Trong mật thất, Hạo Uy trầm mặc ngồi trên ghế. Bên dưới, Võ Tỷ – một trong
hai ám vệ mà Hạo Uy sắp xếp đi theo bảo hộ Tử Tình cung kính nói với Hạo Uy chuyện mà nàng cùng Võ Tâm nhìn thấy. Còn không quên nhấn mạnh rằng
“Thuộc hạ nhìn thấy rất rõ, ánh sáng dạ ra trong đêm tối đó chính là từ
trên thân thể của Tử Tình tiểu thư phát ra…”
Ngày ấy, Hạo Uy sau
khi được Tử Tình cứu sống thì gấp rút trở lại kinh thành. Trong thời
gian đó, Hạo Uy đã phái hai người ám vệ âm thầm trong bóng tối bảo vệ Tử Tình. Nhưng thật không ngờ, chỉ mới mấy tháng, hai ám vệ kia đã mang
đến cho Hạo Uy một tin tức quá là kì dị.
Nhắm nhẹ mắt, Hạo Uy trầm giọng nói:
“Được rồi, ngươi hiện cứ trở về tận lực bảo hộ nàng. Mọi việc ta tự có sắp xếp.” Ngưng mộ chút, Hạo Uy nghiêm mặt nói thêm.
“Nhớ, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra ngoài!”
Võ Tỷ nghe xong thì mở to mắt không thể tin. Phải biết rằng sự việc này
không phải đơn giản. Trên thân thể con người làm sao có thể phát ra ánh
sáng được đây. Chuyện kì dị như vậy mà chủ tử lại không động dung một
chút nào, còn bình thường như trước bảo nàng phải tiếp tục bảo hộ cái
tiểu cô nương kia.
Võ Tỷ suy đoán. Có lẽ chủ tử đã động tâm với
vị tiểu cô nương kia rồi. Nếu không thì tại sao vẫn bình tĩnh khi biết
được chuyện này như vậy. Võ Tỷ gật gật đầu tự cho là đúng, nàng cung
kính chấp tay hô “dạ” với Hạo Uy một tiếng rồi quay lưng lẫn vào bóng
tối.
Trong mật thất tối đen, Hạo Uy ngã lưng tựa vào ghế miệng thì thào.
“Tình Nhi, rốt cuộc nàng là ai? Nàng có quá nhiều chuyện thần bí mà ta không
thể tra ra được. Ngày đó, ta đã chết rồi có phải không? Nhưng nàng đã
cứu ta sống lại. Còn có… tại sao ở cạnh nàng, lòng của ta lại rung động
như vậy? Tình Nhi, nàng… rốt cuộc là ai?”
……
Ngày 5, tháng 5.
Hôm nay, cả đoàn xe ngựa đặc biệt náo nhiệt, bởi vì hiện tại bọn họ đã có
thể nhìn thấy cổng kinh thành. Theo tiếng hô lớn của đội trưởng dẫn đầu
thì cả đoàn bọn họ cách kinh thành chỉ khoản 12 dặm (6km). Có nghĩa chưa đầy một canh giờ nữa thì mọi người đã có thể đến kinh thành rồi.
Trong xe ngựa, Cố Tam trên mặt đều là trấn định, không một tia nôn nóng.
Ngược lại, Tử Tình thì ngồi không yên. Nàng hí hửng kéo màn che ở khung
của sổ nhỏ bên thành xe xuống, rồi nhón chân nhìn ra ngoài. Sắp tới kinh thành, là kinh thành đó, nàng thật sự rất muốn xem xem kinh thành nơi
cổ đại sẽ như thế nào.
Trong khi Tử Tình còn đang hí hửng nhìn
cổng kinh thành từ xa thì xe ngựa đang chạy nhanh trên đường đột ngột
dừng lại, Tử Tình theo quán tính té nhào về phía trước, cái trán cụng
vào thành xe nghe cái “bụp”.
Cố Tam, Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử
Nương, Tiểu Ngũ thấy vậy thì hết hồn. Cố Tam gấp gáp nhoài người qua ôm
nhanh lấy Tử Tình. Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng hiện tại xuất hiện một mãnh lớn màu đỏ ở trán, đồng thời máu cũng ứa ra.
Tử Tình tay nhỏ giơ lên che chổ đau, nước mắt lưng tròng.
“Tình nhi, con như thế nào rồi? Ngoan đừng sợ, để cha gọi Diệp đại phu đến.”
Cố Tam gấp gáp lo lắng nói, xong lại hô lớn ra bên ngoài gọi Hộ Phong đi mời Diệp đại phu.
Lúc này, bên ngoài ồn ào tiếng hô lớn đầy tức
giận của các sĩ tử. Bởi vì xe ngựa bất ngờ dừng gấp nên hầu như cả đoàn
xe phía sau đều bị ảnh hưởng theo. Có vài chiếc xe ngựa chạy sát sát
nhau ngừng không kịp nên đâm vào xe ngựa phía trước, phải nói tình huốn
hiện tại rất loạn.
Cố Tam mặt nghiêm túc đầy tức giận lệnh cho Hộ Vấn đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Đợi vài phút, Hộ Vấn cưỡi ngựa chạy nhanh đến báo cáo.
“Lão gia, phía trước có một nhóm người đi đón người thân trong đoàn của
chúng ta. Lúc nãy chính là ngựa của bọn họ dở chứng chạy lao vào mấy
chiếc xe ngựa dẫn đầu nên mới bị như vậy.”
Cố Tam nghe xong, tuy
tức giận nhưng cũng không truy cứu, bởi vì hiện tại Diệp đại phu đã mang theo hòm thuốc leo lên xe ngựa kiểm tra vết thương trên trán Tử Tình.
Diệp đại phu xuất hiện, gương mặt ông có chút nhăn nhó. Trên trán cũng lờ mờ hiện lên một mãnh đỏ. Có lẽ vừa rồi cũng bị va đầu vào thành xe đi.
Cố Tam thấy Diệp đại phu đến thì nhanh chóng ngồi qua một bên để Diệp đại phu kiểm tra băng bó cho Tử Tình.
“Chỉ bị thương ngoài da không có ảnh hưởng gì, bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi,
cũng không để lại thẹo. Lão gia và phu nhân đừng quá lo lắng”
Diệp đại phu sau khi kiểm tra và băng bó vết thương cho Tử Tình xong thì quay qua cung kính nói với Cố Tam và Tô thị.
Diệp đại phu dù ở Cố Tam gia chỉ khoãn một năm, nhưng mà ông biết rất rõ,
rằng trong Cố Tam gia bảo vật đáng giá nhất không phải là cái gì khác
ngoài vị tứ tiểu thư nhỏ nhắn này. Đây là cái vảy ngược của cả nhà Cố
Tam gia, bởi vậy chỉ cần là chuyện có liên quan tới Tứ tiểu thư ông điều rất cẩn trọng.
Trong khi cả nhà đang sầu mi kiếm khổ vì cái trán nhỏ sưng vù của Tử Tình thì lúc này bên ngoài có tiếng hô lớn gọi Cố
Tam, âm thanh này rất quen tai, người đó không ai khác chính là Cố Đại
Sinh, Đại bá của Tử Tình.
……….
Nửa ngày sau, chổ đứng hiện tại của cả nhà Tử Tình chính là cổng của phủ thị lang. Cố Đại Sinh đứng trước cổng lưng thẳng tấp, trên mặt mang theo chút tự đại nhìn cả nhà
Tử Tình.
“Tam đệ, đây chính là phủ của ca, nếu đệ không chê mai mốt có thể vào đây ở tạm.”
Không hiểu sao giọng của Cố Đại hiện tại nghe rất âm dương quái khí.
Lúc trước, khi được nhận phong hàm, Cố Đại đã nghĩ rằng hắn có được cũng là nhờ tiếng tốt của Tam đệ, cứ nghĩ khi đến kinh thành mà mang theo cái
danh này thì sẽ được mọi người kính phục giống như khi còn ở Thanh Hà
huyện. Mọi người gặp hắn đều là ba quỳ chín lại, giống như ngay cả quan
tri phủ cũng phải cuối đầu trước mình.
Còn có, hắn có thể nhờ
quan hệ với Tam đệ mà hưởng lây phúc của Ngạo tiên sinh. Từ danh tiếng
cho tới của cải. Nào ngờ đâu, ở cái kinh thành to lớn này, ngay cả Ngạo
Tiên Sinh cũng bị xem nhẹ đừng nói chi chỉ một người như Tam Sinh đệ đệ
hắn. Lại nói, bây giờ cái vị Ngạo tiên sinh kia cũng không còn ở nước
Đại Tề. Nên đừng nói giúp ích được gì, tương lai hắn còn phải nuôi một
nhà tam đệ nữa.
(Tác giả giải thích: Trước khi lên kinh thành, Cố Tam đã cho người âm thầm ở bên tai của Cố Lão tung tin rằng Ngạo tiên
sinh đã rời nước Đại Tề đi ngao du. Cố Tam làm như vậy vì muốn Cố Lão và Cố Đại sẽ cảm thấy hắn bây giờ không còn gì để lợi dụng. Như vậy hắn sẽ dể dàng làm cho cả nhà hắn tiếp tục phân gia lần nữa.)
Cố Đại
lúc này mới biết thì ra nhập lại hộ tịch với tam đệ đối với hắn chẳng có lợi ích gì, mà tương lai hắn còn phải cấp tiền cho tam đệ đi thi cử,
còn phải cấp chổ ở cho Cố Tam. Người chịu thiệt lần này là hắn rồi.
Nhưng mà hiện tại hắn lại không thể mở miệng thẳng thừng đòi tách hộ
tịch được. Bây giờ hắn đã có chức vụ trong mình, nếu hắn làm như vậy đối với con đường làm quan của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bởi vì vậy mà Cố
Đại Sinh hiện tại đối với cả nhà Tử Tình không cho bộ mặt đẹp. Luôn là
một bộ dạng các ngươi thiếu nợ ta.
Cố Tam thấy thái độ của Cố Đại thì cười đầy chua xót.
“Đại ca, đệ muốn đi thỉnh an cha trước đã rồi hãy đi xem phòng ở của bọn đệ.”
Cố Tam ngoài mặt vẫn bình đạm như thủy, không nóng không vội, một mực cẩn
trọng. Đối với thái độ của Cố Đại Sinh, Cố Tam dù buồn nhưng vẫn giả vờ
xem nhẹ. Tuy vậy, trong lòng cũng không mấy dễ chịu gì.
Cố Đại
Sinh nghe Cố Tam nói “đi xem phòng ở của đệ” thì tức giận. Phải biết
hiện tại là cả nhà bọn hắn (Cố Tam) đang ở đậu trong phủ mình. Vậy mà
nhìn xem xem thái độ của cả nhà bọn hắn. Hừ… đúng là một đám thôn dân.
Cố Đại Sinh trong lòng bực tức, lời nói ra cũng không mấy dễ nghe.
“Tam đệ, đệ gấp gáp làm gì, cha vẫn còn ở đó đâu. Đệ muốn chứng tỏ mình là
đứa con hiếu thuận sao? Nếu vậy đệ cũng nên biết điều một chút. Cha đã
già, mọi chuyện ăn uống đều do đại ca chu cấp. Đệ thì tốt rồi, còn có
Ngạo Tiên Sinh cấp tiền cho đệ, còn đại ca a, lương bổng một năm cũng
chẳng nuôi nổi một nhà. Haizzzz…zz hôm nay lại có thêm một nhà của đệ
nữa, xem ra đại ca sau này cần cố gắng hơn rồi.”
Cố Tam gương mặt nhanh đỏ, tay chân bắt đầu lúng túng. “Đại ca, ca đã vất vả rồi.” Cố
Tam ngừng lại thở dài một hơi mới buồn bã nói tiếp.
“ Đại ca, lẽ
ra đệ cũng không định mang theo cả nhà cùng đi. Chẳng qua… Ngạo Tiên
sinh hiện tại đã đi ngao du, không biết chừng nào về. Của cải và hạ nhân ngài ấy cũng đã đem theo hết. Ngạo tiên sinh chỉ để cho đệ vài chục
lượng bạc và vài người hạ nhân. Mấy chục lượng kia… thật sự cả nhà đệ
hiện tại sống không nổi. Đệ phải đọc sách, Tử Dục, Tử Diệc, Tiểu Ngũ
cũng phải đọc sách. Nên…” Cố Tam ấp úng.
“Đại ca… một nhà của đệ
sau này chỉ có thể nhờ hết vào ca… Nhưng ca yên tâm, đệ cho dù thi không qua nhưng nhất định sẽ làm việc, sẽ không để làm gánh nặng cho đại ca
đâu.”
Cố Tam lời nói nhỏ nhẹ, nhưng mà làm Cố Đại Sinh tức muốn
nôn máu, giống như cái bánh bao không nhân khô khốc nghẹn chết Cố Đại
Sinh. Cố Đại nghĩ, Tam đệ hắn lời đó là có ý gì? Chẳng lẽ sau này hắn
thật sự phải nuôi thêm một nhà của hắn? (Cố Tam).
Cố Đại thở mạnh mấy cái, gương mặt khó xem liếc trắng Cố Tam rồi cất bước đi nhanh vào, vẫn không mở miệng gọi cả nhà Tử Tình vào theo.
Cố Đại làm như
vậy là muốn cho Cố Tam thấy ngượng mà tự mình lui bước, không nghĩ rằng
Cố Tam lại bình thản ngang nhiên đi vào phủ của hắn. Cố Đại Sinh muốn
điên rồi. Hắn làm sao trước giờ lại không biết Tam đệ còn có một bộ mặt
thế này kia chứ. Rốt cuộc mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì mà làm cả nhà
Tam đệ một người da mặt mỏng lại thay đổi như vậy?
Dù là bực tức, Cố Đại cũng không thể mở miệng đuổi người. Bởi vì đón cả nhà Cố Tam đến đây ở chính là chủ ý của Cố Lão gia tử. Cố Đại hắn hiện tại dù làm quan lớn nhưng lại một chút cũng không dám cãi lời Cố Lão.
..
Trong đại sảnh, Cố Lão gia tử ngồi ở ghế chủ vị đạm đạm uống trà, bên cạnh ông là Xuân thị.
Xuân thị trang phục trên người hiện tại đều toàn là lụa, bà ngồi chéo chân
trên ghế cố làm ra vẻ ta là lão phu nhân. Nhìn từ xa đúng là cũng có
chút giống, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy biểu hiện của bà rất cứng ngắt và buồn cười.
Phía sau Xuân thị là Nhị Hoa. Nhị Hoa năm nay cũng gần 13
tuổi, có lẽ thời gian này Cố Đại đã tốn không ích công sức về việc dạy
dỗ nên hiện tại Nhị Hoa đã lột xác không còn giống một thôn cô như ngày
trước. Từng cái nhất tay đến nụ cười nhẹ trên mặt, quả thật cách ngày
trước một trời một vực.
Bên dưới Xuân thị là Đông thị và Hạ thị
ngồi trên ghế nhỏ. Đối diện là Cố Nhị Sinh, Cố Đại Ngưu (con trai Cố
Nhị) và Cố Đại Điều (con của Cố Đại)
Cả nhà Tử Tình theo chân Cố
Đại Sinh đi vào đại sảnh thì thấy một cảnh tượng như vậy. Cố Đại sau khi bước vào đại sảnh thì khom lưng cúi đầu với Cố Lão gia tử rồi liếc mắt
nhìn Cố Nhị Sinh một cái. Cố Nhị Sinh nhận được ánh mắt của Cố Đại thì
rất nhanh đứng lên nhường ghế cho Cố Đại Sinh ngồi.
Cố Đại Điều
và Cố Đại Ngưu cũng đồng thời đứng dậy lui ra sau một cái ghế để nhường
ghế lại cho Cố Nhị Sinh. Nhìn động tác quen thuộc là biết hàng ngày
chuyện này xảy ra rất thường xuyên.
Cố Đại Sinh phủi vạt áo bỏ
mặt một nhà Tử Tình đứng giữa đại sảnh còn mình thì tiến lại ghế ngồi
xuống. Đằng sau rất nhanh có hạ nhân châm cho Cố Đại Sinh một chun trà.
Trong đại sảnh, Cố Tam khép nép dẫn theo Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương,
Tử Tình và tiểu Ngũ bước đến trước mặt Cố Lão và Xuân thị. Cố Tam ra
hiệu một cái, bọn người Tử Tình phía sau lục tục quỳ xuống dập đầu hành
lễ. Cả một nhà bảy người khúm núm quỳ ở đó. Cố Tam mở miệng nói đầu
tiên.
“Cha, nương. Con trai thỉnh an cha”
Tô thị và mấy người Tử Tình cũng vội nói theo.
“Cha, nương. Con dâu thỉnh an cha”
“Ông nội, bà nội, chúng cháu thỉnh an người”
Cố Lão mặt không có cảm xúc nhìn một nhà Cố Tam quỳ bên dưới. Mắt vô tình
hay cố ý liếc nhìn vào Tử Tình đang khép nép quỳ bên cạnh Cố Tam. Cố Lão chậm chạp từ từ nói.
“Các ngươi đứng lên đi, đi đường xa chắc mệt rồi, lên ghế ngồi đi”
Cố Lão vẫy vẫy tay nói, cùng lúc đó hai người hạ nhân nhanh nhẹn kéo ghế
nhỏ đến. Cả nhà Tử Tình vội dập đầu với Cố Lão một cái mới từ từ đứng
dậy hướng Đại Phòng và Nhị Phòng hành cái lễ nhỏ nữa mới tiến về ghế
ngồi.
Cố Tam cùng Tử Dục, Tử Diệc và tiểu ngũ ngồi cạnh Cố Đại Điều. Tô thị, Tử Nương và Tử Tình thì ngồi cạnh Hạ thị.
Cố Lão liếc nhìn một vòng cả nhà Tử Tình một cái mới chậm rãi nói:
“Lão Tam, ngươi lần này dự thi có nắm chắc?”
Cố Tam ngồi khép nép một bên nghe Cố Lão hỏi thì vội vàng đứng dậy trả lời:
“Thưa cha, con cũng không biết được. Từ ngày ở riêng đến nay con vẫn không có vào trường đọc sách mà chỉ mượn sách về nhà đọc. Nhưng con nghĩ chắc có thể tìm được một chức quan”
“Tam đệ, đệ đừng nghĩ thi đậu cử
nhân rồi là có thể qua được thi hương. Người ta đều thỉnh tiên sinh về
nhà dạy. Đệ chỉ mới đọc sách hai năm nay, đệ cũng quá tự tin rồi.”
Cố Đại Sinh khi nghe Cố Lão hỏi Cố Tam thì đã bắt đầu chuẩn bị vài câu nói móc. Lời nói đầy khinh thị.
Cố Tam cúi đầu, trên mặt mù mịt và khổ sở.
“Ca, có khi đệ có thể…” Cố Tam nói tới đây thì im lặng không nói tiếp nữa. Nhìn Cố Tam lúc này một chút sức sống đều không có.
Cố Lão gia tử nhìn tình huống như vậy thì tằng hắng hai tiếng sau đó nghiêm túc hỏi Cố Tam:
“Lão Tam, vị Ngạo tiên sinh hiện tại có còn giao thiệp với các con nữa không?”
Cố Tam buồn bã trả Cố Lão.
“Thưa cha, từ cuối năm trước Ngạo Tiên Sinh đã rời đi, tất cả của cải và hạ
nhân tiên sinh đều dẫn theo hết, chỉ để lại vài người và mấy chục lượng
bạc cho con. Cũng rất lâu rồi chúng con chưa từng gặp ngài ấy
Cố
Lão nghe xong thì nhíu mày, mắt nhìn vào Cố Tam xoáy sâu dò xét. Thấy
trên mặt Cố Tam đầy buồn bã thì tin rằng vị kia đã rời khỏi rồi. Cố Lão
hắn hắng giọng mấy cái trong lòng có chút suy nghĩ.
Đảo mắt một vòng, Cố Lão gia tử mắt dừng lại trên thân hình Tử Tình.
“Nha đầu kia là Tình Nhi đi, hiện tại cũng hơn chín tuổi tại sao lại nhỏ bé
như vậy? Ta thấy cả nhà các ngươi nuôi nàng toàn tốn cơm thôi. Tương lai với bộ dạng đó làm sao gả được.…” Cố Lão giọng lạnh ngắt, âm trầm không độ ấm nói với Cố Tam và Tô thị.
Lời Cố Lão vừa buông xuống, trên mặt cả nhà Tử Tình bổng cương cứng lại. Nhưng rất nhanh lại trở về bộ
dạng e dè. Còn Cố Tam mắt cường quật khổ sở nhìn Cố Lão nói:
“Cha, Tình Nhi là con gái của con, nuôi nàng là bổn phận, làm sao có thể nói nuôi nàng tốn cơm?”
Cố Lão giận quá thành cười. Tam Sinh hắn nhưng vẫn còn muốn chống lại ông. Cố Lão tự dưng nhớ đến ngày nào Cố Tam một nhà trước mặt thôn dân lấn
ép ông chia của phân gia, lòng lạnh vài phần. Cố Lão nói:
“Được,
nàng là con ngươi, vậy ngươi cứ mà nuôi nàng. Nhưng mà, các ngươi cũng
đừng quên, cả nhà các ngươi đã tách hộ với chúng ta. Dù bây giờ hộ tịch
đã nhập lại, nhưng ngày đó các ngươi nói nhập hộ nhưng phân gia. Ta nghĩ các ngươi hẳn sẽ không quên đi.” Cố Lão ngưng lại mắt nhìn chằm chằm Cố Tam một lúc mới nói tiếp:
“Tốt lắm, bây giờ ta cho các ngươi ở
tạm trong phủ vài ngài. Trong thời gian vài ngài này tới ngày ngươi đi
thi. Nếu ngươi thi qua rồi thì có thể ở lại trong phủ. Nhưng nếu ngươi
thi không qua thì các ngươi cùng nhau trở về Tây Tử Thôn mà làm ruộng
đi. Dù sao các ngươi với chúng ta cũng đã phân hộ phân gia. Vài ngày nữa ta sẽ tìm người tách hộ tịch cho cả nhà các ngươi.”
Cố Lão giận
dữ nói một lèo, cũng không để tâm lời mình nói có bao nhiêu không hợp
tình hợp lý. Chính là ông nghĩ rằng cả nhà Cố Tam hiện tại không còn
giúp cho Cố Đại được lợi ích gì. Huống hồ, cả nhà Cố Tam còn có ba đứa
tôn tử cần đến trường đọc sách. Nếu cùng hộ tịch thì nhất định phải để
cho bọn chúng đến trường. Nhưng nếu đến trường thì rất tốn kém. Cố Đại
bổng lộc cũng không bao nhiêu. Mà ông còn muốn tích cóp lại để giúp Cố
Đại có thể dễ dàng thăng quan tiến chức.Vì vậy nên một nhà Cố Tam đối
với ông không khác gì chính là gánh nặng.
Mới đầu, Cố Lão cũng
không định làm khó cả nhà Cố Tam, ông nghĩ Lão Tam còn qua lại với vị
tiên sinh kia, như vậy ích nhiều Lão đại sẽ hưởng ké một chút lợi lộc.
Đáng tiếc, hiện tại vị tiên sinh kia đã rời đi. Mà ông đối với đứa con
út này của mình cũng không có quá nhiều tình cảm. Nếu đã như vậy, ông
cũng không cần để hắn làm gánh nặng cho mình.