Khuynh Diễm ngồi trên xe ngựa, cùng đoàn người hầu di chuyển đến thị trấn Todoro ở biên giới.
Chuyện là...!cô bị phạt lưu đày.
Việc này phải bắt đầu kể từ sau khi Nolan gặp cô trở về, hắn liền mắc chứng kinh hoảng tột độ, cuối cùng ngất xỉu mê man trên giường.
Khuynh Diễm dẫn hắn đi trước sự chứng kiến của rất nhiều người, nên không tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm.
Có điều, cả kinh đô đều biết nguyên chủ không có ma thuật, sao có thể tấn công một pháp sư hệ lôi như Nolan?
Mà trên người hắn còn chẳng hề xuất hiện vết thương, nên quốc vương cũng không tìm được bằng chứng cụ thể để kết tội Khuynh Diễm.
Thế nhưng, cô lại đứng giữa cung điện nói rằng, Nolan có khả năng đã bị thứ không sạch sẽ bám vào, chẳng hạn như...!tàn hồn của phù thủy bóng đêm!
"Phù thủy bóng đêm" là cụm từ cấm kị ở vương quốc Magixland! Bởi vì mọi người đều sợ kẻ đó hồi sinh trở lại, sẽ khiến nhân loại diệt vong!
Khuynh Diễm đề cập ngay trước mặt quốc vương, khiến ông nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh đày cô tới vùng Todoro hẻo lánh ở biên giới, mười năm sau mới được về kinh đô.
Nhưng vì Đại công tước đích thân cầu xin, nên thời hạn lưu đày đã giảm xuống còn ba năm.
Khi giới quý tộc nghe được tin này, họ đều lắc đầu chê trách hành vi của Khuynh Diễm.
Todoro nằm giáp với vương quốc Wolfland của người sói, một nơi hỗn tạp chỉ có đám dân thường nghèo khổ và những thành phần phạm tội bị trục xuất.
Một vị tiểu thư không có ma thuật như Kadienne đến đó, chỉ sợ có đi mà chẳng có về!
Cũng đáng lắm, ai kêu cô hại điện hạ của bọn họ biến thành như vậy!
Giới quý tộc đều hả hê, nhưng chỉ có Hắc Khuyển biết, mọi chuyện đều nằm trong dự tính của Khuynh Diễm.
Tuy quốc vương nổi giận với cô, nhưng ông cũng bắt đầu nghi ngờ Nolan.
Hắn đột nhiên phát bệnh, rất có khả năng đã thật sự nhìn thấy thứ không sạch sẽ.
Nếu cơ thể hắn chứa tàn hồn của phù thủy bóng đêm, thì sẽ trở thành mối hiểm họa với cả vương quốc!
Không có sự trợ giúp của Đại công tước, lại thêm bị quốc vương nghi ngờ, mà còn vừa chịu đựng đả kích tâm lý, chắc chắn cuộc sống của Nolan sắp tới sẽ rất trắc trở.
Hắc Khuyển thầm cảm thấy may mắn, vì nó luôn chọn nguyên chủ là những người có tam quan đứng đắn, không đưa ra nguyện vọng muốn Khuynh Diễm báo thù.
Kí chủ nhà nó chỉ tùy tiện vung tay còn hành Nolan dở sống dở chết, nếu cô mà nghiêm túc báo thù...!nó thật không dám tưởng tượng nữa!!
—
Đội ngũ của Khuynh Diễm bôn ba suốt một tháng trời, cuối cùng cũng đến được thị trấn Todoro.
Nếu ở kinh đô là những kiến trúc hoành tráng quy mô như nhà thờ, dinh thự, cùng lâu đài, thì tại miền đất nghèo này chỉ có những căn nhà gỗ đơn sơ, và các quán rượu chen chúc trong ngõ hẻm.
Trên đường phố, vừa nhìn liền có thể phân thành hai loại người.
Một bên là dân thường mặc quần áo vải thô, cả người lấm lem bụi bặm, kéo những chiếc xe đẩy hàng hóa rau quả.
Bên còn lại là những tên quần áo bóng bẩy, đi long nhong lêu lổng gây sự.
Khuynh Diễm nhìn thấy đằng xa tụ tập một đám đông, âm thanh ồn ào vọng đến, nghe như có người đang ẩu đả đánh nhau.
Cô vốn hờ hững chẳng bận tâm, nhưng trong chớp mắt lại đột nhiên đứng bật dậy, không nói lời nào đã nhảy khỏi xe ngựa rời đi.
"Tiểu thư, ở bên đó có nguy hiểm, cô đừng qua!"
Người hầu trong đoàn vội vã ngăn cản, nhưng hiển nhiên là không có tác dụng.
"Tiểu thư, chờ chúng tôi với!"
"Tiểu thư!!"
Người hầu tuyệt vọng nhìn bóng lưng Khuynh Diễm mất hút trong dòng người, đám đông chen nhau hỗn loạn khiến họ không đuổi kịp cô.
Rốt cuộc tiểu thư gặp phải thứ gì vậy?
Bọn họ chưa bao giờ thấy cô vội vàng thế kia, chẳng lẽ cô...!Trúng tà rồi!
Nếu cô mà bị bệnh giống Nolan điện hạ, rồi còn bị người ta bắt cóc mất, thì Đại công tước sẽ xử lý bọn họ!
"Mau chia ra, đi tìm tiểu thư!"
—
Khuynh Diễm lách vào đám đông, nhanh chóng đuổi theo bóng lưng một người.
Nhưng vì vóc dáng hắn quá nhỏ bé, nên sau khi chen qua chỗ ồn ào thì cô hoàn toàn mất dấu hắn.
Khuynh Diễm đứng trong một con hẻm vắng, trước mặt có hai lối rẽ.
Rốt cuộc là hắn chạy đường nào?
Hắc Khuyển đã nói Tịch Dạ ở Todoro, nhưng Đại công tước lại là kiểu cha già bám con gái, kiên quyết không cho cô rời đi.
Vì vậy cô mới cố tình chọc giận quốc vương, để bị lưu đày đến đây.
Cô bôn ba vất vả chỉ để tìm Tịch Dạ, vậy mà bây giờ hắn còn chạy trốn cô!
Đồ phản bội!
Tức giận!
[Đại nhân vật không có ký ức, hắn không biết cô là ai thì đương nhiên phải chạy rồi.] Hắc Khuyển lên tiếng bênh vực.
Khuynh Diễm không quan tâm.
Tức giận chính là tức giận!
Hắc Khuyển: [...] Cô có còn lý lẽ nữa không?
Khuynh Diễm đang tức giận, thì chợt bị một nhóm năm thiếu niên nhảy ra chắn ngang đường.
Thiếu niên dẫn đầu nhìn xấp xỉ mười lăm tuổi, lớn giọng hô: "Ăn cướp đây, mau đưa tiền ra!"
Khuynh Diễm không vui vì mất dấu Tịch Dạ, bị gây sự thế này càng làm cô mất kiên nhẫn hơn: "Tôi đang bận.
Tránh sang chỗ khác."
Thấy thái độ cô dửng dưng không sợ, thiếu niên kia liền giơ bàn tay đe dọa: "Bọn tôi có ma thuật đấy, nếu không muốn chịu đau thì nhanh chóng hợp tác, chỉ cần cô đưa tiền, tôi sẽ tha cho cô."
Khuynh Diễm chậm rãi nâng mắt, mỉm cười: "Cơ hội cuối cùng, tôi cho các cậu chạy."
Thiếu niên dẫn đầu chống nạnh lên.
Cái người này, còn dám cả gan hù dọa hắn?
Bọn hắn có đến năm người, sao có thể thua một cô gái như cô?
Thiếu niên học theo cách nói của Khuynh Diễm, hăm he: "Cơ hội cuối cùng, cô có đưa tiền hay không?"
"Vậy thì không thể trách tôi nhé." Khuynh Diễm ngoắc tay ra hiệu: "Bắt đầu đi."
Thiếu niên bên kia cũng không chần chờ, hắn nghĩ mình cần trình diễn ma thuật cho cô xem, để cô biết thế nào là run sợ!
Hắn vung bàn tay lên múa một vòng, giọng nói hào hùng hô chú ngữ: "Phong tụ lốc xoáy, hủy thiên diệt địa!"
Luồng gió cuồn cuộn hiện ra từ giữa lòng bàn tay thiếu niên, tích tụ lại thành hình dạng lốc xoáy, lao thẳng về phía trước!
Nhưng không phải loại vòi rồng cỡ lớn cuốn qua liền hủy diệt cả thị trấn, mà là loại gió xoáy cực kỳ cực kỳ nhỏ, chắc chỉ bằng một nắm tay trẻ sơ sinh.
Khuynh Diễm thậm chí không né tránh, mà chỉ giơ chân ấn mạnh xuống một cái!
Lốc xoáy liền bị đè cho bẹp dí!
Không khí xung quanh chợt lâm vào tĩnh mịch, như có một đàn quạ đen quang quác bay qua...
Khuynh Diễm thật lòng thắc mắc: "Đây là ma thuật hủy thiên diệt địa à?"
Thiếu niên dẫn đầu: "..."
Tiểu đồng bọn của thiếu niên dẫn đầu: "..."
Sự trầm mặc pha lẫn xấu hổ leo lên khuôn mặt bọn hắn, làn da màu bánh mật dần biến thành đỏ ửng.
Để cứu vãn tình huống, thiếu niên dẫn đầu phất tay chỉ huy: "Đây chỉ là mở màn, sự lợi hại còn nằm ở phía sau.
Tụi bây, lên hết đi!"
Tiểu đồng bọn nhanh chóng hành động, vung tay khí thế hô: "Phong đao luân chuyển, dời núi lấp biển!"
Gió sắc bén biến thành mười lưỡi dao găm, chậm rãi phóng đến.
Thật sự là chậm rãi theo nghĩa đen.
Mỗi giây di chuyển được một milimet, như chế độ quay phim bị ấn hiệu ứng chuyển động chậm.
Khuynh Diễm: "???"
Trình độ ma thuật này, mà cũng có thể đi ăn cướp?!
Thật sự sỉ nhục đồng nghiệp như ta đấy!
Ta nghĩ mình cần phải dạy dỗ lại bọn hắn.
Chợt trong đầu Khuynh Diễm lóe lên một sáng kiến.
Vừa hay nguyên chủ cũng muốn làm giáo viên, thế thì...!ta thành lập một ngôi trường dạy ăn cướp đi!
Hắc Khuyển lập tức nhảy dựng lên: [Nguyện vọng là làm giáo viên gương mẫu, thành lập ngôi trường pháp thuật, chứ không phải dạy ăn cướp! Kí chủ cô tỉnh táo lại đi!]
Khuynh Diễm cảm thấy, một giáo viên gương mẫu đứng đầu ngôi trường dạy ăn cướp bằng pháp thuật, vẫn có thể đáp ứng những từ khóa của nguyện vọng nha.
[...] Đúng là đáp ứng từ khóa, nhưng đây rõ ràng là lách luật gian lận! Kí chủ, cô có thể một lần nghiêm chỉnh làm con người được không?.