Vườn trường trinh thám

3. Kẻ hiềm nghi
 
Tác giả: Hi Ế
 
“Lục Trạch!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trạch đang ở nhà ăn ăn bữa sáng nghe được có người gọi hắn, nhưng hắn cũng chẳng buồn ngẩng đầu xem ai đang gọi, vẫn một mực cúi đầu nhìn chén cháo.
 
Hắn biết âm thanh này thuộc về ai, cho nên không cần ngẩng đầu. Bởi vì người kia là Vu Tử Hi.
 
“Hù!”
 
Vu Tử Hi chạy tới bên cạnh Lục Trạch, duỗi tay dùng sức chụp đầu Lục Trạch.
 
“Khụ khụ khụ……”
 
Đáng thương Lục Trạch, bởi vì nhất thời sơ ý, mà bị đánh lén. Hắn bị sặc, không ngừng ho khan, quả thực muốn ho cả phổi ra, mà vị Vu Tử Hi tùy tùy tiện tiện bên cạnh vẫn còn đang cười, nàng cười đến vô tâm vô phế, cười nhạo: “Lục Trạch ngươi vậy mà uống một chén cháo cũng bị sắc, quá vô dụng! Ha ha!”
 
“Khụ khụ khụ……” Lục Trạch nhịn xuống không tiếp tục ho khan, hắn đặt nắm tay trên môi, giảm xóc lập tức, sau đó mới nhẹ thở ra một hơi, tiếp tục uống chỗ cháo còn thừa.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Tử Hi ngồi ở đối diện hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, mở miệng: “Tôi tới nơi này tìm Chu Vĩ, không ngờ sẽ gặp được cậu, rõ ràng trước kia tôi cũng tới đây ăn sáng lại chưa từng gặp cậu một lần!”
 
Bởi vì trước kia tôi cũng chẳng ăn sớm như vậy được chưa? Nói xem cô đi sớm như vậy là đề làm gì? À, em trai cô là đại biểu khóa thể dục, cô thường xuyên cùng em trai cô rèn luyện chứ gì. Đậu! Em trai cô chết rồi, cô cũng đầu cần dậy sớm như vậy, con gái con đứa vẫn nên ngủ nhiều mới tốt.
 
Lục Trạch ở trong lòng bốn phía phun tào, trên mặt lại vẫn là một bộ biểu tình người sống chớ gần.
 
Vu Tử Hi không để ý tới thái độ của hắn, tiếp tục nói: “Tôi bây giờ sẽ đi hoiir Chu Vĩ mấy ngày nay đang làm gì, cậu có muốn đi cùng không?”
 
Lục Trạch đang nuốt ngừng một chút, ngay sau đó hắn cầm chén nuốt toàn bộ lượng còn dư lại vào bụng. Lục Trạch buông chén, nặng nề mà thở ra một hơi, nhìn thoáng qua trong góc một người cô đơn mà ăn bánh bao, Chu Vĩ, sau đó hắn nói với Vu Tử Hi: “Đừng nóng vội, hiện tại vẫn còn sớm, cậu muốn hỏi hắn, không chứng hắn sẽ bảo cậu chờ hắn ăn xong rồi nói, sau khi hắn ăn xong sẽ lại nói sắp đến giờ học, bảo cậu tan học rồi đi tìm hắn, như vậy, cậu không những không hỏi được gì, lại còn rút dây động rừng.”
 
“A?” Vu Tử Hi há to miệng, “Vậy làm sao bây giờ?”
 
Lục Trạch lau miệng, nói: “Chu Vĩ ăn cớm xong đoán chừng sẽ quay lại ký túc xá đi lấy quà tặng, tôi hôm trước nghe được hắn và người khác nói hôm nay sẽ cùng nhau tặng quà cho hoa khôi trường chúng ta, tuy rằng bây giờ hắn có vẻ vì lời đồn đại là hung thủ mà bị bài xích, nhưng mà hắn sẽ không vì vậy mà thay đổi những chuyện đã dự định làm.”
 
Vu Tử Hi xen mồm nói: “Hắn không phải hung thủ?”
 
Lục Trạch lạnh mặt, hắn dùng con mắt liếc Vu Tử Hi, nói: “Chu Vĩ chỉ có hiềm nghi, không có chứng cứ xác thực không thể tùy tiện nói bậy, tôi hận nhất loại người khua môi múa mép nói loạn này.”
 
Vu Tử Hi bị dọa, cô có chút không biết làm sao, xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi sẽ không như vậy nữa.”
 
“Ừ,” Lục Trạch tiếp tục nói, “Cho nên, chúng ta có thể đi đến cửa ký túc xá của hắn ôm cây đợi thỏ, cùng nhau đi vào trong phòng ngủ của hắn sau đó giữ cửa khóa lại, như vậy hắn liền chạy không được. Yên tâm đi, bác gái ký túc xá đối nữ hài tử vô cùng yên tâm, cô hoàn toàn có thể đi vào.”
 
“Được!” Vu Tử Hi thập phần thống khoái đồng ý.
 
Lục Trạch bình tĩnh nói: “Cậu về phòng của tôi trước, không cần đi theo Chu Vĩ, cũng đừng nhìn hắn, miễn cho hắn hoài nghi.”
 
“OK!” Vu Tử Hi cười làm thủ thế “ok”. Sau đó cô ngoan ngoãn đi theo Lục Trạch cùng đi vào phòng ngủ của đối phương.
 
Vừa vào cửa, Vu Tử Hi liền khoa trương mà kêu lớn lên: “Oa! Đậu! Tôi dựa vào! Phòng ngủ của cậu so với tôi còn sạch sẽ hơn! Cậu có phải con trai hay không!”
 
Lục Trạch đối với việc cô mắt trợn trắng mặc kệ, thừa dịp cô nhìn quanh bốn phía ngăn tủ của mình, nhanh chóng dùng chìa khóa mở ra một cái hộp, lấy đồ bên trong ra.
 
Hắn ngăn cản tầm mắt Vu Tử Hi, đem đồ lấy ra tới bỏ vào áo khoác, sau đó hắn mặc áo khoác, nói với Vu Tử Hi: “Đi thôi, thời gian vừa đúng.”
 
“A! Được! Đi mau! Đi mau!”

 
Vừa nghe đến có thể đi tìm Chu Vĩ, Vu Tử Hi lập tức trở nên vô cùng sốt ruột, hoàn toàn đã không có bộ dáng nhàn nhã như vừa rồi.
 
Lục Trạch cong khóe miệng. Việc này vô cùng tốt, chứng minh đối phương tin tưởng phán đoán của mình.
 
Lục Trạch mang theo Vu Tử Hi đi tới trước phòng ngủ của Chu Vĩ.
 
Vu Tử Hi hoàn toàn không nghĩ tới, hắn làm sao biết được phòng ngủ của đối phương, Vu Tử Hi quá mức tín nhiệm Lục Trạch, chuyện này không phải chuyện tốt.
 
“Thùng thùng.” Lục Trạch duỗi tay gõ cửa phòng ngủ Chu Vĩ một chút.
 
“Ai đấy!”
 
Từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng Chu Vĩ.
 
Lục Trạch cầm tay nắm cửa nhích thử một chút, nhìn Vu Tử Hi liếc mắt một cái, không chờ Vu Tử Hi hiểu rõ, hắn vặn mở cửa, lôi kéo Vu Tử Hi xông vào.
 
“Ai?”
 
Chu Vĩ cầm quà tặng trong tay nhìn thấy bọn họ, có chút sững sờ, hắn nói: “Nơi này cũng chỉ có một mình tôi, các cậu đi chỗ khác tìm người đi.”
 
Lục Trạch khóa cửa lại, nói: “Chúng tôi là tới tìm cậu.”
 
“Đúng!” Vu Tử Hi lập tức phụ họa nói, “Cậu chính là người bị tình nghi, mời nghiêm túc phối hợp điều tra.”
 
Lục Trạch nghe được cô lời nói, nhịn không được dùng ánh mắt nhìn đứa ngu ngốc mà nhìn cô. Nhưng mà người bị hắn nhìn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hắn, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Chu Vĩ.

 
Chu Vĩ nghe xong Vu Tử Hi nói, sắc mặt tức khắc khó coi, hắn nói: “Các cậu cút ngay cho tôi! Nếu không tôi tố cáo các cậu!”
 
“Ha! Ha!” Vu Tử Hi lập tức múa may vài cái quyền cước, hướng Chu Vĩ khoe một chút bản lĩnh võ thuật của mình.
 
Mặt đối phương đen thui.
 
Chu Vĩ sắc mặt không tốt trừng mắt nhìn Vu Tử Hi, Vu Tử Hi cũng không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn lại.
 
Đang lúc hai người bọn họ giương cung bạt kiến, Lục Trạch mở miệng nói chuyện: “Chu Vĩ, nếu cậu không muốn đến muộn, liền ngoan ngoãn phối hợp một chút, ngoan ngoãn trả lời một chút vấn đề, như vậy, cậu tuyệt đối kịp đi tặng quà trước giờ học. Ngược lại, ba người chúng ta đều bị muộn.”
 
“Không sai!” Vu Tử Hi thập phần có khí thế mà nói: “Cậu không chịu nói, liền vĩnh viễn cùng tôi ở chỗ này cả đời không ra thôi!”
 
Lục Trạch & Chu Vĩ: “……”
 
“Ngu xuẩn.” Chu Vĩ mắng một tiếng.
 
Vu Tử Hi lập tức nổi giận: “Cậu tin hay không tôi đánh cậu! Kẻ bất lực! Một đứa ngu xuẩn đều đánh không lại! Trên thế giới này nam sinh như thế nào đều như vậy vô dụng a! Không thể có thêm mấy người tốt đẹp giống Lục Trạch sao?”
 
Lục Trạch yên lặng quay đầu, hắn rất muốn nói, kỳ thật kia cũng là tiếng lòng của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận