Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân

Đám côn đồ vây quanh khiến Khuông Ngữ Điềm hoảng sợ, cô nắm chặt ngón tay, cắn răng lùi về sau một bước, đến khi dẫm phải vạt áo Ninh Lẫm, cô đột nhiên bừng tỉnh.

Khuông Ngữ Điềm không nói một lời, yên lặng đứng trước mặt Ninh Lẫm như gà mái già bảo vệ con của mình. Cô đau lòng khi thấy anh bị thương, anh đã chịu đủ khổ sở rồi, giờ khiến anh chịu cả nỗi đau thể xác thì chẳng khác nào cầm dao giết chết cô.

“Ninh Lẫm, anh đi trước đi.”

Cả người cô run rẩy, không dám nhúc nhích, lúc này bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, Ninh Lẫm chống tay đứng dậy, tóc bị gió thổi tán loạn, anh đè lên bả vai Khuông Ngữ Điềm, kéo cô ra phía sau.

“Em coi anh như gà con thật hả?” Anh quay đầu cười cười với Khuông Ngữ Điềm, đẩy cô đứng dưới bóng cây, để cô kẹp giữa mình và thân cây.

“Ngoan ngoãn đứng đây đợi anh, đừng chạy lung tung.”

Nụ cười trên mặt Chu Hàm nhạt đi, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói, “Lại còn ra vẻ.”

Một thanh niên quay đầu hỏi cô ta, “Chị đại Hàm, đánh nữa không?”

Chu Hàm trợn mắt quát, “Sợ quái gì cái thằng tàn phế, đánh cho chị!”

Đám thanh niên cầm gậy lao tới, Ninh Lẫm bật cười nhìn bọn chúng, nụ cười tự tin không thể diễn tả bằng lời.

“Một lũ ngu như bò.”

Cái thời Ninh Lẫm kéo bè kéo lũ đánh nhau thì bọn chúng vẫn còn là trẻ con thò lò mũi xanh. Mất một tay thì đã sao, nhiều sinh mạng đã chết dưới tay anh, anh dùng một tay cũng mạnh hơn đám trước mặt.

Bọn chúng còn trẻ nên không hiểu đạo lý thế giới này là đấu trường nơi cá lớn nuốt cá bé, kẻ sống cuối cùng sẽ làm vua.

“Đánh nhau phải không ông? Trời ơi, có người đánh người ——”

“Có khi nào xảy ra án mạng không bà, hình như người đàn ông kia mất một tay!”

“Ông đừng có qua đó lo chuyện bao đồng, để tôi báo cảnh sát. Ông nhanh cái tay lên, lấy di động cho tôi…”



“Người đàn ông cụt tay kia ra tay tàn nhẫn thật.”

Người xung quanh xì xào bàn tán, đám người thì đánh nhau đến đỏ mắt, vốn dĩ anh chỉ muốn dạy dỗ chút thôi, nhưng khát vọng chiến thắng trong xương tủy bị kích thích, cảm giác hưng phấn dâng lên khiến anh không quan tâm đau đớn trên da thịt.

Thắng thua sớm được định trước.

Tóc húi cua bị Ninh Lẫm dùng một tay khống chế, anh giơ chân đạp vào khớp gối, khiến hắn ta quỳ mạnh xuống đất. Tóc húi cua đau đến nhe răng trợn mắt, tròng mắt dính đây bụi đất, còn trên mặt thì giàn giụa nước mắt.

“Cái ***! Thằng tàn phế này biết võ!”

Tiếng còi chói tai của xe cảnh sát truyền tới từ xa, Ninh Lẫm vặn cánh tay của một tên khác đến biến dạng. Còn phía bên cạnh, Khuông Ngữ Điềm đè Chu Hàm dưới đất, cô cầm gậy gỗ ghì chặt vào phần gáy dễ tổn thương nhất, khiến đối phương hoàn toàn bị khống chế.

Khuông Ngữ Điềm dùng hết sức bình sinh, cánh tay hiện lên cả cơ bắp, cô nhìn thoáng về phía Ninh Lẫm, trông anh rất thoải mái, có vẻ như một đánh bốn không là gì với anh.

Tay cầm gậy gỗ, đánh nhịp nhàng vui sướng.

Lần đầu tiên Khuông Ngữ Điềm cảm thấy thì ra Ninh Lẫm không yếu ớt như cô tưởng tượng.

Mấy từ như “gầy yếu”, “suy nhược”, “yếu đuối” hoàn toàn không liên quan đến anh.

Năng lực chuyên nghiệp và tố chất nghề nghiệp của anh được thể hiện trong từng bước di chuyển, miêu tả rõ nét một “Hỗn Thế Ma Vương” đánh nhau từ đầu đường tới cuối phố những ngày ở khu phố cũ, đồng thời phác họa ra người mà cô chưa từng thấy trước đây — vua thể lực của Học viện Cảnh sát, tài năng phi thường và thành tích xuất sắc khiến anh bỏ xa bạn bè cùng trang lứa, anh sắc bén và nổi bật, là mặt trời bắt mắt nhất của Học viện Cảnh sát hình sự Liêu Châu.

Ninh Lẫm đạp một cú vào bụng tên tóc húi cua khác, sau đó xoay người quật ngã hắn ta xuống đất, anh ngồi lên lưng tóc húi cua rồi giật gậy gỗ trong tay đối phương, đầu nhọn của gậy gỗ chĩa thẳng về phía mắt hắn ta.

Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu hỏi anh: “Anh không sao chứ?”

Thân thể tóc húi cua run bần bật, Ninh Lẫm vững vàng ngồi yên, ánh mắt đảo qua đám người nằm kêu gào la liệt dưới đất, cuối cùng khóa chặt trên người Chu Hàm đang trợn to hai mắt tức giận.

Anh gật đầu bình luận, “Giỏi lắm.”

Nói dứt lời, anh nhướng mày hỏi tiếp, “Em bí mật tập võ à?”

“… Em đang hỏi anh thấy trong người thế nào?”

Khuông Ngữ Điềm vừa hỏi xong câu này, Ninh Lầm liền cảm giác được đau đớn trên lưng, nhất là tay trái, không biết có phải ảo giác không nhưng anh thấy đầu mình hơi choáng váng.

Tuy nhiên anh sĩ diện, không muốn thể hiện bản thân yếu đuối trước mặt Khuông Ngữ Điềm, đúng lúc người phía dưới giãy giụa, anh lập tức giơ tay cảnh cáo để thể hiện uy quyền, “Nằm yên!”

Trông dáng vẻ hung hăng của Ninh Lẫm, Khuông Ngữ Điềm nghĩ anh không có vấn đề gì lớn, nên cô quay sang tập trung khống chế Chu Hàm dưới thân mình.

Tiếng còi xe từ xa tới gần, cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường.

Cảnh sát đi đầu là chỗ quen biết với Giang Dụ, anh ta chính là người được nhờ để ý tới Khuông Ngữ Điềm, lúc từ trên xe bước xuống, anh ta lập tức sững người khi nhìn thấy Ninh Lẫm.

Quan sát tình hình xung quanh thì trong lòng anh ta đã sáng tỏ, anh ta cho cấp dưới đưa đám người Chu Hàm về đồn cảnh sát trước, sau đó tự mình tiến lên, vỗ vỗ bả vai Ninh Lẫm và cảm khái, “Người anh em, cậu đúng là trâu bò.”

Ninh Lẫm nhún vai tỏ vẻ không có gì với người bên cạnh, anh ta lại hỏi, “Tôi báo cáo chuyện này cho thầy Giang hay là anh tự nói với thầy?”

Sắc mặt Ninh Lẫm thay đổi, anh nhíu mày trả lời, “Tôi có phải trẻ con ba tuổi đâu.”

Đánh nhau còn bị cảnh sát mời phụ huynh?

Vị cảnh sát kia mỉm cười, “Trong mắt thầy Giang, cậu chính là đứa trẻ nhà ông ấy.”

Giang Dụ là ân sư của anh ta, tuy không được yêu thích bằng một nửa Trình Ký Dư và Ninh Lẫm, nhưng một ngày là thầy cả đời vẫn là thầy, vì thế anh ta hết sức kính trọng Giang Dụ.

Giang Dụ từng dặn dò anh ta phải giúp đỡ chăm nom người trước mặt, dùng cách nói của thầy thì tính tình người này cứng cỏi ngang ngược, có rất nhiều kẻ thù, thầy sợ cậu ta bị người ta trả thù, cuối cùng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Anh ta đi qua một bên gọi điện cho Giang Dụ, nhìn đám côn đồ hùng hổ chửi bới, trong lòng thầm nghĩ không cần biết người kia cứng cỏi thế nào, dù sao nắm đấm cũng đủ cứng rắn.

Điện thoại đổ chuông một hồi thì Giang Dụ nghe máy.

Vị cảnh sát kia tóm tắt ngắn gọn vụ việc xảy ra, Giang Dụ nghe xong liền yên lặng.

Thấy có vẻ không ổn, anh ta bồn chồn gọi, “Thầy ơi?”

Đầu bên kia vẫn không nói gì.

“Thầy Giang, hay là em…”

“Giỏi lắm, nhãi con này chán sống rồi phải không!!!”

Tiếng quát đầy uy lực vang lên qua đường truyền, viên cảnh sát giật mình run tay suýt nữa thì đánh rơi điện thoại di động.

“Dám kéo bè kéo lũ đánh nhau, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau! Thế mà lại đánh thắng, đúng là có bản lĩnh! Thật sự đã đánh thắng ——”

“…”

“Sau này tôi phải dùng xích sắt cột nhãi con này ở bệnh viện, để xem nó còn dám quậy phá suôt ngày ở bên ngoài hay không!”

“…”

Giang Dụ mắng mỏ thêm vài câu, từng câu từng chữ nhảy ra trôi chảy, câu chửi nào cũng tao nhã, không lặp lại một câu nào.

Xuyên qua màn hình điện thoại có thể tưởng tượng được vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trung niên đang tức giận đến dậm chân, ông mắng Ninh Lẫm không kịp vuốt mặt, mắng anh giống như mắng con mình, đến khi bình tĩnh lại, ông vẫn hỏi qua tình huống hiện tại của anh, còn nói sẽ tới ngay lập tức.

Bây giờ viên cảnh sát có thể khẳng định chắc chắn phân lượng của Ninh Lẫm trong lòng Giang Dụ, người kia không khác gì con đẻ của thầy anh ta, không ai có thể so sánh được.

**

Đồn công an Vân Đồng trực thuộc khu phố cũ.

Một đám người chen chúc ở sảnh khiến đồn cảnh sát náo nhiệt như chợ bán đồ ăn.

Diêu Khởi Đông mắng chửi mấy tên đầu húi cua một lúc lâu, mắng đến miệng đắng lưỡi khô, đang chuẩn bị nghỉ ngơi uống cốc nước để lấy sức mắng tiếp thì Giang Dụ mở cửa đi vào.

Ông vừa bước vào đã nhìn trái ngó phải, đến khi bước tới trước mặt Diêu Khởi Đông thì lên tiếng hỏi, “A Lẫm đâu?”

Diêu Khởi Đông chỉ ngón tay về cánh cửa phía sau, Giang Dụ muốn đi vào thì bị cậu ta giữ tay lại.

“Lão Giang, chú từ từ, đợi chút đi.”

Giang Dụ bất mãn, “Cháu kéo tôi làm gì, buông ra.”

Diêu Khởi Đông chu môi, dùng ngón trỏ và ngón giữa vỗ vỗ lên miệng mình.

“Chú có biết anh Lẫm ở trong đó với ai và làm gì không?”

Giang Dụ hất tay cậu ta ra, “Nói tiếng người.”

Diêu Khởi Đông mất tự nhiên khụ một tiếng, cậu liếc mắt ra hiệu rồi dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Anh ấy đang ở cùng bạn gái, chính là cô gái mà chúng ta thấy trong quán lẩu.”

“Chẳng lẽ bọn họ ở trong thì tôi không thể đi vào?” Giang Dụ nhấc chân muốn đi, “Tôi phải vào xem tên nhóc kia thế nào.”

“Này này lão Giang.” Giang Khởi Đông lại giữ chặt người ông, “Sao mãi mà chú không hiểu vậy, trường hợp này… chú vào không thích hợp đâu.”

“Có gì mà không thích hợp?” Giang Dụ nói, “Ông chú này còn trường hợp nào chưa từng thấy qua!”

Diêu Khởi Đông bĩu môi đáp lời, “Học sinh của chú đang ôm ôm ấp ấp bạn gái, chú thật sự thấy trường hợp này rồi sao?”

“…” Ông chưa từng thấy bao giờ.

Bên trong văn phòng rất yên tĩnh, nhưng lối vào bên ngoài đồn cảnh sát lại ồn ào. Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng két chói tai, một cô gái trẻ bước ra khỏi chiếc BMW màu trắng, cửa xe còn chưa kịp đóng, cô gái trẻ đã nhanh chóng chạy lao vào trong đồn.

“Chị ơi!”

Khuông Tư Mẫn vọt vào sảnh lớn, nhìn khắp nơi không thấy Khuông Ngữ Điềm, lòng cô nhóc như lửa đốt, đúng lúc có người đàn ông đang nhìn mình, cô nhóc chạy thẳng tới chỗ anh ta rồi giữ chặt tay như vớ được cọng rơm cứu mạng.

“Chị em đâu rồi? Chị em đang ở đâu? Chị ấy không sao chứ? Có phải bị thương rồi không?”

Diêu Khởi Đông choáng váng vì một loạt câu hỏi, cậu ta ngẩng nhìn cô gái trẻ cao hơn mình gần nửa cái đầu và mê mang hỏi, “Cô là ai?”

Khuông Tư Mẫn dậm chân chửi thề rồi buông tay người kia, sau đó cô nhóc xoay người tiếp tục đi tìm.

Lúc này một người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào, anh ta đeo kính gọng vàng, sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng trong quần tây, dáng người anh ta cao gầy, khí chất nho nhã lịch sự.

Anh ta bước tới cạnh Khuông Tư Mẫn, giữ tay cô nhóc và nhỏ giọng trấn an, “Em bình tĩnh, Tiểu Điềm sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hai mắt Khuông Tư Mẫn đỏ hoe vì lo lắng, “Nhưng em sợ… Anh Cẩn Sơ, em rất sợ.”

Từ Cẩn Sơ nói, “Anh cũng sợ, nhưng em mất bình tĩnh như vậy là không được. Ngoan nghe lời, đừng có hoảng, chúng ta từ từ hỏi thăm.”

Khuông Tư Mẫn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất hoảng, ánh mắt lại liếc một vòng quanh sảnh lớn.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy ngay gương mặt của đầu sỏ gây tội trong đám người.

Lúc thấy Chu Hàm, trong đầu Khuông Tư Mẫn liền hiểu rõ mọi chuyện, cô nhóc nhanh chóng bùng nổ, xù lông lao về hướng người kia như nhím con giận dữ.

“Chu Hàm, lại là mày! Cái thứ âm hồn không tan.”

Mọi người đồng loạt nhìn sang Khuông Tư Mẫn, mấy người đàn ông cao to ở đây không có ai cao hơn hai cô gái trẻ tuổi này, Khuông Tư Mẫn lợi thế tay dài chân dài, hai ba bước đã đi tới trước mặt đối phương, vung tay định đánh người.

“Tư Mẫn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui