Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết


Phán Đệ cố hết sức mà cõng một gánh gủi nặng trĩu về nhà, Chu Tiểu Bảo đang chơi trên đường hấp tấp xông tới: “Ô đồng tử, ô đồng tử đâu?”khuôn mặt vàng như nến hiện lên vẻ kinh sợ, Phán Đệ ngập ngừng: “Nay, hôm nay không có ô đồng tử.”Ô đồng tử là một loại quả dại màu tím đen, chua chua ngọt ngọt, là bảo bối của bọn nhỏ trong thôn, chỉ là bây giờ tiến vào cuối thu, trên núi ô đồng tử còn thừa không có mấy.Chu Tiểu Bảo cũng không thèm để ý, không ăn được quả dại yêu thích, tính tình trẻ con bộc phát, vung nhành cây trên tay hướng đến Phán Đệ mà đánh ,thẳng giọng mắng: “Ngươi ăn vụng, khẳng định bị ngươi ăn vụng, ngươi là người xấu, ngươi vô dụng, vô dựng.”Nam hài mười tuổi, được cung phụng ăn ngon uống tốt , sức lực rất lớn, mỗi lần quất xuống đều như trời giáng, Phán Đệ đau ra nước mắt nhưng lại không dám trốn.

Có một lần nàng chạy trốn.

Chu Tiểu Bảo đuổi theo bị ngã gãy đầu gối, sau khi cha trở về, không nói lời nào liền một chân đá vào bụng nàng, khiến nàng đau hơn hai tháng.Phán Đệ ôm đầu lui về phía sau, cuộn mình trong góc giữa chuồng heo và bức tường đất, đem mặt giấu giữa hai chân lưng hướng ra ngoài.


Tư thế này sẽ bị đánh ít chút, cũng đỡ đau hơn.Đánh hai cái phát hiện không thuận tay, Chu Tiểu Bảo đổi thành chọc, nhánh cây mảnh mai đâm vào lớp áo mùa thu mỏng manh, Phán Đệ cắn chặt răng, không giãy giụa, cũng không có phản ứng gì, khuôn mặt gầy trơ xương không tương xứng với tuổi hoàn toàn chết lặng.“Tiểu bảo, quên đi,” Chu Chiêu Đệ ngồi trong phòng thêu hoa khoan thai đi ra, liếc mắt tới Phán Đệ đang co người lại ở góc tường, “Nhị tỷ ngươi phải đi nấu cơm.” Đánh chết rồi, ai làm việc đó chứ..Chu Tiểu Bảo cầm nhánh cây chọc chọc “Đại tỷ, nàng ăn ô đồng tử của ta, tức chết rồi, người xấu, người xấu.”Trong lòng Chu Chiêu Đệ biết Phán Đệ có mười lá gan cũng không dám ăn vụng ô đồng tử, chỉ là đệ đệ bị cha mẹ chiều hư, hống hách quen thói, tính tình bộc phát đừng nói là hai tỷ tỷ, đến cả cha mẹ cũng là muốn đánh liền đánh.

Nàng cũng không dám cùng hắn lý luận, lập tức dỗ dành: “Vậy buổi tối nàng ta sẽ không được ăn cơm.”Chu Tiểu Bảo lúc này mới vừa lòng, đắc ý dào dạt mà chọc eo nàng: “Không cho ngươi ăn cơm.”Phán Đệ cuộn tròn ở góc tường hít một ngụm khí lạnh, nét mặt xám xịt biến thành tức giận, xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Tiểu Bảo đang ngang ngược cầm nhánh cây.Bị ánh mắt của nàng khóa chặt, trong lòng Chu Tiểu Bảo bỗng dưng khiếp sợ , cảm thấy dường như nhị tỷ trước mắt đã trở thành một người khác, nhưng ngay sau đó sự kiêng dè này đã biến thành một tia phẫn nộ khó chịu: “Ngươi, dám trừng ta!”Chu Tiểu Bảo tức muốn hộc máu ,giơ nhánh cây hướng tới nàng, không nghĩ tới lại bị một chân đá quỳ rạp trên mặt đất.Chu Tiểu Bảo đều bất chấp đau đớn, không dám tin tưởng mà thét chói tai: “Ngươi dám đánh ta!” Chu Chiêu Đệ đứng trước cửa phòng cũng sợ ngây người, Phán Đệ điên rồi, thế mà lại dám đánh tiểu Bảo, nàng không muốn sống nữa có phải hay không.

Khiếp sợ qua đi, Chu Chiêu Đệ nhanh lao tới, bằng không chờ cha mẹ trở về, chính mình cũng trốn không thoát một trận đánh.“Phán Đệ ngươi điên rồi có phải hay không, thế mà lại dám đánh tiểu bảo.” Chu Chiêu Đệ nâng Chu Tiểu Bảo nằm trên mặt đất .Không phải điên rồi, là linh hồn thay đổi, A Ngư cả người phát đau đen mặt, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm tỷ đệ Chu gia.Ăn một chân nhưng Chu Tiểu Bảo vẫn nghĩ nàng là quả hồng mềm tùy người nắn bóp, bị mắng bị đánh không dám phản kháng.

hắn liền cầm nhành cây tiến lên: “Ta đánh chết ngươi !”A Ngư nghênh đón hắn bằngmột chân, đem Chu Tiểu Bảo lần nữa ngã trên mặt đất, tiện tay cầm một cây củi lên đánh tiếp, không phải thích đánh người sao, khiến cho hắn nếm thử tư vị bị người ta đánh.


Chu Tiểu Bảo ngã nhào trên mặt đất khóc rống lên, miệng còn ngang ngược mắng chửi, đứt quãng kêu gào cha sẽ đánh chết ngươi.“Ngươi muốn chết, ngươi điên rồi.” Chu Chiêu Đệ nhào qua đi muốn ôm trụ nàng: “Ngươi chờ đó, chờ cha trở về sẽ đánh chết ngươi, cha khẳng định sẽ không bỏ qua ngươi.”A Ngư cười lạnh, trở tay một cái, cành củi liền hướng về phía Chu Chiêu Đệ, Chu gia đại nữ nhi cũng không phải thứ tốt lành gì, ham ăn biếng làm đem tất cả công việc đẩy cho nguyên thân không tính, còn lấy chuyện nguyên thân bị đánh làm thú vui.Chu Chiêu Đệ thét chói tai, đau đến nước mắt ào ào : “Ngươi điên rồi, Chu Phán Đệ, ngươi muốn chết có phải hay không.”A Ngư không nói một lời chỉ lo đánh, cũng chưa quên ‘ chiếu cố ’ Chu Tiểu Bảo trên mặt đất, đánh đến tỷ đệ hai tê tâm liệt phế mà kêu cha gọi mẹ.Mắt thấy có người đến, A Ngư xoay người nhanh như chớp nhảy đi ra ngoài, thân thủ linh hoạt kỳ lạ..Không chạy, chờ bị đánh chết sao? Hoàn cảnh hiiện tại, cha mẹ Chu trở về thấy tâm can bảo bối bị đánh thành đầu heo, dù không giết nàng thì cũng đánh nàng mất nửa cái mạng.Lúc này cha mẹ Chu gia cùng với phần lớn thôn dân đều làm việc trên đồng, sân nhà Chu gia lại hẻo lánh, tạo điều kiện cho nàng chạy trốn.Trên đường gặp được đại thẩm hàng xóm, do nghe thấy động tĩnh mà đến , nhìn thấy A Ngư: “Phán Đệ ……” Lời còn chưa dứt, người đã lướt qua như một cơn gió.Thúy thẩm nhìn chằm chằm bóng lưng mạnh mẽ của A Ngư, thật lâu sau mới kịp phản ứng , đây là nhị nha đầu của Chu Đại Trụ kia ư? Chạy thật là nhanh!Thúy thẩm đi đến Chu gia, qua hàng rào che trước sân nhà, liền thấy Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo nằm dưới đất , trên mặt là tơ máu cùng nước mắt lẫn lộn, Thúy thẩm trợn mắt há hốc mồm: “Đây là có chuyện gì?”Bà nghe động tĩnh bên này, còn tưởng rằng là nhị nha đầu Chu lại bị đánh, thấy động tĩnh quá lớn, liền nghĩ đến khuyên nhủ.Nói đến nha đầu này cũng thật là đáng thương, một nha đầu siêng năng cần mẫn, làm việc suốt ngày không ngừng nghỉ, nhưng vợ chồng Chu gia lại không hiểu chuyện, lúc đánh lúc mắng, thậm chí có khi còn không cho ăn cơm.Nào nghĩ rằng nằm trên mặt đất ăn một trận đòn cư nhiên là đại nha đầu Chu gia cùng Chu Tiểu Bảo, Thúy thẩm ngây ngẩn cả người.Sau khi chạy xa, A Ngư kiểm tra thân thể nguyên thân cũng ngây ngẩn cả người, đôi tay khô gầy như móng gà, vén ống tay áo và ống quần lên, tứ chi gầy như củi hiện ra , làn da bọc lấy bộ xương đầy vết xanh tím, còn có những vết thương mới cũ đan xen ngang dọc, một .tiếng cười lạnh như rít khỏi kẽ răng nàng.Cha mẹ Chu gia biết rõ con gái của họ đang được hưởng phúc lành trong dinh thự Hầu phủ , lại mọi cách ngược đãi nguyên thân, người bị bọn họ trộm đổi về, không chơichết đám cặn bã này nàng liền không phải là mèo!Phải! A Ngư là một con mèo, một con mèo tám đuôi, chờ nàng mọc ra cái đuôi thứ chín là có thể hóa ra hình người, đắc đạo thành tiên.Phật Tổ nói cho nàng, nàng tưởng để mọc ra cái đuôi thứ chín cần phải thỏa mãn nguyện vọng của một người có duyên.A Ngư thật vất vả tìm được người có duyên, giúp đối phương thực hiện nguyện vọng , lúc sau cái đuôi thứ chín thật sự mọc ra , nhưng điều nàng không thể ngờ là toàn bộ những cái đuôi trước kia của nàng đều rớt, rớt ra!A Ngư: “……” Phật Tổ hố ta.Vì cái đuôi mới mọc được đẹp hơn, A Ngư miễn cưỡng tha thứ cho Phật Tổ.

Từ đây hiêu bạt ở 3000 thế giới, trở thành một con mèo Lôi Phong làm việc thiện không để lại danh phận.Nguyên thân người có duyên thứ chín của A Ngư.Nguyên thân vốn là đích nữ Tĩnh Hải Hầu phủ trong kinh thành , mười ba năm trước, nguyên thân mẫu thân Du thị về nhà thăm mẹ đẻ, trên đường gặp gỡ bọn cướp, Du thị hoảng không chọn đường chạy trốn, tới đỉnh núi thôn Chu gia mà sinh non nguyên thân.Cùng lúc đó, Chu mẫu mới vừa sinh hạ nữ nhi thứ ba ,Chu phụ trọng nam khinh nữ một lòng cầu con trai liền giận giữ, đem tam nữ nhi cùng nhị nữ nhi giống nhau đều ném tới trong núi nuôi sói.

Đây là tập tục bản địa, nhà nào muốn có con trai liền phải đem nhi nữ mới sinh của họ lên núi để làm thức ăn cho chim và thú, khiến các cô bé chết trong đau đớn, như một lời cảnh cáo linh hồn các nàng không được đầu thai.Vợ chồng chu giá vô ý thấy Du thị nằm ở triền núi, thừa dịp Chu phụ nhặt trang sức rơi vãi, Chu mẫu trộm đem hai đứa nhỏ đánh tráo.Đã lấy được nhiều tiền của như vậy, Chu phụ tạm thời không rảnh lo ném nữ nhi, vội vàng về nhà.


Hôm sau nghe nói quan binh ở trong núi cứu được một quý nhân.Chu phụ bị dọa còn nửa cái mạng, hắn tưởng rằng chính là cái bình thường phú hộ mà thôi.

Qua ba ngày, Chu phụ mới kinh ngạc phát hiện hài tử có vấn đề, từ miệng Chu mẫu ép hỏi ra chuyện đánh tráo hài tử , thiếu chút nữa nửa cái mạng kia cũng không còn.Hai vợ chồng không dám chủ động nói ra chân tướng, lại sợ quý nhân phát hiện, cả ngày sống ở sợ hãi, nằm mơ đều mơ thấy quan binh tới cửa.Qua mấy tháng sống trong hoảng loạn như vậy, sóng yên biển lặng mà trôi qua, chuyện gì cũng đều không xảy ra..Hai vợ chồng dần dần an tâm, Chu phụ cũng không dám nhắc lại chuyện ném hài tử, vạn nhất người kia quý nhân kia tìm tới thì làm sao bây giờ?Xuất phát từ cố kỵ, năm thứ nhất nguyên thân ở Chu gia trôi qua qua loa đại khái, đến khi Chu phụ trúng bẫy bị gãy mất cánh tay, phải bán hết của cải trong nhà để chữa trị.Chu phụ hết thảy mọi chuyện quy tội lên đầu nguyên thân, lại thấy qua lâu như vậy rồi chưa thấy ai tìm tới, Tĩnh Hải Hầu phủ không có khả năng phát hiện chân tướng, từ đây đối xử với nguyên thân từ từ hà khắc, sau cùng là động một chút lại đánh chửi.Nguyên thân liền bị ngược đãi như vậy đến năm mười lăm tuổi, thân thế mới được sáng tỏ, trở lại Tĩnh Hải Hầu phủ.Đó không phải là kết thúc của đau khổ, mà là bắt đầu của một loại dày vò khác.Giống như phượng hoàng rơi vào ổ gà rừng, nguyên thân cùng mọi thứ xung quanh mình hết thảy không hợp nhau.Ngược lại, Tiêu Nhã Quân, người thay thế nàng làm thiên kim Hầu Phủ, cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú mọi thứ tinh thông, khí chất như hoa.

đoan trang hào phóng còn thấu tình đạt lý, Tiêu Nhã Quân chính là phượng hoàng tỏa sáng.Chính mình thay Tiêu Nhã Quân nhận hết tra tấn, mà Tiêu Nhã Quân thay thế được nàng hưởng hết vinh hoa.

Sau khi thân thế được sáng tỏ.


cha mẹ ruột của nàng lại luyến tiếc Tiêu Nhã Quân xuất chúng, yêu cầu các nàng hòa thuận ở chung làm một đôi ‘ tỷ muội ’tốt.Nhưng với nguyên thân mà nói, Tiêu Nhã Quân chính là một cây chủy thủ tâm độc, mỗi một lần gặp nhau, những vết thương năm xưa đều bị xé toạc, máu tươi đầm đìa đau đến tê tâm liệt phế..Cuộc sống cứ như vậy khiến nguyên thân hít thở không thông, đặc biệt là những người đó vô thức cố ý đem nàng cùng Tiêu Nhã Quân ra so sánh.

Nguyên thân lớn lên ở nông thôn không được học hành làm sao có thể so sánh được với Tiêu Nhã Quân, người được nuôi dưỡng cẩn thận như đích trưởng nữ.Tâm lý nguyên thân ngày một sụp đổ, hoàn toàn hắc hóa.Biết được tin vui Tiêu Nhã Nhân được gả tới vương phủ, còn sinh được song thai long phụng, nguyên thân cứ vậy mà bị bệnh nặng, đang sống sờ sờ bỗng bị tức chết!Sau khi chết thành quỷ có duyên với A Ngư.A Ngư sở hữu cùng một kỹ năng có thể gọi là nghịch thiên —— Ngược dòng thời gian, nhưng vì tu vi có hạn, nàng không thể kiểm soát chính xác mốc thời gian và chỉ có nàng mới có thể trở về.Hiện tại là thời điểm là nguyên thân mười ba tuổi, từ giờ đến khi nguyên thân được nhận về còn đúng hai năm, tuy thời điểm này không được tốt lắm nhưng cũng không tính là hỏng.Trong đầu nàng là tiếng nguyên thân nghiến răng nghiến lợi oán than: “Ta muốn cho Chu gia phải nhận lấy quả báo mà họ đáng phải chịu.”Chu mẫu là bệnh chết, Chu phụ thất thủ chết ở trong tay nàng, cả hai người trước đây đều vô tội, sau khi chết còn được Tiêu Nhã Quân hương khói tế bái.

tỷ đệ Chu Gia bởi vì Tiêu Nhã Quân đắc đạo, cũng đi theo thăng thiên, an hưởng phú quý.Nàng đã làm chuyện sai thì phải chịu quả báo, nhưng quả báo của nhà họ Chu ở đâu? Ở đâu!“Như ngươi mong muốn.” Giọng A Ngư nhẹ như gió thoảng.A Ngư đi vào huyện nha, gõ trống kêu oan, nàng muốn cáo trạng cha mẹ Chu gia cha mẹ tội bắt cóc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận