cậu ấy rất đẹp đôi với một cô gái ngầu như em."
Diệp Hiệu không muốn nghe tiếp nữa. Cô đã được chiêm ngưỡng Cố Yến Thanh ưu tú nhường nào, nhưng Diệp Hiệu không muốn biết gia thế đằng sau gì đó của anh.
Cô từ chối lời mai mối của Tống Hiểu Quang: "Đàn anh, em sẽ không yêu ai cả."
Tống Hiểu Quang ngẩn người: "Hả?"
"Em không yêu ai cả." Diệp Hiệu khẳng định một lần nữa.
Thành phố này rộng lớn xiết bao, hạng người gì mà không có? Thế nên Tống Hiểu Quang cũng không cho rằng Diệp Hiệu khác người, anh ấy giơ ngón tay cái với cô: "Ngầu quá em!"
Người nói vốn chẳng để tâm, nhưng người nghe lại để ý, Trình Hàn cũng ngẩn người theo Tống Hiểu Quang.
Cả bọn đi suốt cả buổi, cuối cùng cũng thấy một cửa hàng nhỏ bán ô. Tống Hiểu Quang mua hai chiếc ô, bấy giờ bốn người lại đi riêng, mỗi người một ô.
Vào khi trời nhá nhem tối, mưa đã tạnh, Trình Hàn và Tống Hiểu Quang chui vào một quán rượu nhỏ, còn Diệp Hiệu thì đưa Trình Hạ về khách sạn.
Ăn cơm tối xong, Trình Hạ ngoan ngoãn mở cặp ra, tập trung làm bài tập. Diệp Hiệu bật máy tính, tiếp tục công việc dịch bản thảo của mình.
Hơn tám giờ, Diệp Hải Minh gọi điện thoại cho cô.
Diệp Hiệu ra ngoài bắt máy, hỏi han: "Dạo này mẹ khỏe không ạ?"
Diệp Hải Minh trả lời: "Bà ấy vẫn khỏe, con đừng lo lắng."
"Ba nhớ đừng để mẹ làm việc đó, phải chú ý nghỉ ngơi, ăn đồ ăn giàu dinh dưỡng. Đừng tiết kiệm tiền làm gì, tháng nào con cũng sẽ chuyển tiền cho ba mẹ."
Diệp Hải Minh đang muốn nhắc đến chuyện này: "Con gửi tiền ba mẹ làm gì, ba làm việc ở một chỗ gần nhà cũng kiếm được một ít tiền, con sống ở thành phố lớn một mình, vất vả biết mấy! Có tiền thì con tiết kiệm đi, mua đồ ăn ngon mà ăn, mua thêm quần áo đẹp để mặc nữa, đừng để người ta khinh thường mình con à."
Diệp Hiệu khẽ mỉm cười, khẽ gẩy rèm cửa sổ: "Con có tiền mà, ba cứ yên tâm. Khi nào con tốt nghiệp, ký hợp đồng làm việc rồi là còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa, nhà ta chuẩn bị phát tài rồi!"
Diệp Hải Minh cũng cười: "Đương nhiên ba tin con chứ, con giỏi giang hơn bất cứ ai mà."
"Chỉ có ba mẹ mới thấy con giỏi thôi." Diệp Hiệu trò chuyện thêm dăm ba câu với ba mình rồi mới cúp máy.
Cuộc gọi dài chưa đến hai phút, Diệp Hiệu nhìn chằm chằm vào điện thoại, thầm nghĩ: Chiều nay Tống Hiểu Quang khen cô ngầu, nhưng chính bản thân cô thừa biết mình không hề ngầu chút nào, đi đến bước này âu cũng vì bị số phận đưa đẩy mà thôi.
Thật ra cô cực kỳ hâm mộ Trình Hạ, đôi lúc cô bé sẽ lén làm con sâu lười, đôi lúc sẽ than vãn, những giọt nước mắt rơi khi khóc cũng chân thật, đáng yêu biết mấy. Nhưng còn cô thì còn không có tư cách làm "cô gái bình thường nhất thành phố này".
Gọi điện thoại xong, Diệp Hiệu quay đầu lại, thấy Trình Hạ không lo làm cho xong một trang bài tập mà móc ngón tay, không thì cũng soi mình qua màn hình tivi.
"..."
Diệp Hiệu lại "được" dịp cạn lời. Cô mở cửa, vào phòng lại, Trình Hạ thoắt cái cúi đầu, làm bài tập tiếp. Diệp Hiệu cầm máy tính ngồi ngay bên cạnh Trình Hạ, bấy giờ cô bé mới không dám chểnh mảng nữa.
Mười một giờ hơn, cuối cùng Trình Hạ cũng làm xong bài tập tổ hợp môn tự nhiên. Diệp Hiệu kiểm tra xem bài làm của cô bé có chỗ nào sai sót không, Trình Hạ nghiêng đầu hỏi cô: "Chị ơi, chị không thích anh Yến Thanh thật ạ?"
Diệp Hiệu: "Đây là vấn đề con nít như em nên quan tâm hả?"
"Lớp em có mấy đứa yêu nhau rồi đó!"
Diệp Hiệu nhìn cô bé một hồi. Theo kinh nghiệm của cô, chắc hẳn Trình Hạ vẫn chưa yêu ai, cô đưa ra lời khuyên: "Tốt hơn hết em đừng yêu đương vào thời điểm này, bởi vì điều đó sẽ dễ khiến em mất tập trung, gây ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba."
"Hóa ra chị không thích anh ấy thật."
Diệp Hiệu: "Đi tắm rồi ngủ đi."
**
Bị Diệp Hiệu thúc giục, Trình Hạ ngoan ngoãn đi tắm, đồng hồ chỉ mười hai giờ thì đi ngủ.
Tắm xong, Diệp Hiệu bật ngọn đèn nhỏ, tiếp tục làm việc đến hai giờ.
Giờ giấc sinh hoạt của cô hai ngày nay hơi lộn xộn, cô cũng hơi khó ngủ nên mở cửa ban công, đi ra hóng gió một lát.
Khách sạn họ đang ở được xây theo dạng hai phòng có cùng một ban công, ngăn cách với nhau bằng một cái lan can. Diệp Hiệu nhìn thấy người bị mình công khai từ chối cách đây vài tiếng trước.
Thật ra lời nói của cô không hoàn toàn là thật, mặc dù cô không yêu ai nhưng cô sẽ tìm bạn giường để thỏa mãn nhu cầu tình dục cao hơn người bình thường của mình.
"Sao em chưa ngủ?" Cố Yến Thanh hỏi.
Diệp Hiệu: "Rối loạn đồng hồ sinh học."
"À."
Diệp Hiệu tựa vào lan can. Ánh sáng phát ra từ phòng anh lù mù, thật ra đó là ánh sáng từ tivi chứ không phải bóng đèn. Màn hình màu xanh trong phòng lập lòe sáng, tựa như một thước phim cũ kỹ chiếu ra hình bóng mơ hồ của anh.
Thoạt trông Cố Yến Thanh đã đi tắm, anh mặc một chiếc áo thun màu trắng và quần thể thao, tóc còn hơi ướt, cúi đầu nhìn điện thoại, chẳng biết anh đang nhìn gì. Nhưng lúc Diệp Hiệu đi ra, Cố Yến Thanh nhanh chóng cất điện thoại vào túi, lặng lẽ tập trung đợi cùng cô.
Diệp Hiệu hỏi: "Anh không lạnh à?" Nhiệt độ lúc này rất thấp, ngay cả cô cũng phải mặc thêm chiếc áo dệt kim hở cổ nữa mới đỡ lạnh.
Cố Yến Thanh: "Không đến nỗi. Em lạnh à?"
Diệp Hiệu xoa tai, mấp máy môi, thốt một câu thật khẽ.
Cố Yến Thanh cúi đầu, nhích lại gần cô: "Em nói gì cơ?"
Diệp Hiệu chìa tay ra: "Đưa tay anh cho tôi, tôi phải sờ mới biết anh có lạnh không."
Thế là Cố Yến Thanh đặt tay mình lên tay cô. Bàn tay anh ấm áp, khớp xương rắn chắc, ngón tay có vết chai mỏng. Sau đó, anh gập ngón tay xuống dưới, đan vào những ngón tay của cô.
"Em thấy tôi có lạnh không?" Anh ám chỉ.
Trái tim Diệp Hiệu đập bình bịch như trống bỏi, thỏa sức nhảy múa trong lồng ngực cô. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Lần trước anh bảo có một thứ không nên làm ở nơi công cộng, không nên nói ra, là gì vậy?"
Nghe vậy, ánh mắt của Cố Yến Thanh thay đổi trong tích tắc. Dường như trong đó có một ngọn lửa hừng hực, cháy bỏng đang chực chờ lao ra, còn anh thì chẳng khác gì một con thú dữ đã đánh mất lý trí.
Cố Yến Thanh biết Diệp Hiệu đang mời gọi mình, chỉ một câu nói của cô đã có thể khiến anh rơi vào thế hạ phong, điều này khiến anh cực kỳ khó chịu. Anh đã khó chịu ngay từ cái lần cô nói chỉ muốn có quan hệ thể xác rồi. Sao cô lại thích nắm quyền chủ đạo như vậy chứ? Tại sao cái gì cô cũng là người tự ý quyết định vậy? Dựa vào đâu cô dám làm vậy?
Nhưng anh đã thỏa hiệp, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Không còn cách nào khác, anh chỉ biết mắc câu mà thôi.
Ngay sau đó, bỗng dưng có một bàn tay kéo hông Diệp Hiệu lại. Cô bị Cố Yến Thanh ôm eo, đặt lên lan can giữa hai ban công mà ngồi, còn anh thì đặt tay lên bắp đùi trần trụi của cô.
Với tư thế này, tầm mắt của hai người đã ngang nhau. Diệp Hiệu bị nắm cằm, Cố Yến Thanh cắn môi cô thật mạnh bạo. Diệp Hiệu bị đau bèn trách mắng: "Đau!"
Cố Yến Thanh lấy tay đỡ sau đầu cô, trao cho cô nụ hôn tàn bạo: "Diệp Hiệu, em vừa phải thôi!"
Diệp Hiệu vòng tay ôm cổ anh, mặt trong cánh tay cọ vào tóc anh, đó là một xúc cảm nhen nhóm dục vọng thẳm sâu trong lòng người. Cô vươn đầu lưỡi ra, cố gắng tiếp tục nụ hôn đầy hung dữ này, tỏ ra tội nghiệp bằng cách nũng nịu: "Tôi cũng hết cách rồi, ai bảo anh quyến rũ quá chứ?"
Song, giọng điệu của cô lại không hề yếu thế chút nào, trái lại còn tràn ngập sự ngông nghênh.