Vương lịch xuyên bút ký

Ôn Châu – ngày thứ …
Hi, Tiểu Thu
Sữa…

Anh nhận được rồi. Lại luôn vào những lúc anh cần nhất. Em thật sự vẫn còn nhớ thói quen này của anh sao? Thói quen phải uống sữa đã có từ lúc nhỏ và đến giờ vẫn không thay đổi được. Anh biết, có những thứ khi đã trở thành thói quen, thì rất khó bỏ. Nhưng mà Tiểu Thu, cũng có những thứ, dù không bỏ được cũng nhất định phải từ bỏ. Đối với chuyện của hai chúng ta, không phải anh chưa từng nghĩ đến. Em đã quyết tâm như vậy, gặp bao nhiêu trở ngại cũng không buông tay, hay chúng ta thử lại lần nữa? Nhưng cũng chính vào lúc anh sắp bị tình cảm của em thuyết phục, lại có một dự cảm nảy ra trong đầu anh: liệu rằng chúng ta có thể ở bên nhau được bao lâu đây? Nếu may mắn thì sẽ được tính bằng năm, nhưng nếu không thì sao? Tình yêu của chúng ta phải dựa vào may mắn mới có thể tồn tại được, đối với anh như vậy là quá mạo hiểm. Em có thể cho là anh mắc bệnh nghề nghiệp cũng được, hoặc cũng có thể vì anh là kiến trúc sư, nên anh cũng muốn xây dựng cho em một tương lai vững vàng và kiên cố, có thể chịu đựng gió mưa bão táp và tồn tại ngoạn mục như những công trình của anh vậy. Thế nên, anh không thể mạo hiểm thử cùng em lần nữa. Hãy tin anh, nếu không phải vì đó là cách cuối cùng, anh cũng sẽ không lựa chọn như vậy. Em có thể hiểu cho anh không?
Tiểu Thu, dùng những lời lẽ cay độc đó với em, anh thật sự cũng rất giận bản thân mình. Một cô gái có lòng tự tôn cao ngạo như em, phải chịu đựng như vậy thật quá bất công. Em giận anh là đúng, không thèm nhìn mặt anh cũng đúng. Nhưng em vẫn cần phải bảo vệ sức khỏe của mình. Anh đã từng hứa với bản thân, nhất định phải giúp em cai được rượu. Cho nên, đừng nói là em bảo anh nhảy xuống thùng rác, cho dù phải nhảy xuống một cái hố có bẩn hơn nữa, anh cũng sẽ làm. Chỉ cần em đồng ý.

Tiểu Thu, anh vẫn ổn. Để em nhìn thấy bộ dạng này của anh, thật không nỡ. Đến giờ này, anh mới biết quyết định của mình là đúng. Chỉ là 1 vết thương nhỏ thôi cũng khiến em hoảng sợ như vậy, anh làm sao đành lòng cho em biết sự thật. Những lúc mệt mỏi thế này, nếu có thể dựa vào em thì tốt biết mấy. Tiểu Thu, anh cũng không biết mình có thể gắng gượng được bao lâu nữa. Anh không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể giấu được lúc nào thì hay lúc đó thôi. Nhưng dù sao, hôm nay anh cũng đạt được mục đích rồi, có được lời hứa của em thì có chút vết thương này cũng đáng. Em nói mình sẽ không uống rượu nữa, cũng sẽ không bướng bỉnh nữa. Nghe được câu này, anh rất vui. Chỉ cần em giữ sức khỏe của mình thật tốt, những việc còn lại anh cũng sẽ dễ sắp xếp hơn.
                                                                                                            Yêu em, Lịch Xuyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận