CHƯƠNG 02
Giới thượng lưu ở Yến Thành nói lớn cũng không lớn, bảo nhỏ cũng không phải nhỏ, chỉ cần qua một cái ngã rẽ thì chả biết mối quan hệ của ai lại dính dáng đến ai. Nhà họ Chu tìm được con gái ruột của mình vào một ngày trước sinh nhật của Chu Dung Dung diễn ra và chỉ trong một đêm, những chuyện cần phải biết họ đều biết tất cả.
Những gã bạn mèo mả gà đồng của Thẩm Mộc Bạch tỏ vẻ bực tức, "Cái quái gì vậy? Nhìn thấy Chu Dung Dung chuẩn bị kết hôn thì lại vội vàng tìm thế thân mạo nhận để lừa anh Thẩm à!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi không muốn thứ hàng nhái như thế, tôi muốn Chu Dung Dung. Nếu không phải là Chu Dung Dung, chúng ta sẽ cho nhà họ Chu toi đời!"
"Nhà họ Chu chỉ là loại phú hào đổi đời, chân còn chưa rửa sạch bùn đất, sao dám coi thường anh Thẩm của chúng ta?!"
"Muốn dùng chim sẻ để thay phượng hoàng? Anh Thẩm, đừng!"
Chim sẻ? Phượng hoàng?
Thẩm Mộc Bạch nhịp nhịp lên bàn bằng những ngón tay thon dài, chim sẻ có hẳn là chim sẻ hay không thì chưa biết được?! Nhưng người được gọi là phượng hoàng chắc chắn không phải là phượng hoàng. Trên môi mỏng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. "Đi, chúc mừng sinh nhật cho tiểu thư họ Chu."
Bởi vì Thẩm Mộc Bạch đã có hôn ước với nhà họ Chu từ lâu, bạn bè của anh cũng rất quen thuộc với nhà họ Chu.
“Đi thôi, đi thôi, đến nhà họ Chu nào!” Vài thanh niên ăn vận bảnh bao lái xe vào biệt thự của họ Chu cùng tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao đầy màu sắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Quốc Vượng từ trước đến nay đều lo lắng về chuyện này, bởi vì ông ta sợ Thẩm Mộc Bạch đến hỏi chuyện gây phiền phức, lại càng sợ hơn nữa là Thẩm Mộc Bạch không thể nào chấp nhận Nguyễn Du Du. Nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch từ xa đi tới, vội vàng nói với Chu Dung Dung: "Mau trốn lên lầu."
Chu Dung Dung liếc mắt ra ngoài liền thấy Thẩm Mộc Bạch mang theo vài người bước vào.
Thẩm Mộc Bạch thân hình cao ráo, với bờ vai rộng và đôi chân dài, chiều cao gần 1 mét 90 và gần như có tỷ lệ hoàn hảo. Anh có nước da trắng, sống mũi cao và bờ môi mỏng, người ta cho rằng người như vậy có phần đa tình. Vài sợi tóc mỏng vương trên xương lông mày, đôi mắt đen tuyền hiếm thấy, khi nhìn vào đối phương khiến người ta sinh ra ảo giác thâm tình nồng hậu vô cùng.
Chu Dung Dung gương mặt có chút bừng nóng, hai người vốn dĩ đã có hôn ước, nếu anh không vô dụng như vậy thì thật tuyệt, hôm nay cô ta có thể kết hôn.
Thẩm Mộc Bạch bước vào đại sảnh với đôi chân dài thon thả, thẳng tắp, mi mắt khẽ rung lên, ánh mắt sâu thẳm quét qua.
Chu Dung Dung giật mình, không dám ở lại nữa, cùng những cô bạn thân trốn chạy lên phòng ngủ trên lầu ba.
Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch dường như không dừng lại ở Chu Dung Dung, tùy tiện lướt qua đại sảnh.
Trong hội trường có rất nhiều người, khi anh lướt qua, những người nhìn trộm anh nhanh chóng quay mặt đi và xì xầm với những người xung quanh tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong bóng tối mập mờ, tiểu thư của các gia đình giàu có đều quần là áo lượt hương thơm ngào ngạt, dáng dấp tóc mai yểu điệu, Thẩm Mộc Bạch nhìn thoáng qua liền thấy ngay Nguyễn Du Du ở trong góc.
Cô lặng lẽ ngồi đó, lạc nhịp với mọi thứ xung quanh nhưng dường như rất thoải mái.
Tựa hồ không phải cô không hòa nhập được vào giới thượng lưu, mà là không ai trong số những người thành đạt này có thể khơi dậy hứng thú của cô.
Cô đang thưởng thức một miếng bánh kem chocolate với vẻ mặt tập trung cao độ như thể là đối với cô quả anh đào trên đầu nĩa còn quan trọng hơn cả những phú ông quý bà đang hiện diện ở đây.
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô nuốt những quả anh đào nhỏ, khóe môi cong lên và đôi mắt long lanh, anh gần như có thể tưởng tượng được cô hài lòng với miếng bánh này như thế nào.
Chu Quốc Vượng vội vàng tiến lên tươi cười đón tiếp: "Mộc Bạch đến rồi?"
Ngay khi Ngô Trung Trạch nắm lấy cánh tay Chu Quốc Vượng, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của anh ấy nở nụ cười ranh mãnh: "Chú Chu, Anh Thẩm đến rồi, còn Chu Dung Dung đâu?"
Anh ấy có chút mạnh tay khiến Chu Quốc Vượng nhíu mặt nhẹ, Chu Quốc Vượng thật sự sợ những tên công tử lêu lỏng như thế này, nếu náo loạn lên sẽ không thể dẹp yên lại chuốc thêm phiền phức. Nhưng dù thế nào, ông ta cũng chẳng đành lòng để con gái mình gả cho tên họ Thẩm.
“Dung Dung đang ở trên lầu với bạn của nó. Mộc Bạch, cậu vẫn chưa gặp Du Du nhỉ?” Chu Quốc Vượng, hướng về phía Du Du vẫy tay “Du Du, lại đây.”
Thẩm Mộc Bạch và một vài công tử nhìn theo hướng chỉ tay của Chu Quốc Vượng về phía của Nguyễn Du Du, mọi người trong hội trường đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của họ. Cô gái này sẽ là người thay thế Chu Dung Dung chính thức gặp mặt với Thẩm đại thiếu gia, nghĩ thôi cũng đã đủ hưng phấn. Bầu không khí trong hội trường cũng trở nên vi diệu khiến người khác không khỏi bàn tán.
Nguyễn Du Du ngước mắt nhìn lên.
Thẩm Mộc Bạch nhận thấy cô có đôi mắt quả hạnh thật đẹp, to tròn, giống như một con mèo sữa tò mò.
Du Du tiếc nuối bỏ nửa chiếc bánh kem chocolate trong tay sang một bên, lấy khăn giấy lau khóe miệng, đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Quốc Vượng. Người khiến ông ta phải vẫy tay để mà giới thiệu cô thì chỉ có thể là Thẩm đại thiếu gia.
“Du Du, đây là Thẩm Mộc Bạch, con có thể gọi là anh Mộc Bạch.” Chu Quốc Vượng nói xong, cười cường điệu, “Ấy chà, Trương Tổng đến rồi, ta phải ra đón tiếp đây. Hai người cứ trò chuyện.”
Chu Quốc Vượng rời đi, bỏ lại Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Bạch và Ngô Trung Trạch cùng vài người khác.
Ngô Trung Trạch vắt tay trước ngực và nhìn Nguyễn Du Du một cách đầy soi mói.
Cô gái bằng tuổi Chu Dung Dung, vì cuộc sống khó khăn nên đã bỏ bê việc bảo dưỡng khiến làn da hơi sần sùi. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy nét mặt cô ấy rất thanh tú, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt quả hạnh trong veo, đôi môi căng mọng, hồng hào. Vừa mở miệng, giọng nói cũng thật nhẹ nhàng: "Anh Thẩm, xin chào."
Ngô Trung Trạch nhướng mày: "Sao không gọi là anh Mộc Bạch?"
Thẩm Mộc Bạch nhìn Ngô Trung Trạch một cái nhìn cảnh cáo và hỏi: "Cô có mang chứng minh thư chưa?"
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cao hơn cô một cái đầu, cực kỳ đẹp trai và có đôi mắt đen tuyền, nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong ánh mắt không hề có cảm xúc, cả người đều lãnh đạm và mang cảm giác xa cách.
"Để ở tầng trên."
"Hãy đi lấy."
Nguyễn Du Du không biết anh muốn làm gì nhưng lần đầu tiên gặp mặt, cô không muốn chọc giận anh, e rằng sẽ để lại phiền phức cho nguyên chủ quyển truyện này. Cô ngoan ngoãn đi lên tầng trên, lúc mở cửa mới nhận thấy Thẩm Mộc Bạch đang ở phía sau cô.
Nguyễn Du Du ngập ngừng ngoảnh nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch duỗi cánh tay dài của mình ra, đi tới quàng qua người cô nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa ra, "Mang theo tất cả đồ đạc của cô."
“Hả?” Nguyễn Du Du nghi ngờ mình nghe nhầm, chẳng lẽ anh ta có ý muốn đưa cô rời khỏi nhà họ Chu ngay lúc này đây nhưng theo tình tiết trong sách thì phải vài ngày nữa cô mới có thể kết hôn với Thẩm Mộc Bạch. Tất nhiên, hai người họ sẽ không có một hôn lễ đúng nghĩa diễn ra, chỉ là cùng nhau đi nhận giấy đăng ký kết hôn.
Thẩm Mộc Bạch liếc cô một cái, "Chỉ cần mang theo chứng minh thư, khi khác sẽ cho người qua mang hành lý của cô qua sau."
Giờ thì Nguyễn Du Du đã thực sự hiểu ý anh.
Ở nhà nhà họ Chu mấy ngày và bây giờ rời đi không có gì khác biệt lắm. Cô đặt điện thoại di động và ví tiền bên gối vào balo hoa nhí rồi vác lên vai, "Xong rồi."
Nguyễn Du Du đi theo sau Thẩm Mộc Bạch, cả hai đi xuống cầu thang và đi thẳng qua đám đông để thoát ra ngoài.
Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến luôn theo dõi sát sao hai người họ, thấy họ rời đi, hai người nhìn nhau với niềm hạnh phúc xen lẫn nghi ngờ. Không cần biết tại sao Thẩm đại thiếu gia lại chấp nhận Nguyễn Du Du nhanh như vậy, chỉ cần anh ta không gây rắc rối, Dung Dung của chúng ta sẽ an toàn.
Cho đến khi Nguyễn Du Du ngồi vào ghế phụ, Ngô Trung Trạch mới tỉnh táo lại và đuổi theo họ, "Anh Thẩm, đây là——"
"Các ngươi tự mình về nhé, ta còn có việc phải làm."
Chiếc ôtô thể thao màu xám bạc lao ra đường lớn kèm theo tiếng gầm rú. Nguyễn Du Du bị lực đẩy mạnh đẩy vào lưng ghế, suýt chút nữa thì ngạt thở, cô nhìn những tán cây bên đường vụt qua, lặng lẽ kéo dây an toàn rồi thắt lại.
Đi vào đường cái, chiếc xe thể thao màu xám bạc giảm tốc độ.
Trời vừa mưa to vào buổi sáng và trong không khí có một mùi đất thoang thoảng tỏa ra, điều mà Thẩm Mộc Bạch không thích.
Cơ thể của Nguyễn Du Du đột nhiên nghiêng về phía ghế lái, mái tóc dài bồng bềnh quẹt lên cánh tay Thẩm Mộc Bạch, những sợi tóc mềm mại khiến cánh tay hơi ngứa.
Thẩm Mộc Bạch rũ mắt dửng dưng nhìn cô, chỉ thấy cô bé liếc nhanh qua bảng điều khiển, sau đó thu người lại, ngồi thẳng lưng trên ghế phụ, nhìn vẻ mặt của cô có vẻ đã nhẹ nhõm hơn.
Có lẽ buổi sáng cô vừa tắm xong, trên người có mùi hương thoang thoảng của sữa tắm, dường như hòa với vị ngọt của chiếc bánh kem chocolate ban nãy. Lúc cô vừa nghiêng người, mùi hương trên người tỏa ra khiến mùi đất trong không khí cũng loãng bớt nhiều, làm Thẩm Mộc Bạch liên tưởng ngay đến chiếc bánh kem chocolate mà cô ấy vừa ăn.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Thẩm Mộc Bạch với giọng nói trầm thấp bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc buồn vui trong đấy.
Nguyễn Du Du quay đầu lại và liếc nhìn anh, quai hàm lộ vẻ sắc sảo nam tính, môi anh nhạt màu hơn và đôi mắt đen nhìn thẳng về phía trước.
“Nhìn tốc độ của anh.” Vừa rồi Nguyễn Du Du đã nhìn thấy tốc độ trên bảng điều khiển là 60, vẫn chưa được xem là chạy quá tốc độ. Khi rời khỏi biệt thự nhà họ Chu, cô nghĩ sẽ là một cuộc đua tốc độ nhưng không ngờ anh cũng là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật.
“Đừng chạy quá tốc độ.” Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói thêm: “Cũng đừng lái xe sau khi uống rượu.”
Anh khẽ cười chế nhạo nhưng không mở miệng phản bác.
Nguyễn Du Du dùng những ngón tay mềm mại siết chặt balo, nhớ lại tất cả các cuộc gọi vào ban sáng đều là số không có thực, cô không cam tâm hỏi tiếp: "Anh Thẩm, anh có biết Sư phụ Nguyễn ở Yến Thành không?"
"Cái gì Sư phụ Nguyễn?"
"Nguyễn Hàm Chương, ông là một bậc thầy về bùa chú. Những lá bùa mà ông vẽ ra vô cùng hiệu nghiệm và một chiếc bùa bình an cao cấp sẽ được bán với giá hàng triệu tệ."
“Bùa hộ mệnh?” Thẩm đại thiếu gia nhíu mày lại, cô bé thật sự tin tưởng những thứ này? "Chưa từng nghe đến."
"Ừm..." Mặc dù Du Du đã đoán trước được kết quả nhưng vẫn có chút bực bội.
Cả số điện thoại của cô và bố mẹ cô đều không phải là số thực, Thẩm đại thiếu gia còn chưa bao giờ nghe nói về bố cô, mặc dù ông khá nổi tiếng ở Yến Thành.
Đồng thời, cô tương đối quen thuộc với những gia đình giàu có ở Yến Thành nhưng cô chưa từng nghe nói đến Thẩm Mộc Bạch và Chu Quốc Vượng, cũng như không biết đến những gia đình giàu có hôm nay đến nhà họ Chu dự tiệc sinh nhật.
Có vẻ như họ thực sự là hai thế giới song song.
Xe thể thao dừng ở ngã tư đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay đầu liếc nhìn cô.
Cô bé cúi thấp đầu, ngón tay vô thức miết chiếc balo, đôi môi hồng hào đầy đặn mím nhẹ, ánh mắt vô hồn, nắng hè chiếu vào trên khuôn mặt, đôi mi dài như đọng lại một mảng nhỏ của bóng tối.
"Cô muốn tìm Nguyễn Sư phụ nào, tôi có thể nghe ngóng hộ."
Nguyễn Du Du chỉ "ừm" một tiếng, cô đã từ bỏ hy vọng, cũng đoán chừng Thẩm Mộc Bạch sẽ không thể dò hỏi được gì nhưng vẫn lịch sự đáp lại: "Cảm ơn anh Thẩm."
Thẩm Mộc Bạch không nói thêm câu nào, từ khóe mắt anh thoáng thấy mái tóc dài của cô bé bị gió thổi tung lên, mái tóc bồng bềnh và dày, đỉnh đầu được giữ chặt bởi một cái kẹp nhựa nhỏ. Cái kẹp được đính một vài viên kim cương giả rẻ tiền. Có thể đoán rằng ban đầu nó cũng được đính theo hình dạng nào đấy nhưng giờ rơi gần hết và chỉ còn lại một vài viên.
Không ai trong số họ nói tiếp câu chuyện cho đến khi chiếc xe thể thao dừng lại.
Nguyễn Du Du vốn tưởng rằng sẽ được anh đưa về nhà trước, không ngờ lại trực tiếp đến cửa Cục Dân Chính.
Tác giả có điều muốn nói: không có nhiều yếu tố siêu hình, chỉ nhắc đến một chút về bùa hộ mệnh, chính là ngón tay vàng của nữ chính.