Buổi chiều Thôi Hiểu còn có việc nên chỉ cùng Phó Nhàn Linh đi dạo ngắm nghĩa một lúc, thấy tâm trạng cô có vẻ khá hơn, không còn khóc lóc đầy mặt nữa mới đứng dậy chuẩn bị đi.
"Chị em tốt, cũng may là cậu chưa ôm mình mà khóc." Thôi Hiểu vỗ vỗ vai Phó Nhàn Linh: "Đàn ông tốt sau này còn rất nhiều, nếu tên cún con đó đối xử với cậu không tốt, chị đây sẽ đổi cho cậu một người khác, dù sao chúng ta cũng không thể chịu thiệt."
Phó Nhàn Linh biết Thôi Hiểu tuy nói năng chua ngoa là vậy, rõ ràng lúc nào cũng lo lắng cho cô nhưng những lời nói ra lại không bao giờ nghiêm túc được.
"Mình không sao." Phó Nhàn Linh do dự một lúc, cuối cùng vẫn kể ra chuyện đêm đó cô say rượu, vào nhầm nhà rồi phát sinh chuyện kia với Vu Hướng Tây cho Thôi Hiểu biết, hai má vẫn đỏ bừng: "Cho nên mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, thì cũng đều không phải lỗi của cậu, biết chưa?"
Thôi Hiểu há hốc miệng, một lúc lâu sau mới giơ ngón tay cái tới trước mặt Phó Nhàn Linh: "Đù, thế mà không nói sớm.
Vậy cậu phải trả tiền rửa xe cho mình."
Phó Nhàn Linh cầm ví tiền ném qua cho Thôi Hiểu: "Cầm lấy hết đi."
Thôi Hiểu nhận lấy ví tiền, lại lấy các loại thẻ khách sạn ở trong ví của mình ra, nhét hết tất cả vào cho Phó Nhàn Linh: "Đây, tầng cao nhất của khách sạn này view không tệ, tầm nhìn thoáng đãng, cảnh đêm siêu siêu đẹp.
À đúng rồi, ở đây còn có tắm suối nước nóng, phòng này có cửa sổ chạm đất luôn, còn phòng này..."
Phó Nhàn Linh đỏ mặt đẩy Thôi Hiểu: "Cậu mau đi đi."
Thôi Hiểu lại lấy chìa khóa xe dự phòng của mình ném cho Phó Nhàn Linh: "Xe này để lại cho cậu đấy, đỗ ở nhà để xe rồi, chìa khóa dự phòng cũng cho cậu mượn luôn."
"Mình không lái xe." Lúc Phó Nhàn Linh kết hôn bố mẹ Trương Tuyền Phong có tặng cô một chiếc xe hơi, sau này lái xe rất hay bị tắc đường nên cô ít khi dùng tới.
Sau hai năm đóng bụi Trương Tuyền Phong lại đem xe mang về trả cho bố mẹ.
Thôi Hiểu chớp mắt nhìn cô: "Ai bảo cậu lái đâu, là để cậu mang đi ấy ấy mà."
"...."
Đợi đến lúc Thôi Hiểu rời khỏi, Phó Nhàn Linh mới mở ví tiền ra xem.
Những chiếc thẻ khách sạn này đều là thẻ vip, Phó Nhàn Linh lắc đầu cười nhẹ.
Buổi chiều cô lại tổng vệ sinh nhà lần nữa, lúc xuống tầng đổ rác lại nhận được điện thoại của mẹ chồng, hỏi Phó Nhàn Linh có thời gian tới ăn tối không.
pn biết bà có lẽ muốn tìm cô tâm sự, thế là cô lấy luôn xe của Thôi Hiểu để trong ga-ra lái đi.
Bố mẹ của Trương Tuyền Phong tính tình đều rất tốt, bởi vì hai nhà có mối giao hảo, bố mẹ hai bên lại có quan hệ rất tốt, nên Phó Nhàn Linh nghĩ rằng nếu mình được gả vào nhà hắn chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc.
Bố mẹ chồng cô sống ở khu vực ngoại thành, bởi vì thấy nội thành quá ồn ào.
Bố chồng cô lại thường xuyên bị mất ngủ nên đã mua một căn nhà ở đây, cũng chỉ cách khu nội thành khoảng nửa tiếng lái xe.
Phó Nhàn Linh đỗ xe xong liền nhìn thấy bố mẹ chồng đang đứng dưới chung cư, trong tay hai người đều xách rất nhiều túi đồ ăn, có lẽ vừa đi siêu thị về.
"Sao bố mẹ mua nhiều đồ vậy ạ?" Phó Nhàn Linh đưa tay đón lấy túi đồ: "Bố mẹ, chúng ta vào nhà đi, đưa con cầm đồ cho."
"Túi này bẩn lắm, để mẹ cầm được rồi." Bà Trương cười nói: "Mẹ có mua một ít cá với tôm tươi, con còn muốn ăn gì khác không để mẹ bảo bố con đi mua thêm."
"Không cần đâu ạ, bố mẹ đã mua nhiều lắm rồi, ăn không hết rất lãng phí." Nói rồi Phó Nhàn Linh lại cầm hai hộp trà từ sau cốp đem tới.
Bố mẹ chồng Phó Nhàn Linh không có sở thích đặc biệt gì nhưng lại vô cùng thích uống trà, điểm này cô và bố mẹ chồng rất giống nhau, nên từ lúc còn nhỏ hai nhà thường xuyên cùng nhau tụ họp rồi thưởng trà.
Hai người họ ở tầng sáu, trên gác còn có một cái sân thượng nhỏ, lúc rảnh rỗi họ đều lên đó trồng rất nhiều loại rau xanh và hoa.
Tuy ở đây không có thang máy nhưng hai vợ chồng họ đã quen đi cầu thang bộ, đi thẳng tới nhà mà không hề thở gấp.
Bình thường Phó Nhàn Linh đều luyện tập thể thao rất đều đặn, nhưng đêm qua bị đè ra làm đến đêm khuya, chiều lại vừa dọn dẹp nên leo hết sáu tầng, hai chân cô đều mềm nhũn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Có mệt không? Ngồi nghỉ lát đi, để mẹ bảo bố con đi làm cá." Bà Trương bày hoa quả ra đĩa rồi để trước mặt cô, sau đó bật điều hòa.
"Không cần vội đâu mẹ, chúng ta ngồi nói chuyện một lát đã." Phó Nhàn Linh cầm ấm trà trên bàn lên rốt thêm nước suối, sau đó nhanh chóng đặt lên bếp đun nước pha trà.
Lúc này Bà Trương mới ngồi xuống, bố chồng cô cũng đóng cửa bếp lại, ở trong bận bịu nấu nướng,
"Mẹ nghe Tuyền Phong nói con đi làm rồi." Bà Trương do dự một lúc rồi nói: " Lúc trước mẹ có quen một thầy thuốc trung y, định bảo nó đưa con đi khám thử xem sao.
Thầy thuốc này y thuật rất giỏi, uống hết mấy thang thuốc là có thể có thai rồi."
"Mẹ, Tuyền Phong nói như nào ạ?" Phó Nhàn Linh hỏi.
"Nó nói do con bị áp lực quá lớn, cũng không biết nên khuyên nhủ con như nào.
Con đi làm được cũng là chuyện tốt, có thể giảm bớt áp lực.
Nhưng mẹ sợ nếu con không mang thai được lại dễ bị ức chế khó chịu, thầy thuốc nói nếu không được thì có thể tìm cách khác." Bà Trương nói rồi nắm lấy tay của cô: "Nhìn con xem, đã gầy đi nhiều rồi."
Trương Tuyền Phong vẫn cho rằng để mẹ hắn ra mặt sẽ khiến Phó Nhàn Linh hòa hợp lại với hắn như ban đầu.
Nhưng hắn không thể nào đoán ra được, lý do Phó Nhàn Linh không muốn sinh con không phải vì bị áp lực gì cả, mà đơn giản là vì chuyện hắn ngoại tình đã bị cô phát hiện.