Vương lịch xuyên bút ký

Ôn Châu – ngày thứ 2
Tiểu Thu, chúc mừng em.
Cuối cùng em cũng tìm được một người có thể ở bên em rồi. Anh cũng không biết cảm giác lúc này của mình như thế nào nữa. Hôm nay lúc ở phòng họp, nhìn thấy bó hoa và bài thơ mà Tiêu Quan gửi cho em, anh thật sự thấy mừng cho em, và thấy… buồn cho anh!

Tiểu Thu, là anh đã khiến em phải đau khổ nhiều như vậy, là anh đã bỏ mặc em với những nỗi khổ tâm trong suốt thời gian qua. Anh biết mình không đủ tư cách để xen vào cuộc sống của em nữa, nhưng anh thật sự muốn biết, em có hạnh phúc không?
Anh thấy được Tiêu Quan kia là thật lòng với em. Không phải ai cũng chu đáo được như vậy, em đừng bỏ lỡ. Thật ra, anh đã gặp qua anh ta một lần, ở triển lãm. Khi đó còn cùng đưa em vào bệnh viện nữa. Lúc ấy, anh đã nhận ra là anh ta khá quan tâm tới em. Nhưng anh của năm đó đã bắt đầu yêu Tạ Tiểu Thu em rồi, nên tình cảm của Tiêu Quan anh hoàn toàn không để ý. Bây giờ thì khác, anh ta chính là người sẽ cùng em đi tiếp quãng đường mà anh bỏ lỡ, anh nhất định phải biết, anh ta có đủ tốt với em không.
Tiểu Thu, em có cảm thấy tình yêu rất lạ không? Khi yêu một người, chúng ta luôn cho rằng, chỉ cần ở bên người đó mình đã đủ hạnh phúc rồi. Nhưng khi không thể yêu được nữa, những hạnh phúc mà người đó nhận được từ một ai khác, chúng ta lại cảm thấy không bao giờ là đủ. Là chúng ta ích kỷ hay không cam tâm?

Anh cũng từng nghĩ, nếu hôm đó ở bệnh viện, Tiêu Quan không bận việc và gửi em cho anh thì liệu kết cục của hôm nay có khác đi không? Anh chỉ biết, nếu thời gian có quay trở lại, lựa chọn của anh khi đó, vẫn là ở bên em. Anh không biết trước những sự việc sẽ xảy ra sau này, nhưng trong lòng anh, em chính là tương lai. Dù tương lai đó chỉ ở bên anh chưa đầy 3 tháng, nhưng tất cả hương vị mà nó mang lại đủ để anh cảm thấy, cuộc đời này của anh chỉ thực sự sống trong 3 tháng đó mà thôi.
Tiểu Thu, anh quay về không chỉ vì 1 câu nói của em. Ngay từ lúc được đi làm lại anh đã rất muốn quay về rồi, nhưng không có một lý do nào đủ để anh quyết định. Câu nói của em chỉ là một cú huých cuối cùng mà thôi. Như vậy cũng tốt, về đây, được nhìn thấy em, biết được rằng có người đàn ông tốt sẽ chăm sóc và lo lắng cho em, anh thực sự không còn băn khoăn nữa. Sau khi hoàn thành công việc ở đây, anh sẽ lập tức trở lại Thụy Sĩ. Anh tin lần này, anh có đủ tự tin và quyết tâm, mang theo trái tim của mình.
Hạnh phúc nhé, Tiểu Thu.
                                                                                                                        Lịch Xuyên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận