Vườn trường trinh thám

2. Hành động mờ ám
 
Tác giả: Hi Ế
 
“Hải Đại tiểu thư! Sao cô lại ở cửa phòng thí nghiệm!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ xa, Lục Trạch và Vu Tử Hi đã thấy được đại tiểu thư lẳng lặng đứng ở phòng thí nghiệm cửa — Thượng Quan Hi.
 
Thượng Quan Hi lẳng lặng nhìn bọn họ chạy tới trước mặt mình, sau đó mở miệng nói: “Chuyện bên kia tôi đã xử lý xong, nghe hai người nói muốn tới nơi này, cho nên tôi tới đây.”
 
“Thật tốt quá! Đại tiểu thư chính là học bá vô cùng giỏi!” Vu Tử Hi nắm tay Thượng Quan Hi, vô cùng vui vẻ nói với cô ấy, “Cảm ơn cậu! Đại tiểu thư!”
 
“Không khách khí.” Thượng Quan Hi lễ phép đáp lại cô.
 
Lục Trạch tim đập nhanh hơn, trong lòng hắn khẩn trương vô cùng, lại còn muốn làm bộ bình tĩnh, hắn hỏi Thượng Quan Hi: “Đại tiểu thư, tại sao hành động của chúng tôi lại bị lộ?”
 
“A, tôi nghĩ cái này hẳn không khó,” Vu Tử Hi cướp lời, cô vén tóc, quay về phía Lục Trạch lô ra vành tai, Lục Trạch nhìn rõ tai cô đeo một thiết bị màu đen, mà câu trà lời tiếp theo của Vu Tử Hi cũng chứng thực suy đoán của hắn, cô nói, “Đây là đại tiểu thư cho tô, cô ấy có thể thông qua cái này nghe được âm thanh xung quanh tôi.”
 
Lục Trạch nhịn không được cảm thấy may mắn, còn tốt, vừa rồi hắn không có giết người diệt khẩu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thượng Quan Hi gõ gõ cửa phòng thí nghiệm, nói: “Vào đi thôi.”
 
“Được.” Lục Trạch lấy chìa khóa từ trong túi chuẩn bị mở cửa.
 
Thượng Quan Hi cố ý ngó đầu nhìn nhìn xem trong túi Lục Trạch có cái gì, kết quả nhiên thấy được được túi nhỏ một cái lại nhiều thêm một cái.
 
Cô mặt không biểu tình mà lui lại mấy bước, nhường vị trí.
 
Lục Trạch vốn định đeo bao tay mới mở cửa, nhưng vẫn nhịn xuống. Đại tiểu thư không giống Vu Tử Hi dễ đối phó như vậy, hắn phải cẩn thận một chút.
 
Ba người thuận lợi tiến vào phòng thí nghiệm, bọn họ phân công hợp tác, một người lấy dụng cụ cần dùng — việc này cho người ở cuộc thí nghiệm vô dụng nhất, Vu Tử Hi làm, một người lấy các hóa chất thí nghiệm —— đây dành cho học bá Thượng Quan Hi làm, còn lại người cuối cùng đương nhiên là tiến hành thí nghiệm— cái này người có năng lực làm việc nhất, Lục Trạch, được phân công.

 
Thượng Quan Hi ở bên cạnh giám sát, Vu Tử Hi chỉ là quần chúng ăn dưa.
 
Lục Trạch lấy ra một khối vải trắng, đây là một khối vải sạch, mặt trên cái gì cũng không có.
 
Kết quả đương nhiên, các loại đọc gì đó không kiểm tra ra được.
 
“Ai?” Nghe thấy kết quả này Vu Tử Hi kinh ngạc cực kỳ!
 
Thượng Quan Hi nhíu mày: “Cậu có phải lấy sai rồi không, trong túi có mảnh khác không?”
 
Lục Trạch sắc mặt ngưng trọng mà nói: “Không có, tôi chỉ có duy nhất một khối này, nhưng mà dù có như vậy, cũng không thể loại trừ khả năng Vu Tử Hàm chết vì trúng độc, còn có khả năng ngửi phải khí độc, hay nếu như cậu ta dị ứng với đồ vật nào đó, hung thủ biết được, lợi dụng điểm này giết hại cậu ta.”
 
Vu Tử Hi cười khổ: “Em trai tôi chưa từng dị ứng với cái gì, nó cái gì cũng có thể ăn, cũng chưa từng có phản ứng dị ứng phấn hoa.”
 
Lục Trạch tự hỏi trong chốc lát, nói: “Ngày mai đi hỏi những người bị hiềm nghi trước, lại đi hỏi những người khác về những người bị hiềm nghi, so sánh hai câu trả lời xem có khớp hay không.”
 
Vu Tử Hi lại cao hứng, cô nói: “Được! Bắt đầu hỏi từ Chu Vĩ, lại đi tìm thầy giáo của gã, bạn học, bạn cùng phòng, cha mẹ, bạn bè, tất cả đều hỏi một lần!”
 
Thượng Quan Hi nói: “Cô đi hỏi?”
 
“Đại tiểu thư sẽ giúp tôi đúng không!”
 
“…… Ừ.” Thượng Quan Hi gian nan đáp ứng.
 
Lục Trạch đến tận nửa đêm 12:24 mới về tới phòng ngủ.
 
Thời điểm hắn trở về, giống như lúc đi ra, trốn trốn tránh tránh chờ hơn hai phút đèn đường tắt mới cố gắng cuộn tròn cơ thể, men theo góc chết của camera trở về ký túc xá.
 
Sau khi hắn cẩn thận trốn tránh, dưới mí mắt của bác gái trông cửa ký túc xá nam mà đi vào, cả người đều ra mồ hôi lạnh.
 
Lục Trạch thập phần khẩn trương, hắn chọn ở ngay lúc này trở về chính là muốn càng ít khả năng có người thấy được nhất có thể, chính là, trong mỗi trường học luôn luôn có những học sinh không nghe lời, bọn họ thường thường đều sẽ chờ đến lúc tắt đèn mới trở lại ký túc xá, có người dứt khoát ở bên ngoài qua đêm.

 
Lục Trạch thập phần hy vọng bọn họ đều ở bên ngoài qua đêm, ngàn vạn đừng để hắn gặp phải.
 
Thành công trải qua giai đoạn làm hắn kinh hồn bạt vía, rốt cuộc cũng đi tới cửa phòng ngủ, hắn thật cẩn thận mà vặn tay nắm cửa— “Chi”!
 
Lục Trạch trợn mắt.
 
Cửa bị khóa lại! Cư nhiên bị khóa lại! Có thể khóa cửa này còn có ai? Căn bản là chỉ có một mình Ngô Quỳnh! Cậu ta biết hắn đi ra ngoài!
 
Lục Trạch thở hổn hển, dần dần thả lỏng.
 
Đành vậy, dù sao máy theo dõi ở cửa ký túc xá cũng quay được rồi, ngày mai hắn liền nói cho mọi người, hắn, học sinh gương mẫu luôn tuân theo quy củ đêm qua phá lệ trèo tường vượt rào đi ra ngoài là được.
 
Không, làm như vậy quá cố tình, tuy rằng hắn có thể thực tự nhiên mà làm mọi người biết, nhưng mà, hăn đêm nay là cùng hai người Vu Tử Hi, đại tiểu thư ở bên nhau, bị bọn họ nghe được thì không tốt lắm, đặc biệt là đại tiểu thư, cô ta sẽ vì cái này càng chú ý hắn.
 
MộLục Trạch vừa nghĩ, vừa từ trong túi móc ra chìa khóa tới mở cửa.
 
Hắn nghĩ, cứ nói như thế, không cần giải thích cho Ngô Quỳnh, chỉ bằng lời nói của một mình hắn, hình như có chút mất tự nhiên? Nhất định là như vậy.
 
Chỉ là, Ngô Quỳnh sẽ hiểu lầm nhỉ?
 
Lục Trạch khẩn trương nhấp môi, trong nháy mắt, trên mặt hắn hiện lên một tia thống khổ.
 
Lục Trạch mở cửa phòng ngủ, hắn lặng lẽ đi vào, khóa cửa lại.
 
Thấy Ngô Quỳnh trên giường cuộn chăn kín mít, nội tâm đang treo rốt cuộc được đặt xuống, lần này, hắn không đi vạch trần chăn của Ngô Quỳnh, để đối phương lộ đầu ra.
 
Lục Trạch nghĩ, phỏng chừng Ngô Quỳnh thích ngủ kiểu này.
 
Lục Trạch đem balo để lại chỗ cũ, hắn lấy từ bên trong cái túi nhỏ đựng miếng vải ra, bỏ vào trong ngăn tủ của mình, khóa lại.
 

Làm tốt hết thảy mọi việc, Lục Trạch nằm ở trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.
 
Qua mười mấy giây, Lục Trạch nhắm mắt trở mình, hắn không có ngủ, không phải vì nghĩ cái gì, mà bởi vì ngủ không được, nhưng bây giờ thật sự quá muộn, ngày mai nếu để lại quầng thâm mắt liền không xong.
 
Hắn ép bản thân ngủ, liền tính ngủ không được cũng thế, coi như nhắm mắt dưỡng thần là được.
 
Không biết qua bao lâu, trong không gian yên tĩnh truyền đến một tiếng “Răng rắc”, Lục Trạch cả người nhịn không được run lên một chút.
 
Hắn mở mắt ra nhìn về phía giường đệm đối diện, trên giường đệm kia hình dạng cùng với lúc nãy hắn nhìn thấy giống nhau như đúc, mà hiện tại, phòng ngủ cửa mở.
 
Lục Trạch nhịn không được chờ đợi, đây là quản lý tới đột kích kiểm tra thôi, nhưng chuyện này không có khả năng. Như vậy là hai người bạn cùng phòng khác quay lại, hơn nửa đêm trở về có bệnh à, cũng không có khả năng. Được rồi, đó chính là ăn trộm. Ha hả.
 
Trong phòng ngủ tối đen, ánh trắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào không phải rất sáng, lại làm Lục Trạch thấy được hình thể cùng hình dáng của người nọ, Lục Trạch nhắm hai mắt.
 
Lục Trạch đã thấy rõ ràng, người nọ thân ảnh quen thuộc như vậy, hắn sẽ không nhận sai.
 
Lục Trạch mím môi, ngay sau đó thả lỏng, giả bộ một bộ như đã ngủ.
 
Người nọ chậm rãi đóng cửa lại, nhẹ nhàng như gió mà đi tới mép giường Lục Trạch.
 
Hắn nhìn chằm chằm Lục Trạch đang nhắm mắt nhìn một hồi lâu, sau đó duỗi tay sờ lên khuôn mặt Lục Trạch, Lục Trạch nỗ lực duy trì vững vàng hô hấp, không lộ ra một tia dấu vết.
 
Qua sau một lúc lâu, người nọ mới xoay người đi về phía bên kia giường đệm, sau đó, Lục Trạch liền nghe thấy động tĩnh người nọ nằm xuống giường. Cứ như vậy lẳng lặng một lát, Lục Trạch nghĩ, đối phương hẳn đã ngủ. Sau đó hắn liền mở mắt, đối diện là hai mắt đen thẳm của Ngô Quỳnh.
 
“Tê!” Lục Trạch đột nhiên hít sâu một hơi.
 
Ngô Quỳnh nhìn hắn biểu hiện như vậy, sâu kín mà nói câu: “Tôi biết cậu không ngủ.”
 
“Ha.” Lục Trạch giật mình.
 
Ngô Quỳnh sâu kín mà bổ sung: “Độ ấm khuôn mặt của cậu, không giống người đã ngủ một chút nào.”
 
Lục Trạch cảm thấy cả người đều lạnh toát, hắn nỗ lực giả bộ dường như không có việc gì, nói Ngô Quỳnh: “Không nghĩ tới cậu biết được mấy kiến thức này, làm cho tôi thật ngoài ý muốn.!”
 
Lục Trạch đánh “Ha ha” nói: “Cậu đi đâu vậy, muộn như vậy mới trở về?”
 
Ngô Quỳnh hỏi lại hắn: “Còn cậu?”
 

“Tôi?” Lục Trạch đem chăn hướng lên trên đề đề, nói, “Tôi lén ra ngoài trường.”
 
“Tôi cũng vậy.” Ngô Quỳnh bình đạm mà đáp.
 
Lục Trạch lập tức nghẹn lời.
 
Hắn vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện của hai người sẽ tiếp tục trầm mặc như vậy, lại không nghĩ rằng Ngô Quỳnh thế mà lại lần nữa mở miệng, hắn nghe thấy Ngô Quỳnh nói: “Cậu nói thử, là ai giết Vu Tử Hàm đây?”
 
“Tê!” Lục Trạch lần thứ hai hít hà một hơi, hắn đang cùng Ngô Quỳnh đối diện, đối phương hẳn là đã thấy được trong mắt hắn giật mình cùng bất an đi?
 
Lục Trạch trong lòng nhất quặn đau, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Giết người đa phần đều có nguyên nhân thù hận nào đó, không cần lý do mà giết người, cũng quá đáng sợ.”
 
Ngô Quỳnh im lặng trong chốc lát, trầm thấp đáp: “Ừm.”
 
Lục Trạch muốn dời mắt, không muốn đối diện với Ngô Quỳnh, hắn sợ trong ánh mắt hắn lộ ra quá nhiều nội dung, chính là, hắn lại luyến tiếc dời mắt.
 
Lục Trạch mở miệng nói: “Người hiềm nghi hiện tại xác định là Chu Vĩ, bởi vì hắn mấy ngày hôm trước cùng Vu Tử Hàm kết thù.”
 
Ngô Quỳnh trở mình, ngửa mặt nằm trên giường, nhắm hai mắt lại, hắn thở dài một hơi nói, “Ngủ đi, ngày mai, không, hôm nay còn phải dậy sớm, lại ba bốn giờ nữa phải rời giường rồi.”
 
Lục Trạch cũng xoay người ngửa mặt nằm trên giường, nhưng mà hắn lại như cũ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm đình màn, nói: “Được.”
 
Sau đó bọn họ liền không có nói thêm câu nào nữa.
 
Lục Trạch trợn tròn mắt, giải phóng đại não.
 
Rõ ràng trước đó hắn còn tự nói với mình dù ngủ không được cũng phải nhắm mắt dưỡng thần, mà hiện tại, hắn lại trợn tròn mắt, một đêm không ngủ.
 
Đúng vậy, một đêm không ngủ. Lục Trạch trợn tròn mắt nghênh đón ánh sáng mặt trời.
 
Đương nhiên khi hắn nhìn thấy ánh mặt trời, tròng mắt vài tiếng đồng hồ cũng chưa cử động rốt cuộc chuyển động một chút, hắn từ trên giường ngồi dậy, đối mặt cửa sổ, nhìn dương quang chiếu rọi.
 
Lục Trạch quay đầu, thấy được Ngô Quỳnh vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngửa ngủ, ánh mắt trở nên phức tạp.
 
Ánh sáng của hắn, khi nào mới có thể phá vỡ hắc ám, chiếu rọi trong lòng hắn đây?
 
Lục Trạch từ trên giường, đi về phía phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận