----
Triệu Xuân Hiểu cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ khó xử ngượng ngùng.
"Không phải đâu, thật sự là không khỏe, sáng nay tôi mang cháo vào cho nó, nó còn chẳng uống một ngụm.
"
Chủ nhiệm Tiết nghe xong lời này, tức đến nỗi muốn bật cười, chưa từng thấy cô gái nào như Hạ Đào, tham ăn, lười biếng, gian xảo, nham hiểm gần như chiếm hết, chế nhạo nói: "Cô bé còn hơn cả bà cụ nhà cháu, cần cháu mang cháo vào sao?"
Lời này suýt nữa làm Triệu Xuân Hiểu bật cười, đây chính là hiệu quả cô ta muốn, người khác càng có ấn tượng xấu về Hạ Đào thì cô ta càng vui.
Triệu Xuân Hiểu sợ chủ nhiệm Tiết phát hiện ra biểu cảm của mình không đúng, liền giả vờ cúi đầu xấu hổ.
Quả nhiên, chủ nhiệm Tiết thấy cô ta có vẻ đáng thương, giọng điệu khựng lại, hơi dịu xuống, mới tiếp tục nói: "Xuân Hiểu, cháu là chị nhường nhịn em gái là chuyện tốt, nhưng cũng phải biết rằng nhường nhịn quá mức chỉ khiến nó sinh ra thói quen xấu, chưa nói đến lần này nó có thật sự không khỏe hay không, chỉ lấy việc kiểm kê nông cụ làm ví dụ, rõ ràng là việc của nó, kết quả nó lại thoái thác đủ kiểu, cứ nói là mọi người lấy lung tung để lung tung, đến giờ vẫn chưa đưa sổ cho tôi, cháu nói xem, như vậy có được không?"
"Thật sự không được.
"
Triệu Xuân Hiểu cố tình tỏ ra xấu hổ.
"Cháu về nhất định sẽ nói nó, nhưng mà! chú cũng biết, bà cháu rất thương nó, thêm nữa sức khỏe của nó vẫn luôn không tốt, lúc trước nếu không phải vì lý do này không xuống ruộng được thì bà cháu cũng không nhờ chú sắp xếp cho nó vào kho, cho nên, chú ơi, hay việc kiểm kê để cháu làm đi, dù sao cũng không mất nhiều thời gian, hôm nay cháu có thể nộp sổ cho chú.
"
Triệu Xuân Hiểu nói rất to, như muốn tuyên truyền cho mọi người đều biết.
Hạ Đào cách xa như vậy cũng nghe thấy lời cô ta nói, thật sự muốn vỗ tay cho nữ chính này.
Nhưng trình độ trà xanh vẫn còn kém quá.
Trông thì có vẻ như đang giúp cô nhưng thực chất lại đang thể hiện rằng 'Em gái tôi lười biếng, sợ phiền phức, nhưng tôi Triệu Xuân Hiểu thì không sợ, tôi chịu khổ chịu khó còn tốt bụng.
'
Trong thời đại lao động là vinh quang nhất, chẳng khác nào muốn đóng đinh Hạ Đào cô lên cột mà.
Trong nguyên tác, lần này cũng chính là ngòi nổ khiến nguyên thân mất đi công việc quản kho.
Sắc mặt Hạ Đào lạnh lùng, cong môi bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.
Sau khi nghe Triệu Xuân Hiểu nói, sắc mặt của chủ nhiệm Tiết cũng không khá hơn.
Lời của Triệu Xuân Hiểu nhắc nhở ông một số chuyện, lúc đầu đúng là bà Triệu xin ông sắp xếp công việc này cho Hạ Đào, nhưng lý do chính là vì ông nể tình cha mẹ Hạ Đào đã từng đóng góp cho đội sản xuất của thôn, nhưng dù là lý do nào thì việc cô bé có được công việc tốt như vậy mà không biết trân trọng, quả thực khiến người ta tức giận.