Mọi người đang hoảng loạn, chợt nghe phía ngoài vang lên một trận la hét ầm ĩ.
Người trên đường cái ai nấy đều kinh hãi, chạy tán loạn khắp nơi.
Mọi người thấy động tĩnh không nhỏ càng không suy nghĩ được gì, kêu réo loạn lên: “Nhanh, nhanh, đóng cửa lại! Vào được thì nguy mất!”
Mấy người đầy tớ trai vội vàng luống cuống tay chân chạy đi đóng cửa chính.
Khách khứa đều chạy vào bên trong ẩn nấp, chỉ có Tuyên Hoài Phong đi ngược dòng người, chen về phía cửa chính.
Âu Dương Thiến kéo y trở lại, nói: “Chuyện này cứ để đầy tớ làm, ngài hà tất phải tự ra tay.”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Tôi ra xem rốt cuộc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.”
Âu Dương Thiến nói: “Đừng đi, đạn không có mắt đâu.”
Từ lúc vừa nghe thấy tiếng súng, hộ binh thủ vệ cửa chính đã sớm kéo súng trường trên vai xuống, tư thế đề phòng. Hiện tại, một người chen qua cửa chính, chạy đến trước mặt Tuyên Hoài Phong báo cáo, “Tuyên phó quan, rất nhiều người đang tiến về phía này, hình như còn mang theo vũ khí.”
Ông chủ Chu sợ hãi kêu lên: “Không phải chứ! Báo chí nói, ở Nam Kinh thường có cướp tràn vào thành, giết rất nhiều người! Tôi cứ tưởng thủ đô nhất định sẽ an toàn, giờ phải làm sao đây?”
Những người phụ nữ nhát gan trong số khách mời kêu lên hoảng hốt, đã có vài người sợ hãi cất tiếng khóc.
Tuyên Hoài Phong biết, nếu lúc này hoảng loạn thì sẽ không khống chế được tình hình, chỉ có thể tỏ ra trấn định, “Trị an ở thủ đô cũng không đến mức đó, huống chi phía ngoài chúng ta còn có hộ binh…”
Y còn chưa nói xong, lời đã bị một tràng âm thanh ken két chói tai cắt ngang.
Nghe như có mấy chiếc xe phóng rất nhanh, rồi đột nhiên phanh lại, dừng trước cửa chính.
Sau đó lại có một hộ binh từ bên ngoài chạy vào, cả tiếng báo cáo: “Tuyên phó quan, là người của cục cảnh sát!”
Cửa lớn được đóng hơn phân nửa bị người ở hai bên đẩy mạnh ra.
Một đám người xông thẳng vào, tiếng giày da trên nền đất vang lên, hơn phân nửa đám người đó đều mặc cảnh phục, có kẻ cầm súng, có kẻ cầm dùi cui.
Chu thính trưởng cục cảnh sát đích thân dẫn đầu, vào đến trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc, vung tay lên, ra lệnh: “Canh gác tất cả các cửa ra vào, lục soát từng phòng một.”
Đám thuộc hạ lên tiếng trả lời, khua côn vén tay áo đi vào phía trong.
Tuyên Hoài Phong thấy tình hình bất ổn, trầm giọng quát một tiếng, “Chặn lại!”
Dưới tay y hiện chỉ còn vài hộ binh, nhân số không sánh bằng phía cục cảnh sát, song ai cũng không sợ chết, lập tức nâng súng, chỉ vào đám người đang xông đến.
“Đứng lại!”
Nòng súng hai bên bỗng nhiên nâng lên, nhất thời cả hai bên đều dừng lại.
Những vị khách đứng bên Tuyên Hoài Phong lập tức khom lưng xuống, ai cũng sợ hãi.
Tuyên Hoài Phong đi về phía trước, hỏi: “Chu thính trưởng, chuyện gì đang diễn ra thế này?”
Chu thính trưởng tự cho rằng hôm nay tới đây làm việc công, hơn nữa còn mang theo rất nhiều thuộc hạ, cho nên càng thêm nghiêm mặt, trả lời: “Trong thành xảy ra vụ án lớn, có người thấy toán cướp chạy về phía này. Cục cảnh sát đã phong tỏa mấy con phố gần đây, tất cả đều phải lục soát qua. Tuyên phó quan, bảo người của cậu tránh ra, đừng làm trễ nải thời gian.”
Tuyên Hoài Phong nghe xong, lập tức nghĩ đến Bạch Tuyết Lam đã mất tăm mất tích.
Trái tim y đột nhiên giật thót lên.
Song ngoài mặt lại không thể không tỏ vẻ ung dung.
Tuyên Hoài Phong nói: “Chính vì không muốn làm chậm trễ công việc của các vị. Vừa rồi nghe thấy tiếng súng, tất cả mọi người trong phòng đều ở đây, không thấy bất kể một tên cướp nào chạy vào cả. Các người tiến vào cũng chỉ phí công lục soát một phen, trái lại còn ảnh hưởng đến công việc. Nếu ngài không tin thì cứ hỏi các vị khách có mặt ở đây.”
Tất cả những người tham gia bữa tiệc vốn cảm thấy rất may mắn vì kẻ tới không phải là cướp, mà là người của cục cảnh sát.
Chỉ là, đám cảnh sát này lúc tiến vào lại nắm súng cầm côn, khi vào cửa đã xô đẩy những người phụ nữ không kịp tránh né, hành vi rất ngang ngược, khiến người ta sinh lòng ghét bỏ.
Vừa nghe Tuyên Hoài Phong nói vậy, lập tức có người nói: “Đúng vậy. Vừa rồi chúng tôi một mực ở lại đây, không phát hiện cướp bóc gì cả. Tất cả chúng tôi đều có thể làm chứng.”
Chu thính trưởng nghe xong, sắc mặt vẫn chưa hòa hoãn xuống.
Nếu là bình thường, hắn sẽ làm đại khái rồi bỏ qua.
Nhưng thứ nhất, lần này, kẻ gặp chuyện không may là người ngoại quốc, không tra ra được kết quả, cấp trên trách tội xuống, trách nhiệm sẽ rất lớn.
Thứ hai, mình đã muốn nói lục soát, bị một gã phó quan cản trở, còn là ở trước mặt rất nhiều người, thể diện cũng bị ảnh hưởng.
Chu thính trưởng lập tức trầm giọng, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì càng không thể không lục soát. Các người lo lắng cái gì? Để tôi vào lục soát.”
Người của cục cảnh sát khẽ động, tay của hộ binh hải quan tổng thự cũng cử động.
Vài tiếng “tạp tạp” vang lên.
Toàn bộ súng trường đều được lên đạn.
Tuyên Hoài Phong chỉ nói ba chữ, “Không được soát.”
Chu thính trưởng uy hiếp, “Tuyên phó quan, cậu thế này là không cho cục cảnh sát chúng tôi làm việc?”
Một người đàn ông mặc đồ âu bên cạnh hắn, là người tiến vào cùng hắn, dáng vẻ dường như là một nhân viên cao cấp của tiệm buôn dương hành nào đó, tiến lên nói đỡ: “Trong viện cai nghiện này giấu thứ gì không thể cho người ngoài nhìn thấy sao? Thính trưởng, tôi thấy phải lục soát triệt để mới được, biết đâu chừng lại bắt được quả tang.”
Thái Bình cãi lại: “Đừng có ăn nói dơ dáy như thế. Ai che giấu thứ gì nào? Ở đây có đến hàng trăm con mắt, mọi người đều nói chưa từng có người tiến vào, vậy chẳng lẽ chúng tôi nói dối các người sao? Gần đây có rất nhiều nhà cửa, tại sao lại chỉ chọn chỗ chúng tôi mà xông vào lục xoát, chẳng lẽ coi chúng tôi là đồng đảng của đám giặc cướp kia hả?”
Hoàng Ngọc San cũng cực kỳ giận dữ, đứng chung một chiến tuyến với Thái Bình, cả tiếng hỏi: “Bên ngoài kia, những cửa hàng thuốc phiện ngầm ở đầy ra đường đấy, có ai quản lý quan tâm đâu. Hôm nay viện cai nghiện khai trương, cục cảnh sát liền ghìm súng đến đây. Các người tới bắt trộm cướp hay là tới phá đám?”
Chu thính trưởng bị người ta vạch trần, càng thêm giận dữ: “Các người muốn cản trở công vụ sao? Tuyên phó quan, vậy thì xin lỗi.”
Trầm mặt, hung hăng phất tay ra lệnh.
Cái phất tay đó mười phần quyết đoán, đám thủ hạ của hắn thấy vậy, biết quan trên thật sự nổi giận nên cũng chẳng kiêng kị mấy hộ binh kia nữa, đồng thời ép tới.
Đang định xông vào.
Bỗng nhiên “đoàng” một tiếng!
Tiếng súng vang lên trong đại sảnh, cơn chấn động khiến mọi người u tai hoa mắt.
Chu thính trưởng chỉ cảm thấy một bóng đen đổ ụp xuống đầu, hai chiếc đèn chùm thủy tinh rất cao trên trần đại sảnh rơi thẳng xuống, vừa vặn rơi sang hai bên cạnh hắn, rầm một tiếng, ánh sáng bắn ra, vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Được Bạch Tuyết Lam nhắc nhở, Tuyên Hoài Phong tuyệt không cho phép người của cục cảnh sát xông vào phía sau, vừa thấy ngăn cản không được, y nhất thời nóng nảy, lòng càng kiên quyết, rút hai khẩu súng ở bao súng bên hông, lạp tức nhấc tay bắn.
Kỳ thực y bắn bằng cả hai tay, tổng cộng bắn hai phát, song lại chẳng thể phân biệt được viên đạn nào bay ra trước, chỉ biết tiếng súng vang lên, đồng thời chặt đứt dây xích treo hai ngọn đèn chùm thủy tinh trên trần nhà.
Lần nổ súng lập uy này đã khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh sợ.
Sau khi dư âm tiếng súng tản đi, khách khứa khắp phòng ngây như phỗng, lặng ngắt như tờ.
Ngay cả ánh mắt Âu Dương Thiến nhìn Tuyên Hoài Phong cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Chẳng ai ngờ được, vị Tuyên phó quan lịch sự, một mực văn nhã kia lại là một tay thiện xạ giỏi giang như vậy.
Tuyên Hoài Phong thực hiện xong hành động đó, đặt hai khẩu súng lên bàn, nòng súng hướng vào trong, giọng nói lại rất ôn hòa, “Hải quan tổng thự chúng tôi luôn luôn hợp tác rất tốt với cục cảnh sát. Chu thính trưởng muốn phá án, vốn chúng tôi nên phối hợp. Chỉ là, chúng tôi đã tốn không ít tâm huyết cho viện cai nghiện này. Ngày hôm nay mới khanh trương, cục cảnh sát lại làm trò trước mặt nhiều khách khứa thế này, còn muốn lật tung nơi này lên. Ngày mai báo chí đăng tin lên, viện cai nghiện xảy ra chuyện đáng cười như thế, tôi cũng khó bàn giao với tổng trưởng.”
Chu thính trưởng vốn chỉ thấy dáng vẻ Tuyên Hoài Phong không tồi, chỉ là chiếc gối thêu hoa mua vui cho Bạch Tuyết Lam.
Lúc này mới biết đến sự lợi hại của y.
Hắn cúi đầu liếc nhìn những mảnh thủy tinh đầy đất một cái.
Sau đó lại nâng mắt, đảo qua hai khẩu Brown bằng bạc được lau bóng loáng đến gai mắt đặt ở trên bàn.
Chợt nghĩ tới sự việc trong Kinh Hoa Lâu, Bạch Tuyết Lam vừa nhếch môi, không nói tiếng nào liền nã một viên đạn vào đầu Chu Hỏa. Đó đúng là cái mà người ta gọi là giết người không chớp mắt.
Thảo nào tên họ Tuyên này lại được Bạch Tuyết Lam say mê như thế, hóa ra cùng là một dạng tà môn như nhau.
Chu thính trưởng không khỏi suy nghĩ, y chỉ tiện thể ra tay một cái đã bắn đứt sợi dây xích mảnh nhỏ, vạn nhất bản thân mình tiếp tục cứng rắn, chọc cho y giận lên thì cũng khó giải quyết.
Bằng vào kỹ năng dùng súng của y, muốn đưa một viên đạn vào cái đầu “quả táo” của mình thì tuyệt đối không cần đến phát súng thứ hai.
Thời buổi này, giặc cướp đầy rẫy, hàng hóa tây dương bị cướp thì cứ để bị cướp đi, bắt không được người nào, cùng lắm cũng chỉ bị khiển trách vài câu.
Vừa nghĩ vậy, nhiệt huyết muốn phá vụ án này không khỏi lạnh đi phân nửa.
Chỉ là, thân phận của hắn không thể để quá mất thể diện, biểu hiện trên mặt vẫn duy trì sự cương quyết, lạnh lùng hừ một tiếng, “Cậu bàn giao với tổng trưởng được, vậy chẳng lẽ tôi không cần bàn giao cho tổng lý chắc? Nếu để Bạch tổng trưởng biết cậu không biết nhìn việc lớn thế này, chỉ sợ ngài ấy cũng chẳng tha cho cậu.”
Hắn tự cho rằng, mang tổng lý ra làm lá chắn sẽ khiến đối phương phải kiêng kị.
Nào ngờ sắc mặt Tuyên Hoài Phong càng ung dung, chậm rãi quét mắt nhìn một vòng, nói: “Vừa nãy, trong lúc tổ chức nghi thức, Tuyên Hoài Phong tôi đã nói, vì viện cai nghiện này mà cúc cung tận tụy, dẫu chết không từ. Bạn bè nơi đây đều chính tai nghe thấy cả.”
Lời này nói ra rất bình thản.
Mọi người liên kết hành động với những lời y diễn thuyết ban đầu, thoáng suy nghĩ một chút, liền không khỏi xúc động.
Cục cảnh sát thu tiền hối lộ của đám người bán thuốc phiện là chuyện ai ai cũng biết.
Vụ án lớn này sớm không xảy ra, muộn không xảy ra, lại vừa vặn chọn thời điểm viện cai nghiện khai trương mà xảy ra; đám giặc kia gần không trốn, xa không trốn, mắt mũi tinh tường thế nào mà lại chạy về phía viện cai nghiện này mà trốn.
Thật sự là quá trùng hợp!
Rất nhiều người lập tức hiểu ra.
Hoàng Vạn Sơn bị vu oan giam vào ngục, còn bị đánh gãy một chân, đã chịu nhiều thiệt thòi từ cục cảnh sát, đứng bên cạnh gân cổ lên nói, “Hoài Phong, cậu chỉ việc vào mời Bạch tổng trưởng ra đây thôi. Để vị này trực tiếp đàm phán với Bạch tổng trưởng đi.”
Chu thính trưởng thế mới biết, hóa ra cái tên sát tinh Bạch Tuyết Lam kia lại ở ngay trong viện cai nghiện, lòng thầm kinh hãi.
Tuyên Hoài Phong thản nhiên nói: “Tổng trưởng đang nghỉ ngơi ở phía sau, cần gì phải quấy rối ngài ấy? Ngài ấy đã say đến mức đó, chỉ sợ muốn mời tới đây cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.”
Âu Dương Thiến nghe giọng điệu của Chu Thính trưởng cũng nhận ra hắn đã chịu hòa hoãn, chỉ là chưa tìm được bậc thang để xuống, cô liền đi ra, mỉm cười nói: “Hai vị đều vì làm tốt bổn phận nên mới xảy ra tranh chấp thế này, có thể nói là một lòng vì việc công, không chịu làm việc qua quýt. Chu thính trưởng, ngài đừng chê trách, tôi xin chủ động ra mặt thay Tuyên phó quan mà làm chứng với ngài, ở đây chỉ có những người trong sạch tham gia lễ khai trương, không có một tên giặc cướp nào hết.”
Chu thính trưởng có quen biết cha cô, nhân cơ hội này mà thoáng hòa hoãn sắc mặt, lắc đầu thở dài: “Tiểu thư Âu Dương, chẳng lẽ tiểu thư cũng muốn gia nhập hàng ngũ những kẻ gây trở ngại, không cho cục cảnh sát thực thi nhiệm vụ? Chỉ sợ lệnh tôn sẽ không đồng ý.”
Âu Dương Thiến đáp: “Đây đúng là tội danh lớn, tôi không dám gánh vác. Tôi là được mời tới đây tham gia lễ khai trương đó chứ. Theo tôi thấy, lễ khai trương là nghi thức rất quan trọng. Chẳng phải người Trung Quốc chúng ta rất quan tâm đến khởi đầu thuận lợi may mắn hay sao?”
Chu thính trưởng gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Âu Dương Thiến nở nụ cười xinh đẹp, “Cho nên Tuyên phó quan tức giận như vậy, tôi cũng rất hiểu tâm trạng của ngài ấy. Cục cảnh sát bắt người thì phải đưa ra chứng cứ. Nếu nói một mình tôi không đủ làm chứng, vậy lại mời thêm mấy nhân chứng nữa, chẳng lẽ vẫn thiếu? Hai vị thực sự không cần gây thành tình thế khó xử thế này. Ông chủ Chu, nếu làm phiền ngài đứng lên làm chứng, ngài có đồng ý không?”
Quay đầu về phía đoàn người, hỏi một tiếng.
Nhất thời, trong đoàn người vang lên tiếng trả lời: “Sao lại không chịu, tôi đã ở đây hai tiếng đồng hồ rồi, là một nhân chứng đủ tiêu chuẩn.”
Hoàng Vạn Sơn không chịu để vuột mất cơ hội, cũng vội vàng chen lời: “Tính cả tôi vào nữa.”
Âu Dương Thiến cười với hắn, nói: “Cảm ơn.”
Quay đầu trở lại, nói với Chu thính trưởng: “Chung quy lại, chúng tôi sẽ không đến mức hùa nhau lừa ngài.”
Có cô dịu dàng khuyên giải vài câu, cục diện gương cung bạt kiếm này lập tức hòa hoãn không ít.
Tuyên Hoài Phong cũng nhận ra thái độ Chu thính trưởng đã thay đổi nhiều, hơi do dự, phất tay ra hiệu cho hộ binh hạ nòng súng xuống.
Người của cục cảnh sát thấy nòng súng đối phương không nhắm về phía mình nữa nên cũng thả lỏng, đều tự lui về phía sau vài bước, quay mặt về phía Chu thính trưởng, chờ cấp trên lên tiếng.
Tuyên Hoài Phong nói: “Chu thính trưởng, cầu gặp mặt không bằng vô tình gặp mặt, nếu đã tới, vậy cũng xin mời ngài uống ly rượu mừng khai trương.”
Hai bên trái phải đều có người nhanh trí, đã sớm rót rượu bưng tới đây.
Tuyên Hoài Phong tự mình bưng rượu đưa đến trước mặt Chu thính trưởng, phóng khoáng nói: “Khi nãy là bất đắc dĩ, tôi đã đắc tội rồi. Tóm lại, mấy ngày nữa tôi sẽ tự đến phủ ngài thỉnh tội.”
Thái độ cực kỳ thành khẩn.
Chu thính trưởng lấy lại được thể diện, mà cũng không cứng rắn nổi nữa, chỉ nói, “Tuyên phó quan, thể diện của Bạch tổng trưởng nhà cậu được bảo toàn rồi đấy, trên đầu tôi còn có vụ án lớn, nào có tâm trạng uống rượu.”
Cười khổ lắc đầu.
Rốt cuộc vẫn kiêng kỵ Bạch Tuyết Lam, tiếp nhận ly rượu, uống một ngụm cho có.
Đặt ly xuống, trầm giọng nói một tiếng, “Đi thôi!”
Dẫn một đám thuộc hạ ra khỏi cửa chính viện cai nghiện.