Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái

Trác Diệp sửng sốt một chút, đưa tay nhận lấy bọc nhỏ trong tay Phượng Lâm Sách, mở ra xem xét, đã thấy hai bộ nam trang mới tinh, một bộ màu lam nhạt, một bộ màu trắng, kiểu dáng đơn giản, cũng không đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng không phải chất liệu vải tầm thường mà dân chúng có thể ăn mặc, cổ áo đều làm thành kiểu cổ đứng.
"Cảm ơn..." Trác Diệp cụp đầu xuống, giọng nói không lớn, nhưng lại thành tâm nói lời cảm tạ. Nàng thực sự không nghĩ tới Phượng Lâm Sách sẽ cẩn thận như thế
Phượng Lâm Sách nhấp nhẹ môi mỏng, nhìn Trác Diệp một lúc lâu, mở miệng hỏi: "Sáng mai sẽ đi?"
"Ừ." Trác Diệp gật đầu.
"Không chờ Huyễn nhi từ thư viện trở về sao?"
"Không được." Trác Diệp vốn không nói cho "bánh bao nhỏ" biết chuyện nàng sẽ đi, nàng thật sự... không biết mở miệng như thế nào với "bánh bao nhỏ", cũng sợ đến lúc tạm biệt nhóc con kia nàng sẽ không khống chế nổi cảm xúc
Xuyên đến thời không này, Trác Diệp có tình cảm với "bánh bao nhỏ" nhất, vừa nghĩ tới sau này sẽ không gặp được đứa nhỏ bướng bỉnh đáng yêu kia, trong lòng nàng liền không nhịn được từng đợt co rút đau đớn.
Phượng Lâm Sách tự nhiên biết rõ trong lòng Trác Diệp đang suy nghĩ gì, im lặng một lát, mở miệng nói: "Sớm nghỉ ngơi, ngày mai ta tiễn nàng đi."
"Được." Trác Diệp nhẹ giọng đáp.

Phượng Lâm Sách không nói gì nữa, quay người bỏ đi.
Đêm rất yên tĩnh, trăng đã lặng lẽ trốn vào tầng mây, gió không lớn nhưng lại lạnh thấu xương.
Ngoài cửa sổ phòng Trác Diệp, một bóng người thon dài cao ngất đứng hồi lâu, cuối cùng cũng tay đẩy cửa sổ ra, nhảy vào phòng ngủ, lại xoay tay, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Tuy Phượng Lâm Sách hoàn thành động tác chỉ trong nháy mắt, nhưng lại có chút gió lạnh chui vào phòng, Trác Diệp đang trong giấc mộng trên giường khẽ chau đôi mi thanh tú lại, rụt người vào trong chăn.
Trong phòng rất tối, nhưng lại không thành vấn đề với nội lực cao thâm của Phượng Lâm Sách.
Phượng Lâm Sách nhẹ nhàng đi đến trước giường, vén rèm che lên, ngưng thần nhìn Trác Diệp một lát, duỗi ngón tay ra điểm huyệt ngủ của nàng rồi cởi giày leo lên giường.
Ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nép đầu nàng vào ngực của mình, quấn nhanh chăn mền lên hai người, Phượng Lâm Sách cứ như vậy nửa nằm nửa dựa ôm lấy Trác Diệp, cúi đầu, tham luyến nhìn dung nhan xinh đẹp khi ngủ của nàng, một chút cũng không rời.
Sau nửa ngày, Phượng Lâm Sách đưa tay xoa khuôn mặt trơn mềm của Trác Diệp, nhẹ nhàng chà xát qua lại vô cùng thương tiếc, trong lòng ngọt ngào lại chua xót, mùi vị thâm thúy khó tả.
Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên hắn bị hạnh phúc ngọt ngào tra tấn như vậy, Phượng Lâm Sách cười khổ, thế nhưng đây là do hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn cứ ôm nàng cả đêm như vậy, cho đến khi một chút ánh sáng trắng xuyên thấu qua cửa sổ, Phượng Lâm Sách mới buông thân hình Trác Diệp ra, đứng dậy xuống giường. Hắn hơi do dự, sau đó lại cúi mình, hạ một nụ hôn thâm tình xuống trán Trác Diệp
Phượng Lâm Sách vẫn nhảy cửa sổ rời đi, trên cửa phòng có then cửa, nếu như hắn đi cửa chính chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, hắn không muốn kinh động người khác.
Lúc Trác Diệp tỉnh lại, trong lòng thấy rất kỳ lạ, đêm trước khi rời đi nàng lại có thể ngủ một giấc đặc biệt ngọt ngào an ổn! Nàng thật sự không tim không phổi sao?! Nàng không nén nổi khinh bỉ chính mình, chỉ có điều cũng không có nghĩ sâu, đứng dậy, mặc bộ nam trang màu lam nhạt vào.
Xảo Linh nghe thấy tiếng Trác Diệp rời giường, liền bê nước ấm vào, nói khẽ: "Cô nương, rửa mặt thôi"
Trác Diệp ngẩng đầu, trông thấy Xảo Linh mặc một thân trang phục gã sai vặt, lập tức kinh hãi, trên ngón tay chỉ về phía nàng nói: "Xảo Linh, em... em đây là... đây là..."
Xảo Linh thả chậu gỗ trong tay ra, đến trước mặt Trác Diệp hưng phấn xoay qua xoay lại, cười hì hì hỏi: "Cô nương, thế nào? Em cải nam trang có đẹp mắt không?"
"Đẹp mắt..." Trác Diệp trả lời theo phản xạ có điều kiện, lập tức ý thức được có việc không đúng, vội hỏi: "Muội ăn mặc thành như vậy làm gì?"

"Đương nhiên là đi theo cô nương bước chân vào giang hồ!" Xảo Linh trả lời. Giọng nói kia có vài phần hào khí!
Trác Diệp nghe vậy, bèn lắc đầu bật cười: "Ta nói muốn dẫn muội đi cùng bao giờ rồi hả?"
"Vương gia nói, Xảo Linh đã hầu hạ cô nương, đương nhiên trở thành người của cô nương rồi, cô nương đi tới chỗ nào, Xảo Linh muốn cùng đi đến đó. Nếu là cô nương không quan tâm em, vương phủ cũng sẽ không lưu em lại." Xảo Linh nhìn Trác Diệp, vẻ mặt trung thành chăm chú.
"Hắn nói với em khi nào?" Mắt hạnh của Trác Diệp chớp lên, nhướn mày hỏi.
"Tối hôm qua, lúc cô nương đuổi em đi Thính phong cư." Xảo Linh dừng thoáng một lúc, lại lôi kéo vạt áo chính mình bổ sung nói: "Y phục này cũng là tối hôm qua Vương gia bảo Tùng Mặc đưa qua cho em đấy, văn tự bán mình cũng đã đưa cho em rồi."
Trác Diệp thoáng suy tư, nói: "Như vậy cũng tốt, vương phủ đã không lưu muội, muội liền không còn là thân phận hạ nhân, đi ra ngoài giống dân chúng bình thường, gặp một nam nhân tốt, liền gả đi rồi an an ổn ổn mà sống, không cần đi theo ta bốn phía bôn ba."
"Cô nương! Cầu cô đừng bỏ lại em..." Xảo Linh nghe vậy thì vành mắt đỏ lên, vội quỳ xuống.
"Muội làm gì vậy? Mau đứng lên!" Trác Diệp lại càng hoảng sợ, liền vội vươn tay nâng Xảo Linh dậy.
Xảo Linh lại chết sống cũng không chịu đứng dậy, kéo tay áo Trác Diệp, than thở khóc lóc nói: "Cô nương, mẹ em sinh em ra thì bị rong huyết mà qua đời, lúc em sáu tuổi phụ thân cũng mất rồi, thúc phụ và thím ngại em là ăn không ngồi rồi, không muốn nuôi em mới bán em vào Thụy vương phủ, những năm này ở trong vương phủ, em tuy là hạ nhân nhưng Vương gia cũng chưa từng đối xử tệ bạc với bọn em, nếu ra vương phủ, thúc phụ, thím nhất định sẽ bán em đi, vốn bọn họ có tính tình tham lam, quyết sẽ không gả em cho dân chúng bình thường làm vợ, tám chín phần là bán em vào thanh lâu làm kỹ nữ, hoặc là làm thiếp cho gia đình lớn, vậy không bằng em chết đi coi như xong!"
"Em.... Em đừng để họ biết thì sao?" Trác Diệp nói.
Xảo Linh lắc đầu khóc: "Cho dù em ra khỏi phủ, không bị thúc phụ biết rõ, em lẻ loi một mình cũng không biết nên sống như thế nào, ngoại trừ hầu hạ người em cũng không biết thứ gì! Hơn nữa... cũng khó bảo vệ không bị người ta bắt nạt. Cô nương, em van xin cô, cô thương xót Xảo Linh, để cho Xảo Linh đi theo cô, hầu hạ cô đi..."

"Cái này..." Trác Diệp chần chừ, nàng nghe Xảo Linh đáng thương như thế, trong lòng cũng không đành lòng, do dự một chút, nói: "Nếu không, để ta nói với Vương gia, cho em tiếp tục ở lại vương phủ."
"Vô dụng thôi, lời Vương gia nói ra rồi sẽ không thu hồi, van xin cô, cô nương, cô mang theo Xảo Linh đi, cô nương cũng là một mình một người, mang theo em lúc buồn bực có người trò chuyện cùng cô cũng tốt!" Xảo Linh ngẩng mặt lên, khẩn cầu.
"Em trước đứng lên rồi nói." Trác Diệp có chút đau đầu nói.
"Nếu cô nương không đáp ứng Xảo Linh, Xảo Linh sẽ không đứng dậy!" Xảo Linh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng đầy nước mắt lên, kiên định nói.
Trác Diệp thở dài một tiếng nói: "Đi theo ta sẽ rất khổ đấy, hơn phân nửa là phiêu bạt bốn bề, không có chỗ ở cố định, muội có thể chịu được cuộc sống lang thang sao?"
"Xảo Linh không sợ! Xảo Linh nhất định làm được!" Xảo Linh gật đầu, quyết tâm nói.
"Được rồi, em đứng lên đi, ta cho em đi theo là được." Trác Diệp thỏa hiệp nói.
Xảo Linh nghe vậy thì lập tức nín khóc mỉm cười...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận