Chương 161
Liên Thành Không cúi đầu nhìn la bàn trên tay, la bàn trên tay hắn cũng không cho thấy vị trí của nhẫn không gian Cảnh Phi Nguyệt.
Vậy cái nhẫn không gian kia xác định là đã lưu lạc trong bí cảnh rồi, nếu Cảnh Phi Nguyệt là bị người ta giết chết, vậy tên đệ tử hại chết Cảnh Phi Nguyệt nhất định sẽ thu nhẫn không gian của Phi Nguyệt mới đúng, chẳng lẽ, Cảnh Phi Nguyệt đã chết trên tay yêu thú trong bí cảnh?
Phát giác được hai đồ đệ mà chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng đã thật sự mất trong bí cảnh, Liên Thành Không trong chốc lát đã già đi rất nhiều.
Hùng Uy nhìn thấy sắc mặt Liên Thành Không, trong lòng nhịn không được có chút đồng tình.
Liên Thành Không thu được hai đồ đệ bát cấp tư chất, bình thường luôn cất giấu giống như bảo bối vậy, nếu không phải là do tới lúc bí cảnh mở ra, Hùng Uy cũng không biết Liên Thành Không lại có hai tên đồ đệ.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, Liên Thành Không phí hết tâm huyết bồi dưỡng hai người, ký thác kỳ vọng rất cao đối với hai người kia, nhưng lại không ngờ rằng hai người lại yên lặng không một tiếng động chết trong bí cảnh, một người cũng không còn.
Việc Ân Tung chết đã cho Không Sát đả kích rất lớn, nhưng khi thấy hai đồ đệ của Liên Thành Không đều chết hết, tâm tình Không Sát nhất thời bình tĩnh hơn rất nhiều.
Không Sát nhìn Lục Nghiêu, âm thầm nghĩ: Tốt xấu gì thì mình vẫn còn dư lại một đồ đệ, còn hai tên đồ đệ của Liên Thành Không lại chết hết.
Sắc mặt Không Sát không tốt nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch, Diệp Thạch không sợ hãi mà làm mặt quỷ với Không Sát, làm Không Sát tức giận sắc mặt xanh mét.
Kinh Sí Diễm nhìn thấy hành động lúc nãy của Diệp Thạch, không khỏi có chút buồn cười.
Sau khi thiên tài chết, người đó bất quá cũng chỉ là một người chết phổ thông mà thôi, Không Sát rốt cuộc cũng không có vì Ân Tung mà trở mặt với Thánh Tinh.
Hành trình vào bí cảnh của hai viện lần này, thu hoạch cũng không tệ lắm, chỉ là bởi vì đồ đệ của hai vị hiệu trưởng đều chết, khiến cho hành trình bí cảnh lần này bịt kín một tầng bóng ma.
...
"Đồ đệ, ngươi thật giỏi, bát tinh võ linh cũng bị ngươi giết chết, đây chính là môn sinh đắc ý của Không Sát đó nha! Ngươi làm Không Sát tức giận mặt cũng tái luôn rồi, có thể làm cho hắn tức thành như vậy, ngươi chính là người đầu tiên đấy." Kinh Sí Diễm đầy tán thưởng nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch đắc ý nói: "Một tên bát tinh võ linh mà thôi, ta tùy tiện đánh vài chiêu liền đánh chết, không có gì ghê gớm."
Kinh Sí Diễm phiên cái xem thường, nói: "Ngươi không biết khiêm tốn à, ta nghe nói, ngươi có thể giết chết cái tên kia là do mượn dùng trận pháp, vận khí cũng chiếm một bộ phận rất lớn."
Diệp Thạch không cho là đúng, phản bác lại: "Thực lực của ta cũng rất quan trọng."
Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ lắc đầu, "Nếu không phải là có Mộ Thần, ngươi làm gì còn có thể ở nơi này đắc ý."
Diệp Thạch xoa xoa mũi, "Mộ Thần đúng là rất lợi hại."
Kinh Sí Diễm híp mắt, trước đó, người Minh Nguyệt học viện đều cho rằng Ân Tung sẽ giết sạch Mộ Thần và Diệp Thạch, kết quả là hai người này lại giết chết Ân Tung, những người kia hẳn là rất thất vọng.
"Nói đến thì cũng có chút kỳ quái, Cảnh Phi Ly là bị Ân Tung đánh chết, nhưng Cảnh Phi Nguyệt lại không biết là chết như thế nào, nàng đã là tứ tinh võ linh, nếu không gặp được Ân Tung thì chắc chắn là vẫn có năng lực tự bảo vệ mà." Kinh Sí Diễm không hiểu.
Diệp Thạch nghe thấy Kinh Sí Diễm nói chuyện này, trái tim nhịn không được đập bình bịch.
"Cũng có lẽ là con yêu thú nào đó thấy nàng xinh đẹp liền thú nàng về làm lão bà." Diệp Thạch mơ hồ nói.
"Ngươi đó! Chỉ biết nói hưu nói vượn. Thôi, người cũng đã chết rồi, bây giờ đi truy cứu nàng chết như thế nào thì cũng uổng công thôi." Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu, nhẹ hít một hơi.
Diệp Thạch thấy Kinh Sí Diễm không nhắc lại về Cảnh Phi Nguyệt, nhất thời thở ra một hơi.
"Sư phụ, chuyện Sư Tử Ngọc thế nào rồi?" Diệp Thạch hỏi.
Sắc mặt Kinh Sí Diễm âm trầm xuống, Sư Tử Ngọc là gián điệp của Minh Nguyệt, khi hình đường điều tra ra, hiệu trưởng liền như sấm rền gió cuốn mà giải quyết Sư Tử Ngọc.
Sư Tử Ngọc vốn là người của Fred đế quốc, hắn ẩn núp ở Huyền Phong đế quốc vài chục năm rồi tiến vào Thánh Tinh, có thể nói là bụng dạ khó lường.
Học viện đem lực chú ý đều tập trung đến trên người Sư Tử Ngọc, kết quả, Trang Du chạy theo người Minh Nguyệt học viện.
Hiệu trưởng vốn nghĩ rằng tuy Sư Tử Ngọc rắp tâm bất lương, nhưng học viện cũng đối xử không tệ lắm với Trang Du, Trang Du hẳn là cũng tồn tại một phần tình cảm đối với học viện, nên hiệu trưởng phái người đi khuyên nhủ Trang Du.
Kết quả, Trang Du cảm thấy học viện không phân tốt xấu, hại chết sư phụ hắn, xác thực rất đáng giận, nghiễm nhiên có tư thế hận thấu xương với học viện.
Hiệu trưởng bởi vì hai đồ đệ thân yêu chết, vốn đã lao lực quá độ, giờ lại bị Trang Du làm tức thêm một trận, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma.
"Sư Tử Ngọc chết, Trang Du chạy theo người Minh Nguyệt học viện."
Diệp Thạch híp mắt, đi rồi sao, đi rồi thì tốt. Luôn ở trước mặt mình, rất chướng mắt.
"Đáng tiếc, không ít linh vật trong học viện đều dùng trên người Trang Du, tiểu tử này lại đi rất lưu loát." Kinh Sí Diễm lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Diệp Thạch bĩu môi, trước khi đấu võ, học viện cũng dùng không ít đồ vật trợ giúp Trang Du tăng tu vi, cuối cùng, tất cả đều là làm giá y cho người khác.
"Trước kia không nhìn ra tiểu tử kiều kiều nhược nhược này lại là một tên tâm ngoan thủ lạt như vậy." Kinh Sí Diễm nhíu mày cảm thán.
Trang Du là bát cấp tư chất, lại là thiên âm thân thể, nghe nói hắn cũng có được linh mắt. Một tên đệ tử ưu tú như vậy lại bị người Minh Nguyệt học viện dụ đi, thật đáng tiếc.
"Sư phụ, ngươi thật là không có ánh mắt! Ta vừa liếc mắt một cái, liền biết tên Trang Du kia là một tên tâm ngoan thủ lạt, tâm địa rắn rết, trong ngoài không đồng nhất, là một tên hai mặt." Diệp Thạch đắc ý nói.
Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ cười, "Đúng đúng, ánh mắt của ngươi là chuẩn nhất."
"Tên Trang Du kia đi rồi, thật tốt!" Diệp Thạch vui sướng nói.
"Hắn đi rồi thì có cái gì tốt?" Kinh Sí Diễm hỏi.
"Thì một tên ăn cây táo, rào cây sung như vậy, đi muộn không bằng đi sớm." Diệp Thạch nói.
Kinh Sí Diễm cười nói: "Nói cũng đúng."
Nghe nói Trang Du tại trong bí cảnh giúp Lục Nghiêu tìm được hơn mười gốc ngàn năm linh thảo. Hẳn là Trang Du và Lục Nghiêu đã sớm thông đồng rồi.
Trang Du tiểu tử này, thật đúng là... không thể trông mặt mà bắt hình dong!
"Lam Nhược Phong chết trong bí cảnh rồi." Kinh Sí Diễm nói, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu, thản nhiên nói: "À, hắn xứng đáng bị vậy."
Kinh Sí Diễm nhìn sắc mặt Diệp Thạch vui sướng khi người gặp họa, cuối cùng cũng không có hỏi Diệp Thạch, Lam Nhược Phong chết có phải có quan hệ với hắn không.
"Mấy ngày nay tâm tình hiệu trưởng không tốt, ngươi và Mộ Thần yên tĩnh một chút, đừng lượn qua lượn lại trước mặt ông ta." Kinh Sí Diễm nghiêm túc nói.
Diệp Thạch gật đầu, biết nghe lời phải: "Vâng."
Diệp Thạch cúi đầu, hắn vốn cũng không muốn đi tới trước mặt viện trưởng, Cảnh Phi Nguyệt bị giết, tuy rằng không có người nhìn thấy, nhưng mà khó bảo toàn sẽ không lưu lại dấu vết nào, trong thời gian này, hắn vẫn nên tránh đứng đầu gió thì hơn, chờ qua thời gian này, liền tính là hiệu trưởng biết do mình giết, thì cũng có thể dàn xếp ổn thoả.
...
Nghỉ ngơi và hồi phục một vài ngày, Mộ Thần và Diệp Thạch song song bế quan.
Hai người tại trong bí cảnh dùng ngàn năm linh thảo để luyện chế đan dược, dược tính lưu lại trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hấp thu hết, nguyên thạch mà hai người thu hoạch tại trong bí cảnh cũng rất hữu dụng.
Hành trình bí cảnh lần này xuất hiện Ân Tung và huynh muội Cảnh gia, làm Mộ Thần cảm nhận được thế giới này tàng long ngọa hổ.
Lục Nghiêu cùng Trang Du cũng cho Mộ Thần áp lực rất lớn, Mộ Thần ý thức được, nếu hắn không cố gắng, hắn sẽ rất dễ dàng bị hai người kia đuổi theo, rồi sau đó sẽ bị làm pháo hôi.
Mộ Thần bế quan một tháng, đem dược tính đang yên lặng trong cơ thể hoàn toàn hấp thu, sáu mươi khối nguyên thạch tìm được trong bí cảnh cũng bị hắn hấp thu hết.
Sau khi bế quan, thực lực Mộ Thần thăng cấp đến tứ tinh võ linh, làm cho Mộ Thần ngoài ý muốn là, thực lực của Diệp Thạch cũng thăng cấp đến tứ tinh võ linh, đuổi theo sát hắn.
"Thạch Đầu, tiến bộ rất nhanh nha!" Mộ Thần đánh giá Diệp Thạch, cười nói.
Diệp Thạch gãi đầu, "Thật?"
Sáu mươi khối nguyên thạch kia không tới vài ngày đã bị hắn hấp thu sạch, sau khi những nguyên thạch đó hết, Diệp Thạch không còn cách nào, đành phải bắt đầu hấp thu nguyên thạch phổ thông. Sau khi dùng qua nguyên thạch phẩm chất cao, Diệp Thạch cảm nhận sâu sắc rằng nguyên thạch phẩm chất thấp có chút không đủ dùng.
"Đúng vậy." Mộ Thần nói.
Bát cấp tư chất bẩm sinh cùng bát cấp tư chất kích phát sau này quả nhiên là có chênh lệch, nhìn Diệp Thạch, Mộ Thần nhịn không được mà nói thầm.
Xem ra uy nghiêm của bát cấp tư chất chân chính không bị vứt bỏ, mình phải càng cố gắng hơn mới được!
"Hai người các ngươi đều xuất quan?" Hùng Uy chắp tay sau lưng đi tới, nhìn hai người đang bình chân như vại.
"Đúng vậy, sư phụ." Mộ Thần cung kính nói.
Hùng Uy nhìn hai người, mỉm cười, Mộ Thần và Diệp Thạch mới chỉ mười bốn tuổi, lại đã là tứ tinh võ linh, hai đồ đệ kia của hiệu trưởng, lúc trở thành tứ tinh cũng đã mười tám tuổi.
"Ta chuẩn bị đi một chuyến tới Thiên Tâm thành, hai người các ngươi có muốn đi chung không?" Hùng Uy nói.
"Thiên Tâm thành?" Diệp Thạch trừng lớn mắt.
Mộ Thần híp mắt, nghe nói Thiên Tâm thành là một đô thành thương nghiệp, chỉ cần có nguyên thạch, cái gì cũng có thể mua được trong đó.
Thiên Tâm thành không thuộc về bất luận quốc gia nào hết, nơi đó là nơi mà vài thế lực lớn thực lực hùng hậu cùng nhau thành lập, có vài cường giả võ hoàng tọa trấn, nghe nói hết sức lợi hại.
Mộ Thần có chút động tâm, tu vi của hắn đã đến bình cảnh, thuật học cũng như vậy, lúc này mà đóng cửa khổ tu thì tiến bộ cũng sẽ không quá lớn, đi ra ngoài một chút nhìn xem cũng tốt.
"Tiền bối, có phải là ngươi nhìn trúng cái gì không?" Diệp Thạch hỏi.
Hùng Uy gật gật đầu, nói: "Phải. Nghe nói, Thiên Tâm thành có một hồi bán đấu giá, trong lần bán đấu giá này có bán một khối lớn huyền băng ngọc tủy cỡ chậu rửa mặt."
Nếu hắn có thể đem thứ này thu vào tay, tu vi hẳn là có thể nhanh chóng tăng tới nhị tinh.
Tu vi đến cỡ này như Hùng Uy, muốn tăng tiến là thập phần khó khăn, thời gian mà rất nhiều võ hoàng hao tốn từ nhất tinh vượt đến nhị tinh, có khi phải dùng vài chục năm, thậm chí là trên trăm năm.
Có một cái cơ hội như vậy, Hùng Uy tất nhiên không muốn dễ dàng buông tha.
"Vật kia nhất định rất mắc đi?" Diệp Thạch nói.
Hùng Uy gật đầu, "Đúng, giá bắt đầu là ba triệu."
Diệp Thạch trừng lớn mắt, giá bắt đầu đã là ba triệu, vậy chắc chắn giá thành giao sẽ không ít!
Diệp Thạch đầy nghi ngờ nhìn Hùng Uy, "Giá bắt đầu là ba triệu, vậy ngươi còn đi xem làm gì! Xem cũng mua không nổi."
"Ngươi khinh thường ta quá đấy." Hùng Uy tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch bĩu môi, lời hắn nói chính là sự thật, Hùng Uy vốn rất nghèo!
"Viện trưởng cho ta năm triệu nguyên thạch, chính ta cũng có một chút của cải." Hùng Uy lấy ra một tấm thẻ nguyên thạch nói.
Diệp Thạch nhìn tấm thẻ trên tay Hùng Uy, ánh mắt ứa ra kim quang, năm triệu, là năm triệu đó! Viện trưởng quả nhiên là thổ hào!
Hùng Uy nhìn ánh mắt Diệp Thạch lập lòe sáng lên, trừng mắt nhìn Diệp Thạch, "Đừng mơ mộng nữa."
"Tiền bối, ngươi có bao nhiêu của cải?" Diệp Thạch tò mò hỏi.
"Năm trăm vạn." Hùng Uy ủ rũ nói.
Diệp Thạch: "..."
"Chỉ năm trăm vạn?!" Diệp Thạch đánh giá Hùng Uy, ánh mắt lộ ra mấy phân xem thường.
Hùng Uy nhìn Diệp Thạch sắc mặt, khí giận sôi lên.
"Ngươi đây là đang làm cái biểu tình gì đây!" Hùng Uy tức giận.
"Tiền bối, ngươi chính là võ hoàng đấy, ngươi là một vị võ hoàng mà của cải chỉ có năm trăm vạn." Diệp Thạch nói thầm.
Võ hoàng thì làm sao? Võ hoàng thì không thể nghèo được sao?!
Chương 162
"Sư phụ, chỉ có năm triệu thì sợ rằng mua không được đồ vật mà ngươi muốn rồi." Mộ Thần ôm hai tay.
Hùng Uy gật đầu, nói: "Chỉ năm triệu thì đích thật là mua không được." Hàn băng ngọc tủy có giá thấp nhất là ba triệu, trong túi phải có mười mấy triệu mới nắm chắc có được nó.
"Nhưng không phải là còn có ngươi sao? Đồ đệ, ngươi cho ta mượn trước một ít, ha?" Đôi mắt Hùng Uy tỏa sáng nhìn chằm chằm Mộ Thần.
Tên đồ đệ này của mình rất biết kiếm tiền nha. Người Thánh Tinh học viện đều biết, Mộ Thần có rất nhiều tiền!
Diệp Thạch vội vàng ngăn trước mặt Mộ Thần, vội vàng nói: "Không được, không được, Mộ Thần không còn tiền, hơn nữa Mộ Thần... còn phải nuôi gia đình."
Hùng Uy bất đắc dĩ xem thường nhìn Diệp Thạch, tên Diệp Thạch này thật đúng là thần giữ của.
Mộ Thần thản nhiên cười, "Sư phụ, nguyên thạch trên người ta đã xài không còn bao nhiêu cả."
Lời Mộ Thần nói chính là sự thật, phần lớn nguyên thạch trên người hắn đã dùng mua tài liệu luyện chế phù trước khi tiến vào bí cảnh, tài liệu phù tứ cấp đúng là rất mắc, còn phải trả tiền thù lao cho Quý Đông Thành, đó cũng phải xài một số lớn.
Hiện tại nguyên thạch trên người hắn có rất ít, nhưng ngược lại có hơn mười bình đan dược, tất cả đều là dùng linh thảo ngàn năm tìm kiếm được trong bí cảnh luyện chế, tổng cộng có hơn ba mươi viên, nhiều đan dược như vậy, nếu như đều đem đi bán, bán một viên một triệu cũng dư dả, nhưng đám đan dược này đều là dùng để lúc cần thì ăn.
Hùng Uy liếc mắt với Diệp Thạch và Mộ Thần, tức giận nói: "Ta chỉ đùa một chút mà thôi, biết hai người các ngươi không đáng tin cậy, ta cũng không dám trông cậy vào các ngươi."
"Khoảng cách tới lúc bán đấu giá còn ba tháng, chúng ta nên sớm đi tới Thiên Tâm thành, cách Thiên Tâm thành không xa chính là rừng rậm yêu thú, đến lúc đó, ta ra ngoài thành giết vài con yêu thú vương cấp, nó có thể trợ cấp một chút." Hùng Uy thản nhiên chắp tay sau lưng.
Mộ Thần híp mắt, yêu thú vương cấp? Một thi thể yêu thú vương cấp có phẩm chất tốt thì bán được khoảng năm, sáu ngàn vạn. Tiền bạc đúng là không thành vấn đề.
Tính toán như vậy, Hùng Uy ra tay một lần liền có thể thu được hơn mấy tháng mình tân tân khổ khổ kinh doanh, xem ra, vẫn cần có thực lực! Có thực lực, kiếm nguyên thạch mới nhanh.
Diệp Thạch nhất thời vui vẻ, "Ngươi muốn đi giết yêu thú vương cấp sao? Thật tốt quá, thật tốt quá, tiền bối, ngươi béo như vậy, nên sớm hoạt động một chút mới đúng."
Hùng Uy: "..." Tên nhóc Diệp Thạch này đang ngại mình béo sao, xú tiểu tử này sao lại luôn xen vào việc của người khác vậy! Tên nhóc đó chỉ cần nhìn chằm chằm Mộ Thần, không cho Mộ Thần béo là đươc rồi!
Diệp Thạch tràn đầy vui sướng mà nghĩ, hiện tại tu luyện Bách Quyết Luyện Thể đã bắt đầu cần máu của vương cấp yêu thú để luyện thể, hắn vốn đang rầu rĩ, máu vương cấp yêu thú rất mắc, rất tốn nguyên thạch, còn khó mua nữa, nên làm sao bây giờ?
Không nghĩ tới, mới vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đầu qua, Hùng Uy đi giết yêu thú, hắn vừa lúc đi theo thuận tay lấy chút máu yêu thú.
Hùng Uy nhíu mày nhìn biểu tình trên mặt Diệp Thạch, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Thạch Đầu, đang đánh chủ ý gì với ta hả?"
Diệp Thạch lắc đầu xua tay nói: "Không có! Không có đánh chủ ý gì hết, ta là một người rất chính trực đó."
Hùng Uy híp mắt nhìn Diệp Thạch, vẫn nghi ngờ nói: "Nhìn bộ dáng lấm la lấm lét kia của ngươi liền biết là ngươi đang tính kế ta rồi."
Diệp Thạch không cho là đúng: "Tiền bối, mắt ngươi có vấn đề rồi, ta sao có thể có bộ dáng lấm la lấm lét đâu?"
"Hai người các ngươi còn chưa có giết qua yêu thú đi? Vừa lúc đi theo ta ra ngoài học tập, thuận tiện luyện tay, đỡ phải tới lúc gặp được yêu thú liền mềm chân hay bị dọa tè ra quần." Hùng Uy bỏ qua đề tài kia, khí phách nói.
"Tiền bối, ngươi quá coi thường chúng ta rồi." Diệp Thạch không cho là đúng. "Tiền bối, ngươi dẫn chúng ta ra ngoài, một hồi nếu gặp được yêu thú khó giải quyết, chúng ta sẽ giúp ngươi áp trận, có lẽ vào thời điểm quan trọng, hai người chúng ta còn có thể cứu ngươi một mạng đó nha."
Hùng Uy xuy xuy nở nụ cười, "Chờ các ngươi tới cứu mạng, vậy ta lúc đó chắc cũng chết ngắc rồi."
Diệp Thạch không vui trừng mắt nhìn Hùng Uy, "Tiền bối à, ngươi không cần khinh thường chúng ta như vậy nha!"
Mộ Thần suy nghĩ, có Hùng Uy dẫn bọn hắn ra ngoài lịch lãm đích thực là không tồi, có một cao thủ như vậy ở bên, lúc đánh nhau thì bọn họ cũng có thể buông tay chân ra, không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
...
Mộ Thần đi tìm Hạ Thanh Nghiên cáo biệt, Hạ Thanh Nghiên không có ngăn cản, cho Mộ Thần một ít minh văn tâm đắc, dặn dò Mộ Thần hảo hảo học tập minh văn.
Mộ Thần cùng Diệp Thạch ngồi trong chiếc phi thuyền của Hùng Uy, bước lên lữ trình tới Thiên Tâm thành.
"Tiền bối, tốc độ của chiếc phi thuyền này quá chậm, như là hàng sắp hỏng vậy." Kết thúc một ngày tu luyện, Diệp Thạch làm biếng duỗi thắt lưng một cái, phàn nàn nói.
Hùng Uy đang lười biếng nằm trên võng, nghe vậy thì khinh thường nói: "Có thứ để ngồi là được rồi, mà ngươi cũng không nên xem thường chiếc phi thuyền này, đây chính là phi thuyền ngũ cấp, cỡ hai ngàn vạn đấy."
Diệp Thạch ném qua cái nhìn xem thường, Hùng Uy người này rõ ràng là đã mua hàng rẻ tiền, chiếc phi thuyền này đúng là ngũ cấp, nhưng phi thuyền ngũ cấp phổ thông ít nhất cũng đã năm nghìn vạn. Còn mấy chiếc phi thuyền bởi vì có niên đại lớn, có rất nhiều nơi xảy ra vấn đề, vốn là phải nên bị đào thải, nhưng lại bị Hùng Uy mua về tu tu bổ bổ, lại đầu nhập sử dụng lần nữa.
Vừa gặp phi thuyền liền có thể nhìn thấy mấy chỗ đắp vá, thoạt nhìn rất nghèo túng.
Nếu không phải nhờ Mộ Thần lợi dụng thời gian còn dư mà đem phi thuyền tu bổ một phen, tốc độ của phi thuyền sẽ càng chậm.
"Tiền bối, ngươi chính là cao thủ hoàng cấp nha, ngồi trên cái phá thuyền này sẽ tổn hại giá trị con người ngươi đó!" Diệp Thạch nói.
"Ta đây là phong phạm cao nhân, cao nhân chính là phải thâm tàng bất lộ giống như ta này, ngươi không hiểu đâu." Hùng Uy một bộ chính khí mà nói.
Diệp Thạch xem thường, không hiểu á? Hắn sao lại không hiểu, nói trắng ra thì Hùng Uy chính là một tên keo kiệt đến cả phi thuyền mới cũng không chịu mua.
"Tiền bối, có một chiếc phi thuyền đuổi tới đây." Diệp Thạch đứng sát mép thuyền ngắm nhìn phương xa, chán chết thông báo cho Hùng Uy.
Hùng Uy không chút để ý uống một hớp rượu, "Đuổi tới thì đuổi tới thôi, bọn họ phi nhanh như vậy là vội vàng đi đầu tnhị tinh?"
"Chiếc phi thuyền kia thật xinh đẹp! Tiền bối, phi thuyền của đối phương thoạt nhìn giống quý tộc, còn phi thuyền của ngươi lại thoạt nhìn giống khất cái vậy." Diệp Thạch rầu rĩ nói thầm.
"Phi thuyền xinh đẹp thì có ích lợi gì, xinh đẹp như vậy thì trước sau gì cũng đưa đến một đám cướp mà thôi, mấy tên cướp thích nhất chính là mấy phi thuyền như vậy." Hùng Uy chua chua nói.
"Liên Diễm phi thuyền thật xinh đẹp!"
"Phanh!" Hùng Uy bỗng dưng từ trên võng lăn xuống.
Diệp Thạch nhìn Hùng Uy, trong mắt hiện lên vài phần dị sắc, "Tiền bối, ngươi bị sao vậy?"
"Ngươi nói cái gì, ngươi nói phi thuyền kia gọi là Liên Diễm phi thuyền?" Hùng Uy không trả lời, chỉ thất kinh hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, "Đúng vậy! Trên phi thuyền người ta viết như vậy đấy."
"Đi mau, đi mau!" Sắc mặt Hùng Uy trắng bệch, hét lên như lâm đại địch.
Diệp Thạch trừng mắt nhìn, không hiểu nên hỏi: "Đi? Đi đến chỗ nào?"
"Đi đến chỗ nào cũng được, chỉ cần tránh đi chiếc phi thuyền kia." Hùng Uy gấp gáp nói.
Diệp Thạch không hiểu: "Tránh đi chiếc phi thuyền kia? Vì sao cơ?"
Hùng Uy tức giận trừng Diệp Thạch, "Kêu ngươi tránh thì ngươi liền tránh đi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Diệp Thạch cổ quái nói: "Tránh không nổi, tốc độ của người ta nhanh hơn chúng ta. Ai kêu phi thuyền của ngươi chậm như vậy làm gì."
Hùng Uy: "..." Không có biện pháp nha! Không phải là do hắn không có tiền sao?
"Tiền bối, ngươi đang sợ hãi sao?" Diệp Thạch không hiểu nhìn Hùng Uy, hỏi một câu.
Hùng Uy tức giận trả lời: "Sợ hãi? Nói giỡn sao! Ta sao phải sợ?"
"Ngươi vì sao phải sợ thì làm sao ta biết được, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi." Diệp Thạch vô tội nói thầm.
Hùng Uy xem thường, thầm nghĩ: Tên Kinh Sí Diễm có một tên đồ đệ biết chọc giận người khác như vậy, vậy mà tên kia cư nhiên không bị tức chết, thật sự là kỳ tích.
...
"A! Trên thuyền đối phương có một mỹ nữ đi ra, tiền bối, là một đại mỹ nhân đó nha." Diệp Thạch nói.
Hùng Uy cong thắt lưng, dịch đến mấy nơi có thể che giấu thân hình hắn.
Diệp Thạch nhìn bộ dáng Hùng Uy lén la lén lút, nhịn không được mà nghi ngờ.
"Tiền bối, mỹ nữ đang nhìn qua bên chúng ta này, ngươi có muốn tới đây xem thử không?" Diệp Thạch có chút trêu tức nhìn Hùng Uy.
"Thạch Đầu, ngươi nhanh câm miệng đi!" Hùng Uy tức giận mắng.
Diệp Thạch bất mãn trừng mắt nhìn Hùng Uy. Câm miệng? Vì sao hắn phải câm miệng?
Diệp Thạch dựa vào mép thuyền, thản nhiên đánh giá nữ tử phía trên Liên Diễm phi thuyền.
Nữ tử một thân hồng y, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà, trong sự xinh đẹp lại lộ ra một cỗ anh khí bừng bừng, thoạt nhìn mị lực kinh người.
"Phi thuyền đối phương đang hướng tới phía này, hình như là hướng về phía chúng ta." Diệp Thạch quay đầu lại, phát hiện Hùng Uy đã không thấy bóng dáng.
Diệp Thạch không hiểu mà nhíu mày, đây là Hùng Uy tiền bối đang... chạy trốn sao?
Hai chiếc thuyền chạy song song với nhau, dựa vào quá gần.
"Tiểu ca, lớn lên rất soái nha!" Cơ Phi Diễm đứng đối diện Diệp Thạch, cười như không cười mà nói.
"Chỗ nào chứ! Tiền bối quá khen." Diệp Thạch đỏ mặt nói.
Đối phương tuy là một nữ tử thiên kiều bá mị, nhưng uy áp trên người rất nặng, so với sư phụ của mình còn nặng hơn, làm cho Diệp Thạch cảm nhận được một cỗ áp lực.
"Ngươi là Mộ Thần, đồ đệ Hùng Uy?" Cơ Phi Diễm hỏi.
Diệp Thạch lắc đầu, "Không phải, ta là Diệp Thạch."
Cơ Phi Diễm gật đầu, lên tiếng, "A."
Mộ Thần từ trong khoang thuyền đi ra, Diệp Thạch chỉ vào Mộ Thần nói: "Đây mới là Mộ Thần."
Cơ Phi Diễm híp mắt đánh giá Mộ Thần, "Không tồi, không tồi, nhan sắc của ngươi tốt hơn sư phụ ngươi nhiều."
Mộ Thần: "..."
"Sư phụ ngươi đâu?" Cơ Phi Diễm hỏi.
"Trốn đi rồi." Diệp Thạch chớp chớp mắt nói.
Cơ Phi Diễm xuy xuy nở nụ cười, "Trốn đi sao? Nghe nói hắn mới thăng cấp thành cường giả võ hoàng mà, làm sao mà thực lực của hắn càng cao, lá gan lại càng nhỏ vậy, nhớ năm đó, thực lực của hắn yếu hơn ta, nhưng lại dám nhìn lén ta tắm rửa."
Diệp Thạch: "..."
Mộ Thần: "..."
Diệp Thạch mở to mắt nhìn Cơ Phi Diễm, âm thầm nghĩ: Hùng Uy tiền bối đúng là diễm phúc không cạn nha! Cư nhiên là một nữ nhân xinh đẹp như này.
Cơ Phi Diễm ôm hai tay, như có điều suy nghĩ đánh giá Mộ Thần và Diệp Thạch.
"Không tồi, không tồi, tuổi còn trẻ, nhưng đều là tứ tinh võ linh, tiền đồ không thể đo đếm!" Cơ Phi Diễm cười nhạt nói.
"Tiền bối quá khen." Mộ Thần cung kính nói.
"Nghe nói Ân Tung chết trên tay các ngươi, đúng là tuổi trẻ tài cao!" Cơ Phi Diễm khích lệ.
Mộ Thần cau mày, nghĩ: Người nọ là người Fred đế quốc, chẳng lẽ là đến đây trả thù.
"Đừng lo lắng, Ân Tung từng giết một tiểu bối tư chất không tồi của Cơ gia chúng ta, khi biết hắn chết trên tay các ngươi, ta rất vui vẻ." Cơ Phi Diễm cười nói.
Diệp Thạch nghe vậy, không khỏi có thêm vài phần cảm tình đối với Cơ Phi Diễm, "Chúng ta là nhờ vận khí tốt mới giết được hắn thôi. Tiền bối, ngươi tới đây tìm Hùng Uy tiền bối sao?"
Cơ Phi Diễm gật đầu, "Đúng vậy! Ta ngàn dặm xa xôi tìm gặp hắn, chỉ là hình như hắn không muốn gặp lại ta."
Diệp Thạch đầy tức giận nói: "Hùng Uy tiền bối không nên như vậy chứ."
"Đúng là không nên." Cơ Phi Diễm gật đầu.
"Hùng Uy, ngươi mau ra đây! Ta tới gặp ngươi này, chớ tránh nữa." Cơ Phi Diễm giương giọng nói.
"Hùng Uy tiền bối đang tránh trong khoang thuyền." Diệp Thạch nói thầm.
Cơ Phi Diễm nghiêng đầu, tà tà mỉm cười, "Cứ trốn đi, người này đúng là càng ngày càng thẹn thùng. Thật là, đều đã đến tuổi này rồi mà còn e lệ nữa."
Cơ Phi Diễm thả người nhảy qua phi thuyền đám người Mộ Thần.
Chương 163
"Hùng Uy, ngươi mau ra đây coi! Còn ngại ngùng nữa chứ, có cái gì mà phải ngại ngùng, tức phụ như ta có xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng nha." Đôi tay Cơ Phi Diễm chống lên vòng eo nhỏ nhắn, nàng khí phách cao giọng nói.
Mộ Thần và Diệp Thạch hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút quái dị.
Hùng Uy thí điên thí điên từ trong khoang thuyền chạy ra, hùng hổ nhìn Cơ Phi Diễm, "Nữ nhân kia, ngươi không được nói lung tung! Ta bây giờ đã là võ hoàng, không còn sợ ngươi nữa đâu."
Cơ Phi Diễm ai oán nhìn Hùng Uy, "Đúng rồi, ngươi bây giờ đã là võ hoàng, người ta rất sợ hãi nha. Vậy ngươi tính làm cái gì đây?" Cơ Phi Diễm trong miệng nói ra lời sợ hãi, trên mặt lại tràn đầy ý cười trào phúng.
Khuôn mặt Hùng Uy lúc trắng lúc xanh.
Mộ Thần: "..."
Diệp Thạch: "..."
Cơ Phi Diễm thản nhiên ngồi xuống trên cái ghế dựa của Hùng Uy, nâng cằm, lười biếng đánh giá Hùng Uy, một chút cũng không để Hùng Uy vào mắt.
"Ta nói nha, ngươi đúng là bùn nhão không dính được lên tường! Đã là võ hoàng rồi mà vẫn còn ngồi trên cái phi thuyền hư này, chậc chậc, lại tự mình làm cho mình giống ăn mày vậy, thật sự là dọa người!"
"Ta nói hắn rồi, nhưng hắn không nghe." Diệp Thạch tiến lên nói với Cơ Phi Diễm.
Cơ Phi Diễm vươn ra ngón trỏ, chọc nhẹ vào người Hùng Uy, "A Uy à! Tiểu Thạch Đầu cũng đã ra đề nghị cho ngươi rồi mà, ngươi sao lại không nghe vậy?"
A Uy? Tên gọi thân mật nhỉ. Mộ Thần nhíu mày suy nghĩ.
"Hắn không chỉ không nghe, còn nói phi thuyền của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ dụ bọn cướp tới." Diệp Thạch đầy hưng phấn mà nói.
Cơ Phi Diễm quay đầu, ánh mắt không tốt nhìn Hùng Uy, âm u hỏi: "A Uy, ngươi thật sự đã nói như vậy?"
Khuôn mặt Hùng Uy đỏ lên, phản đối: "Ta tên là Hùng Uy, ngươi đừng có gọi bậy!"
"Hai ta còn ai với ai nữa! Gọi thân thiết chút có sao đâu?" Cơ Phi Diễm không cho là đúng.
Hùng Uy đen mặt, "Ngươi đừng nói bậy bạ! Ta không có quan hệ gì với ngươi!"
Cơ Phi Diễm đầy ủy khuất nhìn Hùng Uy, "Ngươi cũng đã nhìn ta tắm rửa rồi mà còn nói không có quan hệ gì với ta..."
Mộ Thần xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ rằng nữ nhân này đúng là rất bưu hãn, khó trách Hùng Uy không dám gặp nàng.
"Ngươi không nên nói lung tung! Lúc ấy, ngươi cũng mặc quần áo được một nửa rồi còn gì, kỳ thật ta cái gì cũng không thấy được, hai chúng ta mẹ nó căn bản là không có quan hệ!" Hùng Uy rầu rĩ nói.
Cơ Phi Diễm nâng cằm đánh giá Hùng Uy, "Nguyên lai là ngươi bởi vì cái gì cũng không thấy được, cho nên vẫn luôn không nguyện ý đáp ứng. Kỳ thật, ngươi chỉ cần cưới ta, sau này muốn nhìn cái gì cũng có thể nhìn!"
Diệp Thạch siết chặt tay, đôi mắt trông mong nhìn Hùng Uy, "Tiền bối, ngươi cưới người ta đi." Cơ hội này rất tốt nha!
Mặt Hùng Uy đỏ lên, trừng Diệp Thạch một cái, bối rối nói, "Xú tiểu tử, ngươi đừng nói lung tung!"
Diệp Thạch bĩu môi, Hùng Uy người này đúng là xấu xa, chỉ biết hung dữ với mình, có bản lĩnh thì hắn hung dữ với vị mỹ nữ kia một cái đi! Hừ!
Cơ Phi Diễm đánh giá Hùng Uy từ trên xuống dưới một phen, xong lại ghét bỏ nói: "Ngươi... Ngươi sao lại béo lên nhiều như vậy?"
Hùng Uy mặt đỏ lên, "Đúng, ta béo ta mập đấy, vậy nên ngươi đi tìm tên khác gầy hơn đi."
"Béo mới có cảm giác an toàn, tiền bối, thân thịt béo này của Hùng Uy tiền bối đều là vì ngươi đó." Diệp Thạch ân cần tiến đến trước mặt Cơ Phi Diễm nói.
Cơ Phi Diễm vỗ vỗ vai Diệp Thạch, đầy thưởng thức nói: "Không tồi, không tồi. Lời này của ngươi, ta thích!"
"Yên tâm đi, A Uy, ta sẽ không chê ngươi, ta rất thích thân thịt béo này của ngươi, yên tâm, ngươi theo ta, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi nhanh chóng gầy xuống, ngươi hẳn là còn nhớ rõ, năm đó, lúc ngươi theo đuổi ta ấy, một tháng ngươi rớt tới ba mươi cân thịt lận." Cơ Phi Diễm tươi cười như hoa.
"Đó là ngươi theo đuổi ta, không phải là ta theo đuổi ngươi!" Hùng Uy âm thầm nói.
"Ai truy ai chả được?" Cơ Phi Diễm không để bụng.
Hùng Uy tức giận: "Bây giờ không giống ngày xưa, ta bây giờ là võ hoàng, sẽ không tùy ý cho ngươi làm bậy nữa."
"Ai da, ngươi bây giờ đã là võ hoàng rồi, người ta rất sợ nha! Lại nói, ngươi lúc nào mới gả cho ta đây? Cưới một võ hoàng về, ta sẽ được tăng thể diện lắm đó nha." Cơ Phi Diễm lấy ra một cây quạt nhỏ, không ngừng quạt.
"Tiền bối, ngươi muốn cưới Hùng Uy?!" Diệp Thạch kinh ngạc hỏi.
Cơ Phi Diễm gật đầu, "Đúng!"
"Nhưng mà, ngươi là nữ mà?!" Diệp Thạch hoang mang.
Cơ Phi Diễm ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Nữ nhân thì làm sao, ai nói nữ tử không bằng nam tử? Ta chính là muốn cưới một nam nhân về cho mọi người nhìn đấy."
Mộ Thần cười cười, chắp tay nói: "Lý tưởng của tiền bối đúng là rất hào hùng, thật sự làm cho đám nam tử chũng ta cam bái hạ phong!"
Cơ Phi Diễm khoát tay áo, "Không có gì."
"Tiền bối, ngươi thật giỏi." Diệp Thạch đầy tán thưởng.
"Tiểu Thạch Đầu, ngươi có muốn suy xét về việc cưới Mộ Thần về không?" Cơ Phi Diễm hỏi.
Diệp Thạch vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, không cần, chí hướng của tiền bối, ta chỉ có thể nhìn lên mà thôi."
"Một chút chí hướng này của ta đây không coi là cái gì. Chờ cưới xong sư bá ngươi làm chính thê, lại cưới thêm vài nam nhân làm tiểu thiếp, cuộc đời ta liền coi như viên mãn." Cơ Phi Diễm nói.
Diệp Thạch: "..." Trái ôm phải ấp?
"Có rất nhiều nam nhân nguyện ý gả cho ngươi, ngươi đừng luôn nhìn chằm chằm ta!" Hùng Uy tức giận nói.
Cơ Phi Diễm xuy xuy nở nụ cười, "A Uy, ngươi đang ghen sao? Ta nói giỡn thôi, ta không có ý cưới thiếp đâu."
Hùng Uy: "..."
"Ngươi đi mau, đi mau!" Hùng Uy tức giận mà nói.
Cơ Phi Diễm có chút không vui: "Người ta vừa mới đến thôi mà ngươi đã muốn đuổi người ta đi rồi sao? Thật sự là bất cận nhân tình*!"
*bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm
Hùng Uy cắn chặt răng, hai tay nắm lại bái bái về phía Cơ Phi Diễm, "Bà cô à, ngươi đi nhanh đi, ta cám ơn ngươi nhiều lắm luôn!"
Cơ Phi Diễm híp mắt, tức giận trừng Hùng Uy, âm u hỏi: "Nói gì đấy? Ai là bà cô của ngươi? Muốn bị đánh hả? Ta có lớn hơn ngươi nhiều như vậy sao?"
Hùng Uy thấy sắc mặt Cơ Phi Diễm trầm xuống, ngượng ngùng không nói gì.
Mộ Thần nhìn sắc mặt Hùng Uy, thầm cảm thấy sư phụ mình tại trước mặt vị Cơ tiền bối này có chút khiếp nhược.
Cơ Phi Diễm đánh giá Hùng Uy, không hiểu lắm: "Ta nói nha, ngươi vừa ngốc vừa không có thiên phú, lại vừa nghèo vừa keo, làm sao lại có thể thăng lên võ hoàng được nhỉ?"
Đáng thương Cơ Phi Diễm nàng thông minh lãnh tỉnh, thiên tư cao vời, lại vẫn chỉ là một võ vương bát tinh, nàng cư nhiên lại bị cái tên mập mạp này đuổi kịp, còn vượt xa nàng nữa.
"Đúng vậy! Ta là võ hoàng, mà ngươi chỉ là bát tinh võ vương." Hùng Uy đắc chí nói.
Cơ Phi Diễm không nhìn được bộ dáng này của Hùng Uy, hừ lạnh một tiếng, "Đừng đắc ý vênh váo vội, cho dù ngươi là võ hoàng, thì đã định trước là phải gả cho ta thôi."
"Ngươi nằm mơ đi!" Hùng Uy tức giận nói.
Cơ Phi Diễm nhún vai, không có dây dưa trên vấn đề này thêm, "Mộ Thần, nghe nói ngươi có dị hỏa?!"
Mộ Thần gật đầu, "Đúng vậy."
"Ngươi còn trẻ như vậy mà đã có được dị hỏa, đúng là có phúc!" Cơ Phi Diễm tán thưởng nhìn Mộ Thần.
"Tiền bối quá khen." Mộ Thần cung kính đáp lời.
Cơ Phi Diễm thản nhiên nhìn Mộ Thần, nàng tìm kiếm dị hỏa nhiều năm lại không thu hoạch được gì, không nghĩ tới, Mộ Thần cư nhiên lại có được dị hỏa, còn dưới nhân duyên thành đồ đệ của Hùng Uy.
"Lần đầu gặp mặt, ta cũng không có gì tốt để đưa cho ngươi, khối Viêm Dương Chi Tinh này tặng cho ngươi đi." Cơ Phi Diễm vứt một viên đá màu đỏ cho Mộ Thần.
Mộ Thần vội vàng tiếp lấy, Viêm Dương Chi Tinh có thể đề cao phẩm chất dị hỏa, là vật báu vô giá. Viên trên tay Cơ Phi Diễm hẳn là để chuẩn bị cho Hùng Uy.
Diệp Thạch nhìn viên đá trên tay Mộ Thần, sùng bái trong mắt đối với Cơ Phi Diễm càng tăng thêm vài phần.
"Các ngươi chuẩn bị đi đâu vậy?" Cơ Phi Diễm lười biếng hỏi.
"Tới Thiên Tâm thành, nghe nói ở đó có bán đấu giá một khối lớn Hàn Băng Ngọc Tủy, Hùng Uy tiền bối muốn thứ đó." Diệp Thạch trả lời.
"A, chúng ta cùng đường nha!" Nàng cũng muốn tới Thiên Tâm thành tìm kiếm linh vật có thể thăng cấp.
Cơ Phi Diễm đánh giá Hùng Uy, hoài nghi hỏi: "Ngươi muốn mua Hàn Băng Ngọc Tủy? Ngươi có đủ nguyên thạch sao?"
"Có! Có năm triệu!" Diệp Thạch trả lời.
Hùng Uy hung tợn trừng Diệp Thạch, tên nhóc ngu ngốc này, chỉ được một chút ân huệ nhỏ của người ta, liền hận không thể nói hết cho đối phương.