Xin đỉnh lưu làm người đi

Khanh Khả Ngôn vừa mới kết thúc công việc liền nhận được cuộc gọi từ Bùi Như Niệm, sau khi nghe cô kể lại đầu đuôi sự việc, anh bình tĩnh yêu cầu bên kia báo cảnh sát.
 
"Em đừng kích động, trước cứ để cảnh sát đến xử lý." Khanh Khả Ngôn trấn an cảm xúc của bạn gái, để cô bình tĩnh lại trước. Sau đó kiên nhẫn giảng giải các trình tự báo cảnh sát, tránh cho bên kia bị kích động mà làm chuyện không hay.
 
Bùi Như Niệm được bảo bọc quá kỹ, cô không hiểu sự đáng sợ của thế giới này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lỡ như gặp phải nguy hiểm gì, một đứa chân yếu tay mềm được nuông chiều từ bé như cô sẽ không thể nào tự bảo vệ mình được.
 
"Chúng ta gặp nhau trước, anh sẽ đi cùng với em." Khanh Khả Ngôn nói với cô.
 
"Dạ." Bùi Như Niệm ôm ngực, cảm xúc dần bình ổn lại.
 
Cô chưa từng gặp phải những chuyện như thế này, mặc dù muốn giúp đỡ nhưng cả hướng đi cũng chưa có.
 
May mà có Khanh Khả Ngôn ở đây.
 
Dần dà đến lúc nào chả hay, dường như Bùi Như Niệm càng ngày càng ỷ lại vào Khanh Khả Ngôn.
 
Khanh Khả Ngôn tới rất nhanh, lúc anh chạy đến đây còn chưa kịp thay quần áo khi mặc chụp tạp chí.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh tới rồi." Bùi Như Niệm ngồi vào trong xe, nghĩ tới hôm qua đã đi hẹn hò cả đêm với cô, hôm nay còn phải chạy hoạt động, cô dịu dàng quan tâm anh: "Mệt không?"
 
"Cũng bình thường, chụp tạp chí khá nhẹ nhàng." Khanh Khả Ngôn tìm kiếm địa chỉ mà cô muốn tới rồi nhanh chóng chạy xe đến nhà cô bé kia.
 
Đầu xuân, lẽ ra là mùa sinh sôi nảy nở của vạn vật, ấy thế mà trước mắt họ lại là một khung cảnh hoang tàn u tối.
 
Trời vừa tạnh mưa, con đường ngoằn ngoèo phía trước lầy lội rất khó đi. Bùi Như Niệm hỏi thăm mấy hộ dân gần đó, cuối cùng cũng tìm được nơi cô bé tên Thiến Thiến kia đang sống. 
 
Thôn khá nhỏ nhưng hầu hết nhà cửa đều được tu sửa, còn có cả những nhà cao tầng dạng nhỏ nguy nga. Căn nhà nhỏ thấp bé của Thiến Thiến tựa như đã trải qua hàng thế kỷ, có vẻ không ăn khớp cho lắm.
 
Đi vào trong nhà, Bùi Như Niệm ngửi được mùi ẩm mốc và nghe láng máng được tiếng người đang cãi nhau ở bên trong.
 
Cô vội vã đi vào thì thấy có vài người mặc đồng phục cảnh sát đang ôn hòa nhã nhặn hòa giải đôi vợ chồng, khuyên nhủ bọn họ phải tuân thủ pháp luật và thực hiện nghĩa vụ làm cha mẹ.
 
Cô bé gầy gò bị kẹp ở giữa, tóc buông xõa. Thời tiết còn chưa ấm lên, cô bé chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, vén ống tay áo lên còn có thể nhìn thấy từng vết máu trên cánh tay.
 
Người đàn ông căng cổ, lớn tiếng nói: "Nó là con gái tôi, tôi muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy!" 
 
Người cảnh sát đối diện nhíu mày, nghiêm túc làm trách nhiệm phổ biến pháp luật.
 
Người phụ nữ đứng bên cạnh mất kiên nhẫn, nói biết rồi cho có lệ nhưng trong giọng nói ấy chẳng có chút gì là hối cải.

 
Căn phòng bên trong truyền ra tiếng khóc, hai vợ chồng đồng loạt cuống quýt lên. Người phụ nữ vội vàng chạy vào trong phòng, không bao lâu thì ôm ra một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp.
 
Cậu bé đó ước chừng bảy tám tuổi, đã vào độ tuổi Tiểu học, hẳn nên bắt đầu được cho đi học lễ nghi văn hóa. Cha mẹ vô cùng cưng chiều đứa con này, không đành lòng để cậu bé đi bộ nhiều, trong lời nói còn có ý trách móc đứa con gái riêng hao tiền này đã làm ồn đánh thức con trai cưng của bà ta.
 
Thiến Thiến nghe thấy những tiếng nói quen thuộc đó thì lại càng cúi đầu thấp hơn.
 
Bùi Như Niệm không biết ứng đối như thế nào.
 
Cô chưa từng trải qua cái lạnh lùng của thế gian, không thể đồng cảm với Thiến Thiến.
 
Là người ngoài cuộc, Bùi Như Niệm còn cảm thấy tuyệt vọng và nghẹn khuất, huống chi là tự bản thân Thiến Thiến.
 
Cảnh sát cũng không còn lựa chọn nào khác, tình huống hiện tại của nhà bọn họ thuộc về loại bất hòa trong gia đình, các bộ phận liên quan cũng không thể can thiệp quá nhiều. Mẹ ruột của Thiến Thiến đã qua đời, cô bé cũng không còn người giám hộ nào khác.
 
Trước khi đủ tuổi trưởng thành, phỏng chừng vẫn phải chịu đựng cuộc sống như thế này.
 
Mấy anh cảnh sát đó chỉ có thể dặn dò lại Thiến Thiến, sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra, phải báo ngay kịp thời với Liên hiệp phụ nữ hoặc cảnh sát, đồng thời nhắc nhở hai vợ chồng phải đối xử tử tế với đứa nhỏ.
 
Hai vợ chồng mặt ngoài thì ậm ừ đồng ý với thái độ miễn cưỡng lấy lệ có thể quan sát được bằng mắt thường. Từ ánh mắt oán độc khi nhìn Thiến Thiến của người phụ nữ kia, có thể đoán sau khi cảnh sát rời đi sự việc sẽ càng thậm tệ hơn, thậm chí sẽ không cho Thiến Thiến có cơ hội để báo cảnh sát.
 
"Chờ đã." Khanh Khả Ngôn tiến lên hai bước, ngăn vị cảnh sát đang chuẩn bị rời đi, vạch trần đúng tim đen: "Mua bán thiếu nữ vị thành niên không còn tính là bất hòa trong gia đình nữa đúng không?"
 
"Cái gì? Đó là hành vi phạm pháp!"
 
Thiến Thiến vội ngẩng đầu, vươn tay kéo kéo quần áo chú cảnh sát: "Cứu con với, bọn họ muốn bán con! Bọn họ thật sự muốn bán con!"
 
Vừa dứt lời, cặp vợ chồng và mấy cảnh sát ở đó đều đồng loạt thay đổi sắc mặt.
 
"Lời con bé nói thật không?" Cảnh sát ép hỏi.
 
Người phụ nữ xua tay: "Này sao có thể chứ? Con nít nói vớ va vớ vẩn ấy mà."
 
"Đúng vậy đúng vậy." Người đàn ông phụ họa theo, biến đứa con gái vừa tròn mười bốn với thành tích ưu việt này thành đứa tâm thần không phân rõ bản thân nói gì.
 
Cảnh sát không có bằng chứng xác thực, trong lúc nhất thời cũng bó tay hết cách.
 
Đúng lúc này, thằng bé trong lòng của người phụ nữ kia ngừng khóc, dùng giọng điệu nửa mệnh lệnh nửa làm nũng để hỏi: "Mẹ, khi nào mới đổi chị gái hôi thối này lấy xe và đồ chơi cho con?"
 
"Nói bậy bạ gì đó!" Người phụ nữ lập tức ngăn thằng bé lại.
 
"Con không có nói bậy!" Thằng bé gào lên: "Hôm qua mẹ còn nói bán con nhỏ hôi thối này đi là có thể mua cho con thật nhiều đồ chơi, còn có thể được ở nhà lớn."

 
Sắc mặt của hai vợ chồng rất khó coi, cảnh sát đã tìm được điểm đột phá, lại hỏi thằng bé kia thêm vài vấn đề, sau đó tìm thấy tiền đặt cọc và biên lai chứng tỏ bọn họ bán con gái.
 
Đã nắm chắc được chứng cứ, cảnh sát được phép can thiệp một cách hợp pháp, lấy lý do bảo vệ người bị hại để dắt cô bé đi.
 
Trên đường đi lấy khẩu cung, cô bé lạnh đến run run.
 
Khanh Khả Ngôn tăng nhiệt độ trong xe, Bùi Như Niệm lấy thảm đắp Pikachu của mình bọc lấy thân người cô bé, còn vặn ly giữ nhiệt đưa nước ấm cho cô bé uống.
 
Cô bé có hơi mất tự nhiên, sợ mình sẽ làm bẩn xe, làm bẩn tấm thảm lông xinh đẹp của Bùi Như Niệm, cũng không dám uống nước mà cô đưa.
 
"Chị ơi, em gây thêm phiền phức cho chị rồi, em xin lỗi." Cô bé cúi đầu, áy náy nói: "Em thật sự hết cách, không ai có thể giúp được em cả..."
 
"Vì sao phải xin lỗi chứ? Lỗi không phải do em." Bùi Như Niệm xoa tóc cô bé và dịu dàng khen cô bé dũng cảm.
 
Cô bé ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô, mũi chua xót, mắt đỏ hoe.
 
Đến tối, Bùi Như Niệm đưa cô bé đi lấy lời khai xong, chủ động biểu thị muốn để cô bé đến ở nhà mình.
 
Cảnh sát lưu lại thông tin liên lạc của cô và nói sẽ liên hệ cô bất cứ lúc nào khi sự việc có tiến triển, sau đó để bọn họ về.
 
Khanh Khả Ngôn đưa hai người về đến khu nhà ở, đang định rời đi.
 
Bùi Như Niệm xem giờ, lại tính toán thêm lộ trình từ đây về nhà anh, nếu bây giờ chạy về cũng phải mất hơn cả tiếng đồng hồ.
 
"Anh có muốn ở lại nhà em không?" Bùi Như Niệm đau lòng anh, mềm mỏng hỏi: "Hôm qua anh không có ngủ, ngày mai còn có việc nữa."
 
"Tiện cho em không?"
 
"Ừm ừm." Bùi Như Niệm sợ anh hiểu lầm, lại nhanh chóng bổ sung: "Nhà em có phòng khách!"
 
Đối với Thiến Thiến, nhà của Bùi Như Niệm tựa như thiên đường. Hoàn cảnh rộng rãi, đèn điện sáng rực, thảm trải sàn mềm mại sạch sẽ. Cho dù có nằm mơ thì cô bé cũng chưa từng được sống ở một căn nhà như vậy.
 
Bùi Như Niệm mang cho Thiến Thiến một bộ đồ ngủ mới, giúp cô bé điều chỉnh nước nóng.
 
"Đồ ngủ hơi lớn, em mặc tạm trước nhé, ngày mai chị mua cái mới cho em." Cô giải thích cho Thiến Thiến cách sử dụng một số đồ điện, sau đó thì dời sự chú ý sang Khanh Khả Ngôn.
 
Đây không phải lần đầu tiên Khanh Khả Ngôn đến nhà cô nhưng mà ngủ lại qua đêm thì đúng là lần đầu.
 
Hành động của anh như thể anh đã sống ở đây hằng ngày, hết sức tự nhiên. Anh tùy tiện bắt chuyện với Bùi Như Niệm một cái rồi đi vào phòng bếp, nấu mì ăn đêm.

 
Bùi Như Niệm nghe mùi, nước miếng nước dãi tuôn trào, ngồi vào bàn ăn cùng với anh.
 
"Ngon!" Bùi Như Niệm giơ ngón cái, chân thành khen ngợi tài nấu ăn của bạn trai mình.
 
"Phí tiêu dùng của em giáng cấp quá dữ dội." Nguyên liệu mà Khanh Khả Ngôn dùng đều là bán thành phẩm, cùng lắm chỉ có thể nấu mì, làm gì đến nổi chế biến thành thức ăn ngon.
 
"Ngon thật mà." Bùi Như Niệm còn húp sạch cả nước dùng, lại khen thêm vài câu mới phản ứng lại: "Ơ, em ăn sạch hết rồi, còn Thiến Thiến làm sao bây giờ?"
 
"Anh thấy trong tủ lạnh còn mấy hộp cháo ăn liền."
 
"Trẻ nhỏ ăn thức ăn nhanh không tốt, để em đặt đồ ăn ngoài đi." Bùi Như Niệm cầm điện thoại để đặt món bên ngoài, lúc ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu xa của Khanh Khả Ngôn.
 
"Sao vậy?"
 
"Em định nuôi dưỡng cô bé à?" Khanh Khả Ngôn dò hỏi khá ư thản nhiên.
 
"Ặc, tự em nuôi thân còn không xong." Bùi Như Niệm rất biết thân biết phận: "Chờ giải quyết xong chuyện nhà em ấy, em sẽ nhờ anh trai đưa em ấy đến cô nhi viện.”
 
"Em ấy đã mười bốn tuổi, có nhận thức và phán đoán hành vi riêng của mình, đi cô nhi viện như vô nghĩa."
 
"Đúng ha, nghe nói còn có thể bị mấy đứa trẻ khác trong viện xa lánh, vậy phải làm sao giờ?" Bùi Như Niệm bắt đầu rầu rĩ.
 
"Lối thoát thì không thiếu, cứ để em ấy tự chọn đi." Khanh Khả Ngôn phân tích rất hợp logic. Cha mẹ còn chưa đủ để định đoạt cuộc đời con cái, hai người bọn họ là người ngoài càng không có quyền.
 
Tán gẫu đến những chuyện này là vì anh sợ, sợ Bùi Như Niệm quá dễ đồng cảm rồi sẽ can thiệp lối suy nghĩ của mình vào Thiến Thiến.
 
Thực tế, nếu nói can thiệp thì ngược lại là chính Bùi Như Niệm bị can thiệp nhiều hơn.
 
Cô đã sống giữa sự bảo bọc được mọi người vây quanh, luôn nghĩ rằng toàn bộ thế giới đều tươi sáng, một cô bé như cô vừa được sinh ra đã là công chúa. Cho đến khi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của Thiến Thiến, Bùi Như Niệm mới biết được cuộc sống gian nan đến độ nào.
 
"Giả sử như em và Thiến Thiến trao đổi cuộc sống với nhau, chắc chắn em đã không thể sống nổi." Bùi Như Niệm ngẫm lại mà thấy sợ: "Em vô dụng quá."
 
"Không đâu." Khanh Khả Ngôn thản nhiên thốt ra hai chữ, cũng không biết là phủ nhận cho điều gì.
 
Bùi Như Niệm lại tò mò đặt ra vấn đề mới: "Khanh Khả Ngôn, nhỡ như em có xuất thân thật giống như nhà Thiến Thiến, vậy anh có còn thích em không?"
 
"..."
 
Khanh Khả Ngôn tính trên tính dưới cũng không tính được bạn gái mình sẽ hỏi một vấn đề cẩu huyết đến như vậy.
 
Anh lặng người mất ba mươi giây rồi mới hỏi ngược lại cô: "Trong nhận thức của em, chuyện anh và em yêu nhau, nguyên nhân là bởi vì gia đình của em à?"
 
"Không, em không có ý đó." Bùi Như Niệm ý thức được mình nói sai bèn bổ sung: "Ý em là, nhỡ như em không có gì cả..."
 
Khanh Khả Ngôn cắt ngang lời cô: "Sao mà thế được, em rất đẹp."
 
"Ặc." Bùi Như Niệm nghẹn họng, nhỏ giọng lầm bầm: "Hóa ra anh xem trọng gương mặt."
 

"Đúng." Khanh Khả Ngôn thừa nhận rất dứt khoát.
 
Bùi Như Niệm bị sốc bởi sự thẳng thừng của anh, hoàn toàn không nói nên lời.
 
Sau khi phản ứng lại thì Bùi Như Niệm mới cảm thấy không có gì sai cả, ít nhất "xinh đẹp" là ưu thế riêng của cô, không liên quan gì đến hoàn cảnh gia đình, dư luận hay gì gì đó.
 
Khanh Khả Ngôn đúng là một master phản vòng vo*.
 
* Nguyên bản là "phản kiểu tình đạt nhân" (反矫情达人): bộc trực, không thích đi đường vòng, chuyên đối phó với những kiểu người ngang ngược hoặc người hay làm ra vẻ khác thường...
 
 ---
 
Sáng sớm hôm sau, Bùi Như Niệm chậm chạp thức dậy, theo thói quen là lấy điện thoại xem nhật ký cuộc gọi.
 
Hôm nay có rất nhiều cuộc gọi nhỡ so với hôm qua, của Phương Thu Nam và Quách Hân tổng cộng hơn ba mươi cuộc gọi.
 
Bùi Như Niệm nhíu mày.
 
Bình thường, khi hai người này thay phiên nhau oanh tạc điện thoại cô, điều này chứng minh lại xảy ra chuyện lớn gì rồi.
 
Xác suất xảy ra chuyện lớn là rất cao, đây là kinh nghiệm mà Bùi Như Niệm dần đúc kết ra được cho bản thân. Đầu tiên là gửi tin nhắn hồi âm trước, sau đó lại bò lên hot search xem thử, đúng là nhìn thấy tên mình được treo trôi nổi trên đó.
 
[#Con Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn]
 
Bùi Như Niệm: ???
 
Nhìn chữ "hot" được gắn phía sau tiêu đề, Bùi Như Niệm cảm thấy có hơi ảo ma.
 
Cô nhấp vào tiêu đề, phát hiện tối hôm qua cô lại tiếp tục bị chụp lén. Paparazzi âm thầm theo dõi bọn họ, đuổi theo về đến tận khu nhà ở của cô, chụp được cảnh Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn dắt theo Thiến Thiến, cùng nắm tay nhau đi vào trong.
 
Thiến Thiến gầy gò, vóc dáng hơi thấp bé. Hơn nữa trời quá tối, paparazzi chỉ chụp được bóng dáng mơ hồ, không nhìn rõ được giới tính và tuổi tác.
 
Cộng đồng mạng ăn dưa dựa vào một bức ảnh, bắt đầu tiến hành battle thêu dệt, thảo luận xem quan hệ giữa hai người họ với đứa trẻ.
 
Lúc đầu, có người nói đó có thể là con của người thân hoặc bạn bè nhưng suy đoán đó đã bị phủ nhận. Có nguồn tin tiết lộ, ngày hôm qua Khanh Khả Ngôn bận chạy hoạt động nên không có liên lạc với bạn bè người thân gì cả, lúc kết thúc công việc thì nhận được một cuộc gọi rồi vội vã rời đi.
 
Sau đó nữa, một đứa trẻ thần bí liền xuất hiện.
 
Thái độ của hai người họ khá thân thiết với đứa trẻ này, với lại trên mạng còn rộ ra thông tin rằng Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn đã từng quen nhau thời đại học.
 
Do đó, rất nhiều "Sherlock Holmes phiên bản online" và "Edogawa Conan bản bàn phím hóa" đã đồng loạt tuyên bố, sự thật chỉ có một!
 
Bùi Như Niệm nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy một từ khóa trong top đề xuất.
 
[#Chưa lập gia đình mà sinh con thì làm hộ khẩu như thế nào]
 
"..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận