Vương lịch xuyên bút ký

Zurich…
Tiểu Thu, em đi rồi sao?
Cảm giác có được rồi mất đi chưa bao giờ chân thực như thế này.
Người ta vẫn luôn cho rằng, cô đơn nhất chính là đi du lịch một mình. Khi chúng ta ở trong một hoàn cảnh quen thuộc, gặp gỡ những con người quen thuộc, nhưng vẫn cảm thấy cô đơn, lúc đó sẽ nghĩ đến việc đi du lịch. Là bởi vì muốn hợp lý hóa nỗi cô đơn ấy. Là chúng ta đang ở một nơi xa lạ, gặp những người xa lạ, nên mới thấy cô đơn. Chỉ là một cách tự lừa dối bản thân mà thôi, phải không em? Anh không biết em đến Zurich vì lý do gì, cũng không muốn biết. Nhưng em đã đến đây rồi, anh không thể để em cô đơn trong chuyến du lịch của mình được. Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy em đứng trước cửa sân bay, gương mặt tái đi vì lạnh, anh đã không kìm chế được cảm giác lập tức muốn ôm em vào lòng. Tiểu Thu, nếu em không thỉnh cầu anh, anh cũng không định để 2 ngày ngắn ngủi này trôi qua cùng những dày vò giữa hai chúng ta đâu. Anh nhất định sẽ cho em một trải nghiệm thật vui vẻ, thật ấm áp. Chỉ là không ngờ, ngược lại anh thực sự mới là người được nếm trải nó…

Anh, một kiến trúc sư đĩnh đạc, có năng lực, có địa vị bị một cô gái phiên dịch 25 tuổi, không có kinh nghiệm tình trường…hoàn toàn khai phá!
Anh là bệnh nhân đấy Tiểu Thu. Vốn đã không thể cự tuyệt sự ấm áp chân thành của em, mà cũng chẳng còn sức để đẩy em ra nữa. Giữa những dày vò của cả cơ thể và trái tim, chúng ta lại có những giây phút say đắm như thế này,  em nói có phải hoa nở trên vách đá rồi không?
Tiểu Thu, anh biết mình ích kỷ, nhưng khoảnh khắc được ôm em trong vòng tay khiến anh không muốn quay đầu nữa. Càng không muốn nghĩ đến những ngày tháng sau này. Sau này, hãy cứ để sau này tính…
Hai ngày yên bình bên em, anh đã quên mất rằng, mình còn một căn bệnh phải đối mặt, em còn một tương lai phải đi tới, chỉ muốn tham lam giữ em bên mình. Đã trải qua cảm giác hạnh phúc tột đỉnh rồi, mới biết mất đi lại đau đớn đến thế nào. Ngay giây phút tỉnh dậy không nhìn thấy em, anh cứ nghĩ là mình vừa trải qua một giấc mơ. Nhưng không đúng, vì trong tay anh vẫn còn vương vấn hơi ấm của em khi chúng ta cùng nhảy một điệu nhạc. Em tươi vui như vậy, sống động như vậy, cảm giác chân thực đến nghẹt thở thế này thì không thể chỉ là một giấc mơ. Chỉ là quá đau lòng khi em đi, vì đến cuối cùng, vẫn là để em phải kết thúc chuyến du lịch trong nỗi cô đơn…

 Em ra đi lặng lẽ như vậy, có nghĩa là em đã thực sự buông tay rồi sao? Trước giờ em vẫn luôn rất cố chấp, anh nói kiểu gì em cũng nhất quyết không tin. Bây giờ em chấp nhận rời xa, có phải vì những lời ông đã nói hôm đó không? Anh không nghe được tất cả, nhưng từ nét mặt bàng hoàng của em, anh cũng đoán được. Dù vậy, em hãy hiểu cho ông nhé, Tiểu Thu. Ông đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, lại chứng kiến anh trưởng thành, nếu bây giờ có bắt ông hứng chịu căn bệnh thay anh chắc rằng ông cũng sẽ bằng lòng. Tấm lòng cha mẹ, em nhất định hiểu được, phải không?
Em đi rồi, anh cảm thấy suy nghĩ của anh cũng đã thay đổi. Anh không muốn trốn tránh nữa, Tiểu Thu, anh muốn chiến đấu, anh muốn giành lại cuộc sống của mình, vì anh muốn được tiếp tục ở bên em.
Hãy về nhà, sống thật tốt, thật vui nhé Tiểu Thu. Sinh nhật năm nay, em sẽ nhận được quà của anh. Nhất định là thế.
                                                                                                Yêu em, Lịch Xuyên.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận