Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết


Huyện thái gia Kỷ Viễn Trực mới nhậm chức chưa đến nửa năm, xuất thân kinh thành, cùng với Tĩnh Hải Hầu phu nhân Du thị vô cùng thân thiết, gặp mặt cũng phải kính nể gọi một tiếng biểu dì.Nguyên nhân chính là vì phần quan hệ này, nên hắn không thể tưởng tượng được, hoài nghi đây có phải ảo giác của mình hay không.

Cô nương gầy yếu quỳ gối ở dưới hạ đường kia, phát ngôn lý lẽ chuẩn xác, làm người nghe không tự chủ được mà tin phục.“.......Một tháng trước, Chu Đại Trụ uống say, một bên đánh ta một bên nói, thiên kim tiểu thư thì như thế nào, còn không phải hắn muốn đánh liền đánh muốn mắng cứ mắng, còn nói nữ nhi ruột của hắn đang ở hầu phủ hưởng phúc, đợi vài năm nữa lên kinh tìm nàng, cầu nàng cho Chu Tiểu Bảo một cái tiền đồ tốt, một nhà của hắn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”Chuyện nàng bị đánh là thật, những lời kia là do nàng thêm mắm dặm muối.“Từ nhỏ đến lớn, dù Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo phạm sai lầm, thì người bị đánh vẫn là ta.

Bọn họ bắt ta làm nhiều việc nhất, nhưng ăn cơm lại là ít nhất, ta vẫn luôn không nghĩ ra, vì sao bọn họ lại bất công như vậy.

Nghe xong hắn nói, ta liền lên tâm, vụng trộm nghe ngóng.Phát hiện hôm thứ hai sau khi ta sinh ra, thật sự có một vị hầu phu nhân ở trong núi sinh ra một nữ hài.Trong thôn không ít người biết ta vừa sinh ra đã có một vết bớt bằng bàn tay, nhưng sau này không ai còn thấy qua.


Năm ta hai tuổi ấy, nơi đáng lẽ ra vết bớt đã bị bỏng do nước sôi, để lại sẹo.”A Ngư tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên thân, bao gồm cả những ký ức khi còn bé mà nguyên thân cũng không nhớ rõ.Hài tử ở nông thôn đều được nuôi một cách thô kệch, tiểu oa nhi cởi truồng bò đầy đất.

Năm thứ nhất, Chu mẫu gắt gao che lại nguyên thân, sợ bị người phát hiện cái bớt.Chu phụ cảm thấy như vậy sớm muộn gì sẽ bị phát hiện, hơn nữa mới vừa bị gãy cánh tay, cả người tràn ngập oán khí, liền đổ nước nóng vào đùi nguyên thân.Nguyên thân thiếu chút nữa liền chịu không nổi, lúc ấy Chu phụ cũng nghĩ đến chuyện đặt đứt mọi tai họa, nhưng lá gan không đủ lớn, không dám xuống tay hạ thủ.“Ta trong lúc vô ý nghe bọn họ nói , năm đó bọn họ còn từ trên người vị hầu phủ phu nhân kia đoạt được không ít bảo bối, giấu ở phía sau giường gạch.”A Ngư nhìn Kỷ Viễn Trực đang sửng sốt với đôi mắt trong veoKiếp trước chính là vị Huyện thái gia trẻ tuổi này đã điều tra rõ chân tướng.

Sau khi Chu mẫu bệnh chết, tên cặn bã Chu phụ nảy lên tâm tư xấu xa với nguyên thân, mấy chén rượu xuống bụng, liền muốn làm chuyện bậy bạ.Nguyên thân khóc kêu xin tha, ta là nữ nhi của ngươi.Chu phụ say khướt cười dữ tợn, nữ nhi của ta đangở hầu phủ hưởng phúc , hôm nay ta cái liền nếm thử tư vị củahầu phủ tiểu thư .Trong lúc giãy giụa, nguyên thân nắm được một chiếc đũa cắm vào cổ Chu phụ, Chu phụ mất nhiều máu mà chết.Nguyên thân bị đưa đến huyện nha, nàng đem những lời của Chu phụ nói ra.Tất cả mọi người cảm thấy nàng điên rồi, chỉ có Kỷ Viễn Trực không có nghĩ những lời nàng nói là khùng điên, mà nghiêm túc điều tra, dựa vào vết bớt cùng lục soát thấy trang sức ở Chu gia , hoàn toàn tìm ra chân tướng.Ánh mắt Kỷ Viễn Trực nhẹ động, biểu dì Du thị mười mấy năm trước ở huyện Bạch Thạch huyện gặp nạn sinh non, hắn đã từng nghe nương hắn nhắc tới, biết được nơi hắn nhậm chức chính là Bạch Thạch huyện, nương hắn còn nói thật trùng hợp.Nhẹ nhìn A Ngư tiều tụy, người gầy như que củi, lại nhớ đến Tiêu Nhã Quân cành vàng lá ngọc trong Tĩnh Hầu phủ, nếu những lời nàng nói là thật, Kỷ Viễn Trực bỗng lặng im trong chốc lát.Một lát sau, Kỷ Viễn Trực gọi hai nha dịch đến, một người đi Chu gia thôn tìm Chu phụ Chu mẫu, một người âm thầm điều tra.Sau khi A Ngư chạy trốn, Chua gia hoàn toàn oanh toạc.Bị người gọi từ ngoài đồng về nhà, Chu phụ Chu mẫu thấy tâm can bảo bối bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lòng đau như cắt..Chu phụ cũng không tiếc bạc nữa, liên mồm kêu người thỉnh đại phu.Chu mẫu khóc sướt mướt, ôm Chu Tiểu Bảo, cả người không chỗ nào không đau Chu Tiểu Bảo bị bà chạm vào miệng vết thương, dùng sức đánh bà, kêu khóc không thôi: “Đừng chạm vào ta, đau chết mất, cha, ta muốn đánh chết Chu Phán Đệ, Chu Phán Đệ cái tên khốn khiếp này……” Ô ngôn uế ngữ không dứt.Những người trong làng có mặt đều cau mày, Phán Đệ nha đầu là tên khốn khiếp?, gia đình họ đã xảy ra chuyện gì vậy, đi xem Chu phụ Chu mẫu, hai người đinh điểm không cảm thấy Chu Tiểu Bảo có vấn đề giống nhau, cho nhau liếc nhau, âm thầm lắc đầu.Chu phụ nổi trận lôi đình quát mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, có bản lĩnh đừng trở về, cả đời đều đừng trở về, trở về xem tao có đánh gãy chân chó của mày không, nha đầu chết tiệt kia, .”Chu Chiêu Đệ oang oang khóc: “Cha, Nhị muội muốn đánh chết đệ đệ, ta khuyên nàng đừng đánh đệ đệ, nàng liền đánh ta, nàng như thế nào có thể như vậy chứ.”Chu mẫu đi theo lau nước mắt, nhìn mặt nhi nữ như mở phường nhuộm, đau lòng không thôi: “Phán Đệ sao có thể như vậy, nàng sao có thể đánh các ngươi.”“Tượng đất còn có ba phần cảm xúc .” Người nói là Thúy thẩm, hai nhà gần nhau, không thiếu những lần nghe thấy một nhà Chu Đại Trụ tra tấn tiểu nữ nhi, bĩu môi nói, “Nhà các ngươi đem nàng coi như gia súc, còn không cho người ta phản kháng, nếu là ta ta thà rằng đi xin cơm bên ngoài, cũng không cần ở lại căn nhà này.”Vẻ mặt Cha Chu trở nên dữ tợn, hung ác nói: “Nhà của chúng ta không đến phiên bà nói chuyện.”Thúy thẩm trong lòng phát khiếp nhưng trên mặt không biểu cảm gì, hừ một tiếng: “Ta cũng lười muốn nói.” Xoay người liền đi rồi.Những người khác nhớ tới những ngày Chu Phán Đệ phải sống, cũng cảm thấy hụt hẫng, tốp năm tốp ba mà rời đi.“Ta nói Phán Đệ nha đầu vẫn là đừng trở lại, ở bên ngoài xin cơm cũng không cần ở lại trong nhà này.”“Cũng không phải là, trở lại không phải sẽ bị Chu Đại Trụ đánh chết sao.


Nha đầu đáng thương, không có quá một ngày ngày lành.”“Ai biết bọn họ trong lòng nghĩ như thế nào, nha đầu đáng thương.”……Trong thôn không có gì làm để giết thời gian, mọi người đều nghị luận việc nhà Chu Đại Trụ, họ đang nói chuyện phiếm với vẻ thích thú, hai gã nha dịch bỗng xuất hiện ở đường làng.Thời đại này, dân chúng đối với quan sai luôn có một cảm giác kính sợ, không người nào dám đi lên nói chuyện, một người thôn dân bị kêu lên lắp bắp đáp lời: “Nhà Chu, Chu Đại Trụ ở phía trước, rẽ trái lại rẽ phải lại rẽ trái, rẽ trái là ngôi nhà ba gian ngói xanh bên cạnh có cái ao.” Điều kiện của gia đình Chu Đại Trụ được coi là tốt trong làng, đại đa số người dân còn ở nhà rơm, nhà bọn họ đã sớm có nhà ngói, nghe nói thời trẻ Chu Đại Trụ ở bên ngoài kiếm được không ít bạc.Chỉ đường xong, dù trong lòng có còn tò mò, thì thôn dân một câu dư thừa cũng không dám hỏi, nhìn theo nha dịch đi xa, đi một con đường khác đến nhà Chu Đại Trụ xem náo nhiệt.

nhà Chu Đại Trụ rốt cuộc là có chuyện gì? Cư nhiên có cả nha dịch tìm tới.Nhìn thấy nha dịch, Chu phụ Chu mẫu theo bản năng trắng mặt, Chu mẫu khẩn trương mà xoa xoa tay.Chu phụ cúi đầu khom lưng, gương mặt tươi cười: “Sai gia?”Triệu Hải liếc mắt trên dưới, án này liên quan tới quý nhân trong kinh, dù gì cũng là nữ quyến, đại nhân phân phó tạm thời giữ bí mật, tránh cho việc rước vào phiền toái không đáng có.Triệu Hải: “Có một trộm án cần tìm hai vợ chồng ngươi để hiểu rõ tình huống.”Chu phụ thật cẩn thận mà nói: “Sai gia, này, cái gì mà án trộm?”“Tới nha môn ngươi sẽ biết.” Triệu Hải liếc mắt nhìn Trương Siêu, Trương Siêu trực tiếp vào nhà chính.“Sai gia, này, này……” Chu Đại Trụ không dám ngăn cản mà nhìn Triệu Hải, trong lòng bỗng có một cỗ bất an.Trương Siêu dựa vào lời A Ngư nói, Trương Siêu tìm thấy một chiếc hộp gỗ dài bằng lòng bàn tay, ở hàng gạch thứ hai trên bức tường cạnh giường ngủ.

Bên trong là bảy hay tám món trang sức được gói cẩn thận trong một chiếc khăn tay, vừa nhìn liền biết đó không phải là đồ mà Chu gia nên có.Thấy Trương Siêu cầm hộp gỗ đi ra, Chu phụ đồng tử giật giật, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Chu mẫu tay chân nhũn ra, ngồi bệt ở dưới đất, miệng hít thở không thông như cá mắc cạn..Chu phụ tái mặt : “Này…… Đây là chúng ta nhặt được trên núi, nhặt được, sai gia, đều là chúng ta nhặt được.”Triệu Hải kinh nghiệm phong phú vừa thấy, liền biết này hai vợ chồng có vấn đề, đối với lời A Ngư đã tin hơn phân nửa.


Đánh tráo huyết mạch hầuphủ, hai vợ chồng này cũng thật có bản lĩnh, nhớ tới tiểu cô nương gầy gò không ra hình dạng, khiến Triệu Hải chán ghét nhìn Chu phụ: “Có phải nhặt được hay không, đại nhân đều đã có tính toán.”Chu phụ toàn thân phát lạnh, hai chânkhông tự chủ được run lên.Chu phụ Chu mẫu bị nha dịch giải đi.

Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo chịu đựng cả người đau, khóc sướt mướt theo ở phía sau, đôi mắt đầy hoảng sợ.Hôm nay là làm sao vậy? Chu Phán Đệ tạo phản, cha mẹ còn bị bắt đi.

Bên kia, ngự y tìm được bà mụ Vương, năm đó đỡ đẻ cho Chu mẫu, tay nghề đỡ đẻ Vương vô cùng tốt, không thiếu gia đình giàu có mời về đỡ đẻ, lá gan cũng thật lớn, bùm bùm nói tiếp: “Chu gia thôn Chu Đại Trụ gia nữ nhi, ta nhớ rõ, nửa cái mông là cái bớt, màu cam hồng.

Lão bà đỡ đẻ nhiều năm như vậy, chưa gặp qua cái bớt nào lớn như vậy, may mắn là bớt ở mông, nếu là ở mặt thì cô nương ấy cả đời đều bị hủy hoại.”“Ta khẳng định sẽ không nhớ lầm, một khối bớt to như vậy.


muốn quên cũng quên không được .”Nha dịch: “Trừ bỏ ngươi cùng hai vợ chồng Chu Đại Trụ, còn có ai khác biết không?”“Thôn bọn họ khẳng định có không ít người biết, một vết bớt lớn, lớn như vậy!” Vương bà mụ khoa tay múa chân, ngữ khí kinh ngạc cảm thán.

Nhiều năm qua đi như vậy, tỉ mỉ chi tiết bà không nhớ gì , nhưng vẫn nhớ rõ cái bớt đó, bà khẳng định không nói quá, những người trong thôn của Chu gia không thể không đi xem náo nhiệt được.Nha dịch không rõ cái này có gì mà kích động : “Vậy ngươi cùng ta tới nha môn một chuyến.”……Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo bị ngăn ở ngoài nha môn , kinh sợ mà nhìn theo Chu phụ Chu mẫu đang bước vào nha môn, phủ nha uy nghiêm như cự thú khiến họ không rét mà run.Chu phụ Chu mẫu lo sợ bất an tiến vào, thấy A Ngư quỳ gối ở đại đường , Chu phụ sắc mặt đại biến, quá giận quên mất sợ hãi, tiến lên định đánh nàng, liền bị Triệu Hải đá trở về.Chu phụ tức đỏ mắt chỉ vào A Ngư mắng: “Có phải là nha đầu chết tiệt này nói bậy gì hay không……”“Làm càn, đại nhân trước mặt mà ngươi dám ồn ào.” Triệu Hải một chân đá vào đầu gối Chu phụ, Chu phụ quỳ rạp xuống đất.Chu mẫu chân tay luống cuống mà theo đó quỳ xuống, trong chốc lát nhìn A Ngư mặt vô biểu tình, lại nhìn Chu phụ đau đến nhe răng trợn mắt, sợ tới mức nước mắt rơi xuống, sợ hãi không biết phải nói gì.“Đại nhân, đây là trang sức thuộc lạ tìm được ở Chu gia.” Trương Siêu đưa hộp gỗ lên.Kỷ Viễn Trực xuất thân thế gia, biết một số gia tộc thích ghi ấn ký lên độ trang sức, hơi lật hai cái, liền thấy trên trâm phượng cài tóc có khắc một chữa Tiêu, đúng là dòng họ Tĩnh Hải Hầu.Chợt gõ mộc bài, ánh mắt Kỷ Viễn Trực như kiếm hướng về trên người Chu gia phu thê : “Chu Đại Trụ, Chu Vương thị, trang sức này các ngươi từ đâu mà có?”Chu phụ Chu mẫu sợ hãi cả kinh, Chu mẫu bị dọa đến mất mật, nằm liệt trên mặt đất nước mắt cũng không rơi được.Lá gan Chu phụ cũng lớn hơn một chút, thanh âm run rẩy giải thích: “Nhặt được, là chúng ta ở trong núi nhặt được.

Đại nhân, ngài không cần nghe nha đầu kia nói bậy, nha đầu kia đánh tỷ tỷ và đệ đệ, sợ chúng ta phạt nàng, cho nên nói hươu nói vượn.

Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, là chúng ta không dạy dỗ tốt hài tử.”Kỷ Viễn Trực chất vấn: “Ngươi biết nàng nói gì sao?”Chu phụ nhất thời nghẹn lời, sai gia nói mất trộm gì đó, lập tức liền tìm tới rồi nói bọn họ giấu bảo bối, hắn tưởng nha đầu chết tiệt kia cáo trạng, tuy rằng Chu phụ cũng không rõ nha đầu kia lấy gan chó ở đâu.“Nàng nói các ngươi mười ba năm trước, thừa dịp Tĩnh Hải Hầu phu nhân gặp nạn, dùng nữ nhi thân sinh đổi lấy đích nữ hầu phủ .” Kỷ Viễn Trực không hề chớp mắt mà nhìn thẳng vào Chu phụ, liền thấy cơ mặt Chu phụ không ngừng run rây, không chút huyết sắc.Khóe mắt Chu phụ cơ hồ muốn xé rách, hàm răng không chịu khống chế mà run lên: “Oan, oan uổng, đại, đại……”Chu mẫu mặt như tro xám không chịu nỗi sợ hãi, một khắc qua đi, đũng quần ướt một mảnh, mùi khai lan tỏa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận