Xương cánh bướm

 
“Hôm nay tôi đặc biệt bao một phòng lớn ở Kim Đỉnh, tôi đang đợi cậu đấy, cậu có tới không vậy?”
 
“Tối nay tôi có việc rồi, không đi được đâu.” Thẩm Đông Ngôn đứng dậy sửa sang lại văn kiện, thản nhiên nói: “Hóa đơn của cậu ở bên đó cứ tính vào cho tôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Thanh Lập cũng không phải là loại người chỉ quan tâm đến chuyện tiền nong: “Ý của tôi không phải vậy, đến tận bây giờ mà cậu còn có việc gì nữa?”
 
Người bên kia dường như cảm thấy không thể tin được, nói: “Tôi nghe thư ký Cảnh nói rằng cậu vừa mới đàm phán thành công một đơn hàng rất lớn, thời gian trước cậu bận rộn thì còn có thể hiểu được, nhưng cậu đã duy trì hình tượng thanh tâm quả dục* như Đường Tăng này đã nhiều ngày vậy rồi, dù sao thì vẫn nên phá giới đi chứ?”
 
*Thanh tâm quả dục: Lòng trong trắng và không có nhiều ham muốn. (Từ điển - Nguyễn Lân)
 
Bùi Thanh Lập cảm thấy vô cùng hoang đường, khi nhắc đến chuyện số lần Thẩm Đông Ngôn đã vắng mặt gần đây, đột nhiên anh ấy có ảo giác như bị vứt bỏ một cách vô tình. Đương nhiên là từ góc độ của anh em.
 
Anh ấy còn chưa kịp lớn giọng lên án, bên tai đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tôi cúp máy đây.”
 
Bùi Thanh Lập còn chưa kịp phản ứng lại thì màn hình đã tối đen, đầu bên kia vang lên truyền đến từng tiếng tút tút.
 
…?
 
Thẩm Đông Ngôn tắt điện thoại, lập tức nhấc chân bước ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thư ký Cảnh đang ở gần đó, anh ấy gần như đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện.
 
Vào giờ phút này, anh ấy cúi gằm mặt, trưng ra bộ dáng tôi không nghe thấy cái gì hết, nhắc nhở: “Tổng giám đốc Thẩm, lát nữa có thể sẽ có người từ văn phòng trợ lý đặc biệt đến đây để tiếp tục thương thảo và thẩm tra đối chiếu hợp đồng trước.”
 
Mãi đến khi Thẩm Đông Ngôn nhàn nhạt đáp lại một tiếng, thư ký Cảnh cũng không nói gì nhiều, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng đang đi về phía phòng ngủ chính của ông chủ nhà mình.
 
Hơn một tiếng sau Thẩm Đông Ngôn mới trở về phòng ngủ chính.
 
Lúc anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bên trong yên ắng không một tiếng động.
 
Ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, cuốn trôi những vệt nước loang lổ trên cửa sổ sát mặt đất, mọi cảnh vật ở nơi xa đều được ánh đèn tôn ánh lên màu ngũ sắc, trông càng thêm mờ ảo.
 
Bầu không khí trong phòng có vẻ hơi tĩnh lặng, ngọn đèn lồng nhỏ bên cạnh ghế sô pha tỏa ra ánh sáng nhạt.
 
Ánh sáng cũng bao phủ lấy người đang co mình lại.
 
Cát Yên nhắm mắt, hàng mi dài cong vút rũ xuống, tạo thành một bóng đen nhỏ trên khuôn mặt trắng như sứ.
 
Khi ngủ, lông mày cô vẫn khẽ nhíu lại, đôi môi màu đỏ nhạt mím chặt, đôi tay ôm lấy hai bên vai.
 
Trông như một con hồ ly nhỏ vẫn còn mang nỗi ám ảnh về việc thợ săn sẽ đến, dù đang ngủ cũng phải dựng thẳng lông tơ trên người để bọc lấy cái bụng nhỏ của mình, giây phút nào nó cũng chuẩn bị sẵn sàng cho việc chuồn đi thật xa.
 
Thẩm Đông Ngôn nhẹ chân bước đến, bước vài bước đã đến gần cô.
 
Sau đó anh quỳ một gối, cứ giữ nguyên tư thế như vậy trước sô pha, tầm mắt dời xuống nhìn vào khuôn mặt của cô.
 
Không biết là Cát Yên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào mà lại không đề phòng đến vậy.
 

Trong chốc lát, cũng không biết Thẩm Đông Ngôn đang nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên bật cười.
 
Sau khi lặng lẽ nhìn một hồi, anh vòng tay qua sau đầu gối của cô, nhẹ nhàng bế ngang người cô lên.
 

 
Vào lúc có người chạm vào người mình Cát Yên đã mơ màng tỉnh dậy.
 
Chỉ là vừa nãy cô đã ngủ đến mê mệt, trong lúc nửa tỉnh nửa mê còn chưa muốn hoàn toàn dứt khỏi loại cảm giác dễ chịu như vậy.
 
Cô chỉ nhận ra được hơi thở quen thuộc và mùi hương dễ chịu này, giống như quả bong bóng được thổi đầy hơi vậy, được bơm đầy một cách chậm rãi, sau đó tràn đầy và vương vấn xung quanh mình.
 
Vòng eo bị nhẹ nhàng ôm lấy, đầu gối ngay sau đó cũng được người ta mạnh mẽ nâng lên.
 
Sau đó là cảm giác mất đi trọng lực gần như bay lên không trung.
 
Đầu cô cũng đang lơ lửng trên không như vậy.
 
Đầu tiên là nằm ở một nơi cứng rắn như đá, sau khi vững vàng lắc lư vài cái, lại giống như nước biển chảy ngược, ào ạt đổ xuống dưới…
 
Sau đó lập tức đi đến nơi đất bằng mềm mại.
 
Giống như rơi vào vô vàn cây bông, đợi đến khi sít lại gần nhau rồi muốn ngẩng đầu lên mới thấy cả người dường như được cái gì đó phủ kín…
 
Hả?
 
… Phủ kín?
 
Xúc cảm mềm mại như vậy thành công đánh thức Cát Yên đang ngơ ngẩn từ trong giấc mộng dậy.
 
Chẳng qua là khi cô đột ngột mở mắt, lọt vào tầm mắt lại là một người đàn ông đang nheo mắt nhìn mình.
 
Đôi mắt ấy cứ trắng trợn nhìn chằm chằm như vậy, sáng ngời, bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
 
Ừm, chính là Thẩm Đông Ngôn.
 
Khoan đã…!
 
… Thẩm, Đông, Ngôn?!
 
Cơn buồn ngủ còn sót lại của Cát Yên đều bay biến đi, cặp mắt hồ ly trợn to, cô lập tức nhìn cái thứ đang bao lấy người mình theo bản năng.
 
Là chăn.
 
Đến khi thu hồi tầm mắt, cô thò nửa bên mặt của mình ra khỏi chăn, cứ như vậy nhìn người trước mặt.
 
Trong hai người có một người nằm, một người còn lại thì nửa đứng nửa ngồi.
 
Tầm mắt hai người giao nhau ở trên không, một loại cảm xúc tựa như xấu hổ lặng lẽ phá vỡ bầu không khí yên lặng.
 
“Tôi…” Đầu óc cô đơ ra một hồi lâu mới khó khăn mở miệng: “Tôi lại ngủ ở chỗ của anh nữa sao?”

 
Câu hỏi này dường như cũng là một câu trả lời khẳng định.
 
Cô không chỉ lại ngủ ở chỗ của Thẩm Đông Ngôn mà lần này còn nâng lên một tầm cao mới.
 
Chuyện vừa nãy không phải chỉ là một giấc mơ… Hẳn là Thẩm Đông Ngôn tự mình ôm cô đi qua đây.
 
Không thể so sánh với lần ngủ ở ghế sô pha trước đó, lần này chưa kể đến ngủ trong phòng Tổng thống, cô còn trực tiếp nằm trên giường lớn của phòng ngủ chính.
 
Cô không thể ngăn sắc đỏ đang từ từ lan đến trên gò má của mình.
 
Hai bên tai của cô đã đỏ ửng, cả người gần như vùi vào trong chăn, không dám nhích ra ngoài một tí nào.
 
Làm sao có thể như vậy được…
 
Thẩm Đông Ngôn ở lại một lát rồi mới lên tiếng: “Em còn sợ cái gì chứ.”
 
Anh vừa nói vừa lui về phía sau nửa bước, ánh mắt dường như rất có hứng thú mà nhìn qua: “Dù sao thì đây cũng có phải là lần đầu tiên đâu.”
 
“…”
 
Cát Yên nghe được câu trước đó còn cảm thấy hơi xúc động trong lòng, đợi đến khi lại nghe xong câu kia.
 
Cố gắng hết sức kiềm chế sự ngượng ngùng và xấu hổ trên má, cô nhắm mắt lại, vừa định thốt ra mấy chữ xin lỗi.
 
Thẩm Đông Ngôn dường như đã dự đoán được ý định của cô: “Việc gì em cũng định phân chia rạch ròi với tôi như vậy sao?”
 
“Cũng không thể nói là tính rõ…” Cô vùi nửa mặt vào trong chăn, giọng nói bởi vì bị chăn ngăn cách nên nghẹn lại nhỏ như muỗi kêu: “… Nhưng mà phải có qua có lại chứ, tôi cũng phải trả lại.”
 
Ánh mắt Thẩm Đông Ngôn sâu thẳm nhìn cô: “Em có chắc là muốn trả lại không?”
 
Nhớ tới thời gian này mình sống chung với Thẩm Đông Ngôn, anh ít nhiều gì cũng đã giúp đỡ cô vài lần.
 
Cát Yên chớp mắt mấy cái, dè dặt mở miệng lên tiếng đề nghị: “Nếu không thì tôi hứa sẽ làm cho anh một việc nhé?”
 
Lúc này Thẩm Đông Ngôn lại chậm chạp không trả lời.
 
Sau một lúc lâu, anh mới từ tốn nói: “Dù tôi muốn cái gì em cũng đồng ý hết sao?”
 
Câu này nghe sao cứ là lạ vậy ta…
 
Trong lòng Cát Yên mơ hồ, khẽ hé mở chăn ra ngước mắt lên nhìn anh.
 
Nhưng lại trực tiếp chạm phải ánh mắt hài hước của người kia.
 
Một giây, hai giây.
 
Hiếm khi thấy cô nhanh tay nhanh chân, trong giây lát liền kéo chăn lên lại.

 
Người ở trên đỉnh đầu dường như khẽ cười lên một tiếng.
 
Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Nếu em thật sự thấy không yên tâm thì nợ trước đi, đợi sau này rồi tính.”
 
Một góc chăn bị vén ra, giọng nói của Thẩm Đông Ngôn lại rơi xuống, tựa như một thiên thần đến từ phương xa.
 
“Nếu em thật sự cảm thấy quá buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.”
 

 
Lần này thư ký Cảnh trở thành vị cứu tinh vừa lúc đến giải cứu Cát Yên.
 
Không lâu sao, anh ấy đến khẽ gõ cửa, gọi Thẩm Đông Ngôn ra ngoài.
 
Mà Cát Yên cũng không biết có phải là bởi vì sự vắng mặt và những lời nói gần như là nuông chiều của Thẩm Đông Ngôn hay không.
 
Cơn buồn ngủ của cô lại liên tiếp trồi lên.
 
Sau khi thần kinh được thả lỏng, hơi thở vốn dĩ còn nhẹ nhàng vùi trong chăn bắt đầu tỏa ra hơi ấm.
 
Chiếc chăn này cũng mang một mùi hương lành lạnh, tựa như bông tuyết đang tan rã, cũng giống như một giọt sương đọng trên cây tuyết tùng.
 
 Thẩm Đông Ngôn thường ngủ ở đây sao…
 
Cô nghĩ lung tung, trong đầu như bị vô số cành cây quấn lấy, cuối cùng thật sự đã mơ màng ngủ thiếp đi.
 
Đợi đến khi Cát Yên tỉnh lại một lần nữa, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra thời gian, nhìn đồng hồ thấy đã qua gần hai giờ, lúc này cho dù thế nào cô cũng không dám ngủ tiếp nữa.
 
Nhìn quanh quất một vòng cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Đông Ngôn đâu, cô cũng không để ý nhiều, xốc chăn lên rồi xuống giường, sau đó lập tức đẩy cửa định ra ngoài theo phương hướng lúc tới đây.
 
Cô muốn đi tìm anh.
 
Nếu không phải bận thảo luận về những việc liên quan đến triển lãm tranh, cô thật sự rất muốn đi.
 
Ngoài trời mưa vẫn chưa tạnh, dọc đường đi mưa vẫn còn to như người ta đang cầm gáo nước tạt vào bên ngoài cửa sổ, như thể trời muốn mưa mãi không bao giờ ngừng vậy.
 
Cát Yên dựa theo con đường lúc tới đây mà đi dọc theo hành lang hẹp dài.
 
Trí nhớ của cô vẫn còn tốt, đến khi lần mò đến một ngã rẽ, cô vừa nhấc chân định bước ra vừa nhỏ giọng kêu.
 
“Thẩm Đông…”
 
Nhưng lời còn chưa nói xong cô đã sững sờ đứng ngây như phỗng.
 
Cảnh tượng trước mặt đập vào mắt, những lời còn chưa nói của Cát Yên nghẹn lại, cuối cùng cũng không thể phát ra thành tiếng.
 
Có một phòng tiếp khách không lớn lắm ở phía trước khu vực làm việc.
 
Vào giờ phút này, ngay tại bên hông và đằng trước bàn làm việc có bốn năm người đang đứng rải rác.
 
Thẩm Đông Ngôn đang ở sau bàn, đối mặt với cô, cúi đầu rủ mắt.
 
… Dáng vẻ này là đang nghe báo cáo.
 
Cát Yên gọi được một nửa ngay lập tức dừng lại, tuy rằng giọng cô không lớn nhưng cũng không nhỏ, cũng đủ để truyền đi…
 
Ngay lúc đám người kia nghe thấy tiếng động định quay đầu lại, Cát Yên cuống quít lui về sau, chạy mấy bước lại nấp vào chỗ rẽ ở hành lang dài.
 

Nhưng lúc này vẫn có tiếng bước chân từ từ truyền tới.
 
Âm thanh thảo luận thật nhỏ lúc trước đột nhiên ngừng lại, chỉ còn tiếng nện bước càng ngày càng gần.
 
Một bước, hai bước.
 
Mãi cho đến khi một khuôn mặt xuất hiện vô cùng rõ ràng trong ngã rẽ.
 
Cát Yên đột nhiên có cảm giác vui mừng như gặp đại nạn vẫn kịp trốn thoát, vội vàng vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh đi theo mình.
 
“Anh đang bàn chuyện hợp tác sao?” Cô đè nén giọng mình tới mức thấp nhất.
 
Thẩm Đông Ngôn thấy dáng vẻ này của cô, anh rũ mắt: “Không phải, người bên phòng trợ lý đặc biệt đến để báo cáo công việc.”
 
Cát Yên nghe xong như lâm vào thế bí: “Vậy… Khi nào thì bọn họ đi vậy?”
 
Nếu cô cứ như vậy mà bước ra thì không thể tránh khỏi việc chạm mặt với những người đó.
 
Nhưng mà vào thời điểm này, lại đặc biệt là ở một nơi như vậy, trai đơn gái chiếc.
 
Tuy rằng cũng không phải là không ổn nhưng vào lúc này căn bản là không tiện lắm.
 
Không biết Thẩm Đông Ngôn nghe được cái gì, liếc nhìn cô hỏi: “Em muốn bọn họ rời đi lắm à?”
 
Đó là điều tất nhiên rồi, không phải là khi nào bọn họ kết thúc rồi cô mới có thể bước ra ngoài sao.
 
Cát Yên không hiểu vì sao Thẩm Đông Ngôn lại hỏi vậy, chỉ nhắc nhở anh: “Tôi đang định đi về nhà…”
 
Lúc nói lời này cô đang hạ giọng thật thấp, giọng nói phát ra tựa như hờn trách, trộn lẫn với một mùi thơm còn sót lại.
 
Gò má cô còn lưu lại dấu vết lúc ngủ dậy, giống được bôi một lớp son đỏ thẫm.
 
Dấu vết này rất nhạt, lại căn bản không thể nào ngăn được vẻ đẹp kia nở rộ.
 
“Chờ đến khi nào cuộc họp kết thúc rồi mới đi được.” Thẩm Đông Ngôn thu hồi tầm mắt.
 
Cát Yên tựa như một đứa nhỏ hay tò mò hỏi: “Vậy đến khi nào các anh mới họp xong?”
 
Thẩm Đông Ngôn cau mày: “Có thể là trong hôm nay, cũng có thể phải đợi đến ngày mai.”
 
“…”
 
Lời này có nghĩa là… 
 
Cái gì mà cuộc họp có thể sẽ kéo dài đến ngày mai?
 
Chỉ cần người bên ngoài còn chưa đi, chẳng lẽ hôm nay cô cứ đứng như vậy ra không ra được sao…
 
Sau khi suy nghĩ trăn trở vài biện pháp, phương pháp cứ đi thẳng tới vẫn bị cô bác bỏ.
 
“Vậy nếu cuộc họp thật sự đến ngày mai… Vậy tiếp theo tôi phải làm sao bây giờ?” Cô thực sự cảm thấy lo lắng.
 
Dù sao bên ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã.
 
Còn chưa đợi Cát Yên nghĩ xong rốt cuộc nên giải quyết chuyện này như thế nào, Thẩm Đông Ngôn đã nhìn cô, ánh mắt anh tối sầm.
 
“Em có thể ngủ lại đây một đêm mà.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận