Vương Gia Bản Phi Muốn Độc Sủng


Mà Mục Đồng Đồng từ lúc Tiểu Cúc chớp mắt ngã xuống đất, liền từ trên người nàng nhảy dựng lên, nhìn một đống hỗn loạn do nàng làm ra, khóe miệng giơ lên dáng cười vừa lòng, mà phía sau, nghe được động tĩnh, Lưu quản sự từ trong phòng bếp đi ra nhìn thấy hỗn loạn trước mắt liền trợn tròn mắt, nhất là nhìn thấy phu nhân té lăn trên đất bên cạnh hai thị nữ, càng mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới phu nhân mới khen ngợi hắn, lúc này liền thành cái sọt, phu nhân sẽ không cho là hắn thực vô năng chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt Lưu quản sự lo lắng ngây ngốc, Mục Đồng Đồng chỉ hất mày, thở sâu, áp chế ý cười trong lòng, ra vẻ lo lắng thêm áy náy mở miệng: “Thật sự là thực xin lỗi, đều là ta không tốt, nhất thời chân mềm, ngã một cái, lại không nghĩ rằng sẽ biến thành cái dạng này.”
Nghe được trong lời nói Mục Đồng Đồng áy náy, Lưu quản sự vội thu hồi tinh thần: “Phu nhân làm sao nói vậy, cái này bất quá là chuyện nhỏ như cái cọc, rất nhanh liền thu dọn tốt.” Nói xong, Lưu quản sự quay đầu hướng tới phòng bếp hét to, kêu mấy đầu bếp kia đi ra hỗ trợ, đuổi bắt ‘đồ ăn’ chạy trốn
Tiểu Cúc cùng Tiểu Đào phía sau cũng từ trên mặt đất bò dậy, bởi vì mặt đất đầy nước, cho nên quần áo trên người hai nha hoàn cùng mặt đất là bẩn một mảnh.

Nhíu mày nhìn các nàng một cái, Mục Đồng Đồng áy náy thở dài: “Đều là ta không tốt, mới liên lụy các ngươi ngã, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đều bẩn thành bộ dạng gì nữa, nhanh đi vào phòng bếp tìm nước gột rửa.
“Nhưng, phu nhân —-” Tuy rằng cũng biết bản thân giờ phút này có bao nhiêu nhếch nhác, nhưng hiện tại nơi này một đống hỗn loạn, các nàng làm sao yên tâm rời đi?
Như là nhìn thấy lo lắng của hai nha hoàn, Mục Đồng Đồng chính là không kiên nhẫn khoát tay chặn lại: “Mau mau đi thôi, ta biết các ngươi sợ cái gì, ta ở chỗ này chờ các ngươi là được.”
Nếu Mục Đồng Đồng cũng nói như vậy, Tiểu Cúc cùng Tiểu Đào cũng không được nói ra cái gì, đành phải xoay người hướng phòng bếp đi đến.

Chờ hai nha hoàn kia vào phòng bếp, Mục Đồng Đồng quay đầu nhìn về phía Lưu quản sự đang chỉ huy đầu bếp thu dọn tàn cuộc: “Nơi này thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Không có việc gì, phu nhân xin yên tâm.” Nghe được câu hỏi Mục Đồng Đồng, lưu quản vội quay đầu lại đáp lại tiếng, vốn thời gian buổi sáng cũng rất gấp gáp, hiện tại hơn nữa một đống hỗn loạn này, nếu không khẩn trương, chỉ sợ phải bỏ lỡ giờ ăn cơm buổi trưa. Cho nên hắn mặc dù trong miệng nói thoải mái, trong lòng đã nôn nóng như lửa đốt.
Nghe Lưu quản sự nói như vậy, Mục Đồng Đồng hơi hơi điểm phía dưỡi, quay đầu quét mắt nhìn mấy người kia nguyên lai phải đi, nhưng bởi vì trận hỗn loạn này nên dừng xa phu dừng bước: “Vậy nếu đã không có chuyện gì, để bọn họ đi thôi.”
Được Mục Đồng Đồng nhắc tới tỉnh như vậy, Lưu quản sự mới phát hiện mấyngười phu xe kia còn ở tại chỗ này, nhất thời nhíu mày: “Còn không nhanh nhanh đi, ngốc chày làm cái gì?”
Bị Lưu quản sự này hung, phu xe kia vội co rụt cổ lại, không dám trì hoãn vội đánh xe liền đi ra ngoài, không phát hiện bọn họ xoay người nháy mắt chạy xe, cái phu nhân kia vốn đứng ở phía sau Lưu quản sự, không thấy đâu.
Ghé vào đến xe, Mục Đồng Đồng cố gắng kề sát xe, váy hoa lệ quá dài bị nàng cuốn thành một đống nhét ở trong thắt lưng, mặc dù bộ dnagj thực chật vật, tư thế thực rối rắm, nhưng trên mặt cũng rất tươi cười, đáy mắt là quang mang hưng phấn đắc ý, nàng là ai, nàng chính là môn đồ truyền nhanh duy nhất của thần trộm ở thế kỷ 21, một cái sân nhỏ đã nghĩ vây khốn nàng? Thũng sao có thể? Thủ phủ lại làm sao? bái đường lại thế nào? Vào động phòng lại ra sao? Làm trái ý nguyện của nàng, quăng hắn như thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận