Vương Phi Thất Sủng

Đẩy cửa ra , gió lạnh ùa vào trong phòng, ngọn nến trên bàn đột nhiên nhấp nháy , trong phòng lúc sáng lúc tối .
“Có lạnh hay không ?” Tần Mộ Phong lôi kéo Phi Yên vào cửa, bất giác nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng .
Bạch Phi Yên khẽ lắc đầu “Ta không lạnh .”
Dạ cơ đi ở phía sau cười chua xót “Ta thực hâm mộ các ngươi .” Ánh nến lập loè chiếu vào mặt nàng , mơ hồ có thể thấy được ánh mắt thống khổ của nàng .
“Ngươi hâm mộ ta làm cái gì ?” Bạch Phi Yên quay đầu lại liếc nàng một cái “Ngươi cũng có thể .” Với tài mạo của Dạ cơ, muốn tìm một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng không phải là chuyện khó . Đương nhiên , nam nhân kia không phải là Tần Mộ Phong .
Dạ cơ lập tức hiểu được ý tứ của Bạch Phi Yên , nàng thở dài, nhỏ giọng nói thầm “Đúng vậy , ta có thể .” Nếu không phải nàng quá cố chấp thì tuyệt đối có thể tìm được một nam nhân tốt .
“Thải Y, thực xin lỗi . Làm nam nhân ta rất thất bại , làm tổn thương trái tim ngươi .” Ánh mắt của Tần Mộ Phong dừng trên người Phi Yên , trong đáy mắt hiện lên những tia sáng dịu dàng “Cũng làm tổn thương Phi Yên .”
Dạ cơ cụp mắt xuống , không nhìn bọn họ , nhẹ nhàng lắc đầu “Ngươi không cần nói xin lỗi với ta . Ta biết ngươi không thương ta .” Nhìn ánh mắt yêu thương Tần Mộ Phong dành cho Phi Yên , nàng biết , trong suốt kiếp này , trong lòng hắn cũng không thể dung thêm một người đàn bà nào khác .
Ánh mắt mà hắn dành cho Phi Yên giống như trên đời này chỉ có một mình nàng . Nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy , thâm tình , dịu dàng , thuỷ chung . Trước Bạch Phi yên , chưa từng có nữ tử nào chiếm được trọn vẹn trái tim hắn . Nàng không chiếm được , Thải Hà cũng thế .
Tần Mộ Phong kéo Phi Yên ngồi xuống , cũng bảo Dạc ơ ngồi xuống “Nếu biết ta không thương ngươi , tại sao không lựa chọn một người tốt hơn ?” Có thể nhận được sự ưu ái của nàng vừa là may mắn , cũng vừa là sự bất hạnh của hắn .
Bạch Phi Yên than nhẹ một tiếng , mang theo mấy phần bất đắc dĩ “Nếu có thể chọn , thì không cần đến cảm tình .”
trong ánh mắt Dạc ơ hiện lên một tia thoải mái , nàng ngẩng đầu lên “Các ngươi yên tâm , ta sẽ không trở lại quấy rầy các ngươi . Dạ cơ chúc hai vị bạch đầu giai lão .”
Phi Yên nhấc ấm trà lên , chậm rãi rót một chén trà lạnh “Nhanh như vậy đã muốn đi ? Không uống chén trà sao ?”
“Ngươi cho rằng ta còn có mặt mũi để uống trà sao ?” Nàng lại quay đầu đi , không muốn đối mặt với bọn họ .
“Ta lấy trà thay rượu kính ngươi một chén .” Bạch Phi Yên nâng chén trà lên, ngửa đầu uống cạn .
Dạ cơ rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn Phi Yyên “Vì cái gì ?”
“Chúng ta đều là nữ tử giang hồ , cùng uống rượu , thì chính là bằng hữu .” Nàng lại rót cho mình một chén , nâng lên “Về công , ngươi là Nam Việt Dạ cơ, ta là Thiên Diệp Bình Nam Vương phi . Về tư , chúng ta là bằng hữư .” Một bằng hữu như Dạ cơ, nàng thực sự muốn kết giao .
Tần Mộ Phong cười khổ một chút , đứng lên , đến bên bàn trà bên cửa sổ lấy một bầu rượu “Uống cái này đi .”
“Đã đủ mọi thứ .” Phi Yên bày ra ba cái chén “Chưa từng nghĩ tới ta sẽ cùng Nam Việt Dạ cơ đồng thời uống rượu .”
“Ta cũng không nghĩ tới nàng sẽ thích ta .” Tần Mộ Phong nhấc bầu rượu lên , đổ chất lỏng trong suốt trong đó ra chén “Cho dù nghĩ tới, rồi cũng sẽ quên, ta là một nam nhân vô tình .”
“Là ta tự mình đa tình thôi .” Dạ cơ cười khổ, cầm chén rượu lên “Vương gia, Phi Yên , chén rượu này là ta xin lỗi các ngươi .”
“Thải Y , người cần xin lỗi chính là ta .” tần Mộ Phong cũng cầm một chén rượu lên “Chén rượu này là ta chuộc lỗi với ngươi .”
“Một bầu rượu có phải là không đủ hay không .” Phi Yên cũng nâng chén .
Khoé miệng Dạ cơ hiện lên một tia cười khổ “Uống hết chén rượu này, chúng ta không ai nợ ai .” Nàng mạnh mẽ ngửa đầu lên, đem chén rượu uống cạn .
“Có rảnh thì đến Thiên Diệp tìm chúng ta, nhưng là...” Phi Yên cười khổ “Nếu là Nam Hận Thiên phái ngươi tới thì ngươi có thể không cần đến , có đến cũng đừng tìm chúng ta , dù sao chúng ta cũng là đối thủ . Ngươi rốt cuộc là Thải Y hay là Dạ cơ, chuyện này phải phân định rõ ràng .”
Dạ cơ cũng cười khổ “Thải Y chúc hai vị bạch đầu giai lao , con cháu đầy đàn .”
“Nhất định sẽ như thế .” Tần Mộ Phong nắm lấy bàn tay Phi Yên, long trọng cam kết .
“Ta...” Nàng cúi đầu , đột nhiên trầm mặc “Ta...”
“Muốn nói cái gì ?”
Dạ cơ hít một hơi thật sâu , đôi mắt nìn thẳng vào Tần Mộ Phong “Tỷ tỷ là do ta giết .”
“Là ngươi ?” Tần Mộ Phong và Phi Yên cùng cảm thấy nao nao .
Dạ cơ mặt không đổi sắc gật đầu “Lúc đầu , tỷ muội chúng ta phụng lệnh đến bên người Vương gia làm gián điệp , không nghĩ đến ta kịch giả tình thực . Mà tỷ tỷ , lại toàn tâm toàn ý vì điện hạ làm việc . Cho đến một ngày kia , tỷ tỷ phụng mệnh giết chết Vương gia . Ta...ta giết nàng , đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Bạch cô nương .” Có lẽ là do ý trời , nàng tự nhiên tìm được một cơ hội thích hợp, Bạch Phi Yên tự nhiên trở thành kẻ chết thay .
Khoé miệng Bạch Phi Yên nhếch lên , đột nhiên cười rộ “Buồn cười a...hoá ra chân tướng của chuyện này lại là như vậy , ha ha .” Nàng cúi đầu , nụ cười dần dần trở nên lạnh lùng , thậm chí có chút bất đắc dĩ .
Tần Mộ Phong cúi đầu, thấp giọng “Cư nhiên là như thế này .” Về cái chết của Thải Hà , Tần Mộ Phong chưa bao giờ nghĩ đến đáp án sẽ là như vậy .
Nàng nhìn Phi Yên , lại liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong một cái “Thải Y cáo từ , Vương gia , Vương phi bảo trọng .”
“Sau này còn gặp lại .” Phi Yên xoay người, đưa lưng về phía bọn họ .
“Tuy là dư thừa nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi lời xin lỗi .” Tần Mộ Phong cười “Yêu thương ta , là sai lầm lớn nhất của ngươi .”
“Không đâu .” Dạ cơ mỉm cười, xoay người rờ đi .
Thân ảnh của nàng nhất nhanh bị bóng đêm bao phủ , không còn một chút dấu vết .
Gió lạnh thổi vào khiến ánh nến càng lay động dữ dội , hai cánh cửa phát ra những tiếng kẽo kẹt , không khí quỷ dị khiến cho người ta sợ hãi .
“Phi Yên .” Tần Mộ Phong từ phía sau ôm lấy eo nàng, tựa đầu lên vai nàng “Thực xin lỗi .”
Bạch Phi Yên thở dài một tiếng “Thiếp nhận , nhưng thiếp cũng muốn nói một câu xin lỗi .”
Tần Mộ Phong trầm mặc , một lúc lâu sau mới mở miệng “Ta vì trả thù mà lấy nàng .”
Bạch Phi Yên cũng trầm mặc một hồi “Thiếp vì tiền mà gả cho chàng , 12 vạn đánh cắp trái tim chàng , 5 vạn trộm chứng cứ chàng thông địch bán nước , tất cả đều là hoàng kim .”
A , hai người bọn họ ai cũng có tư tâm .
“Ta đã yêu ba nữ tử , ta yêu Liễu Thiến Mạch cao quý , ưu nhã , đa tài đa nghệ . Yêu Liễu Thiến thông minh giảo hoạt , xinh đẹp tuyệt vời . Yêu Phi Yến nhỏ mọn, hào sảng hào hiệp .” Tần Mộ Phong mỉm cười , thở dài một tiếng “Tần Mộ Phong ta sao lại may mắn đến thế , đồng thời có được cả ba kỳ nữ trên thế gian.” Cánh tay đặt trên lưng của nàng siết chặt, tựa hồ muốn đem nàng hoà vào trong máu thịt .
“Người mà chàng yêu là Liễu Thiến gặp lúc trước hay lúc sau ?” Liễu Thiến trước chính là người đã làm bạn với nàng , Liễu Thiến sau chính là nàng . Tuy câu hỏi này không nhất định phải trả lời , nhưng là , nàng muốn biết .
Hắn vùi đầu vào cổ nàng “Ta yêu...là nữ tử đã vì ta mà nấu canh ở trong đêm tuyết rơi nhiều kia .”
Khoé miệng nàng khẽ nhếch lên hiện ra một nụ cười “Mộ Phong...ta...yêu chàng .”
“Phi Yên...tình yêu của ta .” Hắn ôm nàng càng chặt .
“Nếu ta nói với chàng...ta chắn kiếm cho chàng...là khổ nhục kế , chàng có tức giận không ?” Phi Yên nắm chặt bàn tay , có chút khẩn trương .
Tần Mộ Phong sửng sốt, sau đó lại thở dài “Tất cả đều đã qua , ta không quan tâm tới quá khứ của nàng, không quan tâm thân thế của nàng , lại càng không quan tâm nàng đã làm cái gì .” Quan trọng chính là...hắn đã chiếm được Phi Yên .
Phi Yên muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi , nàng cười khẽ “Chàng rốt cuộc cũng hoàn toàn thuộc về thiếp .” Hai tay nàng nắm chặt lấy tay của hắn .
Nàng từng lo lắng , do dự , vì sự dịu dàng của Tần Vật Ly mà động lòng . Nhưng cuối cùng nàng cũng có sự lựa chọn chính xác , nàng chọn Tần Mộ Phong .
“Ta là của nàng , tất cả quá khứ đều quên đi .” Thải Hà hay Liễu gia đều đã không còn quan trọng nữa .
“Thiếp biết , khi chàng thản nhiên chấp nhận Thải Y là hung thủ , thiếp biết chàng đã buông tay .”
“Ta không muốn so đo nữa , tất cả đã không òn quan trọng .” Trong nháy mắt khi nghe được Thải Y chính là hung thủ , trong lòng hắn chỉ còn có sự cảm thông chứ không phải là oán hận . Có lẽ , hắn đã sớm buông xuôi , nhưng là , hắn kiêu ngạo không muốn thừa nhận . Ngày là hắn yêu Bạch Phi Yên , hắn đã buông xuôi .
Nàng nhẹ nhàng cảm khái “Trong trận đấu giữa các nữ nhân này, hình như là thiếp thắng .” Thằng Thải Hà, thắng Liễu Thiến, thắng Hàm Thuý , Ngọc La...Thắng tất cả những nữ nhân bên cạnh hắn .
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tần Mộ Phong tự nhiên đỏ ửng “Bây giờ ta chỉ có một nữ nhân . Ta...có thể...có thể chứ ?”
“Chàng muốn làm chuyện đó ? Có thể a .”
“A?”
“Nhưng vết thương của thiếp còn chưa có lành....”
“Ta sẽ cẩn thận một chút , sẽ từ từ .”
Lại thêm một trận gió thổi vào , ánh nến lay động vài cái rồi tắt .
“Mộ Phong, ta sẽ cho chàng tất cả , ta sẽ .” Trước khi ánh nến vụt tắt , giọng nói nhỏ nhẹ của Bạch Phi Yên vẫn còn chưa tiêu tan .
Tối nay, sẽ không quá lạnh .
Châu về hiệp phố... Chỉ tội nghiệp a Phi Dương cô đơn 1 mình, sao k có thêm 1 nhân vật nữ nào cho a í nhỉ?! Hoắc Thiên cũng có Băng Băng tỷ rùi:panda91:
Cảm ơn bạn đã cập nhận thường xuyên các chương. :panda94:
Hết ồy hả??? Tội a Phi Dương thế....hjhj
:panda7::panda7::panda7::panda7::panda7::panda7::panda7::panda7::panda7::panda7::panda7:
hàng dzìa,hàng dzìa.....:panda39::panda39::panda39:
Châu về hiệp phố... Chỉ tội nghiệp a Phi Dương cô đơn 1 mình, sao k có thêm 1 nhân vật nữ nào cho a í nhỉ?! Hoắc Thiên cũng có Băng Băng tỷ rùi:panda91:
:panda39: anh phi dương có thanh loan còn j,chị thiên mạch vs anh mộ phong thành đôi rùi thì suốt ngày đi cùng nhau còn j,thanh loan vs phi dương phải đi theo bảo vệ hợp lý thế còn j nhỉ:panda28::panda7::panda61:
các nường ơi, cho mình hỏi seri VÔ TRANH SƠN TRANG là những truyện nào thế? nghe nói nhiều mà ko biết. mê VTST quá, muốn tìm đọc nên các nường chỉ bảo giùm nhé! thanks!!!:panda93:
Tuy Hoắc Thiên tuổi còn trẻ nhưng lại được đương kim thánh thượng trọng dụng , trong triều có quyền lực rất lớn .
Chưa từng có người dám ở phủ tướng quân làm càn , nhưng buổi sáng sớm ngày hôm nay , phủ tướng quân đã đón tiếp ba vị khách không mời mà đến .
“Uy uy , chỉ pha có mấy một chén trà mà cũng chậm như vậy , muốn lão tử chết khát hay sao ? Kêu Hoắc Thiên lăn ra đây cho ta , lão tử tìm hắn” Người nói chuyện chính là một nam tử tuổi còn trẻ , trên người mặc một cái áo bào màu trắng , tuấn dật tiêu sái , ngọc thụ lâm phong .
Ngồi bên cạnh hắn là một nam tử mặc áo đen . Hắn cùng nam tử áo trắng có vài phần giống nhau , ngũ quan đẹp đến mê người , đôi mắt đen xinh đẹp kia giống như một đầm nước sâu không thấy đáy , mê hoặc lòng người . Vẻ mặt lại lãnh khốc khiến người ta sợ chết khiếp , đáy mắt đưcợ bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo . Chỉ cần liếc nhìn hắn một cái , cả người bất giác run lên . Mặt hắn không đổi sắc , ngồi yên trên ghế không nhúc nhích , ánh mắt trống rỗng không biết đang nhìn về nơi nào .
Mặc một thân y phục màu lục là nữ nhân có vóc dáng nhỏ nhắn , lớn lên xinh đẹp đáng yêu . Theo lý thuyết thì diện mạo của nàng sẽ không làm cho người ta chú ý , nhưng là...dưới chân nàng có một đống mảnh sứ vỡ , mấy mảnh sứ vỡ đó chính là từ chiếc bình hoa quý giá nhất của tướng quân , chính là do hoàng thượng ban cho .
“Khụ , các ngươi tìm Hoắc Thiên có chuyện gì ?” Đôi mắt của nữ tử áo lục đảo một vòng , len lén nhìn bọn họ . Không phải Y Tiểu Lục nàng nhát gan mà vì bọn họ quá đáng sợ .
Nam tử áo trắng cười hắc hắc “Tìm người .”
“A” Nàng nhỏ giọng a lên một tiếng , cúi đầu tiếp tục uống trà .
Thoạt nhìn không dễ chọc, nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn uống trà .
“Mỹ nhân a , nàng là ai ? Tới đây làm gì ? Nam tử áo trắng đi từ từ đi đến bên cạnh Y Tiểu Lục , dùng ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào nàng .
“Ta...tìm bằng hữu .” Y Tiểu Lục kéo váy , ngồi xuống một cái ghế khác , tránh xa nam tử áo trắng .
Nam tử áo trắng nhảy đến trước mặt Y Tiểu Lục , cười gian “Tiểu cô nương , nàng đừng sợ , ta là người tốt .” Hắn ưỡn người , vỗ ngực cười cười “Ta sẽ bảo vệ nàng .”
“Hắc...” Y Tiểu Lục cười khan, nhỏ giọng nói thầm “Không phải người xấu, là sắc lang .”
“Oa , lần đầu tiên gặp mặt đã hiểu rõ ta vậy sao ?” Hắn nháy mắt mấy cái “Ta thật sự là sắc lang a .”
“A” Hắn nghe được , tại sao không tức giận ? Quái nhân . “Hắc..” Nàng chỉ có thể cười gượng .
“Đừng sợ , ta sẽ không làm nàng tổn thương .” Nam tử áo trắng thuận thế ngồi bên cạnh Y Tiểu Lục . “Nàng thật là đẹp .” Bàn tay của hắn lần lần theo cái ghế .
“Ta không sợ .” Y Tiểu Lục lẩm bẩm .
“Thật mềm a .” Tay hắn chậm rãi sờ lên mu bàn tay của nàng , say mê vuốt ve “Rất trơn nha .” Nam tử mặc áo đen ngồi một bên chậm rãi quay đầu liếc hắn một cái , trong con ngươi đen xẹt qua một tia mỉm cười .
“A ?” Y Tiểu Lục cả kinh, vội rút tay về “Ngươi muốn làm cái gì ?”
Hắn ngẩng mặt lên, cười rất gian tà “Chơi đùa một chút thôi mà , đừng keo kiệt thế .”
“Con rùa đen .” Tiểu Lục bĩu môi “Cẩn thận dính hoa liễu .”
Nam tử áo trắng cười tủm tỉm , lắc lắc đầu “Ta rất khoẻ mạnh , đừng sợ đừng sợ .”
“Ta nói Chu Tước đường chủ ngươi lá gan quả là lớn, ngay cả các chủ phu nhân tương lai cũng dám đùa bỡn .” Một giọng nói cười cợt xen vào giữa bọn họ .
“Tiểu muội ?”
“Tỷ tỷ...”
Y Tiểu Lục cùng nam tử áo trắng đồng thời mở miệng , cũng đồng thời rất ăn ý làm ra biểu tình ngu ngốc .
Lãnh Băng Băng đi ở bên người Phi Yên nạt bọn họ “Nhìn cái gì ? Chưa từng thấy mỹ nữ sao ?” Lãnh Băng Băng giọng ngái ngủ, cơ hồ còn chưa có tỉnh .
“Tiểu muội .” Nam tử áo trắng vừa thấy Bạch Phi Yên lập tức xông lên, khoa trương ôm lấy nàng “Ta nghĩ ngươi chết rồi .”
“Ta không thở được .” Bạch Phi Yên ho khan , lạnh lùng nói một câu .
Nam tử áo trắng không cho là đúng, cười càng lớn hơn “Ha ha , keo kiệt .” Một đôi tay nhỏ bé ở trên lưng nàng sờ tới sờ lui , lớn mật ăn đậu hũ . (đậu hũ là gì chắc mọi người biết hết rồi )
“Trước mặt mọi người , hai ngươi có gian tình thì cũng kiềm chế một chút .” Lãnh Băng Băng lấy tay đẩy hắn ra .
“Sợ cái gì , chúng ta còn cùng nhau ngủ, cùng nhau tắm rửa mà .” Hắn nói rất mập mờ “Có phải hay không Phi Yên ?” Tìm cơ hội tới gần Phi Yên , bàn tay của hắn ở trên mu bàn tay mềm mại , trơn nhẵn của nàng sờ tới sờ lui .
Bạch Phi Yên đột nhiên nhận thấy cái gì , quay đầu lại nhìn thoáng qua, thản nhiên nói “Ngươi có thấy lạnh không ?”
“Hơi lạnh một chút .” Hắn sợ run cả người .
Lãnh Băng Băng vỗ vỗ bả vai của hắn “Xương sống của ngươi không có run lên sao ?”
“Một chút .” Hắn lại run lên .
Trước khi hắn kịp nhận ra thì một cái nam nhân mặt đằng đằng sát khí đang kéo vạt áo của hắn “Hai người các ngươi có quan hệ gì ?” Sau đó hắn bị nam tử đang tức giận kia ném bay , làm đổ vỡ một số đồ vật .
Gương mặt nam tử áo đen ngồi trên ghế vẫn không chút thay đổi “Hàn Oanh, ta thường xuyên cảnh cáo ngươi , háo sắc cũng phải có mức độ . Muốn ăn đậu hũ thì cũng phải xem đoá hoa kia có chủ hay không , bây giờ thì thấy sướng chưa ?”
Hàn Oanh mang vẻ mặt đau khổ đi ra từ đống đổ vỡ “Hàn Lạc , ngươi không phải là nam nhân , lúc này còn mỉa mai ta ?”
Tần Mộ Phong trong cơn giận dữ dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Yên “Hai người các ngươi có quan hệ gì ? Ngủ cùng với nhau là chuyện khi nào ?” Hắn ghen tị , ghen đến phát điên rồi .
“Thương xuyên .” Hàn Oanh không sợ chết lại đem đầu vươn ra .
Người nào đó lại tung một chưởng, Hàn Oanh không kịp đề phòng lại bay đi . Đáng thương a , nàng đã chọc vào ai chứ ?
“ Nam nhân đầu tiên của ngươi là hắn ?” Hai tay Tần Mộ Phong nắm chặt , tuỳ lúc có thể bóp nát Hàn Oanh .
Phi Yên nhìn trừng mắt nhìn hắn “Chàng nói cái gì ?” Nam nhân không có mắt này vì cái gì luôn hoài nghi nàng .
Nhìn ánh mắt của nàng , Tần Mộ Phong dần dần bình tĩnh trở lại , chăm chú nhìn Phi yên “Ta không thèm để ý , nhưng ta ghen tị , ghen tị hắn đã gặp được nàng trước ta .” Hắn ghen tị muốn điên lên rồi .
“Không có biện pháp , ai bảo mợ của ngươi lúc nàng năm , sáu tuổi không đem nàng mang về nuôi dưỡng .” Hàn Oanh ngáp một cái , lười biếng liếc hắn . Bọn họ thanh mai trúc mã, nam nhân này làm sao so được với hắn .
Sắc mặt tần mộ Phong dịu đi một chút “Thanh mai trức mã ?” Hắn biết quá khứ của Phi Yên , biết tình cảm của nàng dành cho Vô Tranh sơn trang . Nếu cái tên mặt trắng nhỏ kia là người của Vô Tranh sơn trang , Phi Yên đối với hắn có vài phần tình cảm cũng có thể hiểu được .
“Đúng, thanh mai chúc mã , bữa cơm đầu tiên của nàng ở Vô Tranh sơn trang là do bản công tử đút .” Hàn Oanh chớp chớp mắt , đắc ý vênh mặt lên “Tần Mộ Phong, ngươi không có cơ hội đâu .” Lúc Phi Yên mới tới Vô Tranh sơn trang đều không chịu ăn cơm , là nàng dùng đủ mọi cách để lừa Phi Yên mở miệng ra , nói là nàng đút , một chút cũng không quá đáng .
“Cám ơn ngươi đã chiếu cố Phi Yên .” Tần Mộ Phong hoà hoãn lại , thuận tay đem Bạch Phi Yên ôm vào trong lòng “Yên tâm, chỉ cần ngươi cho ta cơ hội , ta sẽ chứng minh ta chăm sóc nàng so với ngươi còn tốt hơn .” Tuy Tần Mộ Phong nói rất ôn hoà nhưng lại tràn ngập khí bá đạo khiến người ta không thể phản bác .
Hàn Oanh đánh giá Tần Mộ Phong từ đầu đến chân sau đó giơ ngón cái lên “Không hổ là Bình Nam Vương , bình tĩnh cơ trí . lòng dạ rộng lượng .” Hắn vỗ vỗ vào vai Tần Mộ Phong, trịnh trọng nói “Sau này Phi Yên của ta giao cho ngươi , phiền ngươi quên đi gian tình giữa chúng ta , ngươi đối xử thật tốt với nàng , ta vô cùng cảm kích .”
“Ta sẽ làm thế .” Sắc mặt Tần Mộ Phong vẫn như thường , quá khứ của Bạch Phi Yên , hắn không muốn so đo, cũng không có tư cách so đo . Nếu hắn dám so đo thì Phi Yên nhất định sẽ đem chuyện phong lưu trong quá khứ của hắn ra nói .
Tất cả đã không còn quan trọng, quan trọng là Bạch Phi Yên hiện đang ở trong lòng hắn , thực sự đã trở thành người của hán .
“Ta nói đàn bà điên kia, ngươi muốn ồn ào đến khi nào ?” Hàn Lạc giống như bức tượng điêu khắc lúc này đã lên tiếng , trừng mắt nhìn về phía Hàn Oanh .
Hắn vừa mới dứt lời, Hàn Oanh đã thét chói tai “Ta là nam nhân , là ca ca của ngươi , tên chết tiệt đại nghịch bất đạo kia .”
Nữ ? Hàn Oanh là nữ ?
Ngôn ngữ cùng cử chỉ của nàng có giống nữ nhân sao ? Là mắt của hắn có vấn đề hay là Hàn Oanh có vấn đề ?
“Ngươi là nữ ?” Tần Mộ Phong thì thào nói nhỏ , không thể tin nổi .
“Đúng vậy , nàng là tỷ tỷ của thiếp , từ nhỏ thích ăn mặc theo kiểu nam nhi , đi khắp nơi rêu rao mình là nam nhân .” Phi Yên đang ở trong lòng hắn giúp hắn giải đáp nghi hoặc , giọng nói có phần khoái trá .
Tần Mộ Phong tự nhiên có cảm giác bị lừa gạt “Nàng nói thật hay nói giỡn để thử ta ?” Hắn thấp giọng, thanh âm không lớn không nhỏ , vừa vặn khiến cho mọi người ở đây nghe được rõ ràng .
“Không có .” Bạch Phi Yên thề thốt phủ nhận . Nàng rõ ràng có thể ngăn Hàn Oanh làm loạn nhưng nàng không có làm . Có lẽ trong lòng nàng vẫn muốn thử hắn một chút .
Nàng hy vọng Tần Mộ Phong có thể hoàn toàn tiếp nhận nàng , ngay cả khi nàng có khuyết điểm , có tỳ vết . Yêu thương một người thực sự là nên như thế sao ?
“Ngươi thực sự yêu Phi Yên ?” ‘Điêu khắc’ quay đầu liếc hắn một cái sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước, mặt không đổi sắc .
“Yêu.” Tần Mộ Phong trả lời không chút do dự .
“Ta đem thất muội giao cho ngươi .” Hàn Lạc bưng chén trà nóng lên uống một ngụm “Ngươi đừng làm cho nàng thương tâm .” Hắn chỉ hơi dùng sức , cái chén tà đã nát vụn .
Muốn uy hiếp hắn ? Tần Mộ Phong choáng váng “Ách...vị đại cữu tử (anh vợ) này , muội phu cẩn tuân dạy bảo .” Xem ra muốn ôm mỹ nhân về cũng không dễ a . Dùng mắt nhìn thì biết , vị đại cữu tử này cũng không phải ngồi không . Hắn lên sân khấu , vậy những người khác trong Vô Tranh sơn trang không phải cũng rất nhanh sẽ đến đây sao ?
Nghe nói Đại sư phó của Phi Yên thần kinh không giống người bình thường .
Nghe nói Đại sư trượng của nàng được xưng là nhân vật lạnh lùng nhất trong mấy trăm năm qua .
Nghe nói Tam sư phó của nàng là thiên hạ đệ nhất độc y , thường xuyên không cẩn thận cấp tuấn mỹ lão công (phu quân) một chút giáo huấn , để cho hắn biết đi trêu hoa ghẹo nguyệt sẽ nguy hiểm như thế nào . ( Tam sư trượng của Phi Yên rất phong lưu nha )
nghe nói....
Chỉ nghĩ một chút thôi mà đã khiến cho Tần Mộ Phong mồ hôi đầy mình .
Một đạo bóng đen loé lên , Hàn Lạc ngồi trên ghế đã biến mất .
“Lại chạy .” Bạch Phi Yên dở khóc dở cười “Như thế nào...”
“Thất muội của ta giao cho ngươi , ta tin tưởng lòng dạ của ngươi, tin tưởng năng lực của ngươi . Có ngươi ở đây , Chu Tước đường chủ có thể về nhà ngủ .”
Một đạo bóng trắng lại loé lên, Hàn Oanh cũng biến mất .
“Thay ta ân cần hỏi thăm cô cô và cô phụ .” Lãnh Băng Băng say khướt đang đứng tựa vào cửa ngóc đầu lên nói một câu . Nhìn bộ dạng say rượu của nàng, không ai tin nàng biết mình đang nói cái gì .
“Lạc ca ca , Oanh tỷ, thay ta hỏi thăm Hàn thúc thúc cùng thẩm thẩm .” Phi Yên ngẩng đầu , mỉm cười .
“Không thăm hỏi gì hết , bản công tử còn bận đi tán gái , không rảnh .” Đây là giọng nói của Hàn Oanh .
“Ta sẽ nói với bọn họ ngươi rất tốt .” Còn đây là giọng của Hàn Lạc .
“Đôi huynh muội này....” Hoắc Thiên nhìn theo hướng bọn họ biến mất , không khỏi bật cười . ( Hoắc đại ca bị bỏ quên từ nãy đến giờ cuối cùng cũng xuất hiện , em còn tưởng anh không có mặt ở đây chứ )
“Uy uy , đừng có quên ta .” Y Tiểu Lục sớm đã bị bỏ quên đang chui từ trong góc ra .
Nhìn thấy Y Tiểu Lục , Tần Mộ Phong bất giác nhíu mày “Ngươi tới làm gì ?”
“Ta đã đến đây rất lâu rồi .” Tiểu Lục trợn trắng mắt “Ngươi có phải ngu gốc không ? Ngươi không nghe thấy ta gọi phu nhân của ngươi là tỷ tỷ sao , ta tự nhiên là đến gặp nàng .”
“Thật không ?” Nàng đã đến rất lâu rồi sao ? Hắn như thế nào không phát hiện ? A...Vừa rồi trong mắt chỉ có tình địch, tự nhiên sẽ xem nhẹ tất cả .
“Đúng vậy , duyên phận của ta và nàng...” Bạch Phi Yên cười nhẹ “Thực kỳ diệu .”
“Ta nói cho ngươi , trước khi gặp ngươi, bổn cô nương chính là trên giang hồ...” Y Tiểu Lục đắc ý dào dạt , vênh mặt lên , chuẩn bị kể ra chiến tích vĩ đại .
Y Tiểu Lục vừa mới mở miệng đã bị Lãnh Băng Băng chặn họng “Dừng lại , chủ nợ của ta có chuyện muốn nói .” Nếu không chặn họng thì phỏng chừng ba canh giờ sau tiểu Hoắc tướng quân - chủ nợ của nàng cũng không có cơ hội mở miệng . ( anh ý lớn thế mà chị dùng chữ tiểu , nhưng tiểu hoắc nghe cũng hay)
Hoắc Thiên giống như u linh đi đến trước mặt Tần Mộ Phong , hướng Bạch Phi Yên nháy mắt “Các ngươi đi ra ngoài trước đi .” ( oh, tình địch địch đánh nhau )
Bạch Phi Yên không nói gì , lặng lẽ cùng Y Tiểu Lục đi ra ngoài .
Hoắc Thiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tần Mộ Phong . Chăm chú nhìn hắn một hồi , Hoắc Thiên mới thản nhiên nói “Hảo hảo chiếu cố Phi Yên , nàng thực sự là kỳ tích của rngươi .” Đối với bất cứ kẻ nào, Bạch Phi Yên đều giống như một phép lạ .
“Ta biết .” Ánh mắt Tần Mộ Phong nhìn về bóng hình xinh đẹp đang đi xa dần . “Nàng ấy thực sự là kỳ tích của ta .”
“Quý trọng nàng .” Hoắc Thiên chăm chú nhìn Tần Mộ Phong, tựa hồ đang ép hắn đáp ứng .
Tần Mộ Phong không có đáp lời , né tránh ánh mắt của hắn , tầm mắt nhìn vào trên người Lãnh Băng Băng đang ngủ say sưa “Mà nàng , chính là kỳ tích của ngươi .”
“Đích thực là thế .” Hoắc Thiên cười bất lực .
“Chúng ta quả thực là quá may mắn , có thể gặp được kỳ tích của riêng mình .” Ánh mắt của Tần Mộ Phong hình như muốn nói cái gì nhưng ngoài miệng lại không nói ra .
Hoắc Thiên thở dài một tiếng “Đúng vậy, may mắn .” Hắn đi lên phía trước ôm lấy Lãnh Băng Băng, tiêu sái rời đi . (cuối cùng cũng không đánh nhau , mình tưởng tượng hơi quá )
Tần Mộ Phong nhìn bóng lưng hắn , không khỏi cười khổ . Kỳ tích của hắn là thứ mà nam tử trong thiên hạ luôn mơ ước . May mắn, hắn có thể tỉnh ngộ đúng lúc mà giữ lấy nàng...
( Ta thích anh Hàn Lạc lạnh lùng cơ . Lấy được một người trong Vô Tranh sơn trang coi như có kim bài miễn tử )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui