Vương lịch xuyên bút ký

Ôn Châu – ngày thứ…
Chào em, Tiểu Thu.
Trước kia anh cũng từng nghĩ đến, sau này nếu chúng ta làm việc cùng nhau thì sẽ như thế nào? Nhưng anh không ngờ lại thú vị đến vậy. Em cứ như một bông hoa đầy màu sắc, mỗi ngày nở một kiểu. Anh thừa nhận, mình có chút ích kỷ khi muốn ở cùng em nhiều hơn, lại còn công tư bất phân nữa, mượn công việc để được ở gần em. Nhưng đó là bởi vì anh muốn biết tất cả mọi thứ về em, như một thói quen.

Tiểu Thu, em vẫn giận anh sao? Không chịu đi cùng xe với anh, chấp nhận đi bộ cả quãng đường trong cái lạnh tê buốt của Ôn Châu, cũng không để anh khoác áo cho em. Dù em ghét anh nhiều đến thế nào cũng phải tự thương lấy mình chứ. Em thấy không? Bị cảm rồi, lại còn bị mắng vì đi trễ nữa. Em đã có Tiêu Quan, đừng để bản thân mình bị ảnh hưởng bởi anh nữa. Mọi thứ xung quanh em vốn dĩ đã rắc rối lắm rồi em biết không?
Anh muốn em đến phòng anh thật sự là để thảo luận công việc, hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng em lại giận đến nỗi quăng cả cuốn từ điển vào anh là em không đúng đâu. Vì anh không khỏe. Em sẽ gặp rắc rối với Janet đấy. Cô ấy nhận lệnh của ông, phải giám sát sức khỏe của anh. Em không biết tình trạng của anh và cũng không cố ý, anh hiểu. Nhìn em lo lắng như vậy, trái tim anh thực sự đã ấm lên một chút. Anh bất giác lại muốn được trò chuyện cùng em, được nghe em nói. Anh phát hiện ra, em thật sự rất giỏi. Đến cả dịch thơ mà em cũng sâu sắc đến vậy, khiến anh không thể nào dứt ra được. Anh ăn mặc chỉnh tề ra tiễn em, không phải vì muốn mình đẹp trong mắt em như ngày xưa, anh chỉ muốn em an tâm hơn về sức khỏe của anh mà thôi.
Tiểu Thu, em vẫn như vậy, nhẹ nhàng và thanh khiết. Anh xin lỗi vì đã xé trang đầu tiên trong cuốn từ điển của em. Anh làm vậy không phải vì giận, anh chỉ muốn bằng cách này có thể giúp em xem như cuốn sách chưa từng có trang giấy đó, cũng như trong đời em chưa từng gặp gỡ Vương Lịch Xuyên. Không phải bằng cách bôi nó đi như em đã làm. Bởi vì, khi em mở sách ra vẫn sẽ nhìn thấy, giống như nhìn thấy vệt đen mà anh để lại trong tim em vậy.

Tiểu Thu, anh cũng không biết, nhân duyên để chúng ta gặp nhau, là may mắn của anh hay là vận rủi của chính em?
                                                                                                                        Lịch Xuyên.
                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                               


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận