Vườn trường trinh thám

1. Thám tử Lục Trạch
 
Tác giả: Hi Ế
 
Tầng 3, câu lạc bộ mỹ thuật, trường Trung học C từng hàng cảnh sát vây quanh, tất cả người không liên quan đều không được phép đi vao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hôm nay là ngày 1 tháng buổi chiều 4: 40.
 
Thời gian tan học, có không ít học sinh ở lại lớp học, bọn họ có vể đang bàn luận cùng một chuyện.
 
Những âm thanh đó theo gió nhẹ thổi vào trong tai Lục Trạch đang ngồi bên cửa sổ.
 
“Ai, không nghĩ tới tớ sẽ gặp được loại chuyện đáng sợ như vậy ngoài đời! Người bị giết kia hình như là đại biểu thể dục năm 2! Tớ có quen chị của cậu ta!”
 
“Nhìn xem, về sau nói chuyện cẩn thận một chút, đừng  khắp nơi đi đắc tội người khác, nếu không lại giống cậu ta bị người giết hại.”
 
“Thật đáng sợ! Không phải là Chu Vĩ làm chứ? Hắn ta trước đó không phải nói muốn giết chết cậu ấy sao? Di! Tớ cũng không dám nói thẳng tên!”
 
“Đồ thần kinh, chỉ là cái tên thôi, còn sợ cậu ta biến thành quỷ tới tìm cậu sao! Vu Tử Hàm! Vu Tử Hàm Vu Tử Hàm Vu Tử Hàm ! Xem! Tớ gọi nhiều như vậy có làm sao đâu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Wow! Cậu to gan thật!”
 
“Hừ, bây giờ tội phạm giết người trà trộn trong trường chúng ta, các cậu phải cẩn thận!”
 
“Dựa vào cái mà khẳng định chính là học sinh trong trường làm?”
 
“Nếu không phải là học sinh trong trường làm sao biết được trường học C chúng ta gần đậy tắt camera bảo trì, dự định đổi toàn bộ thành đồ mới?”
 
“Thật đáng sợ, chúng ta cùng nhau về nhà đi!”
 
“Lại nói trường chúng ta không phải có một thám tử phá án vô cùng lợi hại sao? Hơn nữa hắn còn đang ở lớp học nha!”
 
“Thôi đi! Cảnh sát sẽ không dùng trẻ con! Hơn nữa người cảnh sát dẫn đầu còn là loại thiếu trách nhiệu, lúc tớ đi qua chỗ bọn họ còn nghe thấy người kia nói ‘người bị giết chỉ là thằng quỷ nhỏ thôi’!”
 
“Tớ biết thừa cậu cố tình nghe lén!”
 

“Chú ý trọng điểm! Đừng để ý mấy cái khác?”
 
Lục Trạch mặt không biểu tình thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi phòng học ồn ào.
 
Hắn rất muốn đi xem thử hiện trường vụ án, nhưng mà làm như vậy rất dễ bị người khác chú ý.
 
Lục Trạch trở về ký túc xá.
 
“Lục Trạch cậu đã trở lại!”
 
Một nữ xinh ngồi xổm trước của ký túc xá nam, vừa nhìn thấy hắn liền vô cùng vui sướng chạy tới.
 
Lục Trạch nhíu mày, nữ sinh này là Vu Tử Hi.
 
Vu Tử Hi nói: “Lục Trạch, cầu cậu giúp tôi tìm ra hung thủ sát hại em trai tôi!”
 
“Không.”
 
Vu Tử Hi ngạc nhiên: “Vì cái gì? Cậu không phải là thám tử sao?”
 
Lục Trạch nói: “Tôi am hiểu phá án, nhưng đây là án mạng, không phải chuyện mà một thằng nhóc chưa đủ có thể tham dự, hung thủ tự nhiên sẽ có cảnh sát chịu trách nhiệm tìm kiếm.”
 
“Nhưng mà,” Vu Tử Hi nhìn như sắp khóc, “Những cảnh sát đó căn bản không có trách nhiệm! Biếng nhác, còn xem thường tôi và bạn bè, tôi muốn được biết tình hình cụ thể, nhưng bọn họ cư nhiên đuổi chúng tôi đi, nói sẽ kết án nhanh chóng! Bọn họ tra cũng chưa từng tra!”
 
“Cậu biết chuyện này nghĩa là gì không!” Vu Tử Hi nghẹn ngào.
 
Lục Trạch vòng qua cô đi vào ký túc xá.
 
Cô nức nở vài tiếng, nói: “Đại tiểu thư nói sẽ giúp tôi có thể tiến vào hiện trường vụ án.”
 
Lục Trạch khựng lại một chút, ngay sau đó tiếp tục đi lên lầu.
 
Hắn trở lại ký túc xá, liền thấy được đội trường câu lạc bộ mỹ thuật đang vẽ tranh, chỉ dùng màu đỏ vẽ.
 
Lục Trạch đóng cửa lại, đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Ngô Quỳnh, đừng làm bẩn phòng.”
 
Ngô Quỳnh quay đầu, ngượng ngùng cười với hắn: “Xin lỗi, bởi vì câu lạc bộ mỹ thuật không có hoạt động gì, thầy giáo nói muốn tạm dừng mấy ngày, tớ thật sự nhịn không được, liền ở ký túc xá vẽ.”

 
“Ừm.”
 
Lục Trạch tùy tiện đáp, nằm trên giường.
 
Đây là một phòng bốn người, nhưng hai người khác đã chuyển ra ngoài ở trọ, lại không có bạn mới vào ở, cho nên nơi này vẫn luôn chỉ có hai người bọn họ ở.
 
Lục Trạch trợn mắt nhìn chằm chằm màn giường, không biết suy nghĩ cái gì. Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, cầm lấy điện thoại bên gối đặt đồng hồ báo thức, sau đó lại từ sau gối lấy ra tai nghe, cắm vào, hắn mang tai nghe nhắm mắt lại ngủ.
 
Mà Ngô Quỳnh, vẫn còn đang vẽ.
 
8 giờ tối, Lục Trạch nằm trên giường đột nhiên mở mắt, hắn cầm lấy di động tắt chuông, tháo tai nghe thu dọn gọn ngàng, hắn xuống giường, không đi giày, chân trần đến trước giường Ngô Quỳnh, nhìn chằm chằm cái chăn chùm kín quá đầu trong chốc lát, ngừng thở nhẹ nhàng xốc chăn.
 
Sau đó, hắn liền thấy Ngô Quỳnh. Lục Trạch nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa đắp chăn lên cho Ngô Quỳnh, để lộ đầu của Ngô Quỳnh.
 
Tiếp theo, hắn tay chân nhẹ nhàng bò lên trên xà giường của Ngô Quỳnh, từ phía trên lấy xuống một túi nhỏ, hắn trở về trước giường của mình, cầm lấy giày, thật cẩn thận lót chân đi về phía cửa, nhẹ nhàng mở cửa, đi ra ngoài.
 
Buổi tối ở trường học, rất sáng. Khắp nơi trong trường đều có đèn đường, trong phòng học còn có một ít học sinh đang học tiết tự học buổi tối.
 
Lục Trạch cố ý trách đi những nơi có camera theo dỗi hoặc dễ bị chú ý, dọc theo góc chết mà đi.
 
Kỳ thật hắn cảm thấy không càn làm đến bước này, nhưng mà, đề phòng vạn nhất.
 
Lục Trạch đi ra bức tường bao phía sau trường học, đi qua đi lại vài bước, đoán chừng đã tính toán tốt khoảng cách, đeo balo nhảy lên bức tường.
 
Nhưng mà Lục Trạch không phải muốn trốn ra ngoài trường, mà là muốn từ nơi này nhảy lên cửa sổ lầu hai.
 
Hắn nghĩ, chỉ cần hắn bắt lấy bệ cửa sổ liền không thành vấn đề, dù có rơi xuống, độ cao này cũng không thành vấn đề.
 
Lục Trạch dùng mắt thường tính toán khoảng cách giữa hắn và cửa sổ đối diện, ở trong lòng tính ra nên dùng bao nhiêu sức, lấy loại tư thế nào nhảy qua. Chờ hắn tính toán xong, Lục Trạch kiềm chế sợ hãi của bản thân, hạ quyết tâm, nhảy tới.
 
Thật sự thành công!
 
Lục Trạch bắt được bệ cửa sổ, đẩy ra cánh cửa buổi chiều hắn nhân lúc hỗn loạn lén mở chốt.
 

Lục Trạch nhảy vào, hắn thở hổn hển mấy nhịp, hai châm mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
 
Nếu không phải sợ ngoài ý muốn bị bắt gặp, bị người khác thấy hắn lén vào hiện trường vụ án, hắn cũng không cần vất vả như vậy ngụy trang thành “Thanh niên có chí” trèo tường trốn ra khỏi trường.
 
Lục Trạch đứng lên quan sát thật kĩ cửa sổ, bước chận nhẹ nhàng từng chút từng chút dùng tốc độ nhanh nhất đi đến hiện trường vụ án.
 
Lục Trạch mất chừng mười phút vào đến hiện trường vụ án, hắn lúc này đã thở hồng hộc, trên trán đều đổ mồ hôi. Hắn sờ sờ lưng, ướt, còn đặc biệt lạnh.
 
Lục Trạch với balo phía sau, lấy khăn giấy lau mặt, sau đó đem chuyển balo đeo trước ngực, đem khăn giấy dùng xong cất đi, đồng thời từ bên trong lấy ra một cái khăn trùm đầu trong suốt tròng lên trên đầu, một đầu tóc có thể nhét vào bao nhiêu đều nhét vào, hắn còn tự đeo cho mình một cái khẩu trang trắng, sau đó lại lục lọi trong balo, lấy ra một đôi bao tay cao su mang lên.
 
Cuối cùng, hắn ở trong balo lấy ra một cái hộp, từ trong hộp lấy ra một miếng vải trắng kỳ lạ không biết là cái gì.
 
Hắn đóng cẩn thận balo, lại đeo ra sau, sau đó, tầm mắt hắn dừng lại ở thi thể còn chưa mang đi.
 
Lục Trạch nhịn không được nhón chân qua đi.
 
Phòng mỹ thuật này kỳ thật có rất nhiều dấu chân lưu lại. Rõ cũng có, không rõ cũng có, đan xen lẫn nhau. Hắn cũng không cần như thế, nhưng chính là kiểu “Có tật giật mình” hắn nhịn không được cố gắng để lại dấu vết càng ít càng tốt.
 
Cho dù có người phát hiện có dấu chân người nhón chân đi qua đi lại khác với các dấu chân khác, cũng làm sao có thể tra được đến người hắn?
 
Lục Trạch ngồi xổm xuồng cạnh đầu thi thể. Đương nhiên, vẫn nhón chân.
 
Lục Trạch cau mày, lấy miếng vải trắng trước đó đặt trên thi thể, động tác chuyên nghiệp đặt trên miệng thi thể không ngừng ma sát, sau đó, một phần miếng vải nhanh chóng đổi màu.
 
Lục Trạch thật cẩn thận lau đi những gì còn sót lại trên miệng thi thể.
 
“Lục…… Trạch?”
 
Nghe được phía sau truyền đến tiếng gọi, cả người Lục Trạch run lên một chút.
 
Không xong!
 
Bị phát hiện!
 
Làm sao bây giờ!
 
Người phát ra âm thanh không nghe thấy Lục Trạch trả lời, có chút vội vàng đi tới, trong thanh âm ẩn ẩn lộ ra một loại chờ mong, cô nói: “Tôi biết ngay mà, cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cậu tới thu thập manh mối tìm hung thủ đúng không?”
 
Lục Trạch trấn tĩnh quay đầu lại: “Ừ, đúng vậy. Tôi  không có cách nào cứ mặc kệ như vậy.”
 
“Thật tốt quá!” Người kia thập phần kinh hỉ mà hô một tiếng.
 
Lục Trạch nhìn chị gái của người đã chết trước mắt —— Vu Tử Hi, trên mặt biểu tình ôn nhu, tuy rằng mặt hắn bị che khuất hơn phân nửa, nhưng ánh mắt hắn ôn nhu.

 
Nhưng mà, không lòng hắn không hề có cảm xúc nhu hòa như vậy.
 
Vu Tử Hi nói: “Đại tiểu thư nhờ ta tới chụp lại tất cả các góc ở hiện trường, cảnh sát không hề cung cấp manh mối gì cho chúng tôi, chúng tôi đành tự thân vận động!”
 
Vu Tử Hi nắm tay, nói: “Đúng rồi, cậu phát hiện cái gì chưa?”
 
Lục Trạch bình tĩnh trả lời: “Trên người nạn nhân không có ngoại thương, cho nên tôi cảm thấy hắn hẳn là trúng độc. Liền cầm miếng vải lau miệng hắn, chuẩn bị đi phòng thí nghiệm kiểm nghiệm.”
 
Lục Trạch đưa miếng vải trắng sạch sẽ cho nàng xem.
 
Chỉ cần Vu Tử Hi không mở vải trắng ra, kế hoạch của hắn có thể tiếp tục tiến hành.
 
Mà Vu Tử Hi không phụ kỳ vọng của hắn, cô chỉ là nhìn thoáng qua liền đem tầm mắt chuyển đến cách ăn mặc của Lục Trạch.
 
Cô hỏi: “Sao cậu lại ngụy trang thành bộ dạng này?”
 
Lục Trạch: “Để không phá hóng hiện trường, để lại trên người nạn nhân những thứ không nên có.”
 
“A.” Vu Tử Hi cái hiểu cái không mà đáp.
 
“Đi thôi, chúng ta đi phòng thí nghiệm.”
 
“Hả?”
 
Lục Trạch giải thích: “Lúc này đi sẽ có người cho rằng chúng ta là học sinh năm ba vì chuẩn bị thi đại học mà liều mạng, hơn nữa tôi trộm chìa khóa, ngày mai phải trả lại, chúng ta phải nhanh một chút tìm ra hung thủ.”
 
“Nếu như vậy, sao buổi chiều cậu còn nói thế với tôi, hại tôi buồn bực một hồi, rõ ràng ngay từ đầu cậu không định bỏ mặc, bằng không cũng không có khả năng trộm được chìa khóa!”
 
Lục Trạch nhìn cô: “Tôi không muốn để cô gái trẻ như cậu bị cuốn vào loại chuyện này.”
 
Vu Tử Hi lập tức đỏ mặt, xoay người đi ra ngoài: “Chúng ta đi nhanh đi!”
 
“Ừm.” Lục Trạch kéo tấm vải che lại thi thể như cũ, đi ra ngoài đóng cửa lại.
 
Ở một khắc trước khi của đóng lại, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào thi thể bên trong, dường như xuyên thấu nhìn ra điều gì đó.
 
Lục Trạch đi theo bước chân Vu Tử Hi, tiến về phía cầu thang.
 
Càng gần cầu thang, hắn càng có loại xúc động muốn đem đối phương đẩy ngã, nhưng, hắn nhịn xuống.
 
Lục Trạch thực bình tĩnh mà cùng Vu Tử Hi đi đến phòng thí nghiệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận