Cả chặng đường Cao Kiệu thúc ngựa liên tục chạy về quân doanh hiện còn đang tạm trú bên ngoài thành Bắc, đợi cho đến khi sắp đến nơi thì thả ngựa đi chậm lại.
Viên môn ở ngay phía trước không xa, khoảng cách chỉ còn một khu đất bắn, Cao Kiệu dừng hẳn ngựa lại, nhìn viên môn phía xa xa, trầm ngâm.
– Đại gia?
Cao Thất vẫn luôn phóng ngựa đuổi theo sau lúc này cuối cùng cũng đã đuổi kịp, thấy Cao Kiệu dừng ngựa thì hỏi.
– Quay về! Lệnh cho Lý Mục ra mặt phủ nhận! – Cao Kiệu nói.
Cao Thất chần chừ nói:
– Nếu cậu ta không muốn…
– Không phải do cậu ta quyết định.
Cao Kiệu lạnh lùng nói, nói xong quay đầu ngựa, đang định thúc ngựa rời đi thì chợt nghe sau lưng có tiếng cười quen thuộc cất lên.
– Cảnh Thâm! Đệ đến đúng lúc lắm! Ngu huynh đang định đi tìm đệ đây…
Cao Kiệu nghe tiếng gọi nhìn lại, thấy có mấy người từ trong viên môn đi ra, người đi đầu chẳng phải là Hứa Tiết hay sao? Đi theo sau là mấy người Dương Tuyên, mặt ai cũng mang nụ cười, bước nhanh về phía mình.
Hai hàng lông mày Cao Kiệu bất giác cau lại, chần chừ một lúc bèn xuống ngựa.
– Cảnh Thâm, ngu huynh đến quân doanh không ngờ lại nghe được tin vui.
Nghe nói Lý Mục cầu thân, Cảnh Thâm giữ lời hứa ngày đó đã khẳng khái đồng ý gả con gái cho cậu ta rồi? Quả nhiên là lời hứa ngàn vàng, ngu huynh cảm phục vô cùng.
Những tướng sĩ trong quân nghe nói thế thì rất phấn khởi.
Yêu cầu của Lý Mục tuy rằng đường đột, nhưng ta đoán cậu ta không phải hạng người tầm thường, sau này ắt làm nên công danh lớn.
Cảnh Thâm có một cậu con rể này thật là đáng mừng!
Hứa Tiết nói xong cười to.
Tiếng cười sang sảng đó thu hút rất nhiều quân tốt đến.
Các binh sĩ vây quanh nhìn Cao Kiệu, mặt mày vui mừng.
Dương Tuyên đè cơn lo nghĩ trong lòng xuống, chần chừ một lúc bước lên làm lễ với Cao Kiệu, nở nụ cười:
– Mạt tướng thay mặt Lý Mục đa tạ tướng công…
Cao Kiệu không chờ gã nói hết đã khoát tay áo, ngắt lời gã.
Ông đưa mắt nhìn quanh một vòng, cao giọng:
– Đây không phải là lời nói thật, trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
Cũng không biết là người nào đã đổ dầu vào lửa, khiến cho lời đồn nhảm này lan rộng!
Nói xong rồi, ông quay sang Dương Tuyên.
– Dương tướng quân, phiền ngươi chuyển lời của ta đến toàn bộ bộ hạ, để tất cả mọi người đều biết.
Ta rất thưởng thức Lý Mục, nhưng chuyện đồng ý gả con gái cho cậu ta tuyệt đối không có.
Dương Tuyên ngẩn người.
Nụ cười trên mặt các binh sĩ vây quanh dần biến mất, tất cả châu đầu vào nhau xì xào bàn tán, hiện trường trở nên rất ồn ào.
Trong mắt những binh sĩ bình thường này Lý Mục vô cùng có uy vọng.
Sáng nay, lúc mà nghe được tin tức không biết bắt đầu từ đâu lan truyền ra, những người này đều thấy vui mừng thay cho Lý Mục, trong thâm tâm thậm chí còn nảy sinh cảm giác vinh dự tự hào.
Ngăn cách giữa sĩ thứ cực kỳ sâu, địa vị tôn ti nhìn là thấy ngay.
Mà Lý Mục đã phá vỡ lớp băng cứng này.
Hắn đã làm được chuyện mà những người như họ từ trước đến nay có nằm mơ cũng chưa từng tưởng tượng đến.
Cho nên họ đối với tin tức này càng thêm hưng phấn gấp bội, trong thời gian ngắn liền truyền đến toàn bộ quân doanh.
– Tư Đồ, ta hiện có việc, xin phép đi trước.
Cao Kiệu không nói gì thêm nữa, trèo lên ngựa phóng đi.
Hứa Tiết nhìn theo bóng lưng Cao Kiệu, mắt híp lại, nụ cười bên miệng càng lộ ý tứ sâu xa.
...
Cao Kiệu rời khỏi quân doanh lập tức trở về nhà trong thành.
Bao nhiêu năm nay, dân chúng bên trong thành Kiến Khang đã rất ít khi nhìn thấy quan lớn đương triều đi ngựa thay đi bộ ở trên đường phố.
Những sĩ tộc đó ra vào đều ngồi xe trâu, coi đó là phong độ, cưỡi ngựa thì bị coi là hành vi võ phu hạ đẳng.
Đột ngột trông thấy Cao tướng công cưỡi ngựa đi vào thành, có ai mà không nhận ra ông, ai nấy đều sững sờ kinh ngạc, dừng lại mà nhìn.
Cao Kiệu lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể chắp cánh chạy về trong nhà, nào còn để ý những chuyện này.
Một hơi ruổi ngựa đến trước cửa Cao gia, người gác cửa đứng ở trên bậc thang nhìn trái phải, mặt mày lo âu, chợt nhìn thấy Cao Kiệu cưỡi ngựa từ xa đến thì thở ra một hơi dài, vội vã chạy ra đón.
– Tướng công! Trưởng công chúa đang tìm tướng công đó ạ! May mà tướng công về kịp lúc!
Cao Kiệu khẽ thót tim một cái.
Đêm qua ông giấu chuyện này không cho Tiêu Vĩnh Gia biết, chính là bởi quá hiểu rõ tính tình của Tiêu Vĩnh Gia, sợ bà biết sẽ có phản ứng quá kích rồi làm to chuyện lên.
Sau khi suy tính kỹ càng, ông tìm Cao Dận nói lại chuyện này, bảo y thay mặt mình đi gặp Lý Mục, nhằm lặng lẽ giải quyết việc này, để Lý Mục biết khó mà lui, việc này chỉ dừng ở phía mình là xong.
Điều ông không thể ngờ là mới qua một đêm thôi mà chuyện này đã lan rộng phát triển tới tình trạng như thế.
Cả chặng đường về nhà, trong lòng ông vốn còn ôm chút hy vọng mong manh, hy vọng tin tức này còn chưa truyền đến trong nhà.
Quả nhiên, vẫn bị chậm một bước.
Cao Kiệu chau mày tung người xuống ngựa, vội vàng đi tới hậu đường, không thấy bóng dáng con gái đâu lại đụng phải hai ánh mắt như lửa của Tiêu Vĩnh Gia quăng tới.
Tiêu Vĩnh Gia ngồi ở đó, mặt mày âm trầm, vừa thấy ông thì đứng phắt lên.
– Ông đi theo tôi!
Giọng nói cứng nhắc.
Nói xong thì quay người đi vào trong.
A Cúc nhìn theo, trong mắt lộ rõ vẻ thấp thỏm.
Cao Kiệu lặng lẽ đi theo, đi vào nội thất, cánh cửa còn chưa đóng lại, Tiêu Vĩnh Gia đã gầm lên:
– Cao Kiệu! Ông bị váng đầu hay sao mà làm ra loại chuyện này! Sao lại gả con gái của tôi cho một gã võ phu?
Cao Kiệu hốt hoảng xua tay:
– A Lệnh, nàng nghe ta nói! Không có chuyện này đâu.
A Cúc cùng đi qua vội vã đóng cửa lại, bản thân thì đi xa hơn một chút, ra lệnh cho hạ nhân không được đến gần.
Việc đã đến nước này, Cao Kiệu không dám tiếp tục giấu diếm nữa, lập tức đem chuyện đã xảy ra nói lại từ đầu đến cuối một lần.
– Lúc trước cậu ta cứu Tử Nhạc, ta nhất thời không kịp suy nghĩ mà đáp ứng.
Khi đó chưa từng nghĩ cậu ta sẽ mở miệng hỏi cưới A Di.
Cho nên hôm nay ta triệu cậu ta đến trang viên Tước Hồ, vốn là muốn cậu ta từ bỏ suy nghĩ này đi, việc này coi như là qua.
Không ngờ…
“Rầm” một tiếng.
Tiêu Vĩnh Gia giận dữ, đập tay xuống bàn trà, cắt ngang lời giải thích của Cao Kiệu.
– Sao lại có người cuồng vọng như thế.
Không biết trời cao đất rộng, ỷ vào đã cứu Lục Lang mà dám đòi cưới con gái của ta!
– Còn ông nữa.
Xảy ra chuyện như này mà ông lại không nói cho tôi biết một tiếng.
Nếu không phải chuyện hôm nay bị làm lớn ra, ông còn tính cứ thế mà giấu diếm tôi đúng không?
Cao Kiệu không dám nói lời nào, đứng yên nghe Tiêu Vĩnh Gia nổi giận, một lát sau, chợt nghĩ ra:
– A Di đâu? Nó đã biết chưa?
Nghĩ đến phản ứng của con gái nếu nghe được tin tức này, trong lòng thấy vô cùng áy náy.
Tiêu Vĩnh Gia cười lạnh:
– Còn cần ông hỏi? Tôi đã cho người giấu nó không để nó biết được rồi.
Còn bên Lục gia, tôi cũng đã phái người tới truyền lời nhắn rồi!
Cao Kiệu thở hắt ra một hơi, hạ thấp giọng:
– Việc này đúng là lỗi do ta không suy nghĩ chu toàn.
Nàng mắng ta là đúng.
Nàng bớt giận, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.
Giờ ta đi ra ngoài một chuyến để chấm dứt triệt để chuyện này.
– Nàng yên tâm, lần này sẽ không để xảy ra chuyện nữa.
– Ông thì có thể làm được gì? – Tiêu Vĩnh Gia cười nhạt.
– Không cần đến ông phải đi.
Kẻ tên Lý Mục kia vẫn để tôi đi gặp thì hơn.
Tôi thật sự muốn xem xem cậu ta rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì mà lại không biết tự lượng sức mình mà dám nhắm vào con gái của tôi.
Điều Cao Kiệu lo lắng nhất quả nhiên vẫn xảy ra, vội vã ngăn cản:
– A Lệnh, nàng đừng đi, để ta đi thì hơn.
Nàng ở nhà an tâm chờ tin của ta là được.
– Thanh danh con gái bị ông giày xéo như thế, ông bảo tôi làm sao mà an tâm đây?
Tiêu Vĩnh Gia nổi giận đùng đùng, đẩy Cao Kiệu ra.
– Để tôi đi!
– A Lệnh!
Cao Kiệu đang ngăn cản Tiêu Vĩnh Gia thì bên ngoài chạy vào một hạ nhân, từ ngoài cửa đã kêu to:
– Tướng công, Trưởng công chúa! Trong cung truyền lời, nói bệ hạ hạ lệnh triệu tướng công vào cung có việc muốn gặp ạ.
Hai vợ chồng nhìn nhau.
….
Để ăn mừng chiến thắng Giang Bắc, triều đình nghỉ ba ngày.
Cao Kiệu lại chạy đến hoàng cung.
Đương kim Hưng Bình Đế gặp Cao Kiệu ở trong cung Thái Sơ, bên cạnh là Hứa Tiết đã vào cung sớm hơn ông.
Hưng Bình Đế cùng trưởng công chúa là cùng một mẹ sinh, lúc còn nhỏ từng gặp ám sát trong cung, được trưởng công chúa bảo vệ, cho nên quan hệ hai người rất thân thiết, cộng thêm Cao Kiêu tự có uy vọng, là lãnh tụ sĩ tộc, Hưng Bình Đế cực kỳ khách sáo với ông.
Cao Kiệu đi qua làm lễ khấu kiến, Hưng Bình đế đích thân rời khỏi sạp nâng ông đứng lên, cười nói:
– Trong này không có người ngoài, khanh cần gì phải giữ lễ tiết với trẫm? Ngồi đi.
Cao Kiệu chỉ nói không dám, Hưng Bình Đế cũng không cưỡng ép, nhìn ông, nói:
– Từ lúc sáng sớm trẫm thức dậy đã nghe tiếng Hỉ thước hót ở hoa viên, ban đầu còn không hiểu, nghĩ gần đây trong cung cũng không có việc vui gì.
Nhưng vừa rồi mới biết là sao chim lại hót rồi.
Trẫm nghe cung nhân nói, khanh sẵn sàng bỏ qua cái nhìn môn hộ mà gả A Di cho Lý Mục.
Trẫm liền gọi Hứa khanh vào hỏi chuyện mới biết được chuyện này là thật.
Trẫm rất vui mừng.
Trận đại chiến Giang Bắc này Lý Mục đã lập nên chiến công rực rỡ, nhìn khắp Đại Ngu ta người nào có thể bằng? Càng hiếm thấy hơn khanh không quên lời hứa ngày đó, giữ lời hứa ngàn vàng, nguyện gả A Di cho Lý Mục, trở thành một giai thoại đẹp.
– Trẫm sẵn lòng trở thành chủ hôn sự cho Lý Mục và A Di, ý khanh thế nào?
– Cảnh Thâm, đừng trách vi huynh nhiều chuyện.
Thực ra là bệ hạ hỏi, huynh không thể không nói.
Hơn nữa, đây cũng là chuyện tốt.
Hưng Bình Đế nói xong, Hứa Tiết cười khà khà tiếp lời.
Cao Kiệu trước khi vào cung đã đoán được vì sao hoàng đế lại đột nhiên muốn triệu kiến mình vào ngày Hưu Mộc.
Trong lòng của ông luôn ẩn chứa một nỗi lo lắng âm thầm.
Lúc này, bởi vì lời nói của hoàng đế, những lo lắng bấy lâu trong lòng ông càng trở nên rõ ràng.
Từ sau khi Đại Ngu tiến về phía nam, hoàng quyền dần dần suy thoái, quyền lực giữa sĩ tộc cùng Hoàng đế đều ngang nhau.
Hưng Bình Đế từ lúc thiếu niên đăng cơ đến nay đã hơn mười lăm năm.
So với các Hoàng đế trước, tạm thời không luận tài cán, nhưng hiển nhiên ông ta có d*c vọng làm một anh chủ trung hưng.
Cao Kiệu từ lâu đã phát giác ra, Hưng Bình đế âm thầm có đề phòng đối với mình.
Nhiều năm trước đó, Hoàng đế đang độ tuổi niên thiếu khí thịnh đã phân công hai đại thần xuất thân sĩ tộc làm thân tín, mưu cầu lấy lực lượng thứ tộc đối kháng sĩ tộc, dẫn đến sự bất mãn của Hứa Tiết cùng Lục Quang, tìm đến Cao Kiệu cùng thảo luận trừ bỏ hai người kia.
Cao Kiệu lúc ấy kiên quyết không tham dự, nhưng cũng không phản đối.
Với vị trí của ông, khuynh hướng cá nhân thế nào cũng không quan trọng.
Không lâu sau, Thái Thú quận Quế Lâm lấy lý do hai người kia mê hoặc quân tâm, náo động thiên hạ mà khởi binh làm loạn, yêu cầu Hưng Bình Đế trừ bỏ hai người kia.
Lúc ấy phản quân thanh thế cực lớn, uy hiếp Bắc thượng, Hoàng đế thiếu niên tứ cố vô thân, bị ép không còn đường nào khác đành phải rơi nước mắt giết hai người kia, phản loạn này mới chấm dứt.
Mà sau đó, mình lĩnh quân Bắc phạt, sở dĩ thất bại quay về ngoài việc phía sau môn phiệt âm thầm cản tay, chưa chắc đã không có nguyên nhân Hoàng đế ngầm đồng ý trong đó.
Những chuyện này đã qua rất nhiều năm rồi.
Bây giờ, Hưng Bình đế cùng mấy người Cao, Hứa, Lục ở chung hoà bình.
Nhưng Cao Kiệt biết, mấy năm nay, theo danh vọng của mình càng ngày càng tăng cao thì sự kiêng kị của Hoàng đế đối với mình cũng càng ngày càng sâu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lần này ông chủ trương dốc sức chiến đấu, cuối cùng thống lĩnh đại quân, giành được đại thắng trong trận chiến Giang Bắc, nhưng ở trong danh sách báo công lại không hề có tên mình cùng với từ đệ Cao Duẫn.
Trong lòng ông không phải không có ý nghĩ nhân cơ hội lui về ở ẩn.
Lúc này, nghe Hưng Bình Đế bỗng nhiên mở miệng như thế, mỉm cười nhìn mình, Cao Kiệu yên lặng.
Ông trầm ngâm một lát, quỳ xuống, dập đầu nói:
– Thần vô cùng cảm kích ý tốt của bệ hạ.
Chỉ là việc này vốn không hề có.
Ngày hôm nay, Lý Mục ở ngay trước mặt thần đã thu lại lời cầu hôn rồi.
Thần cũng không có ý gả con gái cho Lý Mục.
Xin bệ hạ minh xét.
Hưng Bình Đế khựng lại.
Hứa Tiết ồ lên một tiếng:
– Là có chuyện thế ư? Thế thì không biết kẻ nào đã lan truyền đi, bây giờ toàn quân doanh không ai không biết, người nào cũng nói Cao công giữ lời hứa, sẵn lòng phá vỡ thiên kiến bè phái mà gả con gái cho Lý Mục.
Lý Mục vốn rất được lòng quân, bây giờ như thế này, sợ rằng những tướng sĩ kia biết sẽ vô cùng thất vọng.
Giọng điệu Hứa Tiết đầy vẻ tiếc nuối.
– Lục Tả Phó xạ cầu kiến bạ hạ…
Đúng vào lúc này vang lên âm truyền lời the thé của cung nhân ở bên ngoài.
Lục Quang gấp gáp đi vào, bái lễ với Hưng bình đế xong, quay sang Hứa Tiết, ở ngay trước mặt Hưng Bình Đế không chút né tránh lạnh lùng nói:
– Tư Đồ, ngươi cũng biết rõ Lục gia ta với Cao gia có ước hẹn hôn ước.
Lý Mục chính là người trong quân phủ của ngươi dám công nhiên hạ nhục ta với Cao công, ngươi thân là chủ của Lý Mục, lẽ nào trước đó ngươi không hề biết chút gì?
Hứa Tiết thần sắc không chút thay đổi, nói:
– Ta thật sự không biết.
Nhưng mà Lục Tả Phó xạ, ngươi nói thế là không ổn.
Lý Mục cầu hôn con gái Cao thị, dĩ nhiên là không tự lượng sức mình, nhưng làm sao có thể tính là hạ nhục được? Ngày đó cậu ta đơn thương độc mã giết vào trận địa địch cứu cháu trai của Cao công trở về, Cao công cũng đã đáp ứng ở ngay trước mặt mọi người, hứa hẹn về sau cậu ta có bất cứ yêu cầu gì thì đều đáp ứng.
Từng câu từng chữ hãy còn ở bên tai.
Bây giờ Lý Mục cầu hôn, dù là ta có biết trước, thử hỏi, ta lấy gì để ngăn cản?
Ông ta cười lạnh:
– Huống chi, ngươi luôn mồm nói hẹn ước hôn nhân với Cao thị, thế hai nhà đã từng có lễ tam môi lục sính chưa? Nếu như chưa, thì tất cả đều chỉ là lấy cớ mà thôi.
Ngàn vạn tướng sĩ mới ra sức bảo vệ giang sơn Đại Ngu ta, nếu như quân tâm bị mất, về sau còn ai dám ra trận vì Đại Ngu nữa đây?
Hứa Tiết cũng trịnh trọng quỳ xuống.
– Bệ hạ, Lý Mục chính là thuộc hạ của thần, thần với cậu ta cùng vinh cùng nhục.
Nếu bệ hạ coi hành động của Lý Mục là mạo phạm hạ nhục, bệ hạ xử lý cậu ta, thần cam lòng cùng chịu xử lý theo.
Lục Quang giận dữ, bước tới chỉ vào Hứa Tiết quát lên:
– Hứa Tiết! Ngươi châm ngòi thổi gió, ngươi muốn gì?
Hứa Tiết cười lạnh:
– Ngay trước mặt bệ hạ ngươi dám vô lễ như thế? Trong mắt ngươi còn có long uy của bệ hạ không?
Hưng Bình Đế cụp khóe mắt xuống, thần sắc căng cứng, không nói lời nào.
Lục Quang phẫn nộ, chỉ vào Hứa Tiết nghiến răng nghiến lợi, Cao Kiệu vẫn luôn lặng thinh chợt lên tiếng.
Hai người ngừng cãi lộn, đều nhìn sang ông.
– Bệ hạ, ngày đó đúng là thần có từng hứa với Lý Mục, thần không dám quên.
Bây giờ Lý Mục cầu hôn con gái thần, sĩ thứ không cưới, bệ hạ chắc cũng biết…
Ông khẽ nhíu mày, trầm tư một chốc, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, ngước mắt lên nhìn Hoàng đế.
– Dưới gối của thần chỉ có một đứa con gái, thần yêu quý nó như mệnh.
Không phải người tuấn kiệt thì không thể lấy con gái của thần! Thần nguyện cho cậu ta một cơ hội, xem như là thực hiện lời hứa ngày hôm đó.
Ba đôi mắt đều nhìn ông.
– Nếu Lý Mục có thể thông qua khảo nghiệm của thần, thần sẽ gả con gái cho cậu ta.
Cao Kiệu nói xong, quay sang Lục Quang, áy náy nói:
– Lục huynh, có nhiều đắc tội rồi.
Ý huynh thế nào?
Lục Quang sững sờ, sau đó chợt hiểu ra, mây đen trên mặt tiêu tan, gật đầu:
– Cũng được! Tránh cho người có tâm nói Lục gia ta lấy thế ép người.
Hứa Tiết ban đầu cũng kinh ngạc, không ngờ cuối cùng Cao Kiệu lại có một chiêu như thế, cười hà hà:
– Cảnh Thâm à, đệ đã có ý, chỉ sợ là đến lúc đó khó tránh khỏi bất công đó.
Cao Kiệu cười nhạt:
– Ta sẽ mời huynh cùng tham gia bình phán.
Ông quay sang Hưng Bình Đế:
– Kính nhờ bệ hạ chọn ngày lành cho thần ạ.
Hưng Bình Đế gật đầu:
– Như thế cũng tốt.
Trùng Dương cũng sắp đến rồi, có thể chọn ngày Trùng Dương để khảo nghiệm.
Đến lúc đó trẫm sẽ đích thân đến, quan sát Cao tướng thử thách con rể.
Hết chương 14.