Editor: Lilac | Beta: Chan, YAN
Doanh Kiêu ôm Cảnh Từ vào lòng, khẽ cúi xuống nhìn xoáy tóc nhỏ trên đầu cậu, ánh mắt đều là ý cười: "Mới một lúc không thấy đã không nhịn được rồi à, chậc chậc..."
Cảnh Từ vừa chạy xong, hơi thở hổn hển: "Tôi không cố ý, vừa nãy không nhìn rõ." Cậu đưa tay muốn đẩy Doanh Kiêu ra.
Nhưng cậu vừa mới chạy băng băng, cả người mềm nhũn chả còn tí sức nào, đẩy Doanh Kiêu hai cái mà hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
"À ~~" Doanh Kiêu kéo dài âm cuối, có ý khác nói: "Cậu ngày nào cũng bày tỏ với tôi, theo dõi tôi, đánh nhau vì tôi.
Trên sân thể dục nhiều người như vậy lại cố ý nhào vào vòng tay của tôi, nhưng tôi biết cậu không cố ý, đây chỉ do trùng hợp thôi."
Cảnh Từ bị hắn nói như vậy, hai má hơi nóng lên, cậu định giải thích: "Xin lỗi, cậu đừng hiểu lầm, tôi thực sự không có."
Cậu khẽ ngưng một chút, sợ Lý Trụ chờ lâu sốt ruột nên đẩy Doanh Kiêu ra lần nữa: "Cậu để tôi đi trước đã, tí nữa về xin lỗi cậu sau, Lý Trụ vẫn đang chờ tôi ở căn tin."
Cậu càng sốt ruột thì Doanh Kiêu càng không chịu buông, thậm chí còn táo tợn ôm eo cậu, kéo sát vào lồng ngực mình.
"Là tôi ôm cậu trước?" Doanh Kiêu nhìn người đang không chịu đứng yên trong lòng mình kia, chẳng hiểu sao lại muốn bắt nạt cậu: "Vậy được chưa, bạn học nhỏ này chiếm tiện nghi rồi còn kẻ ác cáo trạng trước."
Tiết trời nóng bức, lại vừa lúc giữa trưa, hai thanh niên tinh lực tràn đầy tinh lực ôm nhau dính chung một chỗ lại còn lôi lôi kéo kéo lâu như vậy, chỉ chốc lát sau cả người Cảnh Từ đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Có nóng hơn nữa thì cũng không thể nào thuyết phục được Doanh Kiêu, khiến Cảnh Từ cũng nổi nóng trong lòng.
Cậu hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, cố gắng thuyết phục hắn: "Tôi thực sự muốn đi ăn cơm, cậu có thể buông tôi ra không?"
"Nói lời êm tai tôi sẽ tha cho cậu." Giọng nói xấu xa của Doanh Kiêu từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Cảnh Từ rũ mi mắt, cậu đã nằm ở ranh giới bùng nổ: "Buông ra"
"Không ai không buông cậu ra...!" Doanh Kiêu lười biếng bảo: "Cậu không nói thì tôi làm sao tôi buông đây?"
Cảnh Từ nhấp môi dưới, đột nhiên với tay túm lấy lưng áo Doanh Kiêu, nhân lúc hắn vẫn chưa kịp phản ứng, cậu dùng sức lên gối...!
"Đệt." Doanh Kiêu đau tới mức hít một hơi khí lạnh, sắc mặt cũng thay đổi.
Hắn khom người, giận tái mặt liếc Cảnh Từ: "Cậu..."
Cảnh Từ nhịn hắn lâu lắm rồi, cậu lạnh mặt nhìn Doanh Kiêu, thản nhiên nói: "Tôi thế nào?"
Cậu biết hôm nay bản thân đã hoàn toàn đắc tội Doanh Kiêu vậy nên định đợi cơm nước xong sẽ đến cửa hàng nhỏ mua một con dao rọc giấy.
Nếu Doanh Kiêu tới đánh mình thì mình đổ máu cho hắn xem.
Cảnh Từ sửa lại đồng phục hơi xộc xệch trên người, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy khiêu khích.
Cậu hơi mím môi, dáng vẻ quật cường như vậy nhưng lại có chút đáng yêu không ngờ.
Doanh Kiêu khẽ mắng trong lòng một câu, chút bực bội trong nháy mắt cũng chẳng biết bị ném đến chỗ nào.
"Cậu..." Hắn cố gắng xem nhẹ cơn đau dưới hạ thân, nhìn về phía Cảnh Từ.
Cậu nâng mắt nhìn hắn.
Doanh Kiêu cười khẽ: "Tìm chỗ chính xác như vậy, có phải nhìn chằm chằm lâu lắm rồi không?".
Tìm truyện hay tại ++ .
++
Mặt Cảnh Từ bùm một cái đỏ bừng.
Cậu hung ác trợn mắt trừng Doanh Kiêu, mắng câu: "Đồ điên!" Rồi xoay người chạy.
Doanh Kiêu cong môi, hồi tưởng lại dáng vẻ xấu hổ tức tối của bạn nhỏ liền cảm thấy đau đớn gì đó cũng giảm không ít.
Doanh Kiêu có danh tiếng không nhỏ ở thực nghiệm tỉnh, lúc này trên sân thể dục toàn là người, lúc hắn dây dưa cùng Cảnh Từ đã thu hút không ít sự chú ý.
Doanh Kiêu ngó thấy Cảnh Từ đã chạy xa rồi mặt không cảm xúc nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt hiếu kỳ từ khắp mọi nơi lập tức biến mất không dấu vết.
Hắn xách theo bình giữ ấm qua chỗ đường nhỏ, đi tới nơi chẳng có ai mới không nhịn nổi than một tiếng.
Đệt, cmn đau vãi, nhóc biến thái này xuống chân cũng đủ ác.
- --
"Sao mày tới muộn thế?" Cảnh Từ vừa bước vào căn tin thì đụng phải Lý Trụ ở ngay cửa.
Cậu ta kéo Cảnh Từ tới chỗ bàn ăn: "Tao giúp mày gọi cơm rồi, nấm chiên với đậu hũ Ma Bà, bốn muôi cơm, được không?"
"Được, đều là món tao thích." Cảnh Từ nói cảm ơn với Lý Trụ, ngồi xuống bàn: "Hết bao nhiêu? Tao trả cho mày."
"Không cần, không cần." Lý Trụ xua tay, chẳng để 6 đồng trong mắt: "Lần sau mua giúp tao là được."
"Được." Cảnh Từ nghiêm túc ghi nhớ, cẩn thận hứa: "Mai tao tiếp tục mua bữa sáng giúp mày."
Lý Trụ bị chọc cười, cậu ta cảm thấy tính cách Cảnh Từ thực sự càng ngày càng tốt, nhếch miệng bảo: "Vậy bữa sáng sau này của tao đều nhờ mày."
Cảnh Từ gật đầu: "Cứ giao cho tao."
Hai người nhìn nhau cười rồi cúi đầu ăn cơm.
Thời gian nghỉ trưa của thực nghiệm tỉnh là một giờ, Cảnh Từ cơm nước xong xuôi mới qua 20 phút.
Trong phòng học mọi người quậy ầm ĩ, cũng không ngủ được, cậu dứt khoát lấy quyển toán《 năm ba 》ra tiếp tục luyện đề.
Dáng vẻ chịu thương chịu khó của cậu trong mắt học sinh lớp 11-7 quả thực không sao tưởng tượng nổi.
Hà Chúc dùng khuỷu tay huých huých Bành Trình Trình, chỉ Cảnh Từ, lặng lẽ nói: "Lão Bành, mày nói xem từ hôm qua đến giờ cậu ta vẫn cứ điên cuồng làm đề.
Tao không hiểu, cậu ta thực sự không viết linh tinh đấy chứ?"
Bành Trình Trình mặt không đổi sắc liếc thoáng qua Cảnh Từ sau lưng, chẳng nghĩ ngợi gì đã kết luận: "Viết bậy đấy."
"Nhưng mà..." Hà Chúc xoắn xuýt: "Sao tao lại thấy cậu ta viết rõ ràng mạch lạc..."
Cậu ta đứng lên: "Không được...!Tao tò mò chết mất, tao muốn đi thử cậu ta."
Doanh Kiêu nhướng mày, đang định đạp người trở về thì không biết nghĩ tới điều gì, thu chân, ánh mắt dính sát vào Hà Chúc.
"Cảnh Từ," Hà Chúc cầm một quyển sách bài tập qua chỗ Cảnh Từ, tùy tiện giở một trang ra: "Cậu giảng đề cho tôi đi."
"Đề nào?" Cảnh Từ đối với chuyện học tập lúc nào cũng nghiêm túc, cậu đặt bút trong tay xuống, nhìn lướt qua đề Hà Chúc chỉ, trong nháy mắt gần như đã có mạch tư duy.
Lý Trụ không về ghế ngồi, Cảnh Từ dịch sang bên cạnh nhường chỗ, ý bảo Hà Chúc ngồi vào vị trí của mình, lấy giấy nháp ra bắt đầu giảng bài: "Đề này thực ra rất đơn giản, áp dụng công thức là ra..."
Cậu nhanh chóng viết mấy cái công thức hàm số xuống giấy, chỉ cho Hà Chúc một lượt rồi lại viết chi tiết từng bước tính toán xuống: "Vậy nên đáp án đúng là C, cậu hiểu chưa?"
Từ lúc Cảnh Từ mở miệng kia đã khiến Hà Chúc như chết lặng.
Cậu ta chỉ biết ngồi giật mình, hoàn toàn không nghe được Cảnh Từ đang nói cái gì.
Cảnh Từ thực sự biết làm! Cậu ta không phải học tra giống mình sao?! Tại sao học tra có thể giải được loại đề nhìn qua đã thấy rất cao cấp này?!
"Chưa hiểu à?" Cảnh Từ đổi một tờ nháp trống khác ra, kiên nhẫn nói: "Không sao, tôi giảng lại lần nữa."
Tư duy của Cảnh Từ vô cùng rõ ràng, lại giảng tỉ mỉ, viết ra tất cả kiến thức trong đề này.
Giảng đi giảng lại tận ba lần, Hà Chúc hiếm có được một lần nghe hiểu.
Cậu ta cầm quyển sách bài tập, hốt hoảng quay trở về chỗ ngồi của mình, ánh mắt mơ màng, hồn vía cũng bị dọa bay mất.
"Thế nào? Cậu ta thực sự biết?" Phòng học ồn ào mà giọng Cảnh Từ lại không lớn, dù Trịnh Khuyết dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng cũng chẳng rõ hai người đang nói gì.
Cậu chàng chọc chọc Hà Chúc: "Nói chuyện đi! Mày làm sao đấy?"
Hà Chúc lạch cạch xoay cổ qua, ánh mắt mơ màng: "Giá trị thay đổi, nhìn kí hiệu góc vuông."
Trịnh Khuyết: "..."
Trịnh Khuyết hoảng sợ nhìn bạn mình, mạnh mẽ bóp chặt vai Hà Chúc rồi lắc mạnh: "Lão Hà! Lão Hà! Mày làm sao đấy?! Mày tỉnh lại đi?!!!"
"Đừng lắc nữa, đừng lắc nữa." Hà Chúc đẩy tay Trịnh Khuyết ra, vuốt mặt một cái, thần sắc phức tạp: "Mày không biết, vừa nãy..." Cậu ta chỉ Cảnh Từ, khẽ nói: "Cậu ta vừa nhìn lướt qua đã biết đáp án, "vừa liếc qua" đấy lão Trịnh! Mày hiểu cảm giác của tao không?"
"Vãi chưởng!" Trịnh Khuyết không nhịn được mà chửi thề: "Cậu ta biết làm thật?"
"Không những biết,..." Ánh mắt Hà Chúc nhuốm màu tang thương, để lộ cảm giác hoài nghi nhân sinh: "Lão Trịnh mày biết không? Lúc cậu ta nhìn đề xong ngẩng lên nhìn tao, tao vẫn luôn cảm thấy cậu ta muốn dùng ánh mắt ý bảo mình: Bài đơn giản như vậy mà cũng có người không biết làm."
Trịnh Khuyết vẫn cảm thấy chuyện này không quá chân thực: "Không chừng là do trùng hợp đấy chứ?"
Cậu ta lấy một quyển sách bài tập từ cái ổ chó trên bàn của mình, tìm được một đề parabol nhìn đã thấy cực kì khó, không kiềm chế được nói: "Tao cũng thử đi hỏi một chút."
Chẳng đợi Hà Chúc ngăn cản, đã nhanh chân bước đến chỗ Cảnh Từ: "Cảnh Từ, bài này cậu biết làm không?"
Cảnh Từ vừa mới tới nên không biết Trịnh Khuyết là người ngay cả toán có bao nhiêu quyển tài liệu cũng không biết.
Cậu nhận sách, nghiêm túc nói: "Tôi xem trước đã."
Đề bài này so với bài của Hà Chúc lúc nãy phức tạp hơn nhiều, đối với phần lớn học sinh trung học mà nói thì đó là một cái hố khó mà bước qua được, nhưng đối với Cảnh Từ thì đây chỉ là một việc cỏn con.
Cậu tính toán ra nháp một chút rồi lập tức nghĩ ra phương pháp giải với đáp án, ngước mắt ý bảo Trịnh Khuyết nhìn qua: "Đề này nhìn thì phức tạp nhưng nếu tìm đúng cách giải cũng không khó."
Cậu nhanh chóng vẽ một đường parabol, đánh dấu tọa độ: "Đầu tiên xem câu hỏi nhỏ này, tọa độ của đường tròn Pn, chúng ta tìm thông tin được cho ở đề bài..."
Cậu vừa nói, vừa viết từng bước ra giấy, rất nhanh đã tính ra kết quả.
Hà Chúc hỏi bài đơn giản, hơn nữa trong giờ học thỉnh thoảng còn nghe giảng một chút nên có thể nghe hiểu.
Nhưng Trịnh Khuyết thì khác, đừng bảo nghe có hiểu hay không, cậu ta ngay cả đề bài đọc còn chẳng hiểu nữa là.
Cậu ta chết lặng nhìn Cảnh Từ tính một hơi ra hết đáp án của ba câu hỏi nhỏ.
Không đợi Cảnh Từ hỏi đã hiểu chưa, Trịnh Khuyết đã đoạt lấy bản nháp, lật phần lời giải cuối sách ra so đáp án.
Hoàn toàn đúng, so với lời giải tiêu chuẩn không khác tí nào.
Cậu ta kéo lê đôi chân, ngây ngốc quay về chỗ mình.
"Cậu ta biết đúng không? Tao nói cậu ta biết đúng không?" Hà Chúc cứ như phát hiện ra một đại lục mới, không ngừng đẩy Trịnh Khuyết: "Giải đúng chưa?"
Trịnh Khuyết ngơ ngác gật đầu: "Hoàn toàn chính xác.
Hơn nữa chẳng cần nhiều thời gian suy nghĩ.
Lớp trưởng lớp chúng ta đứng đầu lần kiểm tra chung đó, không phải vẫn hay bị lão Lưu nói là bài khó phía sau cậu ta cũng không làm được sao?"
"Mẹ ơi!" Hà Chúc che ngực, trợn mắt: "Ý mày là...!Cảnh Từ còn, còn học giỏi hơn lớp trưởng á?!"
Chuyện này quá thần kì, vậy nên Bành Trình Trình trước giờ vốn ít nói cũng không nhịn được mà tham gia chủ đề: "Không phải chứ, cậu ta trở nên lợi hại như thế từ lúc nào?"
Hà Chúc kinh hãi: "Chẳng nhẽ cậu ta bị..."
Doanh Kiêu đá một phát vào ghế của Hà Chúc, cười lạnh: "Nói bậy gì đấy, chẳng lẽ từ trước tới nay cậu ta không thể nộp giấy trắng à?"
Trịnh Khuyết gật đầu: "Là như này, tao cảm thấy mấy ngày nay cậu ta có cái gì đó không đúng..."
"Có cái gì không đúng chứ?" Doanh Kiêu rũ mắt, hết sức tự nhiên che giấu chút hoảng hốt trong lòng: "Tao nghe lão Lưu nói, bố mẹ cậu ta đều đã có gia đình mới của riêng mình, cũng có con rồi..."
Hắn khẽ cười tự giễu: "Vì hấp dẫn sự chú ý của bố mẹ, cậu ta làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy cũng chẳng có gì lạ."
Hắn vừa nói như vậy, tức khắc đã dẫn dắt lệch hướng suy nghĩ của vài người.
Hà Chúc vỗ bàn: "Đúng đúng đúng! Chính là cái suy nghĩ này, thảo nào."
Cậu ta bừng tỉnh ngộ ra: "Thảo nào cậu ta luôn nộp giấy trắng, lão Lưu nói thế nào cũng không chịu thay đổi, hóa ra rõ ràng là vương tử thế mà lại giả vờ làm dân đen."
Quan hệ giữa Trịnh Khuyết và bố mẹ cậu ta cũng không tốt lắm, nghe vậy bỗng nhiên đã bị dẫn dắt: "Tao nghe nói, điểm thi lên cấp ba của cậu ta cũng cực kì kém nên bố cậu ta mới nhét vào thực nghiệm tỉnh, tốn không ít tiền.
Ha ha ha ha ha, nếu bố cậu ta mà biết được con mình giả vờ biến thành học tra, không phải tức chết sao?"
"Nhiều tiền như vậy đã mất trắng.
Mẹ nó, tiếc là tao không có loại năng lực kia, nếu không tao cũng làm thế.
Học bá không hổ là học bá, chiêu thức tổn hại như vậy cũng nghĩ ra được."
Bành Trình Trình lắc đầu: "Tổn hại chính mình, quá ngu ngốc*"
(*gốc là "Trung nhị" hiểu đơn giản là những hành động, lời nói ngu ngốc của mấy bạn đang lớn, muốn chứng tỏ bản thân, thường là ở giai đoạn những năm cấp 2)
"Chẳng phải bây giờ người ta không thèm giả vờ nữa sao?" Hà Chúc tạm thời đảm đương chức vụ người phát ngôn của Cảnh Từ: "Nói thật, tao còn cảm thấy cảm động ấy chứ."
Ba người túm tụm lại rì rà rì rầm nói chuyện, thế nhưng trên mặt không giấu được vẻ sùng bái đối với Cảnh Từ.
Doanh Kiêu thấy họ không nghĩ theo hướng khác nữa thì cũng chẳng tiếp tục tham dự đề tài, gục đầu xuống bàn ngủ bù.
- --.