Tần Nghiên nói vậy chỉ để cho cô ngồi yên, hắn cũng không phải chuyên ngành về cái này nhưng bạn hắn thì phải.
Lạc Ngải Vy cũng không nói thêm, cắn răng chịu đựng hắn xử lý vết thương cho mình.
Cô rất ghét cái mùi này, nó thật sự rất đáng ghét.
Mỗi lần cô ngửi được mùi thuốc trùng thì y như gần những người gần cô đều bị thương, kể cả cô cũng vậy.
Tần Nghiên đem tay Lạc Ngải Vy nhẹ nhàng đặt lên tay mình, tay còn lại hắn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
"Alo?"
"Bác sĩ Lý, cậu rảnh chứ?"
"Vừa mới phẫu thuật xong, có chuyện gì sao?" bên kia đáp.
Tần Nghiên cũng không vòng vo nói thẳng:
"Bên tôi có một bệnh nhân, tôi vừa xử lý vết thương cho cô ấy.
Cậu có thể qua xem tình hình cô ấy được không."
"Tôi tới ngay."
Nói xong cả hai tắt máy, Lạc Ngải Vy nhìn hắn.
Có chút cảm kích nói:
"Cảm ơn anh!"
Tần Nghiên đẩy kính một cái, con ngươi âm trầm nhìn cô.
Lại nói:
"Tôi nói này, mạng em thật sự rất lớn đấy."
Lạc Ngải Vy nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, vẻ mặt ngơ ngác hỏi lại:
"Bác sĩ Tần, anh nói gì vậy?"
Nói cái đầu em, thật không biết trong đầu Lạc Ngải Vy em chứa cái gì hay làm bằng thứ gì mà lại không hiểu hắn đang nói.
Nói cô ngốc thì cô lại không chịu nhận, thì trên đời này có ai lại nhận mình ngốc cơ chứ.
Tần Nghiên cười khổ một tiếng:
"Không có gì, chỉ là nghĩ đây là lần thứ 2 tôi cứu mạng Lạc tiểu thư rồi đúng không?"
Lạc Ngải Vy thành thật gật đầu: "Đúng vậy, ngại quá tôi làm phiền bác sĩ sao?"
"Không phiền, chỉ là em thích bệnh viện như vậy sao?"
Lạc Ngải Vy chau mày: "Thích? Có điên mới thích."
Tần Nghiên hắng giọng lên tiếng:
"Được rồi, tôi không hỏi nữa.
Chúng ta đi thôi."
Tần Nghiên đỡ tay Lạc Ngải Vy từ từ rời khỏi phòng của hắn.
Lý Bách vừa hay cũng đã đến, anh ta nheo mày hướng bàn tay cô, chậm rãi hỏi:
"Là cô ấy?"
Không đợi Tần Nghiên trả lời, Lý Bách đã đem cả người Lạc Ngải Vy bế lên.
Lười biếng nói:.
????????uyệ???? chí????h ở { ????????ù ????????????uyệ????.V???? }
"Cậu tới đây được rồi, chuyện còn lại tôi lo."
Tần Nghiên có chút khó chịu, nhìn Lý Bách nói với vẻ bất mãn:
"Cậu thả cô ấy xuống đi."
Lý Bách chả thèm nghe Tần Nghiên nói, liền nhấc chân rời đi.
"Cậu muốn cô ấy mất đi cánh tay thì cứ việc đuổi theo, còn không thì ở yên một chỗ mà đợi đi."
Tần Nghiên nghe vậy cảm thấy cả người khó chịu không thôi, muốn đuổi theo nhưng lại không dám.
Cắn răng quay lại phòng của mình.
Lạc Ngải Vy từ nãy giờ cũng không nháo, mặc kệ hai người đàn ông cãi nhau.
Cô ở một bên xem kịch.
Lý Bách vừa bế vừa hỏi: "Xem rất vui?"
"Không vui lắm, chỉ tạm được."
Lý Bách phì cười: "Cô thẳn thắng thật đấy."
Lạc Ngải Vy hất cằm kiêu ngạo: "Không cần khen, tôi biết tôi rất ưu tú mà."
"Ảo tưởng không nhỏ nhỉ?"
Lý Bách dừng lại trước căn phòng, mở cửa ra bên trong toàn là thiết bị.
Anh ta đặt Lạc Ngải Vy ngồi lên giường, còn mình thì đi lấy dụng cụ.
Lạc Ngải Vy đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác khó thở đột ngột ấp tới.
Nhớ đến cảnh tượng ba mẹ cô nằm trong một căn phòng tương tự như vậy rồi cũng rời đi.
Cô khó thở đến mức phải tự đấm vào ngực mình.
Lý Bách bị hành động của cô thu hút, anh ta chạy lại ngăn lấy hành động của cô.
Không vui hỏi:
"Cô làm gì vậy?"
Lạc Ngải Vy không nói nên lời: "Tôi...!tôi...!mau rời khỏi...!rời khỏi..."
Lạc Ngải Vy nói tiếng có tiếng không, khoé mắt cô đã ngấn nước.
Lý Bách khó hiểu nhưng vẫn là bế cô rời khỏi phòng phẫu thuật trước.
Vừa bước ra khỏi căn phòng đấy, Lạc Ngải Vy như vừa mới tìm được sự sống.
Tham lam hít lấy không khí, cô dựa vào ngực Lý Bách mà thở.
Lý Bách cúi đầu nhìn Lạc Ngải Vy, vừa vặn thấy một cảnh không nên thấy.
Đôi ngò bông lúc ẩn lúc hiện của cô làm Lý Bách ngượng ngùng ho khan một tiếng.
Không thấy, không thấy gì hết.
Thật sự không thấy...
Lòng thì nghĩ như vậy, nhưng mắt lại bán đứng anh ta.
Lý Bách chuyển tầm nhìn xuống, đôi ngò bông trắng nõn đập vào mắt anh ta.
Yết hầu khô hốc, Lý Bách cảm thấy người mình như bị lửa đốt vậy.
Lạc Ngải Vy ở trong lòng anh ta cũng cảm nhận được điều khác thường, ngước đầu lại chạm vào ánh mắt của Lý Bách, mở màng hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Lý Bách quay mặt sang chỗ khác có chút chột dạ đáp:
"Không sao, tôi đem cô về phòng của tôi khâu vết thương được chứ?"
"Ừm."
Lý Bách sải chân nhanh hơn đi về phòng làm việc của mình, mở cửa bế cô nhẹ nhàng để lên giường.
Lạc Ngải Vy ngoan ngoãn ngồi đấy, Lý Bách lấy một cái ghế ngồi đối diện cô.
Anh ta cầm tay cô lên xem xét.
"Bị thương sâu như vậy, không thấy đau sao?"
"Có, nhưng ít."
Lý Bách cũng không hỏi nhiều vào thẳng vấn đề:
"Chịu đựng một lúc, tôi khâu vết thương lại cho cô."
"Được."
Lý Bách nghe được cô đồng ý nên bắt đầu chăm chú vào công việc của mình.
Có lẽ anh ta sợ Lạc Ngải Vy đau nên làm rất chậm và rất nhẹ.
Lạc Ngải Vy nhận thấy hành động này của anh ta, có chút ấm lòng.
Cô nhắc nhở: "Tôi không đau đâu, cứ làm bình thường đi."
Lý Bách vẫn đang chăm chú khâu, nhưng không quên trả lời.
"Không đau? Cô nói dối cũng thật giỏi.
Đừng kiên cường nữa, lớp khiên của cô sớm đã bị tôi nhìn thấu rồi.".