Cố Yến Thanh gần như rời khỏi phòng ăn ngay lập tức, câu nói cuối cùng của Diệp Hiệu khiến anh tức đến nỗi suýt mất lý trí.
Cô bảo anh đi tìm một người bạn gái phù hợp, thế nào là phù hợp? Tìm bạn gái như thế nào? Muốn đá anh phải không?
Cố Yến Thanh không phải người không có lòng tự tôn nhưng chỉ cần là cô thì anh đều có thể thuận theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chỉ cần quan hệ tình dục anh cũng đồng ý, cô nói chính thức hẹn hò anh lập tức bám lấy, bây giờ Diệp Hiệu muốn chia tay cũng muốn anh thuận theo mà không một lời oán trách sao?
Cố Yến Thanh dừng xe dưới lầu, ngồi một lúc lâu vẫn chưa hết tức, cuối cùng đấm mạnh một cú lên vô lăng.
Cô coi anh là cái gì mà lại nói năng tuyệt tình như vậy?
Trông người đàn ông lúc này giống như một con thú dữ đang nổi giận, cơn tức này tác động rất mạnh, anh không có tâm tình đi suy nghĩ logic thay đổi chóng mặt của Diệp Hiệu và nguyên nhân dẫn đến chuyện này.
*
Sáng hôm sau.
Việc đầu tiên Cố Yến Thanh làm sau khi thức dậy là xem điện thoại, có quá nhiều tin nhắn mới nên đã đẩy tên Diệp Hiệu xuống mãi dưới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu không hề nhắn tin cho anh, chỉ một tin cũng không, nhiều người cảm thấy cô lạnh lùng, EQ không cao, chẳng nói được lời hay với ai bao giờ. Nhưng Cố Yến Thanh biết, chẳng qua chỉ là cô khinh thường việc dồn tâm sức của mình vào việc lấy lòng người khác thôi.
Cô rất thông minh, lúc hai người còn lại bạn bè, chỉ cần ánh mắt anh có một điểm bất thường là Diệp Hiệu đã cảm nhận được ngay, sau đó dỗ dành hoặc giải thích. Chỉ bằng việc cô có mục đích cuộc đời rất mạnh mẽ thì chuyện chia tay không phải quyết định tạm thời.
Nhận ra sự thật này, Cố Yến Thanh xoa xoa sống mũi rồi ném di động sang một bên, đứng dậy đi rửa mặt.
Sáng nay có cuộc họp trong đài truyền hình, họp xong, giám đốc nói chuyện riêng với anh đến tận giữa trưa. Lúc quay về văn phòng, anh thấy điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ.
Là Diệp Hiệu sao?
Vậy mà trong đầu anh lại bật ra suy nghĩ này, nhưng không phải, là Trần Quan Nam gọi cho anh, lâu rồi hai người không liên lạc. Cố Yến Thanh chủ động gọi lại.
Trần Quan Nam hỏi thăm tình trạng sức khỏe của anh trước, Cố Yến Thanh đứng bên cửa sổ, cười đáp: "Đã bao lâu rồi? Còn không khỏe nữa thì tôi nên đi nhà xác nằm."
Trầm Quan Nam cũng cười hai tiếng, sau đó mới nói lý do anh ta gọi cho anh. Phóng viên Hoàng Man thuộc tổ phóng viên của bọn họ mới phát hiện bị ung thư phổi, tuy chưa có kết luận chính xác từ bệnh viện nhưng cũng không thích hợp để tiếp tục làm công việc kia.
Trần Quan Nam hỏi Cố Yến Thanh có ý định luân chuyển không.
Chuyện này quá đột nhiên, cũng không đúng lúc, ít nhất trước khi Trần Quan Nam mở lời thì anh không có suy nghĩ qua đó. Mà bây giờ trong tay anh còn một đống việc cần giải quyết, kể cả việc công lẫn việc tư.
Trần Quan Nam ở đầu bên kia nói tiếp: "Yến Thanh, tôi thật sự hi vọng cậu có thể đến đây, dù gì cậu cũng khác những người khác."
Chuyện này sẽ sớm có thông báo cho toàn đài truyền hình, chỗ đó luôn xảy ra nhiều chuyện quan trọng, chắc chắn cần phóng viên dày dặn kinh nghiệm và năng lực tốt đến. Công việc lúc trước của Cố Yến Thanh không phải ở trung tâm nước ngoài thì là phóng viên thường trú, có thể coi là một ứng cử viên hàng đầu.
Chủ yếu là xem ý của anh thôi.
Nếu là lúc trước thì anh chắc chắn không chút do dự, nhưng lần này anh còn không nói một câu kiêu "Tôi muốn nghĩ lại xem" với Trần Quan Nam.
Trần Quan Nam hơi bất ngờ nhưng cũng không thuyết phục gì nhiều, có lẽ anh muốn phấn đấu thăng chức trong nước, cũng không phải không có khả năng.
"Tôi cúp mắt trước đây, cậu cứ nghĩ kỹ rồi trả lời tôi."
"Được."
Cúp máy, Cố Yến Thanh quay lại bàn làm việc một lúc. Lúc quét tài liệu mới phát hiện máy in hết mực, anh gọi điện cho bộ phận hậu cần bảo bọn họ mang hộp mực màu tới.
Hai mươi phút sau, lão Trịnh phụ trách huấn luyện người mới đích thân mang tới, Cố Yến Thanh cười hỏi: "Sao lại làm phiền đến chú thế?"
Lão Trình vỗ vỗ đùi nói: "Ngồi trên ghế lâu quá cũng ê mông nên xuống dưới làm chân chạy tí cũng tốt, thay đổi môi trường."
"Chú đổi môi trường từ bộ phận nhân sự sang phóng báo chí luôn à?" Cố Yến Thanh hỏi.
Lão Trịnh ngồi trên ghế sô pha đối diện bàn làm việc của anh tán gẫu: "Ôi, chẳng còn cách nào, sắp có người mới vào nhậm chức rồi, bận quá!"
Cố Yến Thanh lắp lọ mực vào, ngón tay dính chút mực đen. Anh không đứng dậy đi rửa tay mà ngồi lại vị trí, cầm khăn ướt lau tay, hờ hững hỏi lão Trịnh: "Bao giờ?"
Lão Trịnh: "Bao giờ cái gì?"
Cố Yến Thanh ho khẽ: "Bao người người mới nhậm chức?"
Lão Trịnh cười khổ: "Ngày mai, không thì sao tôi phải bận thế?"
Cố Yến Thanh do dự vài giây mới nói: "Có một người tên Diệp Hiệu..."
Lão Trịnh lập tức tiếp lời: "Cậu biết cô ấy à?"
"Sao vậy?" Cố Yến Thanh hơi bất ngờ trước phản ứng của ông ấy.
Lão Trịnh thở dài bất lực: "Người đó không tới. Thật ra thành tích của cô ấy không tệ, cũng rất thông minh, là người sáng nhất trong nhóm tân binh lần này. Tôi còn tưởng có thể bồi dưỡng ra được một Lâm Thư thứ hai cơ, đáng tiếc."
Cố Yến Thanh cảm giác như bị chọc một cái lỗ trên người, thì ra vào lúc anh không biết Diệp Hiệu đã quyết định hết mọi chuyện.
"Chú không hỏi nguyên nhân à?" Anh hỏi.
Lão Trịnh đáp: "Cô ấy không muốn nói, chắc là có chốn khác phù hợp hơn rồi."
Lão Trịnh nói xong thì nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi mất.
Một mình Cố Yến Thanh ngồi trong văn phòng một lúc lâu cũng chẳng làm được việc gì, anh không nghĩ ra Diệp Hiệu còn có chỗ nào phù hợp hơn nữa.
Mọi cố gắng lúc trước là cái gì?
Cô là người có tính tự giác trong học tập cao nhất anh từng gặp, chính vì tinh thần tự kiềm chế bản thân đến mất nhân tính này mới khiến cô trổ hết tài năng giữa các đối thủ.
Tâm trạng của Cố Yến Thanh lúc này rất phức tạp, ngay cả chuyện tình yêu và cảm giác sau khi bị Diệp Hiệu đối xử như vậy cũng bị gạt sang một bên.
Anh đã nhìn thấy nơi cô sống, cũng hiểu rõ cô thoát ra khỏi cái huyện nghèo đó thế nào.
Cuộc sống của hai người quả thực khác biệt như ngày với đêm.
Người như anh từ nhỏ đến lớn đều được hưởng nền giáo dục tốt nhất, ngoài học tập ra thì chẳng phải quan tâm chuyện gì cả, dù có đi chệch đường cũng sẽ có người uốn nắn lại phương hướng giúp anh.
Còn Diệp Hiệu, cô chẳng có gì cả, chỉ có thể tự mình tìm tòi. Phải học tập, phải kiếm tiền, còn phải thoát khỏi lồng giam phong kiến.
Cho đến bây giờ, anh chưa từng thật sự trách cô, tất cả những suy nghĩ của anh đều là làm gì để cô không từ bỏ.
*
Ngày thứ hai sau khi chia tay, Diệp Hiệu ở nhà thu dọn hành lý.
Cô mới thuê căn phòng này hai tháng đã trả, thực tế thay đổi quá nhanh, hai tháng trước cô còn mồ hôi đầm đìa nằm dưới sàn nhà, tự tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh tương lai tươi đẹp.
Đàn chị biết cô muốn trả phòng thì không vui lắm, nhưng ngoài cảm giác có lỗi thì Diệp Hiệu cũng chẳng còn cách nào, cô chấp nhận bỏ cọc.
Chuyện này chỉ có thể xử lý như vậy, Diệp Hiệu không có tâm trạng giải thích nguyên nhân.
Cô nhận được điện thoại của Cố Yến Thanh lúc sáu giờ tối. Diệp Hiệu không ngờ anh còn gọi điện cho mình. Trong lòng anh bây giờ chắc cô là một người bạn gái cũ không biết lý lẽ, nhân phẩm cực kém.
Diệp Hiệu hỏi: "Chuyện gì?"
Cố Yến Thanh nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Diệp Hiệp nhắm mắt lại, không muốn gặp mặt anh: "Tôi đã không còn gì để nói với anh nữa, cứ thế đi."
Cố Yến Thanh đột nhiên tức giận, mắng cô: "Diệp Hiệu, em có thể đừng vô trách nhiệm thế được không?"
Cô im lặng.
"Anh đang ở ngay dưới lầu nhà em, em không xuống anh sẽ lên đấy." Anh uy hiếp cô, cũng biết cô không muốn làm chuyện khó coi.
Diệp Hiệu cúp máy, thay quần áo, rửa mặt, buộc mái tóc dài lên rồi xuống lầu.
Có một chiếc xe màu đen dừng bên vệ đường, đèn pha nhấp nháy, Cố Yến Thanh đứng cạnh xe.
"Này." Cô bước lại gần, cố chào một cách bình tĩnh nhất.
Cố Yến Thanh đặt điện thoại xuống rồi nhìn Diệp Hiệu, tóc đuôi ngựa gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt tự nhiên hơn hôm qua một chút. Anh kéo cửa xe ra, nói: "Lên rồi nói."
Ánh mắt Diệp Hiệu rơi trên ngón tay anh, hơi do dự.
Cố Yến Thanh kìm nén sự phiền não: "Hay em muốn nói trên đường cái.
Anh thật sự kiên quyết thì Diệp Hiệu cũng vô thức có áp lực, thế là ngoan ngoãn ngồi vào xe. Cố Yến Thanh lên xe từ bên kia, Diệp Hiệu nói: "Nói ở đây luôn đi, tôi không muốn đi xa."
Cố Yến Thanh cụp mắt nhìn gò má cô, không tìm được bất kỳ biểu cảm nào khiến anh rất bất lực.
"Anh đã bảo lão Trịnh giữ tên của em lại, ngày mai đi làm thủ tục nhậm chức, làm quen trước rồi nói."
Diệp Hiệu tìm tòi mấy giây trong đầu mới nhớ ra lão Trịnh anh vừa nói là ai, cô hỏi: "Là sao? Anh quyết định thay tôi à?"
Cố Yến Thanh biết chắc cô sẽ thế này: "Diệp Hiệu, không phải anh đang thảo luận chuyện của chúng ta mà là sự nghiệp của em."
Diệp Hiệu mím môi không nói.
Cố Yến Thanh cố nói chuyện với cô một cách kiên nhẫn nhất: "Anh hiểu áp lực của em. Bây giờ em còn trẻ, có rất nhiều chuyện không nhìn thấu, nhưng phải biết cái gì nên ưu tiên, đừng vì cái nhất thời mà thu hẹp đường sự nghiệp lại."
Diệp Hiệu vẫn im lặng, không phải cô không hiểu những đạo lý này mà dù có hiểu nhiều đạo lý hơn nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề thực tế.
"Chịu nhiều khổ cực như vậy, khó khăn lắm mới đi được một bước này, bây giờ từ bỏ chẳng phải rất lỗ sao?" Lúc này, anh đang là đàn anh Cố giảng đạo lý cho cô nghe, sau đó lại cẩn thận không chạm vào ranh giới cuối cùng của cô: "Tiền không phải vấn đề, sau này sẽ từ từ khá hơn, anh có thể giúp em."
Đúng, chuyện có thể giải quyết được bằng tiền đều không phải vấn đề.
Thế nhưng tại sao vẫn còn nhiều người nghèo phải chết như vậy?
Cô không muốn kéo anh vào cuộc đời nát bét của cô, những người như Cố Yến Thanh phải sống một cuộc đời kiêu hãnh và có lý tưởng. Cô không đành lòng phá hủy tất cả, cần gì phải để anh phải chịu đựng những người và chuyện mà cả đời này đáng ra anh không thể tiếp xúc đến.
Nghèo khó, bệnh tật, một hiện thực lộn xộn có liên quan gì đến anh đâu?
Diệp Hiệu chợt cảm thấy trái tim mình biến thành một cái sàng mặc gió lùa vào, cảm giác đau đớn từ bốn phương tám hướng nhào tới khiến nó suýt nữa không thể cung cấp máu.
Anh không nhắc một lời đến chuyện riêng nhưng mỗi câu nói đều có ý giữ cô lại.
Giữ lại một người khăng khăng muốn rời đi quá mệt mỏi, trái tim sẽ chỉ đau đớn khôn nguôi.
Diệp Hiệu vẫn lắc đầu, thái độ không thay đổi: "Tôi đã quyết định rồi, đừng suy nghĩ những chuyện này vì tôi nữa."
Cố Yến Thanh cảm thấy vô cùng bất lực, Diệp Hiệu tự khóa mình vào một cái hộp sắt màu đen không một kẽ hở. Cô vẫn luôn nói một không hai như vậy.
Anh nhìn gương mặt gầy gò của Diệp Hiệu, có lẽ... Anh có một dự cảm không tốt, mặc dù không muốn tin lại không thể không chứng thực.
"Diệp Hiệu, em mắc bệnh à?"
Bị hỏi một câu như vậy, Diệp Hiệu vô thức hoảng hốt, bọn họ đã chia tay rồi, cô không muốn Cố Yến Thanh lại lo lắng cho cô nữa, thậm chí nhìn ra nhiều sơ hở hơn.
Cô đáp: "Không, kết quả kiểm tra sức khỏe lúc tốt nghiệp của tôi rất khỏe mạnh."
Cố Yến Thanh thở phào một hơi, lại không nghĩ ra lý do gì khác.
Nói đến mức này thì chẳng còn kẽ hở nào nữa rồi.
Sau đó, anh nghe thấy Diệp Hiệu nói: "Tôi đã quyết định rời khỏi đây, đối mặt với hiện thực của tôi. Tôi chưa từng đưa anh vào kế hoạch cuộc đời mình, anh cứ coi như đã thích sai người đi."
"Chúng ta hãy chia tay một cách văn minh đi, rất xin lỗi."
Nói xong, cô mở cửa, xuống xe, rời đi.
Cố Yến Thanh nhìn bóng lưng dứt khoát của Diệp Hiệu qua gương chiếu hậu, cũng không giữ cô lại.
Nếu là nguyên nhân khách quan thì anh đều vượt qua được hết, cũng cố gắng để vượt qua, nhưng nếu Diệp Hiệu đã không cần thì anh cũng không thể ép buộc cô.
Lòng tự tôn của anh không thể bị giẫm đạp nữa.