Tại Hoàng Y sơn trang, Nhị sư tỷ của nàng là Lý Yên Tuyết đang tức giận đến mức bốc khói. Vừa tỉnh dậy liền thấy mình và sư huynh đang ngủ cùng giường cả hai đều không mảnh vải che thân. Không cần nghĩ cũng biết đã có chuyện gì xảy ra rồi. Nhớ đến tối hôm qua là đến đây gặp tiểu sư muội.....Chết tiệt làm sao mà nàng lại quên con nha đầu kia rất quậy phá nghịch ngợm chứ.
Lửa giận bốc lên nghi ngút. Vặn loa đến nút max:
" HÀN THIÊN VYYYY...."
Tiếng hét của nàng đã đến tai kẻ 'tội phạm' nào đó và cũng thành công nhắc nhở tên 'tội phạm'.....đào thoát ngay và luôn.
Lý Yên Tuyết nàng hôm nay không dạy con nha đầu kia ra trò thì khó mà nguôi cơn giận này. Nghĩ vậy nàng bước xuống giường định đi xử đẹp 'tiểu sư muội yêu quý' thì thân thể dường như kiệt sức. Nàng lảo đảo ngã......vào vòng ôm ấm áp của sư huynh. Nhưng....ý thức được cả hai không mặc gì thì nàng cố vùng vẫy ý định lấy chăn che thân. Nhưng càng vùng vẫy sư huynh lại càng ôm chặt hơn.
" Sư...sư huynh...huynh thức rồi sao....Ách...huynh..buông muội ra có...được..hay không...muội muốn...mặc y phục vào..." - Yên Tuyết ngại ngùng lên tiếng.
Trương Vỹ cũng không hề buông tay chỉ hơi thả lỏng, gối đầu vào gáy nàng giọng có hơi khàn;
" Ta sẽ chịu trách nhiệm."
Nghe được sư huynh nói mặt nàng thoáng chốc đỏ lựng lên.
" Chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn...Chỉ tại tiểu sư muội gài bẫy chúng ta thôi....Huynh cũng không nên...miễn cưỡng mình mà cưới muội...Chuyện đó..muội không để tâm đâu"- Thật ra thì nàng từ chối vì không muốn sư huynh khó xử thôi. Thấy bình thường nàng hay cãi cọ với sư vậy chứ nàng lại yêu huynh ấy từ lâu rồi. Vì yêu nên mới hay cãi nhau chỉ vì muốn huynh ấy chú ý đến mình. Nhưng nếu huynh ấy không yêu nàng cũng không muốn ép buộc.
Nghe câu trả lời của nàng hắn hơi chấn động. Ai mà chẳng biết đối với nữ tử trinh tiết quan trọng như thế nào chứ. Vậy mà nàng dám nói không quan tâm. Trương Vỹ xoay thân thể nàng lại để hai người đối diện nhau. Kiên định nói;
" Tuyết Nhi ta chịu trách nhiệm với nàng không phải chỉ vì nàng đã trở thành nữ nhân của ta mà còn vì ta yêu nàng. Nàng...thật sự ghét ta đến vậy sao?" - Dứt lời vai hắn rung kịch liệt. Gương mặc tuấn bị che khuất sau những lọn tóc đen bóng.
Bất giác nàng cảm thấy đau lòng và cũng thật hạnh phúc. Đau lòng vì đã khiến hắn tổn thương. Hạnh phúc vì hóa ra huynh ấy cũng yêu nàng.
Lý Yên Tuyết dùng đôi tay run run của mình nâng khuôn mặt của Trương Vỹ lên. Nàng cố lấy hết dũng khí nói;
" Không có, muội không có ghét huynh. Muội đã yêu huynh lâu rồi nhưng muội sợ chỉ có muội yêu đơn phương... cho nên...cho nên muội mới..."
Không để Yên Tuyết nói tiếp Trương Vỹ đã đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy.
Ngay lúc trong phòng tràn ngập bong bóng màu hồng thì một cái bóng đèn cực kì cực kì to xông vào.
Thấy có người xông vào mặt Yên Tuyết liền mọc lên một đám hồng mây thẹn thùng nấp sau lưng sư huynh của mình. Trương Vỹ thì với tay lấy cái khăn che đi thân thể hai người lại.
Tô Vân từ bên ngoài đi vào;
" Tuyết Nhi a có chuyện gì xảy ra bộ Vy Nhi lại quậy phá gì nữa rồi sao mà con lại la lớn như vậy a....ha ha ha ha ta...ta ra ngoài đây hai con cứ tiếp cứ tiếp tục nga." - Đang nói hăng thấy hai đứa trần như nhộng đang hôn nhau thấy ông vào liền dừng lại kẻ che người núp, Tô Vân nhanh chóng thức thời câm miệng rời đi. Trước khi đi còn không quên để lại cái nhìn vô cùng ám muội cho hai người nọ và đóng cửa cẩn thận dùm luôn.
Vừa đi được mấy bước thì Tô Vân gặp Hoàng Nhất Sơn.
" Sơn sớm nga. Sao ngươi có vẻ hấp tấp quá vậy?"
" Vân a Vy Nhi của chúng ta xuống núi rồi. Nàng để lại bức thư cho chúng ta đây" - Nói xong Hoàng Nhất Sơn đưa cho Tô Vân một lá thư.
Tô Vân đọc xong thư thì mắt ông hơi đỏ. Nha đầu này thiệt là rốt cuộc cũng rời đi. Đi cũng không nói gì chỉ để lại một bức thư như vậy. Haizz dù sao thì trước sau gì cũng sẽ rời đi.
Còn Hoàng Nhất Sơn ông cũng không nói gì. Việc con bé lựa chọn ra ngoài học tập là việc làm đúng đắn nên ông cũng không có lí do gì ngăn cản con bé.
Nội dung bức thư là;
" Đạisưphụnhữnggìngườidạy con đã biếtrõgiờđâyconmuốnrangoàimuốnbiếtnhiềuthứhơnnữa. Consẽcốgắnghọctậptốthơnnênngườiđừnglo.
Nhịsưphụthậtxinlỗivìvẫnchưahọchếtvõhọc từ ngườimàconđãvộivãrờikhỏi. Nhưngmàngườiyêntâmconsẽluyệntậpthật tốtSongNguyệt kiếm phápkhôngđểngườithấtvọngđâunga.
Sau khiVyNhiđirồihaivịnhớchămsócbảnthânchothậttốt. Đồngthờicũngđừngquêngiúpcon làm choNhịsưtỷbớtgiận. Thậtraconrấtmuốnxinlỗitỷấynhưng......'lựcbấttòngtâm' nha. Vìkhihaingườiđọcđượcbức thư nàythìchắc concũngđixarồi...
Hàn Thiên Vy "Không hiểu sao khi đọc đến câu cuối thì cả hai người đều có cảm giác mình bị tính kế nga. Aizz..dù sao nàng cũng là đồ đệ của mình nên thôi cứ măc kệ.
Nhưng mà vài phút sau hai người mới cảm thấy thiệt là hối hận. Chuyện là các loại dược liệu quý của Hoàng Nhất Sơn toàn bộ đều không cánh mà bay. Trên bàn còn có một tờ giấy với lời nhắn;
" Sư phụ aphòngcủangườicũngquábềbộnrồi. VyNhiđãgiúpngườidọndẹplại rồi cóphảilàđãngăn nắp hơnkhông. Uầy conbiếtsưphụsẽrất 'hàilòng' mà, khôngcầnkhentặngconđâu"
Hừ cái đồ ăn cướp xảo trá. Dám lấy hết mấy chục bình dược liệu của ông. Thiệt là tức chết mà làm sao trước đây ông lại nhận con nha đầu này làm đồ đệ chứ.
Về phần Tô Vân cũng không khá hơn là bao. Ông bị con nha đầu nào đó vơ vét hết bao nhiêu là bảo bối. Thiệt là đau lòng mà.
Hai người đang hầm hầm thầm chửi cái đứa gây chuyện nào đó thì...
" Này lão bằng hữu hình như ta nghe thấy có người đến tìm ngươi."- Tô Vân là người luyện võ nên tai rất thính. Ông nghe thấy hình như ở trước cổng có người muốn tìm vị Quái y - Hoàng Nhất Sơn này.
Trước Hoàng Y sơn trang lúc này có ba người đang đứng. Không ai khác chính là chủ tớ Lãnh Thiên Kỳ, Dạ Lãnh và Dạ Hàn.
Nghe Tô Vân nói có người gọi mình Hoàng Nhất Sơn bước ra cửa thấy được bọn họ liền nén không được kích động. Nhưng khi thấy khóe môi cùng cánh tay Lãnh Thiên Kỳ dính toàn máu đen ông hoảng hốt hỏi;
"Vương gia...người trúng độc? "
"Ân. Hoàng đại phu ngươi có thể trị cho ta?"
"Ân vương gia người mau trong để ta xem mạch"
Hoàng Nhất Sơn ông quen biết vị vương gia lãnh khốc này cũng nhờ cái lão Hàn Quốc Trung kia giới thiệu. Tiểu tử này tuy sinh ra đã được phong vương gia nhưng không hề kiêu căng hay tranh đấu tranh giành quyền vị. Mấy lần ra chiến trường bị trọng thương đều được ông cứu chữa. Cũng từ đó mà hình như vị vương gia này đối với ông nhiều hơn mấy phần kính trọng.
Bước vào dược phòng ông nhanh chóng bắt mạch cho Lãnh Thiên Kỳ.
"Là ai lại độc ác hạ Thất Cốt Tán? Cũng may mà đã dùng nội lực cùng dược liệu áp chế. Dược liệu này công hiệu thật mạnh mẽ không biết Vương gia có từ đâu. Có phải hay không là từ một tiểu cô nương trông khoảng 15-16 tuổi? "
" Ân thực sự là vậy. Ta thấy hình như nàng ấy đi từ hướng này tới không biết Hoàng đại phu có quen biết nàng không?"- Lãnh Thiên Kỳ lên tiếng hỏi. Hắn thực rất muốn biết lai lịch của nàng. Trên đường đến đây hắn đã suy nghĩ kĩ rồi. Ngay từ lúc hắn gặp nàng hắn nghĩ là hắn đã nhất kiến chung tình với nàng. Hắn muốn biết nhiều hơn về nàng. Nàng chỉ có thể là của hắn.
" Hừ! Nàng là đồ đệ duy nhất của ta tên là Hàn Thiên Vy. Hừ hừ...Hôm qua nàng quậy cho Hoàng Y sơn trang của ta gà bay chó sủa không yên rồi chuồn mất dạng"- Tuy khẩu khí như đang tức giận nhưng khi nhìn thấy trong mắt ông toàn là yêu thương hắn liền nhận ra rằng ông rất yêu chiều nàng. Haizz...nha đầu này cũng thực quậy phá đi. Xem ra muốn thu phục nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì rồi. Ừm...Hàn Thiên Vy nàng đừng hòng thoát khỏi ta. Môi hắn nhếch lên vừa nghĩ đến người nào đó vừa nhếch lên. Nhưng chỉ là một nụ cười nhẹ thoáng qua nên làm cho ba người Hoàng Nhất Sơn, Dạ Hàn và Dạ Lãnh tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Sau hôm đó Lãnh Thiên Kỳ ở lại Hoàng Y sơn trang cả nửa tháng trời để trị thương.
-------ta là tuyến phân cách a~ -------
E hèm quay lại với nữ chính của chúng ta nào.
Một người một ngựa... à còn một rắn nữa sau khi đi mấy ngày liền thì họ đã về tới kinh thành. Vì quá mỏi mệt nên nàng tìm đại một cái nhà trọ mướn một phòng ở tạm. Dù sao nàng cũng không gấp về nhà. Sau khi đã ăn cơm và tắm rửa sạch sẽ nàng thầm vạch ra kế hoạch kiếm tiền rồi....ngủ..nàng mệt lắm rồi nhà. Chuyện gì cũng để mai đi rồi tính.
————————————————
Gà; Mới đọc lại truyện của mình. Giờ mới thấy truyện của ta hình như có hơi... nhàm chán. Cũng không ai để lại comment khích lệ ta hết trơn. Ta thực thương tâm nga. Ai đó đọc truyện của ta rồi thì để lại 'dấu chân' cho ta biết với a để ta còn có động lực viết tiếp chớ tình hình hiện tại là ta có hơi...lười rùi.