Xương cánh bướm

 
… Cát Yên đi vào.
 
Nghe theo lời anh, Cát Yên ngẩng đầu chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cánh cửa mà Thẩm Đông Ngôn chỉ là cánh cửa để người ta đi vào, lúc này nó đang mở ra một nửa, hơi khép hờ.
 
Qua khe hở, cô thấp thoáng có thể thấy được cách bài trí bên trong phòng.
 
Cô đứng ở một góc độ rất tráo trở, vừa vặn có thể thấy được một góc của mép giường.
 
Người trước mặt đứng ở tư thế tùy ý tự đắc, cổ tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra xương cổ tay thon dài gọn gàng.
 
Tập hợp các dấu hiệu này lại với nhau đều chứng tỏ…
 
Đây là phòng ngủ chính trong dãy phòng xép của Thẩm Đông Ngôn.
 
Để cô vào phòng ngủ chính...
 
Có lẽ là bởi vì kéo dài hai chữ cuối cùng nên không hiểu rõ ý của anh lắm, trái tim của Cát Yên bất chợt đập loạn, hàng mi thật dài hơi hơi nhíu lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng hơn, cô vội vàng phản bác: "Mấy thứ đó, cứ để đồ của tôi bên ngoài là được."
 
Thẩm Đông Ngôn hỏi lại: "Em có biết bên trong có gì không?"
 
Bên trong sao?
 
... Chuyện này đúng thật là cô không biết.
 
Lúc đầu thím Chu chỉ nhờ cô mang giúp chứ không nói thêm câu nào.
 
Một người không hỏi, một người không chủ động nhắc tới thì sao cô biết được?
 
Cát Yên suy nghĩ một lúc về dụng ý trong câu hỏi đột ngột này của Thẩm Đông Ngôn, sau đó cô ngước mắt lên, đúng lúc gặp phải ánh mắt anh cũng đang liếc lại đây.
 
“Thím Chu gọi điện cho tôi rồi.” Thẩm Đông Ngôn đi vài bước đến bên cạnh rồi lại ra hiệu cho cô đi vào: “Em cứ để vào trong đó là được.”
 
Sau khi Cát Yên nán lại một lúc lâu, nghĩ chắc hẳn đó là một thứ gì đó quý giá nên không nghĩ nhiều nữa, cô gật đầu đi vào.
 
Cuối cùng, cô vẫn đi về phía cánh cửa đó.
 
Khoảng cách này không quá dài, tiếng bước chân của cô bị tấm thảm mềm mại nuốt chửng.
 
Cô vừa mới rảo bước đi vào thì Thẩm Đông Ngôn đã vươn cánh tay dài ra bên cạnh cô, thế là cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
 
Nhưng chỉ trong chốc lát, bên trong và bên ngoài cánh cửa đã có một khoảng cách.
 
Ánh sáng kết nối trong nhà và bên ngoài được phân cách, lại được thay thế bằng ánh sáng trong phòng ngủ chính một lần nữa.
 
Cảm nhận được luồng ánh sáng ập tới, Cát Yên đón lấy chút ánh sáng hơi ảm đạm, trong phút chốc cô cảm thấy bỗng dưng hơi ngột ngạt.
 

Cô nín thở hỏi anh, giọng điệu có hơi không tin tưởng: "Sao anh... Lại đóng cửa?"
 
Nghe vậy, Thẩm Đông Ngôn nhìn thẳng cô, một bên mày nhướng lên: “Em nói thử xem?” 
 
Vừa dứt lời, anh không có ý định muốn giải thích thêm mà chỉ rảo bước đi về phía cô.
 
Không gian trước mắt càng ngày càng hẹp lại vì sự di chuyển đến gần của Thẩm Đông Ngôn, không khí dường như cũng bị rút đi ngay lập tức, hoàn toàn tràn ngập hơi thở lành lạnh độc nhất trên người anh.
 
Một bước, hai bước, cho đến khi đến gần cô trong gang tấc thì anh khó khăn lắm mới dừng lại, ánh mắt cũng rơi vào người cô.
 
Người trước mặt vô thức cắn chặt đôi môi ẩm ướt, nhắm hờ mắt vì anh đến gần.
 
Hàng mi dài khẽ rung rung, rung rinh như cánh bướm.
 
Như thể cô đang cố gắng không để cho mọi người chú ý đến sự tồn tại của mình, ánh mắt của cô được né tránh hết mức có thể, không đối mặt với ánh mắt người khác.
 
Nhưng không hề hay biết đây là lừa mình dối người, bịt tai trộm chuông.
 
Cát Yên bị anh nhìn đến nổi tai nóng bừng bừng, cô hoảng sợ lùi lại vài bước, cho đến khi hai chân chạm vào mép giường, không còn lui lại được nữa, cô sắp ngã quỵ xuống thì lúc này Thẩm Đông Ngôn mới bình thản dời tầm mắt đi.
 
Anh nhìn chiếc túi trên tay cô: "Đồ của tôi."
 
"..."
 
Hoá ra là muốn cái này.
 
Cùng lúc với cánh tay nhẹ đi, Cát Yên cũng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
 
Nhịp tim của cô không ngừng đập, cho đến khi về lại với gợn sóng nhẹ nhàng thì Thẩm Đông Ngôn đã xoay người lại và đi xa.
 
Mà sau khi chuyện vừa rồi xảy ra, Cát Yên cũng điều chỉnh lại hơi thở cho bình tĩnh lại, sau đó cô ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng nhìn rõ toàn cảnh trong phòng ngủ chính.
 
So với bên trong phòng xép mà cô vừa vào, một đường bước qua phòng tiếp khách và khu vực làm việc.
 
Phòng ngủ chính ở đây tương đương với một dạng khác của căn phòng xép nhỏ được khảm ở bên trong.
 
Không gian rất lớn, vô cùng rộng rãi và thoải mái.
 
Ngoài khu vực nghỉ ngơi thì còn có một phòng khách nhỏ và phòng chiếu phim.
 
Sâu hơn bên trong là bàn ăn bằng gỗ dài và quầy bar.
 
Đầy đủ chức năng, cần cái gì có cái đó.
 
Thẩm Đông Ngôn đi về phía cửa sổ và đặt chiếc túi lên bàn.
 
Màn đêm được màn mưa đánh bóng, một bóng nửa rõ nửa mờ rơi lên xương trán của anh.
 
“Hầu hết đồ mà thím Chu bảo em mang tới đều là trà gừng.” Thẩm Đông Ngôn xoay nửa người lại, anh chớp mắt nhìn về phía cô ở sau lưng: “Em cũng đã tới đây rồi, chờ lát nữa ăn chút gì đó nhé?"
 
Nghe anh nói vậy, cuối cùng Cát Yên cũng hiểu được một chút.
 

Ban đầu vốn dĩ cô đang tự hỏi, đồ gì mà lại được bọc kín đến như vậy, thậm chí còn siết chặt ra hình trụ luôn.
 
Nghĩ lại, có lẽ thím Chu hết sức kỹ tính, sợ bị rơi ra lung tung.
 
Về phần món trà kia, hẳn là bởi vì gần đây thời tiết trở lạnh, dễ bị cảm lạnh, cho nên bà ấy cố ý nấu cho Thẩm Đông Ngôn.
 
Hồi chiều lúc cô đi ngang qua, thím Chu nói sẽ múc cho cô nhưng Cát Yên xua tay nói không cần.
 
“Đó là đồ thím Chu đặc biệt chuẩn bị cho anh, tôi thì lại không dùng tới.” Cô suy nghĩ một chút, đang nghĩ từ chối sao cho khéo thì tiếng bước chân có xu thế rất rõ ràng: “Đã muộn như này rồi tôi còn phải…”
 
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Thẩm Đông Ngôn đã lướt về phía này.
 
Anh dán chặt mắt vào cô, giọng điệu không vội mà nói: “Em bận lắm sao?”
 
Bởi vì câu này mà những lời tiếp theo của Cát Yên bị mắc kẹt lại giữa chừng.
 
Nửa chừng, cô cũng không biết nên nói gì cho phải.
 
Thật ra cô cũng không bận, chỉ là...
 
"Ở đây không chỉ có trà gừng thôi đâu."
 
Trong lúc cô đang do dự, Thẩm Đông Ngôn lại nói: "Tôi chưa ăn tối, có lẽ em cũng chưa."
 
“Nếu như em có thể.” Âm cuối của anh dừng lại một chút, ánh mắt thâm sâu nhìn qua cô: “Thì ăn bữa này ăn với tôi đi.”
 

 
Mưa rơi tí tách, sương mù dày đặc dần dần tan ra.
 
Cho đến khi thật sự quyết định ở lại, Cát Yên vẫn luôn hối hận vì sao vừa rồi mình lại như ma xui quỷ khiến, cứ như vậy mà đồng ý với Thẩm Đông Ngôn.
 
Có lẽ là bởi vì bóng đêm quá ảo huyền, cũng có thể là giọng điệu của anh khi đó quá mê người.
 
Nói chung, lúc cô mở to mắt và do sự sau khi nghe xong câu nói cuối cùng đó của Thẩm Đông Ngôn thì đã bị anh tự tay bắt được rồi.
 
Tiếp đó, cô cứ như vậy mà ngấm ngầm đồng ý, chẳng nói ra được lời từ chối khéo léo nào được nữa.
 
Bên này Cát Yên đang ảo não suy nghĩ trên ghế sô pha, trái lại lúc này vẻ mặt của Thẩm Đông Ngôn lại rất nhẹ nhàng, thản nhiên ung dung.
 
Anh vừa định mở cửa đi ra ngoài, trước khi đi anh còn hỏi cô: "Em muốn ăn ngay bây giờ hay đợi lát nữa?"
 
Cát Yên vô thức lắc đầu: "Bây giờ tôi vẫn chưa đói lắm."
 
Anh ậm ừ: "Vậy lát nói sau, tôi đi ra ngoài một chuyến, em ở đây chờ tôi.”
 
Nghe vậy Cát Yên nói: “... Ăn ở đây luôn sao?"
 
Thẩm Đông Ngôn nhướng mày nhìn qua: "Nếu không thì ở đâu?"
 

Dứt lời anh không nói thêm gì nữa, cửa phòng cũng nhanh chóng nhẹ nhàng đóng lại.
 
Cát Yên nhìn bóng người biến mất sau cánh cửa, đôi mắt cô trống rỗng một lúc nhưng dần dần thả lỏng ra.
 
Thật ra cô cũng chỉ là hỏi một chút thôi, tới lúc này rồi, thật ra cũng không quá quắt lắm.
 
Mặc dù không đến mức ngày nào cũng ăn cơm cùng nhưng mỗi lần ăn cơm với Thẩm Đông Ngôn, cô lại có vẻ kỳ dị đến mức không thể che giấu được gì nữa, đó là chỉ biết ăn.
 
Nghĩ đến đây, Cát Yên chỉ ngồi trên ghế sô pha, cô nhàm chán nghịch điện thoại, lẳng lặng chờ anh.
 
Thật ra vừa rồi thư ký Cảnh có đến một chuyến, sau khi lấy đi chiếc túi chưa mở thì anh ấy biến mất trong giây lát.
 
Chắc là được Thẩm Đông Ngôn dặn dò mang trà gừng và những đồ ăn linh tinh đó cho nhà bếp chế biến.
 
Cô cầm điện thoại lên, trong lúc Cát Yên chán muốn chết thì không hiểu sao cô lại dán mắt vào biểu tượng Weibo.
 
Trong phút chốc cô chợt nghĩ đến khoản đầu tư của Thẩm Thị vào Kinh Ba.
 
Thật ra Cát Yên đã muốn hỏi Thẩm Đông Ngôn trong vài lần gặp nhau trước đó nhưng vẫn chưa có thời gian và cơ hội thích hợp.
 
Trong suốt thời gian đó cô cũng bị đủ thứ chuyện làm gián đoạn nên cũng không còn nhắc tới nữa.
 
Nhưng cô có thể biết chính xác được vào ngày mà cô và Lương Tiêu Tiêu đi xem triển lãm tranh lần trước, Thẩm Đông Ngôn cũng ở đây.
 
Mà nói đến các tài nguyên trên người thì Kinh Ba có lẽ chỉ là một cái đuôi nhỏ dưới sự quan tâm của Thẩm Thị, hoàn toàn không là gì cả.
 
Điều gì có thể vượt qua tầm ảnh hưởng của Thẩm Thị?
 
Cát Yên giấu chuyện này vào trong lòng, cô quyết định lát nữa tìm cơ hội hỏi thử.
 
Cô đợi ở đây một lúc thì thư ký Cảnh dẫn một nhóm đầu bếp đẩy xe ăn tới, sau đó anh ấy khom người chào cô rồi ân cần đóng cửa lại, đi ra ngoài.
 
Cát Yên ngồi đối diện với Thẩm Đông Ngôn, rũ mắt xem xét các món ăn.
 
Trên bàn ăn bày biện các món ăn, ngoại trừ trà gừng bốc khói và món điểm tâm khá quen thuộc của thím Chu thì Thẩm Đông Ngôn rõ ràng đã gọi thêm một ít món từ thực đơn của khách sạn.
 
Rất đa dạng và thịnh soạn, hầu hết đều là các món ăn thanh đạm hoặc các món ngọt.
 
Lúc ăn cơm hai người họ không nói gì nhiều, trong sự im ắng này, Cát Yên cảm thấy rất mỹ mãn khi ăn.
 
Dù sao cũng là hương vị mà cô thích, vốn dĩ cô ăn không nhiều nhưng hôm nay lại ăn nhiều hơn một chút.
 
Động tác của Thẩm Đông Ngôn không nhanh không chậm, tư thái có phần tùy ý.
 
Ban đầu Cát Yên thấy anh không động đũa nhiều lắm, giờ thấy hình như anh đã ăn gần hết thì cô mới chậm rãi mở miệng: "Cái kia…"
 
Cô nói được một nửa thì không biết tìm từ nào nói tiếp, thế là cô dừng lại một lúc lâu.
 
Thẩm Đông Ngôn như mỉm cười, không đợi cô nói xong đã hiểu, anh nhìn qua cô: “Em có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?”
 
Trong phút chốc Cát Yên không biết phải nói gì cho phải: "... Anh nhìn ra được à?"
 
“Cũng dễ đoán mà.” Ánh mắt Thẩm Đông Ngôn rơi vào trên mặt cô: “Tâm tư của em đều viết trong mắt hết rồi.”
 
"..."
 
Rõ ràng đến vậy sao?
 
Cát Yên vô cùng buồn bực.
 

Chỉ là sau khi suy nghĩ lại, trên thương trường Thẩm Đông Ngôn cũng là một người xuất sắc trong giới thượng lưu, anh đã dò xét qua lại với người khác không biết bao nhiêu lần rồi.
 
Với người trước mặt thì có là gì so với anh chứ?
 
Với tâm trí vững vàng, Cát Yên nuôi hy vọng: "Tôi chỉ muốn hỏi thử bên phía anh có thể tìm hiểu một vài thông tin… Về hoạ sĩ không?"
 
Thẩm Đông Ngôn ngẩng đầu nhìn cô: “Thông tin gì cơ?”
 
Cát Yên dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Là kiểu khía cạnh của riêng một cá nhân ấy.”
 
Anh không phản ứng gì thêm, chỉ nói: "Cho nên, lần trước em tới triển lãm tranh thật ra là vì chuyện này à?”
 
Không biết tại sao Thẩm Đông Ngôn lại đột nhiên hỏi như vậy, Cát Yên vẫn chậm rãi đáp: "Ừm..."
 
Cô không biết anh nghe xong thì có đồng ý hay không, cô chớp mắt thăm dò thử: “Bên anh chắc là làm được chứ?”
 
“Ăn trước đi đã.” Thẩm Đông Ngôn nói.
 
Tâm tư của Cát Yên đã đặt hết vào chuyện này đến mức quên mất cả ăn cơm, bây giờ những đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô đang bám vào đôi đũa, không gắp gì mà xoay vòng chúng.
 
Thẩm Đông Ngôn thu ánh mắt lại, ý bảo cô nói tiếp: "Có chuyện gì thì ăn xong rồi nói.”
 

 
Thẩm Đông Ngôn có vẻ rất bận, sau bữa ăn lại bị thư ký Cảnh gọi đi, lần đi ra ngoài này cuối cùng anh cũng không quay về.
 
Chỉ là trước khi đi, anh có cản cô lại, anh bảo nếu nói muốn nói chuyện triển lãm tranh thì ở đây chờ anh.
 
Vốn dĩ Cát Yên cũng không có ý định rời đi, thế nên cô ở một mình trong phòng ngủ chính của căn phòng xép.
 
Thẩm Đông Ngôn như vậy là… Coi như là đồng ý rồi?
 
Vốn dĩ cô chỉ muốn thử hỏi nhưng khi chuyện này thực sự có manh mối rồi, Cát Yên mới thả lỏng tâm trí.
 
Tâm trí được thả lỏng ra, trong lúc cô rảnh rỗi, cũng không di chuyển, cô bắt đầu cẩn thận xem xét cách bố trí trong phòng ngủ chính.
 
Bởi vì độc chiếm một tầng của phòng xép nên ánh sáng rất tốt, nhìn ra ngoài sẽ thấy màn đêm dài vô tận.
 
Từ đây, người ta có thể thấp thoáng nhìn thấy Thẩm Thị ở cách đó không xa và rìa của những tòa nhà ẩn hiện trong những đám mây cao vút kia.
 
Toàn bộ tòa nhà như ẩn mình đi một nửa, chỉ có tấm biển được chiếu sáng là xuyên qua lớp sương mù dày đặc, tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo.
 
Trước đó Cát Yên đã đi một đường từ vườn hoa Bắc Kinh đến Hoa An Đình Thành, có lẽ lúc này vừa mới ăn cơm xong, hai nhân tố chồng lên nhau nên cô khá mệt.
 
Cô nhẹ nhàng tựa đầu trên ghế sofa.
 
Cứ như vậy cô tiếp tục ngắm cảnh đêm qua khung cửa sổ sát đất, gần như bị mê hoặc…
 
Bên kia, cạnh bàn làm việc.
 
Không biết từ khi nào Thẩm Đông Ngôn đã ngắt cuộc trò chuyện video, đang định đứng dậy.
 
Điện thoại di động nằm trên bàn lại rung lên.
 
Anh híp mắt, sau đó lập tức ấn nhận: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
 
Giọng nói của Bùi Thanh Lập truyền tới qua điện thoại, kèm theo một vài tạp âm ồn ào: “Cậu còn hỏi có chuyện gì?”
 
Có lẽ là anh ấy cũng đang bận làm gì đó nên nói chuyện cũng không rõ ràng: “Tổng giám đốc Thẩm của chúng ta đúng là quý nhân hay quên đó, không phải trước đây chúng ta đã nói là hẹn hôm khác rồi sao?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận