Xin đỉnh lưu làm người đi

Thiến Thiến chỉ ở tại nhà Bùi Như Niệm bảy ngày ngắn ngủi. Sau Tết Nguyên Tiêu, trường học đã khai giảng lại. Lúc chia tay, Bùi Như Niệm có chút không nỡ rời bỏ đứa em gái nhỏ.
 
Dẫu sao thì cái cảm giác mỗi tối có người sáng đèn chờ mình quá ấm áp.
 
"Vậy em với sếp Ngôn kết hôn lẹ đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quách Hân nghe cô nói xong, cười hi hi đưa ra giải pháp:
 
"Hai người ở cùng nhau nhất định sẽ càng ấm áp hơn."
 
"Đừng..."
 
Bùi Như Niệm tính nói cô đừng phá nữa, suy nghĩ cẩn thận một lát xong nghiêm túc chỉnh lại:
 
"Hai tụi em ở chung thì rốt cuộc là ai chờ ai?"
 
"Đúng ha, hai người rất bận rộn khiến chị cũng bận theo. Mở họp phiền luôn!"
 
Quách Hân ôm bản ghi chép cuộc họp dày, vươn vai giãn cả tay chân.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù công ty chỉ có hai nghệ sĩ nhưng mỗi cuối tháng đều phải mở cuộc họp tổng kết, mấy vị lão làng thay phiên nhau chủ trì.
 
Mỗi lần tới lượt Phương Thu Nam chủ trì thì tiết tấu của cuộc họp tổng kết không chỉ nhanh mà còn có số lượng tin tức bùng nổ, tay ghi chép biên bản cuộc họp muốn đứt lìa.
 
"Chị đã cực khổ rồi."
 
Bùi Như Niệm đồng tình vỗ cô.
 
"Cũng còn ổn, nhờ vào cường độ hướng dẫn của ngài Phương, hiện tại chị có thể một mình chủ trì công việc."
 
 Quách Hân quay trở lại dáng ngồi thục nữ, mở ghi chép cuộc họp nói với cô:
 
"Em còn khổ hơn, hai tháng tiếp theo chỉ có một ngày nghỉ phép thôi."
 
"Hả? Không phải là hai ngày sao?"
 
Bùi Như Niệm mặt mèo nhỏ ngay lập tức sụp đổ.
 
"Vốn dĩ là hai ngày. Hai ngày trước em mới nhận được thư mời tụ họp em quên rồi sao?"
 
"À, đúng ha!"
 
Bùi Như Niệm đã nhớ lại, vẻ mặt càng đông lại.
 
Bình thường thì thời gian trường đại học khai giảng trễ hơn trường cấp ba vài ngày, qua ngày mười lăm tháng giêng mới phải quay trở lại trường.
Mỗi học kỳ mới bắt đầu, các trường đại học đều sẽ suy nghĩ phương pháp cải cách.
 
Bùi Như Niệm học tại học viện Điện ảnh chuyên bồi dưỡng nghệ sĩ, phương diện cải cách có lợi thế vốn có. Mỗi năm trường học sẽ mời nhiều học viên nổi tiếng đã tốt nghiệp trở về trường tham gia hoạt động khai giảng, chia sẻ kinh nghiệm làm nghệ sĩ cho các nam sinh, nữ sinh mang trong mình ước mơ. 
 
Hai ngày trước, thầy giáo đã mời Bùi Như Niệm nhưng cô đã uyển chuyển từ chối. Trong danh sách mời dự kiến toàn bộ đều là tên của những người thành công, cô chỉ là một nghệ sĩ không nổi tiếng tuyến mười tám, nào có tư cách chen vào?
 
Năm này Bùi Như Niệm hơi nổi tiếng một chút, rốt cuộc cũng có dũng khí nhận thư mời. Cùng tham gia hoạt động với cô còn có Khanh Khả Ngôn học chung chuyên ngành chung lớp và đàn anh Thiệu Thiên Lương lớn hơn cô hai khóa.
 
Ngoài ra còn có rất nhiều bạn chung lớp lâu ngày không gặp mặt, giống như cuộc hội tụ bạn bè nhỏ vậy.
 
"Làm sao đây, đột nhiên em có hơi căng thẳng."
 
"Tại sao em lại căng thẳng?"
 

Quách Hân xiết chặt nắm tay cổ vũ cô:
 
"Tự tin lên, em là công chúa đệ nhất thế giới."
 
"..."
 
Bùi Như Niệm nhức đầu vì cách gọi của cô ấy:
 
"Chị nói như vậy làm em càng thêm căng thẳng."
 
Bùi Như Niệm căng thẳng là có nguyên nhân.
 
Thời còn đi học, cô còn là một thiếu nữ chưa hiểu thế gian hiểm ác, gióng trống khua chiêng theo đuổi Khanh Khả Ngôn bốn năm.
 
Khanh Khả Ngôn lớn lên đẹp trai, năng lực chuyên ngành siêu giỏi, thầy cô và học viên trong trường ai cũng có thể thấy được phía trước anh là một tương lai xán lạn. Không ít người muốn theo đuổi Khanh Khả Ngôn nhưng đa số đều chỉ giấu trong lòng, không có nói ra.
 
Dưới tình huống như vậy, mỗi ngày Bùi Như Niệm đều xoay quanh Khanh Khả Ngôn, thậm chí đến cuối cùng theo đuổi được còn bỏ đi, đương nhiên khiến nhiều người hâm mộ, ghen ghét.
 
Sau khi cô debut, bốn năm không nổi tiếng, nhiều bạn học lúc trước trốn ở một góc xem kịch vui.
 
Mà hiện tại gặp mặt bạn học cũ, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết tình cảnh đó sẽ rất là xấu hổ.
 
Bên trường hình như thấy rằng chỉ tham gia hoạt động bình thường thì chưa phải cực hạn của xấu hổ, vì vậy trước khi bắt đầu hoạt động, tổ chức một bữa tiệc cho bọn họ.
 
Mấy năm nay không có tham gia bữa tiệc gặp mặt bạn cũ là một việc rất bình thường, bạn học thường hay có kiểu hoạt động như vậy. Nhưng học viên tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất, sau khi bước vào xã hội, đa số đều hoạt động trong giới với nhau. Có nhiều cách để biết về hành động mới nhất của bạn cùng trường ngày xưa, ai nổi tiếng, ai có danh tiếng xấu cơ bản thì vừa xem là biết, ngay cả cái quần để che đậy cũng không có.
 
Trong giới giải trí chia nghệ sĩ thành nhiều kiểu , mặc dù là buổi gặp mặt riêng tư của bọn họ nhưng vị trí Center khó tránh được hạn chế, đều là người dựa vào mặt với ngoại hình kiếm cơm, ai cũng không muốn gây trò cười, nỗ lực hết mình nắm bắt xu hướng tham gia thảm đỏ lễ trao giải, trang điểm đậm và mặc quần áo lộng lẫy lên sân khấu.
 
Bùi Như Niệm kết thúc công việc trễ, chấm dứt ghi hình phỏng vấn lập tức chạy tới địa điểm được chỉ định, trên đường đi gửi tin cho Khanh Khả Ngôn, hỏi anh đã tới chưa.
 
Khanh Khả Ngôn: Chưa kết thúc công việc, chắc phải nửa tiếng nữa.
 
Bùi Như Niệm: Nửa tiếng trễ quá, chắc bọn họ đã ăn xong hết rồi.
 
Khanh Khả Ngôn: Sẽ không đâu.
 
Anh bận quay phim, Bùi Như Niệm không có tiếp tục làm phiền, cất điện thoại vào túi chuẩn bị xuống xe.
 
Người tổ chức phụ trách liên hệ chỉ nói với cô địa chỉ nhà hàng, không nói rõ số phòng. Bùi Như Niệm đi đôi giày thể thao mới xuống xe, dự định đi tìm nữ tiếp tân hỏi.
Chân vừa mới chạm đất, phía đằng trước có một nam một nữ lập tức tới đón tiếp nhiệt tình dẫn cô đi.
 
"Bạn học cũ, đã lâu không gặp rồi."
 
"Cô không thay đổi gì cả, vẫn đẹp như vậy."
 
"Cảm ơn, cảm ơn."
 
Bùi Như Niệm lễ độ cười lộ ra hai phần xấu hổ.
 
Tốt nghiệp năm năm, cô đã quên mất tên của đối phương, thậm chí không có cách nhìn mặt đoán tên hai người bạn học cũ.
 
Vào đến phòng Bùi Như Niệm mới phát hiện, bản thân cô không phải chỉ không thể nhìn mặt đoán tên hai người, hơn phân nửa người tới cô đều muốn hỏi "Bạn là ai?".
 
Không phải do Bùi Như Niệm trí nhớ kém mà do mọi người thay đổi quá nhiều, so với lúc còn đi học hoàn toàn không giống nhau. Thậm chí có vài người không chỉ thay đổi cách trang điểm mà giống như thay đổi cả gương mặt vậy.
 
Bùi Như Niệm không tự nhiên chọn một chỗ trống ngồi xuống, cố gắng tách khỏi đám người, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
 
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cô càng cố gắng điệu thấp, mọi người xung quanh không có gì lại tìm cô bắt chuyện. Từ phim bộ nổi tiếng mà cô tham gia trước đây cho tới phim điện ảnh mới sắp chiếu của cô, toàn bộ đều nhắc lại.
 
"Tôi rất mong chờ bộ phim điện ảnh mới của cô, khi nào phim chiếu cô liên lạc với tôi nha, tôi giúp cô chia sẻ Weibo."

 
"Cảm ơn."
 
Bùi Như Niệm khách khí nói cảm ơn.
 
"Trời, hai chúng ta là ai chứ?"
 
Giọng điệu đối phương quen thuộc, tự nhiên thay đổi chủ đề:
 
"Đúng rồi, tôi nghe nói cô quen thân với đạo diễn Ngô hả?"
 
Bùi Như Niệm thận trọng trả lời:
 
"Ừ, có từng hợp tác chung."
 
"Gần đây đạo diễn Ngô có dự định quay phim mới, hình như đang tìm diễn viên đúng không? Tôi cũng không có ý gì, chỉ là do tôi thấy có nhân vật phù hợp với tôi, cô giúp tôi hỏi chút được không?"
 
"A..."
 
Bùi Như Niệm nghe hiểu ý cậu ta, cố gắng khéo léo nói:
 
"Phim mới của đạo diễn Ngô đã kết thúc thử vai rồi."
 
"Tôi biết nhưng vẫn chưa chọn được diễn viên mà."
 
Bùi Như Niệm sửa lại:
 
"Đã chọn xong rồi."
 
"Làm sao cô biết?"
 
"Tôi là một trong những giám khảo lúc thử vai mà."
 
Đối phương lập tức thu hồi ý cười, tìm lý do qua loa rời đi, cũng không có nhắc lại chuyện chia sẻ Weibo.
 
Không để Bùi Như Niệm được thả lỏng lại có hai cô gái xinh đẹp mặc đầm ngắn khoét ngực, tay cầm túi nhỏ tinh tế tiếp cận, thân thiết chào hỏi cô.
 
Bùi Như Niệm hoài nghi cô bị mắc chứng không nhận dạng được khuôn mặt, cảm thấy hai người nhìn quen mắt, hình như đã gặp qua nhiều lần ở đâu đó nhưng lại giống như chưa từng gặp bao giờ.
 
Hỏi tên bạn học cũ ở trước mặt là một việc xúc phạm bọn họ. Bùi Như Niệm lại lộ ra nụ cười, thanh nhã vẫy tay chào hỏi.
 
Hai người đẹp giả vờ chào hỏi vài câu, thả rắm cầu vồng khen ngợi áo với màu son của cô.
 
Bùi Như Niệm thoáng nghĩ, hôm nay cô mặc trang phục của nhãn hiệu thể thao phong cách năng động được chỉ định lúc phỏng vấn, khác biệt so với bọn họ.
 
Còn màu son thì bởi vì phải phù hợp với phong cách trang phục, không trang điểm quá đậm, nên chỉ bôi ít son.
 
Hay ghê, nhắm mắt khen bậy.
 
"Chúng ta đều là bạn học cũ nên hỏi thăm cô một chút."
 
Cô gái ngồi bên trái tiếp cận, giả vờ không để ý hỏi:
 
"Khi nào tới hạn hợp đồng của cô và Khanh Khả Ngôn vậy?"
 
"Hả?"
 
Bùi Như Niệm không hiểu câu hỏi, suy nghĩ một lúc mới trả lời:

 
"Tôi với công ty anh ấy ký hợp đồng bảo mật, không tiện tiết lộ."
 
"Vậy là hai người sao tác* phải giữ bí mật hả?"
*: sử dụng các phương tiện để bịa đặt, thao túng bằng phương tiện truyền thông mang tới lợi ích.
 
Bùi Như Niệm khẽ nhíu mày:
 
"Sao tác cái gì? Chúng tôi ký hợp đồng quản lý bình thường."
 
"Cô đừng giận, chúng tôi chỉ hỏi thôi, cô không cần phản ứng thái quá."
 
"Tôi chỉ muốn biết cô đáp ứng điều kiện gì với anh ấy mà anh ấy đồng ý hợp tác với cô."
 
"..."
 
Bùi Như Niệm cuối cùng cũng hiểu rõ, nhưng cũng lười phản ứng lại bọn họ.
 
Hai người kẻ xướng người họa, cố gắng đổ thêm dầu vào lửa. Hai người nói chuyện có chút lớn tiếng khiến mọi người xung quanh cũng nhìn qua.
 
Có người hòa giải gọi tên các cô, khuyên họ yên tĩnh lại.
 
Bùi Như Niệm nghe rõ tên của hai người, phản ứng lại tại sao bản thân lại bị nhắm vào. Lúc học đại học, hai người họ là chị em plastic nổi tiếng trong trường, bởi vì đều thích Khanh Khả Ngôn nên đã từng cãi lộn xé rách mặt nhau.
 
Về sau Khanh Khả Ngôn và Bùi Như Niệm quen nhau, hai người bọn họ chung một kẻ thù nên hòa hợp lại.
 
Sau khi tốt nghiệp, hai chị em họ dựa vào nhan sắc xinh đẹp, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn quả thực nổi tiếng vài ngày. Về sau cư dân mạng đào được lịch sử đen tối của họ, khiến cho danh tiếng xấu, chỉ có thể rời xa vòng giải trí làm biên tập viên.
 
Sau khi trở thành biên tập viên, hai người họ càng thêm không biết kiêng nể. Sao tác, cọ nhiệt, thích ăn may, thậm chí để được yêu thích còn chọn phẫu thuật thẩm mỹ, để bản thân trở thành gương mặt tiêu chuẩn nổi tiếng trên mạng.
 
Hai người đã từng ở trong buổi livestream chế nhạo hoàn cảnh khổ của bạn học, trong đó có Bùi Như Niệm.
 
Kết quả Bùi Như Niệm chỉ dùng vài tháng ngắn ngủi trở mình thành tân tấn tiểu hoa, làm sao không khiến người ta đố kỵ?
 
"Tôi quá đáng ở đâu? Chỉ là ăn ngay nói thật thôi."
 
"Không có Khanh Khả Ngôn cô ấy có thể nổi tiếng sao?"
 
"Này..."
 
Người hòa giải ngơ ngác nhìn, vậy mà lại bị thuyết phục rồi.
 
Bùi Như Niệm hít thở thật sau hai lần, tâm bình khí hòa trả lời:
 
"Có thể."
 
Hai cô gái kế bên lộ ra vẻ mặt châm biếm, đang chuẩn bị vặn lại. Một cô bạn học phía sau nhỏ tiếng nhắc nhở:
 
"Nhà cô ấy rất giàu, muốn nâng chắc chắn nâng được."
 
"Kết quả sao tốt bằng sao tác cùng Khanh Khả Ngôn được?"
 
Bùi Như Niệm lười cùng bọn họ giải thích, cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
 
Cô ta tưởng đạp tới điểm đau của cô, cố ý chanh chua nói:
 
"Bản thân cô ấy cũng chột dạ, vậy cho thấy rõ cái gì? Mọi người thực sự nghĩ cô ấy cùng Khanh Khả Ngôn kết hôn sao?"
 
Vừa dứt lời, cửa phòng nhà hàng mở ra.
 
Nam chính của trung tâm câu chuyện xuất hiện đi thẳng tới chỗ Bùi Như Niệm.
 
"Anh tới trễ."
 
Trong mắt Khanh Khả Ngôn phảng phất như không có người khác, chỉ chào hỏi Bùi Như Niệm.
 
"Hử? Không phải anh nói phải nửa tiếng sao?"
 
Khanh Khả Ngôn nói:
 

"Sợ em chờ lâu nên đã kết thúc sớm."
 
Hai người nói chuyện vô cùng tự nhiên, ai cũng đều có thể nhận ra là hai người đang yêu nhau.
 
Hai cô gái cảm thấy mất mặt, muốn nhẹ nhàng rời khỏi.
 
Không biết Khanh Khả Ngôn có ý định gì hỏi:
 
"Nãy mọi người bàn về việc gì vậy?"
 
"Không nói gì cả."
 
Bùi Như Niệm nhìn anh cười muốn lừa gạt cho qua.
 
Khanh Khả Ngôn lại cố ý nói:
 
"Trước lúc anh vào hình như nghe thấy mọi người nói về kết hôn."
 
"Đúng vậy, đúng vậy!"
 
Có người không ngại náo nhiệt, nhắc lại vấn đề lúc nãy:
 
"Hai người đã công khai, chuẩn bị kết hôn chưa?"
 
Bùi Như Niệm liếm môi dưới:
 
"Ặc... Chúng tôi..."
 
"Đương nhiên."
 
Khanh Khả Ngôn thẳng thắn trả lời.
 
"Woa!"
 
Bạn học cũ xung quanh liên tục huýt sáo, ăn mừng là người đầu tiên hóng được bát quái.
 
"Vậy lúc nào hai người kết hôn?"
 
Bùi Như Niệm ngước đầu nhìn Khanh Khả Ngôn, cô cũng muốn biết đáp án.
 
Khanh Khả Ngôn không có một chút do dự nào, bình tĩnh trả lời:
 
"Chờ khi cô ấy đồng ý lời cầu hôn của tôi."
 
"Trời ơi, hóa ra là Bùi Như Niệm chưa đồng ý sao?"
 
"Tin tức động trời, cũng không biết mặt của hai người thích gây chuyện có đau không nhỉ."
 
"Ha ha ha!"
 
Trong tiếng cười vang, hai chị em lúc nãy gây khó dễ Bùi Như Niệm cảm thấy xấu hổ, lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi.
 
Bùi Như Niệm bối rối, quay người nhỏ tiếng hỏi:
 
"Em không đồng ý lời cầu hôn của anh hồi nào? Anh rõ ràng..."
 
"Ừ, anh chưa có cầu hôn."
 
"Đúng vậy."
 
Khanh Khả Ngôn lại hỏi:
 
"Vậy anh cầu hôn em, em có đồng ý không?"
 
"Có!"
 
Bùi Như Niệm gần như không có suy nghĩ, ngay lập tức nói ra đáp án.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận