Dương Cẩm tuy rằng không tán đồng câu nói phải giúp chồng dạy con, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ nên cũng không tiện phản bác Quý Anh, liền gật gật đầu.
"Nếu như phụ thân cùng ca ca con có thể nhìn thấy con gả được cho người tốt như vậy, chắc hắn bọn họ sẽ rất vui mừng." nói xong nước mắt liền rơi xuống.
Người bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: "Anh tử, hôm nay là ngày đại hỉ của Cẩm ca nhi, ngươi cũng không thể khóc.
Phải vui vui vẻ vẻ nhìn hắn xuất giá mới đúng."
Quý Anh nghe vậy vội vàng lau nước mắt: "Đúng đúng, xem ta này, đúng là cao hứng đến hồ đồ."
Trong lúc đang nói chuyện thì nghe được tiếng kêu bên ngoài: "Tân lang tới, giờ lành tới rồi, mau mau, chuẩn bị lên kiệu hoa."
Thực ra hai nhà ở ngay đối diện nhau, đi vài bước liền tới.
Dương Cẩm nói, hắn một đại nam nhân nên không muốn ngồi kiệu hoa gì đó, chỉ là Lưu Triển Tu quá kiên quyết, Đường Tử Thư cũng đi theo ồn ào, cuối cùng vẫn là chuẩn bị thêm kiệu hoa.
Người nông thôn giống nhau, nhà nào tốt một chút sẽ thuê xe ngựa đón dâu, còn không thì sẽ dùng tạm xe bò, nào có ai chuẩn bị được kiệu hoa.
Tiếng pháo hoa nổ giòn giã tạo thành âm thanh tạch tạch đùng đùng vui nhộn, liên tục vang lên ở thôn Liễu Nguyệt, hầu hết toàn thôn mọi người đều tới tham gia buổi thành thân long trọng này.
Lưu Triển Tu ngồi trên lưng ngựa, nhìn về phía Dương Cẩm đang đi ra, một thân hỉ phục màu đỏ khiến Dương Cẩm càng thêm tuấn tú phiêu dật không nói lên lời.
Lưu Triển Tu kiềm chế nội tâm kích động, nhảy xuống ngựa.
Đưa tay ra đón Dương Cẩm, Dương Cẩm hơi hơi ngây người, sau đó liền đem tay mình đặt trong tay Lưu Triển Tu.
Chỉ vài bước chân nhưng cũng khiến Lưu Triển Tu cảm thấy thật lâu, thẳng tới khi Dương Cẩm lên kiệu, Lưu Triển Tu mới một lần nữa lên ngựa.
Đội ngũ đón dâu dọc theo thôn Liễu Nguyệt đi một vòng tròn.
Trong lúc đó rất nhiều tiểu hài tử vui vẻ chạy hi hi ha ha phía sau nhặt kẹo mừng.
Sau khi đem tân phu lang vào cửa, tiệc rượu trong sân chính thức bắt đầu.
Tiệc rượu lần này là mời đầu bếp trong huyện tới làm, đầu bếp cũng chính là ở khách sạn trước đó Lưu Triển Tu và Dương Cẩm dừng chân.
Hắn nghe nói là làm tiệc tân hôn cho Dương Cẩm, liền không màng đường xá xa xôi, lập tức theo tới đây.
Hắn là chuẩn bị ở chỗ này muốn học nấu vài món thức ăn trở về, kết quả cũng không làm hắn thất vọng, Dương Cẩm cho hắn công thức làm sáu món đồ ăn, khiến cho hắn cao hứng không thôi, đừng nói là làm không công, dù có bảo hắn đưa tiền hắn cũng nguyện ý.
Thức ăn được đưa lên bàn, làm cho mọi người trong thôn Liễu Nguyệt nhìn đến hoa mắt, những thứ đồ xanh xanh đỏ đỏ này thật sự là đồ ăn?
Còn món cá như thế nào còn có thể nấu như vậy? Cá không phải nên làm món canh sao?
Mọi người đều hoài nghi nếm thử.
Sau đó lập tức mở to hai mắt nhìn, đây thật sự là cá? Vì sao lại không thấy có mùi tanh?
Trên bàn đồ ăn đều thực mới lạ, nguyên bản vừa rồi còn chần chờ thì hiện tại đều nhanh chóng cầm đũa, trong lúc nhất thời, vốn nên là tiệc rượu ồn ào náo nhiệt giờ lại không có âm thanh nói chuyện nào.
Tất cả mọi người vùi đầu ăn, có một vài ca nhi nghĩ tới trong nhà còn có người không tới, liền cầm chén mang theo lấy chút đồ ăn.
Đám người nhà Đường Phương cũng có mặt, chỉ trừ Dương Ngọc là không tới, hắn hiện tại bụng lớn, Trương Nhị Mai liền để hắn ở nhà dưỡng thai.
Một bữa ăn làm mọi người hô to đã ghiền, chỉ mong trong thôn lại có thêm mấy bữa tiệc rượu như vậy nữa mới tốt.
Sau khi ăn uống no say, hỗ trợ giúp đỡ thu dọn, Quý Anh lại bảo bọn họ mang theo chút đồ ăn còn dư về, làm mọi người vui vẻ đến mức khen ngợi không thôi.
Sống lâu như vậy, còn chưa có được ăn đồ ngon như này chứ đừng nói đến chuyện được gói đem về đâu.