Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái

Chương 171: Mỗi ngày phải nghĩ tới ta năm lần! Không, mười lần!Chuyển ngữ ♥ Lyn SukiBeta ♥ Đặng Trà My, Uyển Nhi
Ngoài cửa Thụy Vương phủ, một xe ngựa sáng ngời rộng rãi thoải mái dễ chịu ngừng lại, bên cạnh xe còn có một vị xa phu tầm 50 tuổi, vẻ mặt chất phác đứng đó.
Phu xe kia trông thấy mấy người Phượng Lâm Sách và Trác Diệp ra khỏi phủ, bèn bước lên phía trước hành lễ: "Tiểu nhân Từ Tam Nhi bái kiến Vương gia, bái kiến Trác cô nương."
"Về sau cuộc sống của ông là đi theo cô nương " Phượng Lâm Sách liếc qua Từ Tam Nhi rồi nói, vẻ mặt vô cảm.
"Vâng, tiểu nhân đã rõ." Từ Tam Nhi cười ngây ngô gật đầu nói.
Trác Diệp thoáng cau đôi mày thanh tú, nhẹ gật đầu với Từ Tam Nhi rồi quay sang Phượng Lâm Sách hỏi: "Vương gia, đây là ý gì?"
"Từ Tam Nhi là một xa phu tốt." Phượng Lâm Sách chắp tay sau lưng, nói một câu ngắn gọn không hề có ý định nhiều lời.
"Ta cảm thấy, ta cũng có thể mướn được xa phu."
"Ta lo lắng!" Phượng Lâm Sách cắt đứt lời Trác Diệp nói không cho nàng từ chối, khẽ nói: "Bây giờ Từ Tam Nhi là người của nàng."
"Nhưng..."
"Không nhưng gì cả! Trừ phi nàng không muốn đi!" Phượng Lâm Sách lại cắt lời Trác Diệp.
Khóe miệng Trác Diệp hơi giật, thức thời ngậm miệng, lắc đầu nhấc chân lên xe.
Nàng đơn thân vào Thụy Vương phủ, lúc đi ra mang theo một nha đầu, lại có thêm một phu xe. Trong lòng Trác Diệp không khỏi hoài nghi, tóm lại là Phượng Lâm Sách muốn nàng bên ngoài vẫn có người chiếu cố để thoải mái dễ chịu hay là vẫn cố ý xếp người giám thị vào bên người nàng? Hoặc cả hai đều có?
Thân thế của Xảo Linh, mặc kệ cô ấy nói thật hay giả thì lấy tình huống hiện tại nàng cũng không thể vứt bỏ cô ấy, Phượng Lâm Sách lại sắp xếp Từ Tam Nhi đi theo, vậy tất nhiên đuổi y cũng sẽ không đi, Trác Diệp cười khổ. Nhưng bên người nàng chỉ có hơn hai ngàn lượng bạc! Còn phải nuôi hai người! Ba người như vậy, du đãng bốn phương cũng không biết chút tiền tài kia có thể xài trong bao lâu, xem ra phải nghĩ cách kiếm tiền.
Phượng Lâm Sách theo sát phía sau rồi cũng lên xe ngựa. Xảo Linh nghĩ nghĩ đặt tay nải vào trong xe còn mình ngồi ra ngoài xe, xuôi theo bên trên.
Từ Tam Nhi đánh xe, một đường chạy tới cửa thành phía đông. Tùng Mặc cưỡi một con ngựa, tay lại nắm một con ngựa, đi theo phía sau.
"Vương gia muốn tiễn đến đâu?" Trác Diệp mở miệng hỏi.
"Đến trấn Ninh Sông." Phượng Lâm Sách nói.
Trấn Ninh Sông cách kinh thành không quá xa, chỉ cần đi xe khoảng nửa canh giờ, cưỡi ngựa một canh giờ là đủ rồi, vốn Phượng Lâm Sách muốn được đi xa thêm một chút, nhưng bất đắc dĩ chiều có việc phải thương lượng với Hoàng Thượng nên chỉ có thể tiễn đến đây.
"À." Trác Diệp nghe vậy thì gật đầu.
Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp chằm chằm, Trác Diệp bị hắn nhìn đâm hơi khó xử, trong lòng nàng biết rõ hắn không nỡ xa mình, đành cũng không nói gì mà cứ để hắn nhìn tiếp.
"Nàng không có gì muốn nói vói ta sao?" Phượng Lâm Sách ngắm nhìn một chốc, bỗng nhiên mở miệng nói, trong giọng nói lộ vẻ thương cảm và buồn đau không thể che dấu.
"Ta..." Trác Diệp mấp máy môi mấy lần, cuối cùng nói: "Huynh hãy chăm sóc Huyễn Nhi cho tốt."
"Ừ, ta biết." Phượng Lâm Sách gật đầu, sau đó lại hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Bình thường huynh đừng làm Huyễn Nhi đau, hãy thân cận với thằng bé nhiều hơn, thật ra thằng bé rất khát vọng tình thương của cha."
Mỗi lần thấy bánh bao nhỏ nhìn Phượng Lâm Sách, ánh mắt sợ hãi nhưng lại toát ra khát vọng, Trác Diệp đều cảm thấy lo lắng. Đứa trẻ không có mẹ đã đủ làm đau lòng người ta rồi, cha lại không biết biểu đạt, quá nghiêm khắc thì lại càng đáng thương! Tuy rằng gần đây thái độ của Phượng Lâm Sách với bánh bao nhỏ đã nhu hòa đi rất nhiều nhưng vẫn không được tính là một người cha đúng tiêu chuẩn!
"Được, ta nghe lời nàng." Phượng Lâm Sách dịu dàng nói. Sau khi nhìn Trác Diệp thật lâu, hắn lại hỏi: "Còn nữa không?"
"Thật ra Huyễn nhi rất thông minh, lúc dạy thằng bé học, chỉ cần có cách có thể gợi lên hứng thú của thằng bé thì nó sẽ chịu tự học. Đừng dùng phương pháp bức bách thằng bé. Huynh là cha, những lúc rảnh rỗi không có việc thì tự mình chỉ bảo thằng bé một chút, ta đoán thằng bé sẽ rất vui vẻ." Trác Diệp than nhẹ, như vậy mới có thể nhanh chóng khiến quan hệ cha con của hai người gần lại
"Được..." Trong con mắt của Phượng Lâm Sách toát ra vài phần bất đắc dĩ "Còn nữa không?"
"Trẻ con bướng bỉnh cũng rất bình thường, chỉ cần không gây ra đại họa gì thì cũng đừng quản nó quá nghiêm..." Trác Diệp vừa nhắc tới "bánh bao nhỏ" trắng nõn nà thì lời nói liền nhiều hơn, phần không bỏ được trong lòng càng thêm dày đặc rồi.
Phượng Lâm Sách mím môi, đưa tay kéo Trác Diệp vào trong ngực, đặt cằm ở cổ nàng, rầu rĩ: "Ngoại trừ nói về Huyễn Nhi, Diệp Nhi không còn gì để nói với ta nữa sao?" Giọng điệu y hệt trẻ con đòi ăn kẹo đường.
Cả người Trác Diệp cứng đờ, nhưng nàng không giãy ra, chỉ im lặng một hồi, sau đó thấp giọng nói: "Huynh.... Bảo trọng..."
"Hết rồi sao?" Phượng Lâm Sách đợi một lúc lâu, thấy Trác Diêp không có thêm lời nào thì bèn đẩy nàng ra, nâng khuôn mặt của nàng lên, không cam lòng hỏi.
"Ta.... Ta..."
"Được rồi." Phượng Lâm Sách thở dài, ôn nhu nói: "Vẫn là nàng nghe ta nói đi."
Trác Diệp hơi thả lỏng, không muốn đối mặt với Phượng Lâm Sách.
"Diệp Nhi, nàng phải nhớ tới ta, mỗi ngày đều phải nhớ! Mỗi ngày ít nhất năm lần! Không, mười lần."
"..." Trác Diệp cố nén xúc động muốn trợn mắt, người đàn ông này! Mở miệng là nói lời bá đạo! Hơn nữa lời trẻ con từ trong miệng hắn thật sự khiến cho người ta có hơi không chịu nổi
"Còn nữa, không cho phép nghĩ đến người đàn ông khác!!" Phượng Lâm Sách lại cắn răng nói.
"..." Trác Diệp im lặng, tiếp tục mặc kệ hắn
"Diệp Nhi..." Phượng Lâm Sách mềm giọng, tựa cằm lên đầu Trác Diệp, giọng khàn khàn, thâm tình nói: "Ta sẽ chờ nàng trở về, chờ nàng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta..."
Lông mi Trác Diệp khẽ rung lên, trong lòng hơi cảm động, lại không biết đáp lại tình cảm của hắn như thế nào, lòng của nàng càng nghĩ càng rối loạn...
Phượng Lâm Sách than nhẹ một tiếng, chỉ khẽ ôm Trác Diệp vào lòng thật chặt, không nói thêm gì nữa
Xe ngựa đến trấn Ninh Sông.
Tùng Mặc ở bên ngoài xe kêu lên: "Vương gia, chúng ta cần phải trở về rồi."

Phượng Lâm Sách im lặng, không lên tiếng nhưng cánh tay ôm lấy Trác Diệp đã nắm chặt lại.
Mãi đến khi xe ngựa đã ra khỏi thôn trấn, Tùng Mặc trù chừ một chút lại gọi: "Vương gia..."
"Đã biết!" Phượng Lâm Sách có vẻ không kiên nhẫn lên tiếng.
Aiz... Vẻ mặt Tùng Mặc cầu xin, trong lòng thầm than một tiếng, là chính Vương gia dặn dò mình trước giờ Mùi phải chạy về kinh thành! Bằng không thì hắn nào dám lắm miệng.
Phượng Lâm Sách buông cánh tay ra, bỗng nhiên giữ lấy nàng, trước khi nàng kịp phản ứng, hắn hôn mạnh lên đôi môi anh đào hồng nhuận phơn phớt ngọt kia.
"A...." Trác Diệp đỏ mặt, mở to hai mắt nhìn, người đàn ông chết tiệt này, lại dám... dám...!
Phượng Lâm Sách cũng không hôn sâu, chỉ hơi dùng chút lực rồi liền nhanh chóng rời khỏi đôi môi mềm khiến hắn quyến luyến vô cùng kia "Diệp Nhi, thay ta chăm sóc tốt cho mình!" Dứt lời, hắn liền vén rèm xe lên nhảy xuống khỏi xe ngựa...
=======
Chương 172: Rốt cuộc là Lâm Ca muốn làm gì?Chuyển ngữ ♥ Lyn SukiBeta ♥ Đặng Trà My, Uyển Nhi
Cẩn Vương phủ.
Thanh Trúc bê chén thuốc tiến vào phòng ngủ của Phượng Lâm Ca, đã thấy Phượng Lâm Ca đang tựa vào đầu giường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt nhìn ra hướng cửa sổ nhưng không biểu lộ gì, tuấn nhan trống trải, hiển nhiên không biết suy nghĩ đã bay rất xa.
"Vương gia." Thanh Trúc đi đến trước giường, để khay trà một bên, hơi cúi người, nhẹ giọng thưa.
Phương Lâm Ca không có phản ứng gì, đôi mắt cũng không động, vẫn ngơ ngác thất thần như trước.
"Vương gia!" Thanh Trúc hơi cao giọng lên, lại gọi thêm một lần nữa.
"Hả?" Cuối cùng Phượng Lâm Ca cũng có phản ứng lại, từ từ quay đầu lại nhìn Thanh Trúc.
"Vương gia, tới giờ ngài uống thuốc rồi." Hai tay Thanh Trúc nâng chén thuốc lên, đưa tới trước mặt Phượng Lâm Ca.
"À, được rồi." Phượng Lâm Ca lên tiếng, đưa hai tay nhận chén thuốc, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Thanh Trúc nhận cái chén không, lại vội vàng đưa thêm một chén nước trong.
Phượng Lâm Ca nhận lấy, cũng uống sạch mấy ngụm, sau đó đưa cái chén không cho Thanh Trúc.
"Thần y nói, kể từ hôm nay dược tắm trị liệu của Vương gia sẽ đổi thành mỗi ngày một lần, canh ba giờ thân sẽ bắt đầu. Nhưng vì thời gian tăng lên là thêm nửa canh giờ nữa có thể sẽ rất tiêu hao thể lực, Vương gia nên ngủ thêm một lát thôi, dưỡng thần đi thôi."
"Ừ, lát nữa đi, bây giờ ta cũng không mệt, không ngủ được." Phượng Lâm Ca ôn nhã nói, sau đó ánh mắt lại nhìn ra phía cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng, giống như tự nói với bản thân: " Nàng đã đi rồi, mới đi có nửa ngày thôi."
Phượng Lâm Ca thực sự muốn tiễn Trác Diệp, nhưng thân thể của hắn cũng rất bất đắc dĩ, mỗi ngày lúc châm cứu, sau hai canh giờ không thể gặp gió, ngay cả cửa hắn cũng không thể ra.
Nhưng... Như thế cũng tốt... khóe miệng Phượng Lâm Ca hơi nhếch lên cười buồn.
Thanh Trúc nghe vậy chỉ đành lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng: Trác cô nương kia vừa đi, cũng mang trái tim của Vương gia bọn họ đi theo.
Hắn thật không rõ, vì sao nàng ta không ở lại nơi này? Ở kinh thành ăn ngon, ở tốt, lại có đến hai Vương gia bảo vệ nàng ta, Hoàng Thượng đối với nàng ta cũng không tệ, nàng ta là một nữ tử bình dân, còn có gì không hài lòng hay sao? Tương lai gả cho Vương gia bọn họ, càng là cả đời vinh hoa phú quý hưởng dụng vô cùng! Tuy nói thân phận nàng ta thấp kém, không đủ tư cách làm Vương phi hoặc Trắc phi, nhưng có thể làm thị thiếp Vương gia nhà hắn, coi như là phúc khí của nàng ta! Hơn nữa, với độ si mê nàng ta của Vương gia, về sau tất nhiên sẽ đối đãi với nàng ta như trân bảo, là một nữ nhân còn cầu gì hơn?! Những nữ nhân khác nằm mộng cũng muốn đạt được sự sủng ái của Vương gia bọn họ, nàng ta lại đi cô phụ tâm ý của Vương gia! Thật sự không biết tốt xấu!
Thanh Trúc đã tin lời Trác Diệp ngày ấy nói, cho rằng trước đây nàng ta thật sự là di dân của Tây Lương quốc, là nữ tữ bị ngăn cách với bên ngoài, đi ra từ trong sơn cốc.
"Thanh Trúc! Đỡ ta ra bàn trà phía trước." Bỗng nhiên Phượng Lâm Ca mở miệng nói.
"Vâng." Thanh Trúc lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ căm giận, bước lên chỗ phía trước dìu Phượng Lâm Ca rời giường đến cái bàn không xa, ngồi vào chỗ của mình.
"Nghiên mực." Lâm Ca lại phân phó.
Thanh Trúc cho rằng Phượng Lâm Ca muốn viết chữ giải sầu, liền không hỏi nhiều, động tác lưu loát trải trang giấy ra, bắt đầu mài mực một bên.
Bởi vì thân thể Phượng Lâm Ca không tốt, không nên đi đi lại lại, Thanh Trúc sợ hắn mỗi ngày ở trong phòng buồn bực nhàm chán nên liền chuẩn bị một ít sách vở và tứ bảo thư phòng (bút, mực, giấy, nghiên) các loại. Đợi hoàn cảnh phù hợp, tinh thần tốt, có thể xem sách một lát hoặc viết mấy chữ, giết chút thời gian.
Phượng Lâm Ca cũng không dùng giấy mà Thanh Trúc đã trải tốt cho mình, dùng tay lấy một mảnh giấy nhỏ cỡ hai ngón tay, lấy bút chấm mực, thoáng suy tư, rồi viết lên, kiểu chữ rất nhỏ.
Thanh Trúc thấy thế thì hơi ngạc nhiên sửng sốt rồi vội vàng dời ánh mắt đi, không nhìn lên nội dung tờ giấy, hắn biết rõ khi Phượng Lâm Ca dùng tờ giấy này ghi thì tất nhiên là không tầm thường, hắn cũng không nên xem.
Đợi nét mực đã khô, Phượng Lâm Ca tháo một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa trên tay xuống, dùng ngón cái nhẹ nhàng đẩy bảo thạch đen bóng phía trước, để lộ ra một con dấu nho nhỏ, đè xuống góc phải tờ giấy...
Lúc Thanh Trúc trông thấy Phượng Lâm Ca cầm chiếc nhẫn thì cũng há hốc mồm, ngây dại, cũng đã ba năm Vương gia không sử dụng đến "Vân vân ấn giới" rồi! rốt cục ngài... muốn làm cái gì?!
Phượng Lâm Ca đóng dấu rồi đeo chiếc nhẫn về lên ngón tay, sau đó hắn cuộn tờ giấy lại, ngước nhìn Thanh Trúc.
Thanh Trúc hiểu ý, vội vàng quay người đi, lát sau hắn ta đã lấy một đoạn gỗ ngắn rỗng ruột đưa tới cho Phượng Lâm Ca.
Phượng Lâm Ca nhét tờ giấy cẩn thận, đưa cho Thanh Trúc nhẹ giọng phân phó: "Đi truyền cái này cho ảnh vệ đi."
Thanh Trúc nghe vậy càng kinh ngạc không thôi, trừng mắt nhìn Phượng Lâm Ca một hồi lâu, run rẩy đưa tay nhận lấy cái ống đồng rồi quay người đi.
Lúc thả bồ câu đưa tin lên trời, Thanh Trúc vẫn còn phỏng đoán, rốt cuộc là chuyện gì đáng để Vương gia dùng đến "vân vân ấn giới", lại còn kinh động đến vệ ảnh đây? Cả ngày Vương gia yên tĩnh ở trong phòng, an an ổn ổn chữa bệnh, thời gian trôi qua nhàn tản cực kỳ, đáng nhẽ không có việc gì mới đúng chứ! Ngoại trừ việc Trác cô nương đi...
Vừa nghĩ tới Trác Diệp, trong lòng Thanh Trúc không khỏi khẽ động, chẳng lẽ thật sự là....? Chẳng qua nàng ta chỉ là một nữ tử mà thôi, mặc dù Vương gia để ý đến nàng ta cũng sẽ không cần khoa trương đến vậy chứ?
Nhưng Thanh Trúc đã quên, vương gia nhà hắn đã chẳng màng tính mạng vì nàng những hai lần.
Nhưng ... Aiz... Được rồi, Thanh Trúc gãi đầu, quyết định không nghĩ nữa! Hắn tin rằng mặc kệ rốt cuộc Vương gia muốn làm gì nhất định đều là có lý do của ngài ấy.
"Vương gia cần nghỉ ngơi sao?" Thanh Trúc quay trở lại phòng, nói với Phượng Lâm Ca đang ngồi trước bàn cầm bút long ngẩn người.

"Được." Phượng Lâm Ca lấy lại tinh thần, buông bút lông, gật đầu nói.
Thanh Trúc bước lên phía trước, đỡ Phượng Lâm Ca về giường, giúp hắn dịch chăn rồi lui ra khỏi phòng ngủ.
Phượng Lâm Ca chỉ nằm trong chốc lát, sau đó duỗi tay xuống dưới gối, lấy một cái khăn gấm rồi mở ra, bên trong để lộ từng vết loang màu cam mờ. KẸO, ngày ấy vào lúc giao thừa Trác Diệp đưa cho hắn một bịch "Nhã khách V9"!
Cái này là kẹo đường, theo như Trác Diệp nói, mỗi lần uống thuốc xong ngậm lấy môt viên, đáng nhẽ nên ăn từ sớm. Nhưng Phượng Lâm Ca vẫn luôn không ăn, cho nên bây giờ còn thừa hơn phân nửa này.
Nhưng bởi vì Trác Diệp đã bóc vỏ, bị không khí oxy hóa nên lúc này cũng đã dính lại rồi!
Phượng Lâm Ca đưa tay, thoáng dùng sức tách ra một chút, dùng hai tay nhặt lấy đưa vào trong miệng, cẩn thận ngậm lấy, dù ăn như thế nào cũng không ra vị ngọt trẻ con.
Phượng Lâm Ca than nhẹ một tiếng, dùng khăn gói kỹ số kẹo còn lại, cẩn thận từng li từng tý cất vào.
=========
Chương 173: Dã nha đầu này ở đâu ra vậy?Chuyển ngữ ♥ Lyn SukiBeta ♥ Đặng Trà My, Uyển Nhi
Chạng vạng tối, Trác Diệp, Xảo Linh và Từ Tam Nhi dừng chân ở phía đông Lịch trấn, đến ở khách điếm Vân Lai.
Trác Diệp mướn hai gian phòng rộng rãi, nàng và Xảo Linh một gian, Từ Tam Nhi một gian. Sau lại dặn dò tiểu nhị đưa nước ấm tới, nàng và Xảo Linh rửa mặt một phen, sau mới quay lại trong đại sảnh.
Thôn trấn này không lớn, khách trong khách điếm cũng không nhiều, lúc này trong sảnh chỉ có khoảng ba bàn có người ăn cơm.
Trác Diệp nhìn khắp các vị trí ngõ ngách, sau đó kéo Xảo Linh ngồi xuống, bắt đầu gọi món ăn.
Từ Tam Nhi trước chạy xe ngựa tới hậu viện, tự mình cho con ngựa đủ cỏ khô mới trở lại trong sảnh.
Lúc này Trác Diệp cũng đang trầm trồ khen ngợi bàn đồ ăn bốn món một canh, một mâm màn thầu lớn và một bầu rượu. Đồ ăn hai mặn hai chay, số lượng lớn, phù hợp thực tế, đủ để ba người ăn hết. canh là canh dê, trong ngày mùa đông này uống một bát canh dê nóng hổi, dạ dày vô cùng thoải mái. Còn về phần rượu kia, Trác Diệp không phải gọi cho mình, nàng gọi cho Từ Tam Nhi.
"Mau lại đây, ngồi xống dùng cơm đi." Trác diệp gọi.
Từ Tam nhi xoa xoa bàn tay, thật thà cười nói: "Tôi đi rửa qua tay trước cái đã, vừa cầm cỏ khô...."
"Được." Trác Diệp mỉm cười gật đầu. Mặc dù nàng không thích Phượng Lâm Sách cường hành nhét người cho nàng, nhưng đối mặt với Xảo Linh ở lâu đã quen, cùng với Từ Tam Nhi trung thực, nàng thực sự không còn ghét nữa.
Tiểu nhị lanh lợi thấy thế thì vội vàng lấy một chậu nước đưa tới trước mặt Từ Tam Nhi.
Từ Tam Nhi rửa tay xong, đi vào trước bàn ăn, cũng không khách khí, ngồi xuống liền cầm một cái bánh bao lên cắn, lại lấy đũa kẹp thịt bò thơm nức nhét vào miệng, đắc chí nhai...
Trác Diệp không khỏi ngạc nhiên và sửng sốt một chút, Xảo Linh và nàng ở chung mấy tháng, hiểu rõ tính nàng hiền hòa, không quan niệm chủ tớ nên rất tự nhiên ngồi vào cùng bàn ăn cơm, việc này cũng không có gì kỳ lạ. Từ Tam Nhi lại mới tiếp xúc với nàng một ngày mà lại cứ thản nhiên tùy tiện như vậy khiến cho Trác Diệp có hơi ngoài ý muốn!
Sau khi sững sờ qua đi, trong lòng Trác Diệp lại có phần vui sướng, nàng vốn không có tư tưởng chủ tôn bộc ti (chủ trên, tớ dưới) của phong kiến, tự nhiên là hy vọng người bên cạnh mình có thể phù hợp ở chung, hòa hợp.
Từ Tam Nhi bắt gặp Trác Diệp đang nhìn mình thì vội vàng ăn hết đồ trong miệng, ngại ngùng nói: "Quả thực lão phu có chút đói bụng, lại để cho công tử chê cười rồi."
Vì phải đến phía đông Lịch trấn tìm được nhà trọ trước khi trời tối, Từ Tam Nhi đánh xe đi nhanh chóng, bữa trưa bọn họ chỉ ăn qua một ít lương khô ở trên xe, bụng của y đã sớm kêu xì xào.
Trác Diệp nghe Từ Tam Nhi gọi nàng là công tử thì không khỏi thoáng nhíu qua đôi mi thanh tú, trong lòng thầm nghĩ, người tên Từ Tam Nhi này nhìn qua mặc dù thô lỗ nhưng cũng là một người vô cùng cẩn thận. Lúc sáng ở Thụy Vương phủ còn gọi nàng là cô nương, lúc này đã lại sửa đổi giọng tự nhiên thông thuận như vậy! Xem ra không thể khinh thường nhân vật Phượng Lâm Sách an bài cho nàng!
"Ta không có nhiều quy củ như vậy, người như thế nào thì cứ tùy ý như vậy là được rồi, không cần câu nệ."Trác Diệp cười nói với Từ Tam Nhi.
"Thật tốt quá!" Từ Tam Nhi vui vẻ lên tiếng, quai hàm lại bắt đầu ăn như gió cuốn.
Một bên Xảo Linh cũng không nhịn được mà hé miệng cười, cầm lấy bầu rượu rót cho Từ Tam Nhi một chén, nói: "Đây là rượu công tử gọi cho thúc để đuổi hàn khí đấy, nếm thử đi."
"Đa tạ công tử, đa tạ tiểu ca." Từ Tam Nhi hớn hở bưng chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn, về sau lau lau miệng nói: "Rượu này rất mạnh, trời mùa đông uống thật đúng là thống khoái!"
Trác Diệp vừa lấy đồ ăn, một bên lại như lời ong tiếng ve hỏi: "Ông năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Lão tiểu nhân tôi đã hơn 50 rồi." Từ Tam Nhi vừa nói xong liền bưng hỗn hợp canh dê lên uống một ngụm lớn.
Trác Diệp gật đầu, về sau lại nói: "Về sau ta liền gọi ngài là Từ Tam thúc đi."
"Được!" Từ Tam Nhi thống khoái gật đầu nói.
"Ai..." Trác Diệp bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: "Ta bây giờ là không có chỗ ở cố định, bốn phía phiêu dạt, Từ Tam thúc đi theo ta, sợ là nhất thời sẽ khó có thể gặp người nhà." Dứt lời liền nhìn chằm chằm vào Từ Tam Nhi, chú ý nét mặt của y.
Từ Tam Nhi cười ha ha: "Công tử không cần phải lo lắng, lão hán tôi lẻ loi một mình, vô khiên vô ải (không có gánh nặng trên người) đi theo công tử, sau này công tử sẽ là người nhà của tôi rồi."
Trác Diệp nghe vậy thì trong lòng âm thầm than, quả nhiên như nàng dự liệu, Phượng Lâm Sách sẽ không cho nàng cơ hội lui bước.
Nhưng nghe Từ Tam Nhi nói coi nàng thành người nhà, trong lòng nàng vẫn không nhịn được mà ấm áp.
Ngày hôm sau, trên đường đi.
Trác Diệp ngồi trong xe ngựa lắc lư đã hơi buồn ngủ, Xảo Linh ngồi một bên, cái đầu nhỏ đã thoáng lắc qua lắc lại không ngừng.
Bỗng nhiên bên ngoài xe, một giọng nói thanh thúy vang lên: "Dừng xe! Dừng xe! Dừng xe nhanh!"
"Hò
" Từ Tam Nhi cả kinh, vội vàng ghìm chặt dây cương, trừng mắt nhìn tiểu cô nương áo xanh bỗng nhiên nhảy ra từ rừng cây bên cạnh, thô lỗ quát: "Ở đâu ra dã nha đầu này vậy?! Cô làm gì đó? Cứ như vậy nhảy ra đến trước xe ngựa, cũng không sợ bị đá hả!"
"Ta thật sự không cố ý đâu đại thúc, tiểu nữ đợi hơn một canh giờ rồi, rốt cục cũng nhìn thấy xe ngựa đi qua, nhất thời gấp gáp không quan tâm mà nhảy ra ngoài, ngài chớ trách." Tiểu cô nương áo xanh tươi cười ngọt ngào, nói với Từ Tam Nhi.

Từ Tam Nhi nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Là như thế này, tiểu nữ muốn đi đến Hoài An Thành ở phía trước, đi bộ đã rất lâu, chân sắp mềm ra rồi, thật sự là không đi được rồi." Tiểu cô nương áo xanh tội nghiệp dứt lời, lại lộ ra vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, yêu cầu nói: "Ta nhìn phương hướng xe ngựa của ngài cũng có thể là đi Hoài An thành, xin thương xót, dẫn ta đi một đoạn đường được không?"
"Không được không được, công tử nhà ta không thích thân cận với người lạ." Từ Tam Nhi đã không còn khuôn mặt trung thực khi đối mặt với Trác Diệp, hung hổ nghiêm mặt, một lời từ chối.
"Thôi đi! Ông chỉ là một người đánh xe mà thôi! Chủ nhân nhà ông còn chưa mở miệng, ông dựa vào cái gì mà từ chối? Ta muốn nói chuyện cùng công tử nhà ông!" Cô nương áo xanh chu miệng, hai tay chống nạnh, đứng chính giữa con đường không chịu đi.
"Ta nói tiểu nha đầu này sao lại..."
"Từ Tam thúc..." Bỗng nhiên, trong xe ngựa truyền ra từng tiếng gọi trầm thấp, đúng là Trác Diệp ở trong xe nghe xong liền lên tiếng.
Tiểu cô nương áo xanh nghe thấy giọng nói trong trẻo dễ nghe, không khỏi tò mò mở to hai mắt nhìn, không ngừng nhìn lên xe ngựa.
Chỉ thấy một dải trắng bóng thuận theo tay trong xe duỗi ra, chậm rãi kéo màn xe lên.
Tiểu cô nương áo xanh khẽ nhếch đôi môi nhỏ nhắn, lập tức bị bàn tay trắng như ngọc vô cùng xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt, trong lòng âm thầm sợ hãi than: Đây là tay đàn ông sao? Rõ ràng còn đẹp hơn tay nàng ta...
Trác Diệp kéo màn xe ra, đánh giá tiểu cô nương trước xe, chỉ thấy nàng ta tầm tuổi Xảo Linh, cũng tầm mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ ngây thơ ngọt ngào thật khiến cho người khác yêu thích, nhìn ra không chút dính dáng với kẻ xấu. Một thân quần áo xanh biếc, mặc dù đã dính đầy tro bụi nhưng vẫn nhìn ra được vật liệu may mặc thượng đẳng, cũng không phải dân thường có thể mặc được.
==========
Chương 174: Ba người đàn ông sợ một cô gái ư?Chuyển ngữ ♥ Lyn SukiBeta ♥ Đặng Trà My, Uyển Nhi
"Cô nương muốn đi thành Hoài An ư?" Trác Diệp nhìn cô nương áo xanh trước xe ngựa, mỉm cười hỏi.
Tiểu cô nương áo xanh nghe vậy, bèn chuyển ánh mắt từ tay Trác Diệp qua trên mặt của nàng, đợi nhìn thấy dung nhan tinh xảo tuấn mỹ, thong dong ôn nhã thì lập tức hai mắt mở to nhìn, quên cả trả lời chỉ sững sờ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.
"Cô nương?" Trác Diệp thấy nàng không nói lời nào, bèn mở miệng gọi một tiếng.
"A, a, đúng vậy!" Cuối cùng tiểu cô nương áo xanh cũng tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu không ngừng: "Công tử có thể cho tiểu nữ đi nhờ một đoạn không?"
"Nếu cô nương không ngại trên xe chật hẹp thì mời lên." Thái độ Trác Diệp ôn hòa cười nói.
"Công tử..."
"Công tử không thể!"
Từ Tam Nhi và Xảo Linh thấy Trác Diệp đồng ý yêu cầu của tiểu cô nương áo xanh thì vội vàng đồng thanh mở miệng.
"Có gì không thể?" Ánh mắt Trác Diệp lóe lên, nhướn mày hỏi.
"Một người con gái một thân một mình xuất hiện trên con đường thưa thớt vết chân người qua, việc này quá kỳ lạ rồi! Ai biết nàng ta là người như thế nào?" Vẻ mặt Xảo Linh cảnh giác nói.
"Này! Huynh mới kỳ quái đấy!" Không đợi Trác Diệp mở miệng, tiểu cô nương áo xanh kia đã giơ chân trước, trừng mắt nhìn Xảo Linh, nhíu cái mũi nhỏ, quệt cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ta một tiểu cô gái không sợ các huynh là người xấu, ba người các huynh lại lại sợ ta đụng đến ư? Thật đúng là buồn cười."
Xảo Linh không bị nàng ta kích động, không buồn nhìn cô nương áo xanh kia, chỉ quay đầu nói với Trác Diệp: "Công tử, chúng ta đi thôi."
"Công tử nhà các huynh cũng đã đồng ý cho ta đi cùng rồi, huynh còn dám lải nhải! Rốt cục huynh có tự giác mình là người dưới hay không!"
Trác Diệp cười tựa như trấn an với Xảo Linh: "Đi ra ngoài thuận tiện gặp gỡ người, tức là có duyên với đối phương." Rồi lại nói với tiểu cô nương kia: "Cô nương mời lên xe."
Đôi mắt tiểu cô nương áo xanh lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, tiến lên vài bước, động tác gọn gàng nhảy lên xe, nhe răng cười nói với Trác diệp: "Vẫn là vị công tử này hiểu chuyện, người tốt! Không giống như người khác, lấy lòng tiểu nhân đo lòng người, hừ!" Nói xong còn liếc qua Từ Tam Nhi, lại trừng mắt liếc Xảo Linh giống như khiêu khích.
Mặc dù Từ Tam Nhi không muốn cho nha đầu kỳ lạ này lên xe nhưng thấy lời nói và thái độ kiên trì của Trác Diệp, bèn cũng liền thức thời không nói gì nữa, giơ roi ngựa lên tiếp tục chạy về phía trước.
Xảo Linh chau đôi mày thanh tú, miệng đóng mở hai cái, muốn nói điều gì nhưng chung quy lại vẫn nhịn xuống không mở miệng, than nhẹ một tiếng, miệng khẽ nhếch lên. Chỉ cố ý xê dịch thân thể về chính giữa ngăn cách Trác diệp và cô nương áo xanh kia một khoảng.
Tiểu cô nương áo xanh thoáng đánh giá qua Xảo Linh, trong lòng không khỏi thốt lên kỳ lạ. Không ngờ một gã sai vặt cũng được dưỡng thành da mịn thịt mềm, môi hồng răng trắng! Nhưng vẫn không đẹp mắt bằng công tử nhà hắn! Không nói dung mạo, chỉ đơn thuần cái khí chất lạnh nhạt tiêu sái thì xú tiểu tử ẻo lả so sánh cũng không bằng!
Lúc con mắt trong sáng của tiểu cô nương áo xanh không ngừng lưu luyến trên người chủ tớ Trác Diệp, Trác Diệp cũng âm thầm đánh giá nàng ta một phen, chú ý cách ăn mặc của nàng ta rất hồn nhiên rực rỡ, dáng dấp không tệ, sau lưng còn đeo một cái túi nhỏ giống như một tiểu thư bướng bỉnh trốn nhà đi, hơn nữa, nhìn động tác nàng ta vừa mới lên xe giống như là có một chút công phu, nói không chừng là con của thế gia võ lâm nào đó.
Thật ra Trác Diệp để cho tiểu cô nương này lên xe, một là thấy tư thế kia của nàng ta, nếu không cho nàng ta lên xe, một đường này nàng ta hẳn sẽ không cho qua đấy. Trác Diệp không muốn trên đường còn gặp người dây dưa không dứt với nàng, chậm trễ thời gian đi đường. Hai là nàng muốn nhìn phản ứng của Từ Tam Nhi và Xảo Linh một chút. Nàng cảm giác Phượng Lâm Sách nhét cho nàng hai hạ nhân, không đơn giản là chỉ vì hầu hạ nàng.
Chỉ có điều biểu hiện vừa rồi của hai người đúng là không đủ để nhìn ra được manh mối gì.
Xảo Linh bắt gặp cô nương áo xanh này chỉ nhìn mình vài lần, sau đưa ánh mắt nhắm ngay Trác Diệp, nhìn đăm đăm không rời mắt, bèn nhíu mày nói: "Cô làm gì mà luôn nhìn chằm chằm vào công tử nhà ta thế hả?"
"Công tử nhà ngươi đẹp mắt! Còn đẹp hơn con gái nữa." Tiểu cô nương áo xanh dứt lời mới ý thức được mình vừa nói gì đó, không khỏi đỏ mặt, quẫn bách nhếch môi với Trác Diệp : "Thật ngại quá, không phải ta nói huynh nữ khí, huynh chẳng giống nữ chút nào, ý là.... Ta nói là... Nhìn huynh còn nữ tính hơn cả phái nữa... Ai nha... Không đúng không đúng, ta lại nói sai rồi... Đúng, thực xin lỗi." Nàng ta càng giải thích càng loạn, gấp đến độ trên trán đổ đầy mồ hôi...
Thật mất mặt! Mắc cỡ chết người rồi, không chỉ nhìn đàn ông đến ngây người, lại còn không nói nên lời, đúng là xấu hổ chết đi được.
Xảo Linh nhướn mày, nhìn dáng vẻ tiểu cô nương áo xanh xoắn xuýt thì khóe miệng lại co rút.
"Không sao." Trác Diệp cắt ngang lời xin lỗi của nàng ta, thoáng dừng một chút rồi lại nhàn nhạt nói: "Cảm ơn cô đã khen."
"À?!" Tiểu cô nương áo xanh nghe vậy thì ngạc nhiên, hoảng sợ nói: "Huynh tức giận sao?"
"Không tức giận." Trác Diệp cười tao nhã nói. Nàng hoàn toàn chính xác là nữ tử, đương nhiên sẽ không tức giận.
"Ta tên là Vinh Vũ Nhi, xin hỏi công tử xưng hô thế nào?" Tiểu cô nương áo xanh nghe vậy thì lập tức cong môi, yên tâm nở nụ cười. Vừa mới nói xong, nàng ta bỗng nhiên hơi ảo não le lưỡi, sao nàng ta lại nói tên thật ra rồi.
"Hóa ra là Vinh cô nương. Tại hạ họ Trác." Chú ý tới động tác đáng yêu kia của nàng ta, Trác Diệp không khỏi nhẹ nhàng cười.
"Trác công tử đi Hoài An thành để buôn bán hay là đi tìm thân hữu?" Vinh Vũ Nhi lại mỉm cười ngọt ngào hỏi.
"Tại hạ chỉ đi ngang qua." Trác Diệp thanh đạm trả lời.
"Ồ...." Vinh Vũ Nhi gật đầu một cái, do dự một chút lại hỏi: "Vậy... vậy...huynh muốn đâu?"
Không đợi Trác Diệp nói chuyện, Xảo Linh ở một bên đã nhịn không được trầm mặt nói tiếp: "Ta nói, cô hỏi thật nhiều!"
"Ta đâu hỏi huynh." Vinh Vũ Nhi hếch cái cằm xinh xắn, bĩu môi nói với Xảo Linh: "Ta nói chuyện với chủ nhân nhà huynh, huynh chọc cái miệng vào làm gì?! Chú ý thân phận của huynh đấy! Thật không có quy củ gì cả!"
"Cô..." Xảo Linh nghe vậy, lông mày lập tức dựng ngược lên.
Trác Diệp vội vàng thoáng kéo tay áo Xảo Linh, ngăn trở lời nàng muốn nói ra ngoài.
Xảo Linh là người có chừng mực, mặc dù trong lòng đã tức giận nhưng vẫn đè cơn tức trong người xuống, quay mặt, không hề nhìn Vinh Vũ Nhi nữa.
"Tại hạ đi khắp bốn phía, cũng không chỗ cụ thể." Trác Diệp lễ phép xa cách nói.

"Oa! Dạo chơi bốn phía ư? Huynh mới bước chân vào giang hồ sao? Có lẽ ý nghĩ mong muốn rất tự tại? Thật làm cho người ta hâm mộ." vẻ mặt Vinh Vũ Nhi vui vẻ.
Trác Diệp thoáng mỉm cười với nàng ta, tính toán đáp lại, nàng cũng hiểu được Vinh Vũ Nhi này hình như nói hơi nhiều.
Hai canh giờ sau, cuối cùng xe ngựa cũng chạy vào thành Hoài An.
Mới vào cửa thành, Vinh Vũ Nhi liền xốc rèm cửa sổ lên, tò mò nhìn chung quanh... Sau đó bỗng nhiên nàng ta như nhìn thấy thứ đáng sợ nào đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi.
===========
Chương 175: Mỹ nam cổ đại da thịt khỏe mạnhChuyển ngữ ♥ Thu HiềnBeta ♥ Đặng Trà My, Uyển Nhi
Trác Diệp chú ý tới thần sắc của Vinh Vũ Nhi khác thường, bèn nhấc rèm xe trông theo, đã thấy cách đó không xa như có một đội người ngựa đi ngang qua, còn chưa chờ nàng nhìn rõ, màn xe bỗng chốc bị Vinh Vũ Nhi buông xuống....
Vinh Vũ Nhi miễn cưỡng nhúc nhích khóe miệng, đôi mắt cong cong lên cười với Trác Diệp, sau đó khó mà yên tĩnh lại được, bắt đầu vô ý thức vò ống tay áo. Nàng ta lại không biết, thần sắc kinh hoảng và khẩn trương của nàng ta đã rơi vào mắt chủ tớ Trác Diệp và Xảo Linh...
"Vị Vinh cô nương này, đã vào thành rồi đấy, cô cũng có thể xuống xe rồi chứ?!" Xảo Linh liếc qua Vinh Vũ nhi, lạnh nhạt nói.
"Ta..." Vinh Vũ Nhi nghe vậy bèn trừng mắt liếc Xảo Linh, sau đó chuyển qua nhìn Trác Diệp, khẩn cầu: "Có thể.... Có thể dẫn ta đi thêm một đoạn đường không? Bây giờ vừa mới tiến vào thành, ta muốn vào trong thành, còn xa nơi đây lắm..."
Trác Diệp mỉm cười, gật đầu: "Được."
Xảo Linh thấy Trác Diệp gật đầu liền không nói gì thêm, chỉ là cực kỳ không tình nguyện hừ mũi một tiếng.
Trác Diệp nhìn dáng vẻ đề phòng của Xảo Linh, bèn nghĩ tới lúc trước, Thanh Trúc cũng mang dáng vẻ đầy căm thù với người không rõ lai lịch như nàng...
Trác Diệp than nhẹ một tiếng trong lòng, rời khỏi kinh thành cũng đã mấy ngày rồi, bọn họ đều khỏe cả chứ? Cũng không biết bệnh của Lâm Ca như thế nào rồi, còn có Bánh Bao Nhỏ phát hiện nàng đã đi, có lẽ sẽ khổ sở nhỉ.... Aiz...
Lúc này đã là buổi trưa, mấy người bọn họ cũng không ăn cơm trưa mà đến khu phố xa sầm uất Địa Khu, Trác Diệp dặn dò Từ Tam Nhi đi tìm một tửu lâu dừng chân nghỉ, tìm nơi sang sủa một chút.
Trước cửa tửu lâu Phú Tường.
Trác Diệp và Xảo Linh xuống xe, Vinh Vũ Nhi ngó đầu ra dò xét, khẩn trương coi chừng rồi mới đi theo phía sau Trác Diệp xuống xe. Chân nàng ta vừa chạm đất, dường như nhìn thấy người nàng ta không muốn thấy, nàng ta bèn nhanh chóng trốn sau lưng Trác Diệp...
Xảo Linh cau mày nói: "Vinh cô nương sẽ không có ý định tiếp tục đi theo chúng ta nữa đấy chứ?"
"Ai... Ai muốn đi theo các huynh!" Vinh Vũ Nhi lườm Xảo Linh một cái xem thường, nhỏ giọng biện bạch một câu, sau đó nói khẽ với Trác Diệp: "Trác công tử, tiểu nữ mời ngài ăn cơm! Coi như cảm tạ ơn của ngài chở tiểu nữ đoạn đường này."
Trác Diệp nghiêng đầu mỉm cười nói: "Không cần, chit là việc nhỏ, tiện tay mà thôi, không cần phải nói."
"Đối với Trác công tử là chuyện nhỏ, nhưng đối với ta là chuyện đại sự đấy! Bữa này ta nhất định phải mời, quyết định như vậy đi!" Vinh Vũ Nhi dứt lời không cho từ chối, dẫn đầu nhanh chóng tiến vào cửa tửu lâu...
"Cô gái này thật không biết điều. Ai mà cần nàng ta mời khách chứ..." Xảo Linh nhìn bóng lưng của Vinh Vũ Nhi, bất mãn lầm bầm.
Trác Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói với Xảo Linh và Từ Tam Nhi: "Chúng ta vào thôi."
Xảo Linh gật đầu, đi theo Trác Diệp vào phía trong tửu lâu.
Từ Tam Nhi đi cuối cùng, bỗng nhiên quay đầu lại, liếc qua phía chính cửa ra vào tử lâu cách đó không xa, nhìn sang nam tử thanh y đang nhìn quanh, suy nghĩ gì đó rồi bèn tiến vào trong tửu lâu...
Vinh Vũ Nhi muốn phòng thượng hạng, nhưng lúc này là thời gian ăn cơm, không chỉ phòng thượng hạng đã đầy mà vị trí bên trong đại sảnh cũng dã có nhiều người ngồi, bốn người chỉ có thể chọn một bàn vị trí không xa cửa.
Lông mày Vinh Vũ Nhi thoáng chau lại, dẫn đầu đến ngồi xuống ghế.
Trông thấy Xảo Linh và Từ Tam Nhi cũng ngồi vào bàn, Vinh Vũ Nhi bèn ngạc nhiên nói: "Trác công tử, sao hạ nhân của ngài cũng được ngồi vào chung bàn?"
Nghe vậyTừ Tam Nhi không có phản ứng gì đặc thù, vẫn nghênh ngang ngồi đó uống trà, Xảo Linh hơi không vui, đưa mắt lườm Vinh Vũ Nhi. Cô nương nhà nàng vốn không xem nàng là người làm, nha đầu này lại tính toán vấn đề đó ư.
Trác Diệp lạnh nhạt trả lời: "Nhà ta không có nhiều quy củ như vậy."
"Ồ..." Vinh Vũ Nhi hơi ngoài ý muốn chớp mắt mấy cái, thấy có vẻ Trác Diệp không có ý muốn tiếp tục đề tài này, nàng ta bèn thức thời ngậm miệng lại, cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món ăn, một lát sau đã lựa chọn hơn mười loại đồ ăn, hơn nữa đều là những món đặc sắc của tử lâu....
"Vinh cô nương..." Trác Diệp nhịn không được mở miệng nói: "Chúng ta chỉ có bốn người mà thôi, có lẽ ăn không hết được nhiều đồ ăn như thế.."
"Vậy... Vậy thì những món này đi." Vinh Vũ Nhi trả thực đơn lại cho tiểu nhị của cửa tiệm, thúc giục: "Tiểu nhị ca, phiền giục đầu bếp của các ngươi nhanh lên, đừng để cho chúng ta đợi lâu."
"Vâng, thưa quan khách! Mời quan khách, đồ ăn sẽ lập tức lên ngay." Tiểu nhị vui vẻ lên tiếng, quay người nhanh chóng bước đi.
Trác Diệp im lặng nâng trán. Thật ra nàng còn muốn xóa vài món ăn nữa, nhưng thấy tiểu nhị đã chạy đi liền đành phải thôi.
Không lâu sau, rượu và thức ăn được bê lên.
Vinh Vũ Nhi nâng chén rượu, hào sảng nói với Trác Diệp: "Trác công tử, gặp nhau chính là duyên, tiểu nữ mời ngài một ly."
Trác Diệp thấy thế bèn liên tục khoát tay nói: "Thật không phải, ta không uống rượu."
"Nào có đàn ông nào không uống rượu chứ?" Vinh Vũ Nhi bĩu môi, ra vẻ không tin nói: "Không phải là ngài xem thường ta đó chứ?"
"Công tử nhà ta thật sự không uống rượu!" Xảo Linh vội vàng chen miệng vào nói. Lần trước Trác Diệp bị Phượng Lâm Sách rót rượu, say đến rối tinh rối mù, tửu lượng của nàng như thế nào, Xảo Linh tự nhiên biết rõ.
"Ta nói gã sai vặt này sao lại đáng ghét như vậy? Ta nói chuyện với công tử nhà ngươi, ngươi chen vào như vậy làm gì?!" Vinh Vũ Nhi mất hứng nói.
"Cô..."
"Được rồi được rồi." Trác Diệp vội vàng hòa giải, nói với Vinh Vũ Nhi: "Trác mỗ không có ý xem thường cô nương. Ta thật sự không uống được rượu. Bằng không ta dùng trà thay rượu được không?"
"Được rồi!" Vinh Vũ Nhi cũng không dây dưa nhiều làm gì, thống khoái dùng chén rượu đụng chén trà Trác Diệp một cái, nói: "Ta kính trước." Dứt lời bèn ngửa cổ lên, một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Trác Diệp mỉm cười, cũng uống hết phần nước trà trong chén, đợi đặt chén trà xuống, nàng vừa nâng mắt lên, lại phát hiện Vinh Vũ Nhi lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt kỳ lạ nhìn qua sau lưng Trác Diệp, Xảo Linh và Từ Tam Nhi cũng vẻ mặt nhìn phía sau lưng nàng...
"Làm sao vậy?" Trác Diệp thấy lạ quay đầu, ánh mắt rơi vào một thân hình to lớn, nàng dời mắt lên liền đối mặt với gương mặt một đàn ông trẻ tuổi...
Ngươi này đại khái khoảng 25 đến 26 tuổi, mày rậm sáng sủa, mũi thẳng miệng rộng, ngũ quan mặc dù không sánh được với Phượng thị tam huynh đệ và đứa con yêu nghiệt xuất sắc của Liên gia, nhưng dáng vẻ cũng không phải tầm thường, đặc biệt là làn da màu đồng kia khiến cho hắn rất có ý vị nam tính!
Trác Diệp thấy người như vậy thì mắt ngời, nam nhân có làn da màu đồng khỏe mạnh như thế này, nàng lại rất thưởng thức loại hình này...
Nhưng người nọ không nhìn Trác Diệp, chỉ nhìn chằm chằm vào Vinh Vũ Nhi không nói...
Vinh Vũ Nhi bĩu miệng, ủ rũ nói: "Sao... Sao đã tới nhanh thế rồi."
Người đàn ông kia không mặn không nhạt nói: "Ta đã ở Hoài An thành chờ muội hai ngày rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận