Xương cánh bướm

 
Ngập ngừng một chút, Cát Yên thả chậm ngữ điệu lại rồi bổ sung thêm: “Mẹ cũng biết là ngày nào con cũng chỉ chạy qua chạy lại giữa nhà hát với nơi ở, công việc cũng bận, con không muốn...”
 
Cô còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng mà có bận đi chăng nữa con cũng không thể không ăn cơm!”
 
Cát Doanh kéo cô lại, bà cũng sợ con gái nhà mình thực sự không muốn đi nên giải thích ngay: “Hôm nay cũng chỉ có ba người chúng ta, không có người khác nữa.”
 
Lương Trí Thần ở bên cạnh nghe xong cũng khuyên nhủ: “Tiểu Yên, đi đi, chỉ một bữa cơm thôi mà.”
 
Cát Doanh gật đầu phụ họa, sau đó lại nhìn về phía cô, sức lực của bàn tay không hề giảm bớt.
 
Cát Yên bị lời nói đầy ý khuyên bảo của hai người làm cho hết cách.
 
Cô im lặng một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.
 

 
Vị trí Lương Trí Thần đặt là một hội quán tư nhân chuyên làm món ăn Phần ở bên sông Phần Giang
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phần lớn các món ăn dùng phương pháp chưng, nấu, thanh đạm ngon miệng.
 
Bởi vì là phòng VIP được đặt trong sân vườn nên rất yên tĩnh, trang nhã, thích hợp cho các bữa ăn gia đình tụ hội.
 
Cát Doanh sợ Cát Yên ăn không no nên gọi một bàn tròn đầy đồ ăn, chốc chốc lại hỏi cô có đủ không.
 
“Mẹ, con thực sự không ăn hết đâu...” Cát Yên xua tay: “Mấy món này thôi, mấy món này là đủ rồi ạ.”
 
Lương Trí Thần ngồi đối diện mẹ con hai người cũng cười rồi nhìn qua: “Sức ăn của Tiểu Yên có phải em không biết rõ đâu, cứ gọi mấy món này trước đã, nếu không đủ, chúng ta sẽ lại gọi thêm.”
 
“Cũng phải...” Nhớ đến sức ăn của Cát Yên, Cát Doanh mới từ bỏ.
 
Bà rót trà cho con gái mình, sau đó chuyển chủ đề: “Thực ra ý định ban đầu của mẹ với dượng là cả nhà ta đều đến đây.”
 
“Hôm nay Tiêu Tiêu có hẹn, mẹ nghĩ trước đó con bé cũng gặp con rồi nên mới không gọi nó đến nữa.”
 
Cát Doanh đẩy trà lên phía trước rồi nói thêm: “Còn Dịch Tây cũng không khéo lắm, lần này thằng bé về nước không phải là để tiếp quản Lương Thị sao, nó bị bác con sai đi làm rất nhiều việc, bận luôn chân luôn tay, không rảnh rỗi được.”
 
Lương Tiêu Tiêu có chồng chưa cưới, đây là chuyện Cát Yên biết từ chỗ của cô ấy trước khi về nước, còn về người phía sau, Cát Yên cụp mắt, không nghĩ nữa.
 
“Có điều ban đầu là mẹ với bác con muốn đến gặp con, hai đứa bọn nó là con cháu, bọn con lúc nào gặp mặt chẳng được.”
 
Cát Doanh nói xong hiếm khi thở dài: “Con mãi chẳng về, về rồi cũng chẳng về đúng lúc, mẹ thực sự không đợi được nữa, dù sao thì mấy ngày này cũng có thời gian nên mẹ kéo theo bác con đến đây luôn.”
 
Lương Trí Thần gật đầu phụ họa: “Tiểu Yên, mẹ cháu thực sự rất nhớ cháu.”
 
Nhân lúc nhân viên phục vụ bắt đầu lên món, ông ấy đề nghị: “Cháu bận rộn, không về nhà được, đến lúc đó thực ra có thể để mẹ cháu qua bên này ở với cháu một khoảng thời gian.”

 
Cát Yên nghe đến đây thì bất ngờ.
 
Căn hộ hạng sang bên đó có nhiều phòng, nếu rộng rãi thì việc mẹ cô đến ở có vẻ cũng khả thi.
 
Trước đó hình như cô thực sự chưa nghĩ theo hướng này…
 
Nghĩ đến đây, cô gật đầu: “Vâng ạ, đến lúc đó cháu sẽ cân nhắc kỹ càng.”
 
Cát Doanh cũng cảm thấy đề nghị này rất ổn, bà cười rồi nhìn Lương Trí Thần: “Sao trước đây tôi lại không nghĩ đến nhỉ?”
 
Lương Trí Thần đã đến tuổi trung niên, lúc cười lên cũng rất phong độ: “Giải quyết vấn đề cần phải xem xem nên bắt đầu từ phương diện nào.”
 
Nói rồi ông ấy thuận miệng: “Sau này cũng thế, nếu như một ngày nào đó Tiểu Yên không muốn múa nữa, tôi có thể sắp xếp cho con bé một chức vị trong Lương Thị...”
 
“Được rồi, nói mấy thứ này làm gì.” Cát Doanh kịp thời ngắt lời ông ấy: “Cũng không phải ông không biết nó thích công việc bây giờ biết mấy.”
 
Ngừng một lát, bà bổ sung thêm: “Tiểu Yên muốn múa thì cứ múa thôi, múa đến bao nhiêu tuổi thì vẫn có tôi bao bọc nó.”
 
Nói thì nói vậy, giọng điệu vẫn là giọng điệu khác.
 
Sau khi Cát Doanh dứt lời, bà không muốn nhận được câu trả lời gì, sắc mặt cũng dần lạnh xuống.
 
Thấy thế, Lương Trí Thần nào còn chỗ nào chưa hiểu rõ, ông ấy vội vàng cười: “Ngại quá, là tôi không đúng. Không nói nữa, không nói nữa, theo ý bà đi, người làm mẹ dù sao cũng luôn thương con gái.”
 
Cát Doanh nghe xong mới ngước mắt lên, bắt đầu động đũa.
 
Tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tốt tính của người đứng đầu nhà họ Lương trước mặt mẹ mình, lúc này Cát Yên cũng không có gì kinh ngạc cả.
 
Đôi vợ chồng này từ sau khi kết hôn đến giờ, tình cảm vẫn rất tốt.
 
Trước đây những người trong giới cũng nói Cát Doanh tốt số, còn nó sau khi ly dị, bà tìm được mùa xuân thứ hai tài giỏi.
 
Cuộc hôn nhân đầu tiên của Cát Doanh là bên nam ở rể, lúc đó người xung quanh cũng không bất ngờ mấy, họ nói cô cả Cát Thị vậy mà lại có thể chấp nhận cuộc hôn nhân môn không đăng hộ không đối, chắc chắn cuộc hôn nhân này sẽ không được lâu dài.
 
Đợi đến sau này, Cát Doanh ly hôn như những gì tất cả mọi người nghĩ, bọn họ còn chưa kịp bàn tán sau lưng thì đã nhận được tin tức bà gả cho Lương Trí Thần.
 
Ở thành phố Phần, mặc dù Lương Thị không đứng số một, số hai thì cũng là gia tộc quyền quý có địa vị, thực sự đứng đầu trong các nhà thuộc dòng dõi danh giá.
 
Mà sau khi vợ Lương Trí Thần mất, nhiều năm như thế ông ấy cũng không tái hôn, mãi cho đến tận sau này, lúc Cát Doanh ly hôn, ông ấy mới có chút động tĩnh.
 
Thời gian kéo cho đến hiện tại, người bên cạnh cũng không chê trách được điều gì.
 
Có điều cứ vừa nhắc đến chuyện nhảy múa…
 
Rõ ràng Cát Doanh còn lời muốn nói.
 
“Tiểu Yên, trước đây con nói muốn ra nước ngoài, mẹ cũng đồng ý rồi.”
 
Bà dừng lại, cuối cùng gắp thêm thức ăn cho con gái: “Nhưng sau đó, nếu không phải mẹ nhận được tin tức từ chỗ người bạn cũ trong nhà hát của mẹ, mẹ cũng không biết con đã có ý định chuyển sang nhà hát khác từ trước.”

 
“Bây giờ con đã ở Kinh Ba, mẹ có lo lắng cũng muộn rồi.” Cát Yên cụp mắt, miếng được miếng không ăn cơm.
 
Cát Doanh không để ý đến câu đó, bà chỉ nói: “Con cứ vội vàng quay lại như thế, ban đầu mẹ còn lo lắng, bây giờ thấy tình trạng của con cũng không tệ, cuối cùng mẹ cũng có thể yên tâm rồi.”
 
Buổi biểu diễn hoành tráng tối nay, lúc ở dưới khán đài bà đã thấy tất cả, đó là thời khắc xúc động nhất mấy năm nay của bà.
 
Đây là cảm giác tự hào bộc phát, sau đó bà không khống chế được mà rưng rưng nước mắt.
 
Nhà có con gái mới lớn, Cát Doanh đã từng cấm cản, từng không yên tâm, cũng đã từng “thả” cho cô được tự do.
 
Nhưng cho đến hôm nay bà không thể không thừa nhận Tiểu Yên của bà thực sự trưởng thành rồi.
 
Cô trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, khiến người ta phải kinh ngạc.
 
Mấy năm này sau khi lớn lên, cô hoàn toàn kế thừa lại dung mạo của bà, lại còn vượt cả bà, cả người cô toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên, đi đến đâu cũng trêu ghẹo người khác.
 
Nhưng nghiêm túc mà nói, mẹ con hai người rất giống nhau, gần là như khắc ra từ một khuôn.
 
Có điều khí chất lại không giống.
 
Sức khỏe Cát Doanh không tốt, phần lớn thời gian là nằm trên giường, cũng không biết có phải là do cơ thể yếu ớt, nhiễm phải một vài bệnh nhẹ không mà bà có vẻ đẹp của một mỹ nhân ốm yếu, cho đến mấy năm nay bà mới dần khỏe lên.
 
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bà không đồng ý cho Cát Yên múa ba lê nhưng vẫn để mặc cô đi múa.
 
Suy cho cùng xét trên một mức độ nào đó, có thể khỏe mạnh làm những chuyện mình thích tốt hơn bất kỳ thứ nào khác.
 
Lại thêm nhảy múa có thể rèn luyện sức khỏe, cũng có thể khiến cho thể chất mạnh mẽ hơn.
 
Nghĩ đến đây, Cát Doanh thoát khỏi hồi ức, bà nhìn con gái nhà mình: “Con ấy à, không chỉ có gương mặt giống mẹ, thực ra tính cách cũng giống mẹ nốt.”
 
Lời nói chỉ là thuận miệng nhưng sau khi nghe xong, nghĩ lại sẽ thấy hình như có thể ngẫm ra được ý gì đó.
 
Bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, mẹ con hai người giống như cảm thông mà cũng giống như rơi vào cùng một hoàn cảnh nên cùng trầm mặc.
 
Thực tế so với Cát Yên... Cát Tùng Lộ mới là người giống bà nhất.
 
Thấy hai mẹ con ăn ý cùng không lên tiếng cũng không động đũa, Lương Trí Thần biết điều không dám nhiều lời, ông ấy chỉ vẫy tay với hai người: “Còn không ăn là đồ ăn nguội mất đấy, ăn trước đã.”
 
Sau đó mọi người lại động đũa.
 
Cát Doanh là người phá vỡ im lặng trước.
 
Bà nhìn con gái mình, khó xử mở lời: “Lần trước mẹ nghe Tiêu Tiêu nói, các con muốn tỡi triển lãm tranh. Lúc đó mẹ đã muốn hỏi con, con đến triển lãm tranh làm gì, là thứ giống mẹ nghĩ sao?”
 
“Vâng.” Hiếm khi giọng điệu của Cát Yên lại ngập ngừng như lúc này.
 

Cô cũng không nhìn mẹ mình, chỉ cụp mắt xuống: “Con cũng biết là hy vọng mong manh nhưng vẫn muốn thử xem sao.”
 
“... Lỡ như thì sao?” Câu nói này cô đã nói vô số lần rồi.
 
Nói xong, lúc này hai người lại chìm vào yên lặng lần nữa.
 
Cát Doanh lại nhìn con gái mình, chỉ yên lặng nhìn chăm chú chứ không nói chuyện.
 
Bữa cơm sau đó cũng có hơi trầm lặng, Lương Trí Thần trở thành người khuấy động bầu không khí.
 
Thậm chí ông ấy còn nói đến không ít chuyện được bàn tán trong nghề, kể chuyện dân gian vui vẻ, cuối cùng cũng chọc cho hai mẹ con phải phì cười.
 
Đợi đến khi tính tiền xong, quay xuống hầm để xe, trong lúc Lương Trí Thần đi lái xe quay lại cửa, Cát Doanh nhẹ nhàng vòng tay qua eo Cát Yên, thì thầm bên tai cô giống như hồi còn nhỏ: “Tiểu Yên.”
 
“Có một số lời không phải mẹ không muốn nói, cũng không phải mẹ không muốn thừa nhận.” Cát Doanh ôm chặt lấy cô: “Nhưng từ trước đến nay mẹ vẫn chưa từng dừng lại.”
 
“Cứ giao cho mẹ với bác con là được rồi.” Ngừng một lát, bà mới bổ sung thêm: “Có lúc mẹ chỉ muốn con thoải mái hơn, vui vẻ hơn một chút thôi.”
 
“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.” Cát Yên gật đầu.
 
“Con sẽ cố gắng khiến cho bản thân thoải mái hơn, vui vẻ hơn.” Nói xong, cô nở nụ cười thật lòng nhất trong suốt tối hôm nay, cô ôm Cát Doanh, khẽ nói: “Nhưng con vẫn muốn tìm ra một đáp án.”
 

 
Nói ra cũng thật trùng hợp, từ sau ngày hôm đó, Cát Yên lại quay lại nhà hát, từ chỗ Tống Lý, cô biết được tin tức của ban tổ chức triển lãm tranh thành phố Ngân.
 
Anh ấy nói là đối phương có ý muốn hợp tác với Kinh Ba.
 
Sau khi xác nhận mấy lần với Tống Lý, hiếm khi thấy hai mắt Cát Yên sáng lên: “Sao không trực tiếp ký luôn?”
 
“Wow, lại còn trực tiếp ký luôn, cô cho rằng ký hợp đồng đơn giản thế à?”
 
Tống Lý nhắc nhở cô: “Lúc đầu khi cô đến Kinh Ba, không phải chúng ta cũng giằng co ít nhất là ba tháng sao?”
 
“Tôi cho rằng tính chất hợp đồng không giống nhau.” Cát Yên chớp mắt.
 
Ban đầu Tống Lý còn muốn phản bác, nghe cô nói thế không biết anh ấy nghĩ đến điều gì mà lại đồng ý: “Đúng là... Không giống thật.”
 
“Cô ấy à, là Kinh Ba đưa tiền cho cô, còn bên kia là bọn họ đưa tiền cho Kinh Ba.” Sau khi định nghĩa xong, anh ấy vỗ tay bôm bốp, tổng kết lại: “Cái này sao có thể gọi là giống nhau được?!”
 
Suýt nữa Cát Yên bị giọng nói đột nhiên cao lên của anh ấy dọa, cô chỉ lặng lẽ lùi sang bên cạnh.
 
Có điều Tống Lý liến thoắng, nói đến chỗ này rồi thì không dừng lại được nữa.
 
“Kể cả là ký hợp đồng rồi, chắc chắn bọn họ còn cần phải kiểm tra, khảo hạch, dù sao thì chúng ta còn đang chọn lựa người phát ngôn của Kinh Ba kìa, chuyện này kiểu gì cũng phải để đến sau này.”
 
Tống Lý nói xong, cười híp mắt nhìn cô: “Tôi nghe nói phí phát ngôn cũng không thấp, cô có muốn biết rốt cuộc là bao nhiêu không?”
 
Cát Yên cũng không thực sự hứng thú với chuyện này, chẳng qua là tâm trạng cô cũng khá tốt, cô tùy ý phụ họa vài câu rồi mới quay về phòng nghỉ.
 
Lúc này Tưởng Phi vừa mới bấm giờ cho phần luyện tập của ngày hôm nay xong. Lúc Cát Yên đến, cô ấy đang nằm chơi điện thoại.
 
Tưởng Phi hơi cau mày, ánh sáng trên màn hình chiếu xuống mặt, nhìn cô ấy có vẻ như đang lo lắng về điều gì đó.
 
Cát Yên biết cô ấy đang lên mạng lướt web như trước đây nên cũng không quan tâm nữa, cô tự mình ngồi ở phần cuối sô pha, tê liệt cuộn lại rồi chợp mắt.
 
“Yên Yên, cậu xem weibo chính thức của Kinh Ba chưa?” Tưởng Phi đột nhiên hỏi.

 
Lúc này Cát Yên đang thả lỏng tâm trạng, cô nghe xong cũng chỉ uể oải đáp: “Chưa xem, sao thế?”
 
“Tớ không thể hiểu nổi.” Tưởng Phi nói xong thì lắc đầu, thở dài: “Nhà hát của chúng ta sao lại còn cho bỏ phiếu nữa vậy?”
 
Nói đến đây, cô ấy đưa điện thoại qua, Cát Yên cũng ngước mắt lên nhìn phía màn hình.
 
Cô không nhìn kỹ, chỉ liếc qua đại khái thôi... Hình như liên quan đến việc bỏ phiếu cho người phát ngôn gì đó.
 
Cuối cùng vẫn là mấy chuyện này, Cát Yên cũng không để ý nữa.
 
Cô nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, có điều Tưởng Phi vẫn chưa từ bỏ ý định, thấy cô như vậy, cô ấy dứt khoát lay người cô: “Cậu xem chưa đó?!”
 
Cát Yên bị lắc qua lại, cô hừ nhẹ rồi dịch người ra: “Tớ xem rồi.”
 
“Rồi sao? Cậu xem xong rồi mà không có suy nghĩ gì à?” Tưởng Phi trợn tròn hai mắt.
 
“Tớ cảm thấy mấy lời này nên hỏi cậu mới đúng, một cuộc bỏ phiếu thôi mà, cậu thù hằn tức tối như thế làm gì chứ?” Cát Yên nói đến đây thì nhìn dáng vẻ của Tưởng Phi, lông mày cô ấy còn chưa dãn ra.
 
“Còn không phải là vì cậu à.” Đột nhiên Tưởng Phi trở nên kích động, nói từng câu từng chữ: “Là vì cậu đấy, nữ, thần, của, tớ!”
 
“...”
 
Cát Yên trợn mắt, có hơi cạn lời, cô nghiêng đầu tựa vào ghế sô pha rồi cứ uể oải nhìn cô ấy.
 
Lúc này Tưởng Phi cũng nhìn cô, lắc lư chiếc điện thoại trước mặt cô: “Cậu xem thì xem rồi nhưng đã xem số phiếu bầu chưa, bây giờ phiếu của cậu nhiều lắm, cũng đứng thứ nhất rồi nhưng cũng không ngăn được phiếu bầu của người khác đuổi theo đâu...”
 
Nói đến đây, cô ấy ngừng lại, nhướn mày thần bí nói: “Là cái kiểu đuổi theo mà không có lời kêu gọi cũng không có tổ chức đấy, cậu hiểu chưa?”
 
“Tớ có hiểu sơ sơ.” Nửa bên má Cát Yên đè lên cánh tay nhỏ trắng ngần, cô chớp mắt nhìn cô ấy: “Nhưng tớ không hiểu tại sao cậu kích động như thế.”
 
“Tớ có thể không kích động sao, cậu biết cái này báo trước điều gì không? Nó báo trước phiếu có nhiều hơn nữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày không đấu lại được với acc clone!”
 
Có lúc vất vả bỏ phiếu có lẽ còn chẳng vượt được tính năng của máy móc.
 
Tưởng Phi vừa nói xong đã căm phẫn, ngón tay lướt như bay: “Đáng ghét thế chứ, bây giờ tớ phải dùng mười tám cái tài khoản của tớ để bỏ phiếu cho cậu ngay.”
 
Lúc này Cát Yên cũng hiểu được ý của Tưởng Phi.
 
Cô cảm thấy buồn cười, vừa muốn khuyên nhủ thì Tưởng Phi đã chủ động dừng tay.
 
Cô ấy chỉ ngẩn ra nhìn màn hình điện thoại trong tay, giống như không thể tin nổi, đến cả giọng điệu cũng biến thành nghi hoặc.
 
“Ơ, mới một tí mà đã không thấy đâu nữa rồi, khu vực bỏ phiếu sao đột nhiên lại phóng to ra rồi?”
 
Tưởng Phi nói xong, hình như tìm được gì đó, cô ấy lướt kéo trên màn hình một lượt.
 
Một lát sau, có lẽ là tìm thấy đáp án giải thích cho thắc mắc, cuối cùng cô ấy cũng dừng lại.
 
Sau đó lại ngạc nhiên trầm giọng: “Đợi đã...”
 
Cát Yên bị lời này khiến cho không hiểu ra sao, cô nhìn về phía cô ấy.
 
Lúc ấy Tưởng Phi lại đưa điện thoại qua.
 
Âm cuối của cô ấy kéo dài xen lẫn một chút hưng phấn: “Weibo chính thức của Thẩm Thị cũng đến góp vui hả?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận