Lạc Thần lập tức nhìn về phía mẫu thân.
Tiêu Vĩnh Gia quay mặt qua, bình thản nói:
– Các người đi nghênh đón đi.
Lạc Thần biết không thể vội vàng được, huống chi, muốn mẫu thân ngay lúc này đi nghênh đón phụ thân giống như mình là điều không thể nào, khẽ gật đầu:
– Mẫu thân nghỉ ngơi đi ạ, con đi đón cha.
Cao Kiệu đi vào hậu đường, từ xa đã nhìn thấy con gái đón mình, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi, đi vào bên trong.
Người nhà gặp mặt rất vui vẻ, vì đã hơi muộn nên chỉ nói mấy câu là Cao Kiệu đã giục Lạc Thần quay về phòng đi ngủ.
– Cha ơi, mấy tháng không gặp cha đã gầy và đen đi rất nhiều.
Hôm nay chắc cha cũng mệt rồi, cha cũng đi nghỉ sớm đi ạ.
Mẹ còn chưa ngủ, đang ở trong phòng đó ạ.
Trước khi đi Lạc Thần quay lại nói với phụ thân.
Cao Kiệu mỉm cười gật đầu, nhìn A Cúc cùng con gái đi rồi, nét mặt trở nên nghiêm nghị, ra lệnh cho những hạ nhân giải tán hết.
Đã có hạ nhân chuẩn bị nước tắm từ sớm.
Cao Kiệu đi tắm rửa trước, khoác chiếc áo khoác trắng thường mặc ở nhà, tâm tư nặng trĩu đi về phía phòng ngủ.
Cửa khép hờ, bên trong có ánh nến đang sáng.
Cao Kiệu đẩy cửa đi vào, thấy Tiêu Vĩnh Gia đưa lưng về phía cửa, ngồi nghiêng người trước túi gấm mềm nhét đầy trên chiếc sập mềm, một tay chống trán, một tay cầm một quyển sách, bà mặc một chiếc váy màu xanh tuyết nhạt thắt eo, mái tóc đen nhánh sau đầu buông xuống như mây, váy dài quá đầu gối, bàn chân trắng như tuyết với những móng chân được sơn màu đỏ tươi, nhìn từ phía sau, dáng vẻ thướt tha giống như thiếu nữ đôi tám.
Bà đang đối diện với ngọn đèn một chân đặt ngay cạnh giường, dường như đang hết sức chăm chú đọc sách, ngay cả mình tiến vào cũng không nghe thấy, liền bước nhẹ hơn, đi vào trong phòng ngủ.
Lúc đi qua người bà, ánh đèn khẽ động.
Cao Kiệu dừng bước.
– Hôm qua Lục phu nhân cho người đến nói qua hai ngày nữa sẽ đích thân tới nhà bàn chuyện hôn nhân của con gái.
– Tiêu Vĩnh Gia lạnh lùng mở miệng.
Ánh mắt vẫn đặt trên quyển sách.
– Nàng xem rồi lo liệu là được.
Cao Kiệu trả lời một câu, tiếp tục đi vào trong.
Đi vài bước lại dừng lại, quay đầu lại, chần chừ một chút cuối cùng vẫn mở miệng:
– Cũng muộn rồi, cẩn thận đau mắt, nàng đi nghỉ đi.
Tiêu Vĩnh Gia lạnh nhạt ừ một tiếng, tiện tay ném quyển sách vào sập mềm, đi chân không đến bên mép giường, cởi đôi giày thêu lụa màu tím ra, quay người đi vào trong phòng ngủ, đi qua người Cao Kiệu thì dừng lại, liếc vào y phục trên người ông.
– Y phục này ông mặc mấy năm rồi nhỉ? Chẳng lẽ là món mà năm ngoái may cùng Tử Nhạc phải không?
Giọng điệu của bà mang theo sự ganh ghét.
– Ta mặc quen rồi, y phục này cũng bền, lại chưa từng bị rách hỏng gì.
Cao Kiệu sờ vạt áo, đáp qua quýt.
Tiêu Vĩnh Gia lại ném ánh mắt căm ghét qua, không nói gì nữa, quay người đi ngang qua ông.
Cao Kiệu trở lại lẳng lặng nhặt quyển sách vừa rồi bị bà ném xuống, đặt lại trên bàn nhỏ mà bà vừa nãy đã ngồi, sau đó đi vào bên trong.
Hai vợ chồng tắt đèn lên giường, một người một chăn.
Tiêu Vĩnh Gia quay lưng bên trong, không nhúc nhích, như là đã ngủ rất nhanh.
Cao Kiệu nằm ngửa, không hiểu sao đêm nay lại cảm giác khó ngủ.
Trong đầu suy nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, lật qua lật lại một chốc, nỗi lòng rối loạn, sợ đánh thức người bên cạnh liền nhẹ nhàng ngồi dậy, cũng không đốt đèn, mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong mà nhẹ nhàng xuống giường, đang tìm giày, thình lình sau lưng có tiếng động, Tiêu Vĩnh Gia ngồi bật dậy.
– Cao Kiệu! Tôi gọi ông vào, tôi nói chuyện với ông, ông lại thờ ơ.
Giờ này đã nửa đêm nửa hôm rồi, ông lật qua lật lại tỏ vẻ uất ức, lúc này còn muốn ra ngoài, ý ông là muốn gì?
– Chắc là ông chê tôi ở đây làm phiền nhiễu sự thanh tịnh của ông có phải không? Nếu phải, ông cứ nói thẳng ra đi để khỏi phải tỏ vẻ khó chịu như thế.
Tôi cũng chẳng cần ông đuổi, tôi sẽ tức khắc quay về Bạch Lộ Châu ngay.
Cao Kiệu không ngờ bà đột ngột tỉnh dậy, lại đột ngột nổi trận lôi đình, vội nói:
– A Lệnh, nàng hiểu lầm rồi.
Ta đi ngủ đây.
Nói xong lại vén chăn lên, chuẩn bị nằm xuống.
– Giang Bắc thắng trận, chuyện vui của con gái, chuyện nào cũng là chuyện tốt thế mà ông mặt mày nặng trịch, rốt cuộc là ông có chuyện gì?
– Không có gì đâu.
Ngủ đi.
– Cao Kiệu đáp qua loa.
Tiêu Vĩnh Gia cười lạnh:
– Thôi đừng có giả vờ nữa, ông tưởng tôi không biết à? Tôi biết ông không hề muốn nhìn thấy mặt tôi! Nếu không phải vì chuyện hôn sự của con gái, ông tưởng tôi muốn về chắc?
– Tôi về nhà, chúng ta nên ngủ cùng giường.
Nếu ông thấy tôi mà bực bội như thế, ông thích đi đâu ngủ cũng được.
Bà nằm trở lại, vẫn đưa lưng về phía Cao Kiệu, lạnh lùng nói.
Nói xong thì nhắm mắt lại.
Cao Kiệu vẫn chưa nằm xuống, cũng không đứng lên, chỉ ngồi bên giường, bóng dáng bất động.
Qua hồi lâu, ông chậm rãi đứng lên, thấp giọng nói:
– Nàng ngủ đi.
Ta có chút buồn bực trong lòng, ta qua thư phòng một chút.
Tiêu Vĩnh Gia quay đầu lại, qua tấm rèm mùa hè mỏng manh, nhìn thấy bóng dáng trượng phụ đi về phía cửa, suýt thì cắn nát răng ngà, túm lấy chiếc gối mà ông vừa nằm lên, ném vào sau lưng ông, căm hận nói:
– Ông cứ ở thư phòng của ông đi, đừng có trở về đây.
...
Ra khỏi thành đông, tại vùng ngoại ô mấy chục dặm có một hồ chim sẻ, hồ nước lung linh, phong cảnh hữu tình, bên hồ có một trang viên có tên là Tước trang.
Ngày hôm sau, Lý Mục mặc trang phục áo xanh một mình phóng ngựa đi vào Tước trang.
Lúc xuống ngựa, một người đàn ông trung niên trong trang phục quản sự chờ ở cửa trang viên bước nhanh tới tiếp đón, cười tươi nói:
– Túc hạ là Lý hổ bí phải không ạ?
Lý Mục gật đầu.
Quản sự nói:
– Nô bộc Cao Thất, phụng mệnh chủ nhân đã ở đây chờ từ lâu.
Mời đi theo bộc.
Lý Mục nhìn trang viên, theo Cao Thất đi vào.
Trang viên này có diện tích rất lớn, không nhìn thấy điểm cuối.
Cao Thất dường như cố tình để hắn nhìn vào bên trong, chậm rãi dẫn ông ta đi về phía trước, mỗi khi gặp cảnh trí nào thì giới thiệu cho hắn nghe.
Trên đường đi, có rất nhiều khúc ngoặt, nhưng bên trong có cẩu nhỏ trong hồ, đình đài lầu các, một bước một cảnh, đẹp không sao tả xiết.
Dần dần đi tới trước một khu hiên cao nhất nơi chủ nhân của trang ở, Cao Thất nói:
– Ngoài những nơi mà ngài vừa thấy, những nơi khác của trang này còn có ruộng tốt ngàn mẫu, thủy thổ hơn hai trăm khoảnh, lúa gạo cá dâu, rau quả bốn mùa, thứ nào cũng có.
Lý Mục không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về hướng cửa hiên.
Nơi đó có một thanh niên chừng hai mươi lăm, sáu tuổi bước ra, không mặc chiến bào, y phục trắng tung bay, khuôn mặt anh tuấn, hai mắt sáng ngời, chính là Cao Dận, một con cháu kiệt xuất khác của Cao thị.
Lúc đại chiến Giang Bắc còn đang diễn ra Cao Dận giữ chức Đô Đốc, dĩ nhiên có quen biết với Lý Mục, không hề có chút cao ngạo nào, trên mặt mang nụ cười tươi, bước nhanh đi đến trước mặt Lý Mục, cười nói:
– Kính Thần, đệ giờ mới đến à, ta đợi lâu rồi đó.
Lý Mục mỉm cười làm lễ với y nhưng bị Cao Dận cản lại, dẫn vào bên trong sảnh.
Bên trong đã bày hai chiếu rượu, trái phải đối diện nhau.
Cao Dận ngồi vị trí chủ tọa, mời Lý Mục ngồi ở chiếu khách, hai người ngồi vào chỗ lập tức có nô bộc lần lượt dâng rượu ngon món ăn ngon lên.
Xong xuôi, Cao Dận ra lệnh cho toàn bộ nô bộc lui ra, không cần đứng hầu hạ.
Bên trong sảnh chỉ còn lại Cao Dận và Lý Mục.
Cao Dận mời Lý Mục một chén rượu, nói:
– Kính Thần nghĩ gì về trang viên này?
– Đây đúng là tiên cảnh nhân gian.
– Lý Mục đáp.
Cao Dận cười vui vẻ, đặt chén rượu xuống, vỗ tay một cái.
Trong tiếng vỗ tay, khoảng chục cô gái bước ra từ sau dãy bình phong bên hông sảnh lần lượt bước ra, tóc búi cao váy sặc sỡ, ngực đầy eo nhỏ, đều là mỹ nhân hạng nhất, đứng thành hàng chỉnh tề bên trong sảnh, làm cho trong sảnh rạng rỡ lên rất nhiều.
Mỹ nhân cất tiếng chào hỏi, giọng như oanh vàng.
Cao Dận mỉm cười, ra lệnh cho mỹ nhân ca múa giúp vui.
Một cô gái áo đỏ thổi sáo, một cô gái áo xanh đánh trống, những người còn lại thì nhẹ nhàng nhảy múa theo khúc nhạc.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Một khúc vừa xong, Cao Dận cho mọi người lui ra, mỉm cười quay sang Lý Mục:
– Vừa rồi mỹ nhân múa và hát, thấy thế nào?
Lý Mục cười cười:
– Màn mỹ nhân múa hát của Đô đốc dĩ nhiên là tiên nhạc Dao Cơ.
Cao Dận vui vẻ:
– Kính Thần à, nếu đệ thấy thích thì xin hãy nhận trang viên này.
Những mỹ nhân vừa rồi cũng sẽ thuộc về đệ, về sau hầu hạ đệ.
Ý của đệ thế nào?
Lý Mục nói:
– Ý tốt của Đô đốc, Lý Mục xin nhận.
Nhưng mà lễ trọng như thế, Lý Mục không dám nhận, xin Đô đốc hãy thu hồi lại.
Cao Dận nhìn chăm chú vào hắn, ý cười trên mặt dần biến mất, nét mặt trở nên nghiêm trang.
– Lý Mục, ta đoán đệ cũng biết vì sao hôm nay ta lại mời đệ đến đây.
Đúng là đệ có ơn lớn với Cao thị ta, lúc trước bá phụ cũng đã có lời hứa hẹn với đệ.
Nhưng mà sĩ thứ không thể thông hôn, trong lòng đệ hẳn biết rõ, vì sao lại cứ đưa ra yêu cầu khắc nghiệt đó với bá phụ ta? Huống chi, a muội ta đã có nơi chốn, là thanh mai trúc mã với Đại lang Lục gia, nếu không phải chiến loạn liên tiếp thì bây giờ nó đã là người của Lục gia rồi.
Bây giờ hai nhà Lục Cao đang chuẩn bị bàn việc cưới hỏi, đệ lại đưa ra yêu cầu như thế, chẳng lẽ không phải hoang đường à?
Cao Dận đứng lên, chắp tay phía sau lưng, chậm rãi đi qua đi lại.
Giày cao dưới chân đạp trên mặt đất nhẵn nhụi, phát ra tiếng gõ giòn vang.
– Kính Thần, ta tôn kính sự anh liệt của tổ tiên đệ, nghe nói lúc đệ mười ba tuổi đã tòng quân đến nay lập nhiều chiến công, rất nhiều lần trong vạn hiểm mà không từ bỏ đồng bào, rất đáng quý.
Đệ là người thẳng thắn cương nghị, tại sao lần này lại muốn làm Cao gia ta khó xử.
– Đệ đã từng nghĩ tới, nếu như ngày đó bá phụ bị ép phải thực hiện lời hứa, thật sự gả a muội cho đệ, không những Kính Thần sẽ bị thế nhân nhạo báng, hơn nữa còn đặt Cao gia ta vào đâu? Còn đặt a muội vào đâu? Bị người đời nhạo báng thì thôi, nhưng mà chỉ sợ cả đời nó sẽ buồn bã không vui.
Y dừng lại, quay sang Lý Mục.
– Hôm nay ta mời đệ đến đây chính là không muốn mở rộng vấn đề này.
Ngoài trang viên và mỹ nhân ra, nếu đệ có yêu cầu gì khác trừ a muội, hễ là Cao gia ta có thể làm được thì sẽ đáp ứng.
Ý của đệ thế nào?
Y nói xong, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Mục.
Lý Mục từ đầu đến cuối không nói lời nào, đợi Cao Dận nói xong mới thong thả đứng lên.
– Cảm ơn nhưng lời từ đáy lòng của Đô đốc.
Nếu Tướng công có điều không tiện, Lý Mục thu lại yêu cầu hôm qua là được.
Về phần những thứ khác, xin Đô đốc tự dùng.
Tạ ơn bữa khoản đãi hôm nay, Lý Mục cáo từ.
Hắn cười nhẹ một tiếng, chắp tay với Cao Dận.
Cao Dận nhìn bóng lưng màu xanh bước nhanh đi kia, chau mày lại, không khỏi nhìn về phía bình phong.
Sau tấm bình phong, một người đàn ông trung niên từ từ bước ra, thần sắc tao nhã, nhìn theo bóng lưng Lý Mục mở miệng nói:
– Lý Mục, ta có lời hỏi ngươi.
Lý Mục dừng bước, quay lại, thấy Cao Kiệu xuất hiện liền đi trở về.
Cao Kiệu nhìn Cao Dận.
Cao Dật gật đầu, lui xuống.
Bên trong sảnh chỉ còn lại hai người Cao Kiệu với Lý Mục, đứng đối mặt nhau.
Lý Mục làm lễ với Cao Kiệu, thái độ kính cẩn.
Thái độ Cao Kiệu khác thường, cũng không ra lệnh hắn đứng dậy chỉ nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói:
– Ngươi cho là ngày đó ta nhất thời lỡ lời mà bây giờ khăng khăng muốn ta gả con gái cho ngươi.
Ta đoán chắc đây không phải ý nghĩ bốc đồng nhất thời của ngươi.
Ngươi trăm phương ngàn kế như thế, rốt cuộc là vì sao?
Ông vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
Cao Kiệu nhìn lại, thấy Cao Thất không để ý lễ nghi vội vàng đi vào thì nhíu mày:
– Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?
Sắc mặt Cao Thất cực kỳ khó coi.
Dừng lại liếc sang Lý Mục rồi bước nhanh đến bên cạnh Cao Kiệu, ghé sát vào tai ông nói khẽ:
– Đại gia, không tốt rồi, trong quân sáng nay lan truyền ra tin tức, nói tướng công lời hứa ngàn vàng sắp gả tiểu nương tử cho Lý Mục, bây giờ ở đó người nào cũng vui vẻ phấn khởi, bàn tán khắp nơi rồi.
Sắc mặt Cao Kiệu biến đổi liếc nhanh sang Lý Mục, bắt gặp hắn đứng một bên, biểu cảm bình tĩnh, không hề có chút khác thường nào thì trong mắt b ắn ra tia sắc bén giống như hai thanh kiếm sắc, nhìn chòng chọc Lý Mục, cười lạnh gật đầu:
– Giỏi lắm, giỏi lắm.
Không ngờ Cao Kiệu ta tung hoành nửa đời lại bị một Biệt Bộ Tư mã nho nhỏ trêu chọc trong lòng bàn tay! Quả nhiên là hậu sinh khả uý!
Nói xong, ông cũng không dừng lại, quay người bước nhanh ra ngoài sảnh lớn, bóng dáng mau chóng biến mất bên ngoài cửa chính, một đường gần như chạy đến cửa trang viên.
Tôi tớ thấy chủ nhân ra ngoài thì vội nghênh đón:
– Đại gia chờ chút, nô đưa xe trâu tới…
– Chuẩn bị ngựa cho ta!
Cao Kiệu quát to, chờ ngựa đưa đến lập tức nhảy lên ngựa, tay áo vung lên, quất một roi ngựa, ruổi ngựa lao về phía thành trì.
Hết chương 13.