Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Việc cho Vân Thanh làm chủ sự cứ như vậy mà quyết định. Tuy rằng bọn quan viên đều cảm thấy hoang đường, lại sợ bạo uy Thụy Vương, không dám không làm.

Chỉ là đến cuối cùng bọn họ cũng không coi trọng vấn đề này. Họ chỉ xem Hạ Trì và Vân Thanh đang làm trò, diễn xiếc. Họ, những thuộc hạ này, chỉ cần phối hợp diễn trò là được.

Bọn họ đã ở Ninh Châu nhiều năm, hiểu rõ tình hình của Ninh Châu hơn bất cứ ai. Tình hình Ninh Châu hiện nay như vậy, đổi ai lên cũng không giải quyết được gì. Họ cũng không tin rằng một vị Vương gia ăn chơi trác táng cùng một vị nam Vương phi có thể tạo ra sóng gió gì, chỉ cần ngồi hóng biến này là được.

Vào buổi chiều hôm đó, vô số thư tịch hồ sơ được đưa vào vương phủ, chất đầy thư phòng chính.

Không biết là cố ý hay vô tình, hồ sơ được đưa đến đều là một mớ bòng bong. Chỉ cần sắp xếp hồ sơ theo trình tự thời gian cũng cần rất nhiều công sức.

Hạ Trì và Vân Thanh đều hiểu rõ, đây là do họ mới đến, chưa được lập uy danh. Hơn nữa, danh tiếng ăn chơi trác táng của Hạ Trì đã thực sự ăn sâu vào lòng người, bọn quan viên bên dưới không tin hắn sẽ tự tay làm, liền tính toán lừa gạt cho xong việc.

Sắc mặt Hạ Trì trở nên trầm xuống, Vân Thanh lại không có lộ ra nhiều biểu hiện khó xử. Y cười cười: "Không sao cả, ta sẽ cho A Thư đến hỗ trợ sắp xếp lại một chút liền được, không chậm trễ việc xem."

Nói xong liền cầm lấy một quyển mở ra nhìn.

Vân Thanh từ trước đến nay luôn chuyên chú đọc sách, Hạ Trì không nói chuyện, nhìn chằm chằm y trong chốc lát, mặt trầm xuống, ngồi xổm xuống bắt đầu lặng lẽ sắp xếp hồ sơ.

Vân Thanh rất nhanh đã xem xong một cuốn, y trải giấy Tuyên Thành trên án thư, cầm bút ghi lại những điểm yếu và đáng ngờ trên giấy, xoay người định tìm cuốn tiếp theo thì mới phát hiện ra bộ phận này đã được sắp xếp lại đặt trong tầm tay y.

Vân Thanh nhìn Thụy Vương điện hạ đang nghiêm túc đang sắp xếp hồ sơ: "Vương gia, những việc này cứ để A Thư làm là được rồi."

Hạ Trì nhíu mày nhìn y: "Ngươi có ý nói bổn vương làm không tốt?"

Vân Thanh bật cười: "Ta nào dám? Chỉ là cảm thấy Vương gia làm việc này quá phí tài năng thôi."

Hạ Trì hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đừng động, bổn vương cũng cần phải có đại khái ấn tượng về những việc này, không thể cứ ném hết cho ngươi được."

Vân Thanh nghe vậy liền không khuyên thêm nữa, y đáp lời: "Vậy làm phiền Vương gia." Rồi quay người ngồi trở lại án thư, tiếp tục chăm chú xem hồ sơ.

Hạ Trì đã lâu không thấy Vân Thanh "đọc sách" như vậy, người khác là đọc sách, còn y thì "lật sách".

Trang sách bị lật ào ào, Hạ Trì cuối cùng cũng không nhịn được sự tò mò đang dâng lên, hỏi ra câu hỏi đã để trong lòng từ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thanh đọc sách ở săn xuân.

"Lật nhanh như vậy, có thể nhìn rõ không?"

Vân Thanh từ trong sách ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nói: "Đương nhiên có thể, chẳng lẽ Vương gia không thể sao?"

Hạ Trì: "......"

Bổn vương xác thật không thể, nhưng bổn vương cảm thấy hẳn là cũng không có vài người có thể.

Thực ra, hắn không nghi ngờ Vân Thanh. Trí kế mà Vân Thanh đã bày ra đã đủ khiến người ta kinh diễm, nếu y không đọc nhiều thì sẽ không thể tích lũy nhiều kiến thức như vậy khi tuổi còn trẻ. Việc có chỗ hơn người ở một phương diện nào đó là điều bình thường.

Hạ Trì không trả lời câu hỏi này, dường như không có việc gì mà nói sang chuyện khác: "Bổn vương sẽ sai Nguyên Phúc mang theo chút chè tới, nhìn lâu như vậy, ngươi cũng nên cho đôi mắt nghỉ ngơi một chút."

Nói xong liền buông hồ sơ trong tay, đứng dậy đi ra ngoài gọi người.

Vân Thanh nhìn bóng dáng Hạ Trì, đáy mắt hiện lên một ý cười giảo hoạt.

Một canh giờ sau, Hạ Trì đã sắp xếp xong các hồ sơ, đứng dậy đi đến bồn rửa tay để rửa tay.

Vân Thanh chú ý thấy động tĩnh của hắn, hỏi: "Vương gia muốn đi ra ngoài à?"

Hạ Trì gật đầu: "Đi một chuyến đến đại doanh Ninh Châu."

Vân Thanh cười cười, nghĩ rằng Hạ Trì cố tình chọn giờ này đi, chắc chắn đại doanh không có chút chuẩn bị nào.



Đại doanh Ninh Châu nằm ở ngoại ô Phong Ninh Thành, cưỡi ngựa mười lăm phút từ cửa thành là có thể tới nơi.

Nếu muốn phát triển Ninh Châu, thì việc diệt phỉ là điều bắt buộc phải làm. Nếu không, cho dù sản lượng lương thực tăng cao, kinh tế thương mại phồn vinh, thì cuối cùng thành quả cũng không đến được tay dân chúng và quan phủ, mà sẽ bị bọn thổ phỉ cướp lấy.

Hiện tại tình báo về thổ phỉ còn trong giai đoạn thu thập, tạm thời chưa có cách nghĩ ra sách lược đối phó, nhưng quân châu lại có thể bắt đầu huấn luyện trước tiên.

Hạ Trì mang theo một đội thân binh giục ngựa đi đến quân doanh, liền bị cản lại ở cửa đại doanh.

Thị vệ phía sau Hạ Trì quát lớn: "Lớn mật! Đây là Thụy Vương điện hạ, còn không mau lùi lại!"

Tiểu thủ vệ binh nhìn qua mới 13 14 tuổi, nghe vậy sợ tới mức "bùm" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, run rẩy nhận sai.

Hạ Trì không so đo với nó, đi qua nó trực tiếp vào quân doanh.

Khi Trình gia còn, Hạ Trì đã vào quân doanh của Trình gia. Quân doanh kỷ luật nghiêm minh, gọn gàng ngăn nắp, tinh thần các tướng sĩ tỏa sáng, uy phong lẫm liệt, cùng đại doanh Ninh Châu trước mắt quả thực hình thành hai phe đối lập.

Đại doanh, những binh sĩ một thân nhung trang, ăn mặc xiêu xiêu vẹo vẹo, cà lơ phất phơ. Nhìn xung quanh, trừ những người đang lao động trên mặt đất, thì còn lại có người đang thi đấu vật, có người đang khoác lác, thậm chí còn có người đang chơi xúc xắc.

Truân Điền nuôi quân là một hình thức từ xưa đã có, các tướng sĩ một bên làm ruộng, một bên huấn luyện, vừa giải quyết vấn đề lương thảo của quân doanh, vừa không trì hoãn việc huấn luyện hàng ngày. Tuy nhiên, trước đây chưa từng có tình trạng như hiện nay.

Có người chú ý đến Hạ Trì và đoàn người của hắn, lớn tiếng quát: "Các ngươi vào bằng cách nào? Nơi này chính là đại doanh Ninh Châu, tự tiện xông vào đại doanh là muốn tìm cái chết sao?"

Sắc mặt Hạ Trì trầm ngưng, thân binh phía sau đang muốn nói chuyện, thì từ doanh trướng lớn nhất bên phải, một vị hán tử chừng 40 tuổi chạy ra. Ông ta vung tay tát một cái vào đầu binh sĩ vừa quát lớn Hạ Trì, sau đó vội vàng quỳ xuống xin lỗi: "Thụy Vương điện hạ, ti chức không biết ngài đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, thỉnh Vương gia thứ tội."

Sự việc bên này thu hút sự chú ý của các tướng sĩ khác trong đại doanh. Lúc này thấy Lưu đô úy, người luôn kiêu ngạo, cũng quỳ xuống, lại nghe xong lời nói của ông ta, mọi người dù có ngu ngốc cũng biết người trước mắt là ai, vội vàng quỳ xuống hành lễ theo.

Đến nỗi binh sĩ vừa mới mở miệng nhằm vào Hạ Trì, bây giờ mặt mũi trắng bệch nằm liệt quỳ trên mặt đất.

Lưu đô úy âm thầm kêu khổ trong lòng. Hôm qua Tiền đại nhân phái người thông tri với ông, Thụy Vương tới Phong Ninh, bảo ông chuẩn bị. Hôm nay Thụy Vương triệu tập quan văn nghị sự, ông cho rằng ít nhất ngày mai Thụy Vương mới có để đến tìm ông. Nhưng không hiểu thế nào, hắn lại đột nhiên đi vào đại doanh, đánh cho ông một cái trở tay không kịp.

Trong doanh địa yên tĩnh, bên phải doanh trướng truyền đến động tĩnh thập phần rõ ràng. Hạ Trì nâng nâng cằm, liền có thân binh hiểu ý lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh dẫn ra một nữ tử từ trong doanh trướng. Xem bộ dáng trang điểm mặc quần áo này, hẳn là cô nương hoa lâu.

Lưu đô úy hung hăng liếc nhìn nàng ta một cái, rõ ràng đã bảo nàng đừng gây ra tiếng động.

Hạ Trì cười lạnh một tiếng: "Gọi kỹ nữ, uống rượu, đánh bạc... Từ Cửu, dựa theo quân lệnh, nên xử trí thế nào?"

Từ Cửu là thống lĩnh thị vệ của Thụy Vương phủ, đối với các quân lệnh này đều đọc làu làu, hắn ngữ khí chính trực, đáp từng câu từng chữ: "Trong quân gọi kỹ nữ, trảm! Thời gian chiến tranh uống rượu, trảm! Trong quân đánh bạc, trảm!" Từ Cửu dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Vũ nhục chủ soái, trảm!"

Thanh âm Từ Cửu hữu lực giống như trống lệnh trong doanh địa truyền đi rất xa, vang vào tai mỗi tướng sĩ trong doanh, giống như sấm sét.

Lưu đô úy không thể ngờ rằng Hạ Trì lại muốn xử lý họ theo quân pháp ngay lập tức. Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, ông ta vội vàng dập đầu xin tha: "Ti chức biết sai, các tướng sĩ chỉ là vì Ninh Châu lâu nay không có chiến sự nên mới chậm trễ, tuyệt không phải cố ý không tuân lệnh quân pháp, cầu Vương gia khai ân."

Những binh sĩ còn lại cũng học theo, vội vàng dập đầu nói: "Cầu Vương gia khai ân, cầu Vương gia khai ân......"

"À, tốt cho câu lâu không có chiến sự! Sơn phỉ Ninh Châu hoành hành, bá tánh không được bình an, các ngươi lại nói với bổn vương là lâu không có chiến sự?"

Thanh âm Hạ Trì lạnh lẽo, ngữ khí châm chọc. Nhưng trong mắt Lưu đô úy, nạn trộm cướp ở Ninh Châu vốn không phải là điều mà họ có thể đối phó, ông ta cũng không coi đó là trách nhiệm của mình. Nghe Hạ Trì nói như vậy, trong lòng cũng không phục, chỉ cảm thấy Hạ Trì đang lợi dụng cớ này để ra oai phủ đầu.

Hạ Trì nhìn mọi người: "Niệm tình các ngươi lần đầu vi phạm trong lúc bổn vương mới tiếp nhận, nên sẽ xử trí nhẹ. Chiếu theo quân lệnh trong miệng Phạm Từ Cửu, phạt 50 trượng, về sau nếu có kẻ sai phạm, tuyệt đối không tha."

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, liên tục dập đầu tạ ơn.

Hạ Trì nói: "Quân chính đâu."

"Có ti chức."

"Lập tức chấp hành quân pháp."

"Vâng, ti chức tuân lệnh."

Hạ Trì dừng lại một chút: "Quân pháp không nghiêm, ngươi tự lãnh 80 roi, Lưu đô úy chịu phạt đồng dạng."

"Vâng!" Trên trán quân chính chảy mồ hôi lạnh, vốn tưởng mình đã tránh được một kiếp, lại không nghĩ rằng Vương gia nghiêm minh như vậy, căn bản không quên. Đại doanh Ninh Châu này, sợ là muốn thay đổi rồi.

Quả nhiên, đêm đó trong doanh liền tuyên bố quân lệnh mới.

"Ngay trong ngày mai, tướng sĩ trong doanh trại sẽ chia thành hai đội, luân phiên thực hiện nhiệm vụ trồng trọt và huấn luyện. Canh năm mỗi ngày, mọi người hãy mang theo vũ khí tốt, kiểm kê nhân số......"

Sau khi Từ Cửu tuyên bố xong, hắn giương giọng nói: "Có ai có thắc mắc gì không?"

Những người có thể đứng ở doanh địa mà không bị xử phạt đều là những người thành thật và nhát gan, nên không có gì thắc mắc cả. Còn những người sau khi bị quân pháp xử phạt thì nằm ở doanh trướng không thể dậy được; hoặc là đã bị Hạ Trì thu phục, đối với Hạ Trì vừa sợ vừa kính; hoặc là trong lòng không phục, oán hận Hạ Trì, nhưng cũng không dám nhiều lời.

Hạ Trì nói với quân chính: "Ngươi đã nhớ kỹ toàn bộ chưa?"

Quân chính bị phạt 80 roi, so với bị đánh bằng quân côn, thương thế nhỏ hơn nhưng nhiều, vội vàng gật đầu nói: "Ti chức nhớ kỹ."

Hạ Trì gật đầu nói: "Như thế thì tốt, cần phải làm cho mỗi tướng sĩ trong địa doanh nhớ thật kỹ."

Quân chính đáp: "Vâng, điện hạ."



Trì hoãn ở đại doanh thời gian lâu, khi trở lại vương phủ, đêm đã rất khuya.

Hạ Trì mới vừa tiến đến chủ viện, liền phát hiện đèn trong thư phòng còn sáng, không khỏi kinh ngạc nói: "Vương phi còn chưa nghỉ ngơi?"

Nguyên Phúc công công đáp: "Trừ lúc Vương phi tới dùng bữa thì vẫn luôn ở thư phòng, nô tài không dám quấy rầy."

Hạ Trì ứng thanh, thay đổi bước chân đi về hướng thư phòng. Từ buổi chiều đi đại doanh Ninh Châu đến giờ vẫn luôn âm trầm sắc mặt, lúc này không tự giác mà thả lỏng ra.

Hạ Trì nhẹ nhàng đẩy cửa.

Trong thư phòng thắp rất nhiều đèn dầu, chiến đến thập phần sáng ngời.

Vân Thanh ghé trên án thư an tĩnh mà ngủ.

Hạ Trì đi qua, nhẹ nhàng rút sách trong tay y, muốn đánh thức Vân Thanh, nhưng lời nói đến bên miệng lại do dự.

Hắn nhìn trên án thư một chồng giấy Tuyên Thanh viết đầy chữ, liền biết một buổi chiều thêm một buổi tối này Vân Thanh đã hao bao nhiêu tâm sức vào nó.

Nhìn y ngủ ngon như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại không dám nhẫn tâm đánh thức.

Chỉ là ngủ ở chỗ này một đêm tất nhiên không được, Hạ Trì do dự, sau đó cố gắng nhẹ nhàng đem người ôm lên.

Phía sau thư phòng có giường nhỏ, Nguyên Phúc công công đã đem nệm mềm mại trải lên, Hạ Trì mang người đặt lên giường, giúp Vân Thanh bỏ giày vớ, lại giũ chăn ra đắp cho y.

Thụy Vương điện hạ chưa từng chăm sóc ai, tay chân vụng về một lúc lâu, cũng may Vân Thanh ngủ rất say, không có bị đánh thức.

Trước giường có dựng bình phong, ánh nến không chiếu vào được, liền tối đi rất nhiều.

Mặt mày Vân Thanh giãn ra mà ngủ yên, Hạ Trì nhìn y, đột nhiên có một loại an tâm không rõ ngọn nguồn.

Tình huống Ninh Châu không tốt, nếu đổi lại người khác tất nhiên đã sứt đầu mẻ trán, lòng đầy bực bội. Nhưng Vân Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, chải vuốt tinh tế mọi thứ đâu vào đó. Làm người khác cảm thấy chỉ cần có y ở đó, cục diện rối rắm đến mấy đều có thể xử lý tốt từng mảng. Ninh Châu vỡ nát cũng có thể theo lời y nói mà chậm rãi tốt lên.

Hạ Trì đột nhiên có chút hối hận, bảo bối tốt như vậy, hắn hẳn là nên giấu đi.

Nhưng hắn sao có thể nhẫn tâm để y giống như mẫu thân mình bị vùi lấp công tích chứ?

Hạ Trì duỗi tay, nhẹ nhàng điểm một chút ở giữa mày Vân Thanh.

Ngươi đã nói ngươi sẽ không phản bội ta.

Ta tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui