[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Gã nhân viên mặc đồ âu của hiệu buôn dương hành vẫn không cam lòng, đến ngoài cửa liền nói thầm: “Ngài muốn lục soát, bọn họ ngăn cản như vậy, chẳng phải có tật giật mình là gì. Tôi thấy đám người này là cùng một giuộc.”

Chu thính trưởng thiếu chút nữa tát thẳng vào mặt hắn, hoắc mắt quay đầu mắng: “Cùng một giuộc? Một đám thương nhân gia sản kếch xù, tiếng tăm lừng lẫy, lại cộng thêm một vị tiểu thư của hội trưởng Âu Dương đều là giặc cướp? Đã không biết thì ít xúi bẩy con mẹ nó đi! Hiệu buôn dương hành Charts bị cướp, hiệu buôn dương hành Đại Hưng các người xía vào làm quái gì?”

Gã nhân viên này mới lên chức quản lí ở hiệu buôn, làm việc chưa lão luyện bằng họ Hà kia, bị ăn mắng, đã không biết rụt đầu thì thôi, trái lại còn cãi trả: “Charts tiên sinh có cổ phần trong hiệu buôn dương hành Đại Hưng chúng tôi.”

Chu thính trưởng nói: “Cậu tưởng tôi không biết Lâm Kỳ Tuấn kết oán với hải quan tổng thự chắc. Tôi hỏi cậu, cậu vừa nói chắc như đinh đóng cột là thấy đám cướp chạy vào trong viện cai nghiện, lời đấy có thật không?”

Gã kia nói: “Sao lại không thật? Tôi thật sự nhìn thấy chạy về phía này.”

Chu thính trưởng cười lạnh, “Tôi nghĩ chưa chắc đâu. Các người sớm đã biết hôm nay là ngày viện cai nghiện khai trương, cho nên mới lợi dụng cục cảnh sát chúng tôi. Cái đám từng uống nước tây dương các người tưởng rằng mình thông minh sao? Tôi chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết, đám giặc cướp kia với các người đều chung một giuộc, bằng không, tại sao lại cố ý dẫn chúng tôi tới viện cai nghiện? Chỉ sợ là điệu hổ ly sơn. Không được, phải tra xét tường tận mới được.”

Sắc mặt gã nhân viên kia lập tức trắng bệch, lúng túng nói: “Ngài đang đổ oan cho tôi đấy.”

Chu thính trưởng chẳng muốn nghe tiếp, nói: “Có oan uổng hay không thì điều tra sẽ rõ. Bắt lại.”

Người hai bên không quan tâm hắn đang kêu oan, lập tức đè hắn lại, xoay tay hắn ra sau lưng, còng tay lại.

Chu thính trưởng lại ra lệnh: “Đi thông báo, đóng tất cả các cửa thành lại, ngoại trừ đại biểu dự hội đàm có công văn do chính phủ phê chuẩn, bất luận ai cũng không được ra vào.”

Lúc này, một chiếc ô tô cắm cờ cục cảnh sát phóng tới như chớp giật, “két” một tiếng, đạp phanh dừng lại.

Một tên cảnh sát nhảy xuống xe, chạy đến trước mặt Chu thính trưởng, vừa cúi chào vừa thở phì phò nói: “Quan trên, không xong rồi, đường Ngô Đồng ở thành đông, chừng trăm đại binh quân Quảng Đông vác súng đi lại trên đường phố, lục soát khắp nơi để bắt đám cướp hiệu buôn dương hành Charts. Bọn họ rất hung ác tàn nhẫn, hiện đang gây xung đột với người ở phòng tuần bộ.”

Chu thính trưởng biến sắc, truy hỏi: “Chuyện đó có can hệ gì đến quân Quảng Đông?”

Cảnh sát kia nói: “Ầm ĩ không rõ, hình như nói, lúc hiệu buôn dương hành Charts bị cướp, quân trưởng nhà bọn họ vừa lúc đi qua đó, bị trúng đạn lạc. Thằng lính già quê mùa kia nói muốn báo thù cho quan trên của nó.”

Chu thính trưởng mắng: “Khốn kiếp! Bọn chúng coi nơi này là Quảng Đông hay sao mà ban ngày ban mặt dám đem theo súng làm loạn, trong mắt có còn cục cảnh sát không hả? Lập tức điều hai đội cảnh sát đến đó, phải đàn áp xuống cho tôi!”

************

Khách trong đại sảnh viện cai nghiện mặc dù thấy người của cục cảnh sát đã rút lui, nhưng bởi vì bên ngoài vang lên tiếng súng, sợ rằng không an toàn nên tạm thời đều nán lại chưa đi.

Trải qua trận huyên náo khi nãy, mặt đất đầy mảnh thủy tinh hỗn độn, nếu muốn dựa theo kế hoạch chúc mừng ban đầu, tiếp tục mời Tuyên phó quan kéo violin để khuấy động không khí vui vẻ… thì đó chắc chắn là việc chẳng thực tế chút nào.

Mọi người vừa không thể đi, lại không thể tiếp tục vui vẻ, chỉ có thể tốp năm tốp ba xì xào bàn tán giết thời gian.


Tuyên Hoài Phong lòng lo lắng cho Bạch Tuyết Lam, nhưng vai lại mang nhiệm vụ, đại sảnh này chính là chiến trường của y, trước khi Bạch Tuyết Lam xuất hiện, y còn phải kiên cường phòng thủ.

Ai mà biết được, người của cục cảnh sát đi rồi, liệu có đám người khác xông tới hay không.

Y một bên phái hộ binh ra ngoài thăm dò tình huống, một bên đứng nghiêm trong đại sảnh như chiếc cọc gỗ, ánh mắt càn quét khắp nơi.

Âu Dương Thiến lại đi tới, chủ động đứng chung với y.

Tuyên Hoài Phong liền nói với cô: “Vừa nãy phải cảm ơn tiểu thư.”

Âu Dương Thiến nghiêm mặt nói: “Cảm ơn thì không cần. Thế nhưng tôi cũng muốn đề xuất một yêu cầu, mong ngài bồi thường cho tôi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Bồi thường gì vậy?”

Âu Dương Thiến nói: “Tiếng súng đột nhiên vang lên, cơ hồ khiến tôi điếc cả tai, bây giờ lỗ tai vẫn còn đau đây này.”

Tuyên Hoài Phong vô cùng xấu hổ, nói: “Đúng vậy. Lúc đó quá khẩn cấp, tôi có hơi kích động. Thành thật xin lỗi.”

Vẻ mặt Âu Dương Thiến vốn rất nghiêm túc lại chợt hiện ra nụ cười xinh đẹp, đôi mắt lúng liếng liếc nhìn y, nói nhỏ: “Chỉ nói đùa với ngài một câu thôi, ngài liền nghiêm túc nói xin lỗi vậy sao? Trái lại, tôi mới là người phải xin lỗi ngài. Bởi vì tôi luôn cho là… hai người chúng ta đã là bạn tốt, đủ tư cách để trêu chọc ngài như vậy.”

Một câu này, chỉ cần là người biết đôi chút về giao tiếp sẽ rất dễ tiếp tục câu chuyện, chỉ cần khen ngợi vài câu khiến vị tiểu thư này vui vẻ.

Thế nhưng, Tuyên Hoài Phong lại vô cùng quẫn bách.

Không chỉ không tiếp thêm một câu dễ nghe, trái lại còn căng thẳng, ngay cả gò má cũng đỏ ửng lên.

Âu Dương Thiến thấy y như vậy, trong lòng hơi oán giận y không biết thức thời.

Nhưng nghĩ sâu xa hơn một chút, lại cảm thấy y hoàn toàn bất đồng với đám cậu ấm tầm thường, đám quý tộc yêu thích hưởng lạc, biểu hiện thế này… chẳng lẽ nói y rất ngây thơ trong chuyện hẹn hò nam nữ?

Vì vậy, sự vui mừng trái lại còn dâng lên.

Âu Dương Thiến nhe răng cười nói: “Phát súng ngài vừa bắn khi nãy đúng là cực kỳ uy phong. Tôi thực không biết ngài lại có bản lĩnh lớn như vậy.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Cũng không thể coi là bản lĩnh.”


Thái Bình mời khách khứa đứng một bên, chỉ huy đầy tớ trai lấy chổi quét tước mảnh đèn chùm vỡ nát trên sàn nhà, miễn cho có người bất cẩn đạp phải lại trượt chân.

Chổi khẽ động, mảnh thủy tinh vỡ lướt qua gạch lát sàn, âm thanh chói tai bén nhọn vang lên.

Bỗng có người cười nói: “Thế nào, con khỉ họ Tôn từ nơi nào chạy tới đây đại náo Thiên Cung hay sao vậy? Ngay cả đèn cũng bị đánh rớt.”

Mọi người trong đại sảnh đều đang nhỏ giọng trò chuyện, người này lại cười sang sảng thanh thoát, nhất thời, toàn bộ căn phòng đều nghe thấy, nhất tề quay đầu lại.

Nghe được giọng nói đó, cảm giác vui sướng lập tức dâng thẳng lên từ trái tim Tuyên Hoài Phong, vội vã nói với Âu Dương Thiến đang trò chuyện với mình một câu “Xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa”, xoay người đi về phía cửa vào chỗ hành lang, chân như sinh gió mà chạy tới nghênh đón, cố ý nói cho người khác nghe thấy: “Tổng trưởng, ngài không chóng mặt sao? Sao không ngủ thêm một lát?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Giờ tôi thấy đỡ hơn rồi. Bình thường tửu lượng tôi rất tốt, hôm nay chẳng qua uống nhanh quá mà thôi. Đáng lẽ cậu phải ngăn cản tôi mới đúng.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Lúc đầu tôi cũng cản ngài đó chứ, nhưng mà ngài uống say, có đồng ý nghe tôi khuyên đâu.”

Miệng y biện bạch, ánh mắt lại chăm chú nhìn lên gương mặt Bạch Tuyết Lam, thẳng thắn thể hiện niềm vui ngập tràn.

Khi ánh mắt Bạch Tuyết Lam vừa chạm phải ảnh mắt y, hắn gần như muốn nâng tay vuốt ve gương mặt ấy.

Cuối cùng đành miễn cưỡng dằn lại.

Hai người trở về phòng khách, đương nhiên có không ít người vây quanh thăm hỏi, Bạch Tuyết Lam chỉ nói uống say ngủ một giấc, nhìn thấy mấy đầy tớ trai đang khom lưng quét tước mảnh vụn, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Tuyên Hoài Phong lập tức đem chuyện cục cảnh sát tới kể liền một mạch, nói: “Bọn họ thực sự muốn xông vào, tôi không còn cách nào khác, đành phải bắn chỉ thiên hai phát súng, muốn làm lời cảnh cáo tối hậu với bọn họ.”

Hoàng Ngọc San tấm tắc khen: “Kỹ thuật bắn súng của Tuyên phó quan thực sự rất thần kỳ, còn lợi hại hơn những tay thiện xạ trên phim ảnh nữa.”

Bạch Tuyết Lam mỉm cười lắng nghe tất cả.

Hôm nay hắn là chủ mời khách, trong lúc hắn say rượu nghỉ ngơi lại xảy ra chuyện lớn kinh người thế này, cũng phải tỏ chút thái độ, hắn bèn dùng thái độ cực kỳ hiền hòa ưu nhã ung dung mà trấn an khách khứa vài câu, rồi cảm ơn những vị khách dũng cảm vừa đứng ra làm chứng cho viện cai nghiện.

Ông chủ Chu khi nãy mặt cắt không còn giọt máu, lúc này lại hùng hồn đáp: “Hôm nay là ngày trọng đại của viện cai nghiện, sao có thể làm loạn như vậy được. Nếu chúng tôi đã có mặt ở đây, thì sẽ tuyệt đối không thể tha thứ cho hành vi như vậy.”

Mấy vị khách đứng cạnh hắn cũng thể hiện sự tán thành với lời nói của hắn.


Bạch Tuyết Lam gật đầu khen ngợi, ánh mắt không ngừng bắn ra chung quanh, vô tình hay cố ý mà dừng lại trên người Tuyên Hoài Phong.

Nhìn đến nỗi khiến Tuyên Hoài Phong thấy không tự nhiên, theo ánh mắt quét tới quét lui của Bạch Tuyết Lam, da dẻ trên cơ thể nóng lên từng hồi.

Đường phố bên ngoài đã yên ổn, hộ binh đến báo cáo, nói cục cảnh sát tuy rằng phong tỏa đường, nhưng Tôn phó quan đã khai thông xong xuôi, khách khứa tham gia lễ khai trương ở đây đã có thể rời đi.

Mọi người vội vã ra về, tạm biệt nhau, nhanh chóng tản mát.

Mấy chiếc ô tô hải quan tổng thự lái tới, hộ binh tiến lên những chiếc ô tô trước và sau, Bạch Tuyết Lam cùng Tuyên Hoài Phong ngồi lên chiếc Linconl chính giữa.

Cuối cùng hai người cũng có cơ hội riêng tư.

Ngồi trong xe, Tuyên Hoài Phong thấp giọng nói: “Trận đấu súng bên ngoài là do anh làm sao?”

Bạch Tuyết Lam cười hỏi ngược lại: “Không phải anh thì còn ai vào đây?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Cục cảnh sát nói muốn bắt giặc cướp, anh cướp cái gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cướp người kiêm cướp hàng. Em đừng hỏi nữa, đến đây nào.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tới đấy làm gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên là cướp sắc.”

Hắn lộ ra nụ cười mập mờ, cánh tay đặt lên gáy Tuyên Hoài Phong, dùng sức kéo lại một cái.

Tuyên Hoài Phong ngã nhào vào lòng hắn, đang muốn mắng mỏ, lại thấy gương mặt Bạch Tuyết Lam trên đỉnh đầu mình, hàng lông mày của hắn bỗng nhiên dựng thẳng.

Tuyên Hoài Phong kinh ngạc hỏi: “Em đụng vào chỗ nào của anh à?’

Bạch Tuyết Lam đáp: “Không có gì.”

Tuyên Hoài Phong trở mình ngồi xuống, xoay người qua kiểm tra hắn, hơi sửng sốt, mở nút áo khoác hắn, kéo sang hai bên.

Giật mình hít vào một hơi.

Dưới lớp áo sơ mi trắng, bên thắt lưng bên phải có tầng băng gạc băng bó.

Hiển nhiên băng bó rất vội, băng gạc chỉ tùy tiện quấn vài vòng, cuối cùng thắt thành một nút chết.

Máu thấm ra ngoài băng gạc, chiếc áo sơ mi trắng phủ trên lớp băng gạc cũng dính chút vết máu.


Tuyên Hoài Phong nhìn băng gạc chằm chằm, nhìn màu máu, lòng đau thắt lại, vội vàng muốn tìm hòm thuốc, nhưng nhớ ra hiện đang ở trên ô tô, muốn đưa tay tìm kiếm lại sợ khiến Bạch Tuyết Lam bị thương.

Khoảnh khắc ấy, y thực sự bất lực.

Bạch Tuyết Lam sợ nhìn thấy biểu hiện đó của y, vội vàng cười nói: “Em đừng để cảnh này đánh lừa, đạn chị sượt qua, xước da chút xíu thôi. Cái tên Tống Nhâm kia cứ càm ràm kiên quyết muốn băng bó thành thế này.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh bị thương thế này rồi, vậy tại sao không chịu nói sớm.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Anh còn chưa kịp nói thì em đã tự kiểm tra ra được đó thôi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đáng lẽ anh không được như vây. Cơ thể chảy máu, tại sao còn giao tiếp một hồi ở viện cai nghiện như thế? Trước đó anh cũng không tiết lộ với em một chữ về hành động ngày hôm nay.”

Bạch Tuyết Lam thở dài, làm như nhận tội: “Là do anh chuyên quyền độc đoán. Em muốn mắng thì cứ mắng đi.”

Từ trước tới nay, cách lấy lùi làm tiến này luôn đánh trúng vào điểm yếu của Tuyên Hoài Phong.

Quả nhiên, Tuyên Hoài Phong lập tức nói: “Anh đang bị thương, em mắng sao được. Có đau không? Băng bó thế này không được, nhanh đến bệnh viện đi.”

Bạch Tuyết Lam nắm tay y, kéo qua, đôi môi cọ khẽ trên mu bàn tay y, cười nói: “Toàn thành đều giới nghiêm bắt giặc cướp, em đưa anh với vết thương bị đạn bắn vào bệnh viện, vậy thì anh hết đường chối cãi.”

Tuyên Hoài Phong chỉ là quá quan tâm thành ra loạn trí.

Lời vừa ra khỏi miệng, y cũng hiểu là không thể đưa đến bệnh viện.

Tuyên Hoài Phong cũng chẳng che giấu sự lo lắng của mình, vội vàng suy nghĩ chốc lát, cố gắng trấn định thương lượng với Bạch Tuyết Lam, “Vết thương trên người này của anh, nếu để người khác bắt được thì chính là chứng cứ phạm tội hạng nhất. Nếu như vậy, anh chỉ có thể dưỡng thương trong công quán, bí mật giải quyết chuyện này. Anh có bác sĩ nào tin tưởng được không, nếu có thì mời người ta đến trị liệu cho anh. Nếu nhất thời không tìm được ai kín miệng… Chúng ta phải lập tức mua dược phẩm chữa bệnh và sách y chuyên nghiệp, đành tự lực cánh sinh vậy. May mà chỉ bị thương thế này, em đại khái vẫn nhớ rõ những kỹ năng tiêu độc của y tá.”

Khóe môi Bạch Tuyết Lam nâng lên, nói: “Vậy cũng thỏa đáng. Bây giờ, anh phải dựa vào sự bảo vệ của em thôi.”

Lại có phần đắc ý như chiếm được lợi ích.

Nhìn hắn cười, Tuyên Hoài Phong liền sinh ra một bụng tức giận, phẫn nộ nói: “Em thấy, anh bị thương thế này có vẻ vui lắm thì phải. Đúng là khó ưa vô cùng.”

Lúc này, theo quán tính, cơ thể nghiêng về phía trước.

Ô tô đã dừng lại trước cửa công quán.

Tuyên Hoài Phong biết, cổng chính nhiều tai mắt, y vội vàng ở trong xe cài cúc áo khoác của Bạch Tuyết Lam chỉnh tề lại lần nữa, chính mình xuống xe trước, mở cửa xe cho Bạch Tuyết Lam, không quên dặn dò, “Tổng trưởng, cẩn thận.”

Nhận được sự đãi ngộ hiếm có thế này, Bạch Tuyết Lam đương nhiên cực kỳ hưởng thụ.

Đúng là, hắn thấy phải cảm ơn viên đạn Triển Lộ Chiêu hôm nay đã tặng cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận