Xin Hãy Chăm Sóc Em Thật Tốt - Jinkasa

Không ngờ có một ngày đống quần áo mà mấy chị em trong quán bar của Wands lại có thể làm mình thấy vui như vậy, anh vừa nghĩ vừa xào bộ bài tây trong tay mình một cách điêu luyện. Thời gian tắm rửa thay đồ của Song Yến mất tận nửa tiếng, khiến cho Fun không chờ nổi mà chạy xuống tầng dưới chơi game cùng đàn em của mình. Thấy thủ lĩnh một mình chạy tới với một hộp đồ chơi trong tay, mọi người bắt đầu tìm cớ chạy trốn. Bảo Lam cùng một vài người khác có công việc cần làm nên được anh cho phép đi, số người còn lại trong đó có Dec bị kéo xuống chơi cờ tỷ phú với mình.

Cả cái gia đình lớn này đều biết anh là vua trong mọi trò chơi nên đều ngán ngẩm mà nhìn anh vơ vét tài sản, đất đai về phía mình như địa chủ và bắt họ đau khổ trả tiền mỗi lần dừng trên đất của mình. Song Yến tắm rửa xong đi ra ngoài, cô không còn thấy Fun nên ngồi xuống giường lấy khăn tắm lau tóc cho khô. Do không có anh ở đây nữa nên cô liền nhìn về phía cái khung hình bị đặt úp trên mặt bàn kia. Sự tò mò trong cô lại trỗi dậy, cô thật sự không thể bỏ đi cái nết đáng chết này của mình được.

Ra đó xem đi, trong đầu Song Yến xuất hiện một giọng nói bảo cô mau mau ra xem thứ mà Fun đang che giấu. Con quỷ tò mò trong cô lần nữa chiến thắng, cô đứng dậy và bước tới bên cạnh bàn. Tay cô cầm lên cái khung ảnh đưa tới trước mặt mà xem.

Thật sự có một cái tấm ảnh đặt bên trong hình, nó trông cũ kỹ và nhàu nát như một tờ giấy nháp đã bị vo lại rồi vứt đi. Tấm hình chụp một đôi mẹ con, người mẹ rất trẻ trung và xinh đẹp. Cô đoán người mẹ này khoảng chừng hai hai hay hai ba gì đó, cô gái ấy ôm chầm lấy còn mình từ phía sau và cười thật tươi. Tuy nhiên người con lại trông không có vẻ gì là vui, cậu bé có mái tóc màu vàng hoe như ánh mặt trời, cực kỳ khác lạ với màu tóc đen thuần của mẹ mình. Nếu không phải gương mặt của họ quá giống nhau thì cô đã nghĩ nhầm đó là chị của cậu bé hoặc dì.

Song Yến nhìn kỹ khung cảnh phía sau của họ và phát hiện thấy một cái đu quay cỡ khổng lồ cùng rất nhiều người đi lại xung quanh. Hai người họ đi chơi công viên với nhau sao? Nhưng còn người cha đâu rồi, ông ấy không đi cùng hai người họ sao? Nghĩ đến đây, cô mới thấy rằng nụ cười mà người mẹ thể hiện có chút giả khi đôi mắt cô không thể hiện sự vui vẻ. Biết được lý do mà cậu bé kia không hề cười, cô liền cảm thấy đồng cảm với cậu.


- Ấy khoan, cậu bé này… không lẽ lại là Fun?

Cô nhìn mấy lần gương mặt có phần đẹp trai của cậu bé rồi so sánh với vẻ ngoài của anh trong đầu. Giống thật sự, Song Yến cuối cùng cũng phải thừa nhận sự thật đó rằng đây là ảnh hồi nhỏ của anh. Cậu bé đáng yêu như thế này lại trở thành một tên biến thái, kiêu ngạo lại còn thích dìm người khác, cô chẳng cam lòng chút nào. Khi xem xong, cô liền đặt úp khung hình về chỗ cũ trước khi anh quay trở lại.

Cuộc chơi của Fun dưới nhà cũng đã kết thúc, mọi người hầu như đều trắng tay trước vị địa chủ giàu có là anh.

- Mấy đứa chuẩn bị đi, trưa nay chúng ta đi nhà hàng ăn. Tối lại đi hát karaoke rồi tới chợ đêm ăn.

Nghe thấy thủ lĩnh mời một chầu lớn như vậy, mọi người đều hú hét ầm ĩ mà mà chuẩn bị quần áo để đi.

- Thế bọn em có cần báo cho đám Bảo Lam biết không? Anh ấy đang làm nhiệm vụ bảo kê trong khu vực ấy.

- Cứ báo một tiếng, em ấy khi nào xong thì đi cũng được.

Dec vâng một tiếng rồi cũng chạy đi thay đồ.


Sau khi mọi người đi làm chuyện khác thì anh mở điện thoại ra và xem thử cô đang làm gì. Trong phòng anh có một cái máy quay mini, mặc dù rất tin tưởng anh em trong gia đình của mình nhưng anh không vì thế mà mất cảnh giác. Đây cũng là một đặc tính mà anh được huấn luyện khi còn đang học làm sát thủ, vì không cẩn thận thì bản thân có thể chết bất kỳ lúc nào.

- Đang xem ảnh hồi bé của anh à, em thật là một cô gái tọc mạch đấy.

Fun mỉm cười tắt điện thoại rồi sau đó vừa lên lầu vừa huýt sáo một giai điệu mà con nít thường hay hát, đó là bài Cá vàng bơi. Ở trong phòng thôi mà cô đã có thể nghe thấy giai điệu quen thuộc ấy. Hai vây xinh xinh, cá vàng bơi trong bể nước, ngoi lên lặn xuống, cá vàng múa tung tăng. Cô cảm thấy thật hoài niệm về thời thơ ấu của mình, khi ấy ba mẹ vẫn còn vây xung quanh cô vì sợ cô bị tổn thương. Bây giờ thì… chỉ còn một mình mình mà thôi.

Cửa phòng mở ra, cô nhìn thấy anh với nụ cười trên môi mà ngưng nghĩ ngợi.

- Lại đây, Yến. Hôm nay cả nhà sẽ có một bữa tiệc để chào mừng em đấy.


Một bữa tiệc dành cho mình, cô cảm thấy có chút ấm áp trong lòng khi anh nói như vậy. Fun thật sự chào đón cô, không phải là anh đang trêu đùa mình. Nhưng điều này không có nghĩ là cô bỏ qua mấy hành động biến thái của anh đối với mình. Song Yến hơi đỏ mặt mà đi tới bên cạnh anh. Tay của Fun lại lần nữa không an phận mà vỗ một cái vào mông cô.

- Anh!

Tiếng cười giòn vang của anh phát ra, cô vội vàng đưa tay ra sau để che mông của mình lại. Fun thấy cô phồng mang trợn má đối với mình thì chỉ càng cười lớn, anh lần này đưa tay ôm eo cô mà không làm gì khác.

- Đi thôi nào.

Cả hai cùng nhau đi xuống nhà, nơi mà mọi người đang đứng chờ một cách náo loạn và ầm ĩ. Bọn họ quả thật chẳng thể nào im lặng được nhỉ, cô nhìn thấy cảnh đó mà mỉm cười. Không khí náo nhiệt như thế này thì mới giống nhà chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận