Đến khoảng giữa tháng chín, Diệp Hiệu và Trình Chi Hòe mới gặp lại nhau.
Lần này, Trình Chi Hòe tới đây để công tác, cố ý dành nửa ngày để hẹn Diệp Hiệu nói chuyện về công việc. Tháng 10 là mùa của quả kiwi, không chỉ quả kiwi mà còn có cả các sản phẩm từ trái cây khác.
Mặc dù kinh tế của thành phố S không phát triển nhưng sản vật ở đây vẫn rất phong phú, công ty của Trình Chi Hòe cũng đang mua một số lượng lớn kiwi từ nông dân trồng trái cây để độc quyền phân phối tiêu thụ chúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thương lượng với nông dân trồng cây ăn quả không hề dễ dàng, không phải chỉ cần liên hệ với nhà cung cấp, ký hợp đồng và giao hàng theo quy trình giống như khi kinh doanh quần áo ngoại thương được.
Vì ở nông thôn nên trình độ văn hóa của nông dân trồng cây ăn quả không đồng đều, có lòng cảnh giác rất lớn, có câu “rừng thiêng nước độc tạo điêu dân” tuy rằng hơi quá nhưng cũng đúng là có nhiều người nhỏ nhen, không dễ nói chuyện.
Nhân viên được công ty Duyệt Quả tuyển dụng đều là những người trẻ tuổi, họ không có khả năng đối phó với những người trồng cây ăn quả đó nên đã bị lừa khá nhiều lần. Trình Chi Hòe hỏi Diệp Hiệu có muốn tới công ty bà ấy làm việc không.
Vẻ mặt Diệp Hiệu đầy vẻ kinh ngạc: "Dì muốn cháu vào làm thật sao, sao cháu làm được chứ?"
Thế nhưng, Trình Chi Hòe lại rất có lòng tin về cô: "Dì phải có lý do mới nói vậy với cháu. Cháu cũng đã thảo luận với dì về các khóa học trước khi bắt đầu mở công ty nên dì cũng không cần phải nhiều lời nữa, hơn nữa cháu còn biết cách giao tiếp và tiếp thị, điều này rất quan trọng."
Diệp Hiệu vẫn không hiểu rốt cuộc Trình Chi Hòe tin tưởng cô ở chỗ nào mà lại có thể tâng bốc cô lên trời như thế, cô cũng không hề có kinh nghiệm làm việc trong các mảng liên quan đến lĩnh vực mà bà ấy đang cần.
Trình Chi Hòe mỉm cười nói: "Cháu là người địa phương, có lợi thế rất ít người cạnh tranh và chính cháu cũng có những mánh khóe của riêng mình."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả thực bà ấy nói không sai, Diệp Hiệu biết tất cả những người dân từ bé đến lớn ở quê cô như thế nào và họ đang nghĩ gì.
Cơ mà cái từ "có mánh khóe" này nghe có vẻ không phải là một từ hay ho mấy nhỉ.
Diệp Hiệu rất thận trọng, một mặt phải xem xét thời gian và khả năng của mình có phù hợp với công việc này hay không, mặt khác phải cân nhắc có nên bắt tay với Trình Chi Hòe để làm việc hay không.
Trình Chi Hòe nhìn ra sự băn khoăn của cô, nói: "Diệp Hiệu, chuyện này không phải là dì chưa từng đứng từ góc độ của cháu để suy nghĩ. Gia đình cháu cần cháu, chưa kể cháu cũng cần có một khoản thu nhập ổn định. Công việc này không quá lý tưởng đối với cháu nhưng cháu sẽ có thời gian linh hoạt, tiền lương cũng có thể giải quyết được vấn đề cấp bách của cháu."
Bà ấy là người từng trải, hiểu rõ Diệp Hiệu đang nghĩ cái gì, Diệp Hiệu vẫn đáp lại: "Cháu không chắc mình có thể làm tốt được."
Trình Chi Hòe lắc đầu: "Dựa vào hiểu biết của dì về cháu thì dù có chết cháu cũng sẽ không để người khác coi thường mình."
Diệp Hiệu: "..."
Được giao trọng trách nặng nề, lại còn nhận được sự tin tưởng như vậy, Diệp Hiệu không khỏi động lòng, thế nhưng cô vẫn có những lo lắng của riêng mình.
Nếu có thể, cô vẫn muốn quay lại làm phóng viên chứ không phải chỉ vì kiếm tiền mà tìm một công việc sống qua ngày thế này.
"Dì đồng ý với cháu, sau khi dựng xong cơ cấu và nền móng đã vững, nếu cháu muốn rời đi để làm những việc mình thích, dì sẽ ngay lập tức cho cháu nghỉ việc."
Diệp Hiệu nói: "Để cháu cân nhắc một chút đã, cho cháu chút thời gian."
Trình Chi Hòe hỏi: "Cháu muốn cân nhắc trong bao lâu?"
Diệp Hiệu: "Ba ngày ạ."
Trình Chi Hòe mặc cả: "Một ngày thôi nhé, nghĩ xong thì gọi cho dì."
Hai người nói chuyện xong thì bữa tối cũng không kịp ăn, Trình Chi Hòe phải lên máy bay, Diệp Hiệu đưa bà ấy ra đón taxi, lại nói chuyện phiếm thêm mấy câu, Trình Chi Hòe nói: "Hai lần gặp cháu, tinh thần của cháu đều không được tốt, chuyện ăn uống cũng không được ổn à? Con người vẫn phải ra ngoài lăn lộn, khám phá, không thể chỉ nhốt mình ở một chỗ."
"Cháu biết rồi."
*
Diệp Hiệu đã đồng ý đến công ty của Trình Chi Hòe, một công ty khởi nghiệp chưa được định hình hoàn toàn. Công ty Duyệt Quả ở huyện bên cạnh chỉ có một trung tâm tiêu thụ, phòng tiếp thị và phòng kinh doanh đều nằm trong tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố.
Ngày đầu tiên Diệp Hiệu đến trung tâm tiêu thụ, trước cửa vô cùng lộn xộn, có mấy chiếc xe ba bánh màu đỏ nằm ngổn ngang, hai nhân viên đang tranh cãi với một người bán lẻ.
Người bán lẻ này đã cho hàng hóa kém chất lượng vào trong thùng, bị cô gái kia phát hiện ra nên không chịu mua với giá gốc. Người bán lẻ không thừa nhận, đầu tiên là khóc lóc nhưng không được sau đó lại đe dọa sẽ tìm người đến đánh họ.
Cảnh tượng cãi vã đó khiến Diệp Hiệu bất giác nhớ về thời thơ ấu đi theo ông nội bán hàng ở chợ, bị khách hàng đến gây chuyện vì cân thiếu hàng, thế là ông nội thẳng thừng nằm sấp xuống đất giả vờ bị lên cơn đau tim.
Nếu không phải lúc đó Diệp Hiệu còn quá nhỏ, cô thật sự muốn quay đầu chạy đi.
Cuối cùng kết quả xử lý cũng không ngoài dự đoán của Diệp Hiệu, nhân viên đã thỏa hiệp còn người đàn ông trung niên thì cầm lấy tiền, vui vẻ rời đi.
Diệp Hiệu cũng có chút hiểu biết về bọn họ, họ đều là những người trẻ tuổi, tuổi trung bình chừng hai mươi. Cô thấy thế này thì không ổn, vẫn phải tuyển thêm một người lớn tuổi để đứng đầu, không cần quá rành máy tính nhưng nhất định phải có đầu óc minh mẫn, đủ khả năng lãnh đạo.
Khởi đầu một công việc mới không đơn giản. Sau khi đi làm, Diệp Hiệu thường ra khỏi nhà khi còn trời còn tối đen, trở về thì đã có sao rồi.
Buổi tối, sau khi mát - xa cho ba xong, cô phải quay lại phòng để tiếp tục đọc tài liệu dự án.
Cũng như Trình Chi Hòe đã nói, Diệp Hiệu là một người có lòng tự tôn lớn, dù làm gì cô cũng không để người khác coi thường. Sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, một vấn đề mới lại nảy sinh. Công việc hiện tại tuy có thời gian linh hoạt nhưng hàng ngày, nếu cô không phải ở trung tâm tiêu thụ thì là làm việc ở thành phố, đi lại quá bất tiện.
Công ty có xe công nhưng Diệp Hiệu không có bằng lái nên chỉ có thể đi thi lấy bằng. Cả tháng mười này, nhìn chung cô đều bận rộn như một con thoi.
Áp lực cao lại không còn vướng bận bởi những chuyện vặt vãnh trong gia đình nên cô nằm xuống giường chưa đầy năm phút đã ngủ thiếp đi.
Không biết từ bao giờ, trước khi đi ngủ, cô luôn lướt web xem tin tức, đặc biệt là các chương trình trên kênh quốc tế của đài truyền hình của thành phố B, phàm là tất cả tin tức và bài báo của Cố Yến Thanh cô đều xem rất kỹ, thậm chí cả những bài báo được các phương tiện truyền thông khác đăng lại.
Nếu không có những sự kiện lớn như xung đột thì anh sẽ không xuất hiện, tin tức cũng không gửi về mỗi ngày. Đối với Diệp Hiệu, nó giống như một món đồ khan hiếm dưới thời kinh tế theo kế hoạch này. Mỗi lần gặp lại, cô đều cảm thấy yên lòng hơn, nhìn xem, anh đang rất an toàn và ổn định ở nơi đó, không xảy ra chuyện gì cả.
Diệp Hiệu luôn chú ý đến hành trình của anh, thời gian nào, xuất hiện ở đâu, ở khu vực chiến sự hay khu vực không có chiến sự, cô còn có một cuốn sổ nhỏ chuyên dùng để ghi lại những nơi anh đã đến. Không biết cô có thể ghi được bao lâu. Có thể là cô sẽ từ bỏ trước hoặc là Cố Yến Thanh sẽ rời khỏi nơi đó trước.
Diệp Hiệu thực sự rất lo lắng cho sự an toàn của anh nhưng cô không thể nói với bất kỳ ai, thậm chí cô còn không có tư cách để lo lắng cho anh nữa mà.
Giờ Cố Yến Thanh chỉ là bạn trai cũ của cô thôi.
*
Cuối tháng mười, Trình Hàn về thăm bà ngoại và hẹn Diệp Hiệu ăn tối. Những người trẻ tuổi gặp gỡ nhau vẫn luôn cảm thấy rất thoải mái, sau khi ăn tối, họ lại đến bar ngồi một lát.
Sau khi ngồi xuống, Trình Hàn hỏi Diệp Hiệu uống gì thì cô nói: "Không uống rượu đâu."
Trình Hàn cười nói: "Em làm sao vậy?"
Diệp Hiệu nói: "Anh cứ uống đi, uống xong thì về khách sạn ngủ một giấc, em còn phải về nhà nữa."
Khoảng thời gian ba cô gặp chuyện, cô bị mắc chứng chán ăn, dạ dày gần như đã kiệt quệ, bây giờ càng không có hứng thú với chuyện uống rượu. Năm ngoái cô có thể say đến quên trời đất sau đó vẫn có người tắm rửa, sấy tóc cho cô nhưng bây giờ cô không có điều kiện như thế nữa.
Trình Hàn uống bia, gọi cho Diệp Hiệu một ly nước có ga: "Ở đây có quen không?"
Diệp Hiệu cười cười: "Em là người ở đây mà, sao có thể không quen được chứ."
"Ba em thế nào rồi?" Trình Hàn không tin cô có thể thích nghi được, con chim đã bay ra khỏi lồng làm sao cam tâm mà quay trở lại lồng chứ?
Diệp Hiệu nói: "Mỗi tuần ông ấy đều làm vật lý trị liệu, đang có dấu hiệu chuyển biến tốt nhưng không thể hồi phục như trước kia, giờ em chỉ mong ông ấy có thể đi lại là tốt rồi."
Nhìn thấy cô ra vẻ không quan tâm, Trình Hàn do dự một chút: "Thực ra em và…"
Anh ấy vừa mới mở lời đã bị Diệp Hiệu cắt ngang: "Trình Hàn, đừng nhắc đến tên người đó nữa được không? Chúng ta cũng là bạn, vẫn có thể nói những rất nhiều chuyện khác với nhau mà."
Trình Hàn: "Xin lỗi, anh không biết em lại khó chịu như vậy."
Diệp Hiệu lắc đầu, trán áp lên mu bàn tay rồi lấy tay che mặt: "Không phải. Em muốn nhanh chóng có cuộc sống mới, anh hiểu chứ?"
Cô sợ mình sẽ nhớ đến anh, lúc một mình cô vẫn luôn nhớ đến anh.
Trình Hàn không nói gì nữa, ai mà không nhìn ra rằng Diệp Hiệu đang bịt tai trộm chuông chứ? Cô không thể nghe người khác nhắc đến người đó không phải vì bản thân cô quá quan tâm người đó hay sao.
Diệp Hiệu là bạn của anh ấy, Cố Yến Thanh cũng là bạn của anh ấy, cứ một mực giấu diếm như vậy thì liệu có công bằng đối với Cố Yến Thanh hay không?
Anh ấy không hề phủ nhận, khi mới quen Diệp Hiệu, Trình Hàn cũng có cảm tình với cô, không thể nói là thích, chỉ là cảm tình mà thôi, dù sao thì không một ai có thể bỏ qua một cô gái xinh đẹp như vậy, Cố Yến Thanh cũng biết điều này.
Thời gian mà họ ở bên nhau, Trình Hàn cảm thấy rất nhẹ nhõm nhưng cũng thầm thấy lo lắng, tình yêu và hận thù của hai người này quá rõ ràng.
Trước khi Cố Yến Thanh đi nước ngoài, anh đã hỏi Trình Hàn, Diệp Hiệu có giấu anh điều gì không nhưng Trình Hàn cũng không biết, Diệp Hiệu đã giấu mọi người quá kỹ.
Trình Hàn không biết có nên nói sự thật với Cố Yến Thanh hay không, Cố Yến Thanh sẽ không ở nước ngoài mãi mãi, sớm muộn gì anh cũng biết mà thôi.
Lúc đó, Cố Yến Thanh phải đối mặt như thế nào đây?