Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Edit: Mon

Beta: LoBe

___

Thần sắc Serrill khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi buông cổ cô ra, nhưng độ nóng trong mắt là thứ duy nhất không hề biến mất.

Lật Manh cũng phản ứng lại, cô bước về sau vài bước, sau đó mới theo phản xạ vươn đầu lưỡi liếm liếm, có hơi thở của người đàn ông. Liếm xong sắc mặt cô đen hơn một chút, đây quả thực lại là một nụ hôn gián tiếp.

Lật Manh vừa muốn dùng tay lau miệng nhưng nhớ đến thuốc độc trong tay áo mình. Đúng rồi, còn có kẹo nữa. Kẹo được cô giấu trong tay áo khác, như vậy sẽ tiện hơn. Nhưng mà không thể nhớ sai, bằng không sẽ độc chết chính mình.

Serrill nhìn bộ dáng ngốc ngốc của cô, biết là đã doạ cô. Hắn híp mắt, cảm thấy vẫn chưa đủ. Thấy cô không dám lại đây, người đàn ông mới ưu nhã đứng dậy, bước ra từ quan tài.


Serrill ăn mặc theo hình thức quý tộc, áo ngủ màu trắng rộng thùng thình được may từ tơ lụa mềm mại, mơ hồ hiện lên hình dáng cơ thể. Có thể do lúc mặc quần áo không để ý hơn nửa số cúc áo không được cài, lộ ra phần ngực trắng nõn, còn có cổ thon dài.

Serrill tùy tay cầm lấy quần áo, là một bộ trang mục màu đen. Sau đó hắn nghiêng người, không chút để ý nhìn quần áo kia.

"Hầu gái mới tới, không tới đây thay quần áo cho vua của ngươi à?"

Lật Manh: "......"

Ai da, rất muốn hạ độc cho hắn ta bay lên mặt trăng luôn.

Đương nhiên thân là hầu gái chuyên nghiệp hơn nữa còn là gian tế chuyên nghiệp, Lật Manh chỉ có thể chửi rủa tên đáng chết chuyên đánh lén này trong lòng, thật cẩn thận đi về phía trước.

Nhớ tới người lạnh lùng đá cô ra ngoài phòng, còn mắng cô vừa xấu vừa đáng ghét mà dám trèo lên giường à nhầm trèo xuống quan tài đế vương huyết tộc, đó mới là nam chủ đấy.

Bản thân là nam chủ, vậy mà...... lại chả khác gì ngựa giống.

Rác rưởi. Không xứng làm nam chủ.

Serrill thấy bộ dáng Lật Manh như thỏ con, lúc nào cũng có thể chạy trốn bạt mạng. Hắn cũng không nóng nảy mà tiến thêm một bước, rốt cuộc không thể dọa cô chạy.

Cho nên lúc Lật Manh tới, thay quần áo cho hắn, vẻ mặt Serrill bình tĩnh không có động tay động chân. Serrill cảm nhận được cô giữ khoảng cách tiếp xúc với mình, mùi kẹo ngọt kia làm hắn không nhịn được khẽ cắn môi dưới.

Không phải muốn ăn.


Mà là......

Sau khi người đàn ông mặc xong quần áo, chậm rãi thả tay áo xuống, gương mặt tinh xảo, tái nhợt không cảm xúc.

Serrill đứng thẳng dưới ánh trăng, phảng phất giống như một pho tượng một tôn thần nào đó.Đẹp đẽ đến nỗi không thể tìm thấy chút tật xấu gì.

Huyết tộc thật là chủng tộc được trời ưu ái, ít nhất nói về vẻ bên ngoài đã đủ để dụ hoặc bất luận kẻ nào.

Vẻ mặt Lật Manh bình tĩnh, đôi mắt đã trợn trắng mắt, không bị dụ hoặc. Dù cẩu nam chủ có mị lực như thế nào, cô đều mắng chửi hắn trong lòng. Không xứng là nam chủ. Không có tư cách làm bạn với cô. Ha hả.

Serrill ưu nhã xoay người, lấy một cái áo choàng có mũi màu đen mũ, trực tiếp khoác thêm người, hắn đội mũ lên. Dáng người của người đàn ông xinh đẹp cao ráo, mũ choàng che một góc gương mặt hắn, tóc mái xõa tung trên trán. Sau đó Serrill khẽ cong đôi môi hồng nhạt, giọng nói thanh lãnh, "Ta muốn tuần tra lãnh địa một chút."

Lật Manh thở ra một hơi, cùng con ngựa giống nam chủ ở chung một phòng cảm giác như thở một tiếng liền mất thân một lần.

Cô vừa định nở một nụ cười "Nhiệt tình", để hắn đi nhanh thì đã thấy người đàn ông tới, giơ tay, giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, bế cô lên, ôm vào trong lòng ngực. Sau đó Lật Manh liền nghe được Serrill chậm rãi nói.


"Vua yêu cầu có hầu gái hầu hạ."

Lật Manh vội vàng nắm chặt quần áo hắn, như muốn cự tuyệt nhiệm vụ hầu hạ này. Lại nghe thấy cái gì đó lướt qua không khí yên tĩnh, bóng đen thật lớn đột nhiên xuất hiện. Lật Manh nâng mắt, nhìn thấy Serrill xoè đôi cánh có đường cong lãnh ngạnh duyên dáng ra, đôi cánh xinh đẹp mang đến một gió lạnh thổi bay sợi tóc màu vàng của chàng trai, lộ ra ánh mắt đỏ tươi của hắn.

Lật Manh hơi sửng sốt hình như cô vừa nhìn thấy ý cười ôn nhu ở trong mắt Serrill.

"Chúng ta đi ra ngoài hẹn...... Không, đi tuần tra."

Serrill đã hỏi qua mười mấy người phụ nữ phục vụ huyết tộc quý tộc. Được biết rất nhiều cô bé thích châu báu. Ví như mang cô đi xem tài phú của hắn. Mà tài phú của hắn chính là có một mảnh lãnh địa rất lớn, nên Serrill sẽ ôm Lật Manh đi xem. Có vẻ như phải ôm Lật Manh rất lâu mới có thể xem hết.

___

Be: Kẻ nghèo hèn lại bị trúng một nhát dao chí mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận