Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 26
 
Nguyễn Du Du và Trần Mai cùng nhau được đưa đến phòng y tế của trường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả hai đều bị thương ngoài da. Nguyễn Du Du bị đấm vào mặt, đỏ tím và sưng tấy. Khuôn mặt của Trần Mai bị cát mịn ở sân tập làm trầy nhưng tất cả đều là vết xước và không có vết thương hở, có một chút máu từ vết sưng trên đấy và phần eo bị bầm một mảng rộng vì bị Nguyễn Du Du đá mạnh vào đó.
 
Thẩm Mộc Dương khóc không ra nước mắt, cảm thấy tương lai của mình thật ảm đạm, ông nội và anh hai biết rằng chị dâu nhỏ bị thương dưới sự trông nom của cậu ấy, cũng không biết mình sẽ bị trừng trị như thế nào, ông nội cũng đặc biệt căn dặn cậu ấy phải chăm sóc cho chị dâu nhỏ thật tốt và đừng để cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Chỉ cần nghĩ đến những ngày khốn khổ của mình trong tương lai thì cậu ấy nhịn không nổi mà muốn xé xác Trần Mai ra.

Nhưng Trần Mai vẫn tiếp tục hét lên: "Tôi đã bị hủy dung! Chúa ơi, có máu! Tôi đã bị hủy dung! Nguyễn Du Du, tôi sẽ giết cô!"
 
“Chảy máu mũi.” Bác sĩ lạnh lùng nói với cấp dưới khéo léo giúp cô xử lý.
 
Trần Mai lấy điện thoại di động gọi về nhà, vừa khóc vừa hét: "Bố ơi, đến nhanh lên, con bị đánh và đã bị hủy dung nhan rồi, huhuhu."
 
Trần Mai đã gọi điện cho bố, Thẩm Mộc Dương cũng lấy điện thoại ra, do dự một lúc.
 
Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Dương, lắc đầu và ra hiệu cho cậu ấy đừng nói với Thẩm Mộc Bạch. Thương tích của cô không thành vấn đề, cô không muốn Thẩm Mộc Bạch lo lắng.

Chủ nhiệm lớp và giáo viên phụ đạo nghe tin đã xua đuổi học sinh đang tụ tập xem náo nhiệt, không để mọi người bàn tán chuyện này, họ chỉ đơn giản yêu cầu học sinh trong lớp trở lại sân tập để tiếp tục tập luyện. Chử Viên lo lắng đến mức đi một bước đã ngoáy nhìn ba lượt, Thẩm Mộc Dương không chịu rời đi, cứ như vậy ở lại phía bên ngoài phòng y tế.

Mặc dù Nguyễn Du Du không cho Thẩm Mộc Dương gọi điện thoại nhưng chuyện này cũng không thể nào giấu diếm được. Cậu ấy biết rõ nếu không báo lại, hậu quả càng thêm nghiêm trọng hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh hai, cái đó…... chị dâu nhỏ…... bị thương một chút nhưng đã được chữa trị trong phòng y tế của trường rồi. Không nghiêm trọng lắm! Có vẻ như là…..." 
 
Thẩm Mộc Dương chưa kịp nói xong, bên kia điện thoại đã cúp máy. Thẩm Mộc Dương sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại, hồi lâu cũng không kịp phản ứng. Chuyện này, anh hai…... không định xử lý sao?
 
Giáo viên đang kiên nhẫn làm việc với Trần Mai và Nguyễn Du Du. Đối với giáo viên, ai đúng ai sai không quan trọng, lời giải thích tốt nhất cho điều này là các bạn đã đứng quá sát nhau ở tiết tập huấn quân sự nên vô tình bị va quệt trong quá trình tập luyện mà thôi, chứ nếu hiểu thành đánh nhau ẩu đả thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến hai người cũng như cả lớp.

"Đó không phải là vô tình va quệt! Giáo viên, hãy nhìn mặt tôi này, Nguyễn Du Du đã cố ý đá tôi! Cô ta đã cố đá vào eo tôi!" Trần Mai bật khóc nước mắt giàn giụa và xoa nhẹ phần eo bị thương của mình.
 
Chủ nhiệm lớp: "Nhưng tôi nghe từ giáo quan nói rằng là cô đã tiếp cận Nguyễn Du Du trước và đấm vào mặt cô ấy."
 
"Cái đó là do tôi đứng không vững và nhớ sai các bước nên mới nhầm đá chân thành cú đấm nhưng Nguyễn Du Du rõ ràng đã nhìn thấy tôi vẫn cố ý đá chân!” 
 
Nguyễn Du Du dùng túi nước đá chườm lên mặt, đôi mắt hạnh tròn xoe đầy tức giận, "Xoay người và đá chân đều là các bước tôi cần phải làm, động tác đã đẩy ra rồi làm sao có thể thu lại ngay được. Tôi cũng có phải là chuyên gia võ thuật đâu. Cô thì hay rồi, đá chân lại nhớ thành cú đấm, đã vậy còn cố với vài bước để cú đấm xông thẳng vào mặt tôi, ai có thể tin rằng đây là sự va quệt vô tình chứ?"

Chủ nhiệm lớp đau đầu một hồi, hai người đều nói là mình vô ý, người kia là cố ý nhưng cả hai đều không chịu nhượng bộ.
 
Theo ông ta quan sát thì trường hợp có thể xảy ra nhất là Trần Mai đã nhân cơ hội để đấm Nguyễn Du Du và Nguyễn Du Du thuận thế nên đá cô ta. Nhưng kết quả như vậy không hề có lợi cho ông ta, cũng không tốt cho hai sinh viên.
 
Chủ nhiệm lớp nghiêm khắc nói: "Hai cô có biết hậu quả của việc đánh nhau là gì không? Nhẹ thì có thể bị quản chế hoặc trong trường hợp nghiêm trọng, có thể bị buộc thôi học. Nếu không muốn hòa giải và cứ khăng khăng khẳng định sự va quệt vô tình này là ẩu đả nhau thì giáo viên cũng đành thôi, xử lý thế nào thì tùy vào kết quả thương lượng của lãnh đạo nhà trường.”

Trần Mai và Nguyễn Du Du đều im lặng.
 
Không ai muốn nhận trừng phạt khi đến trường và Nguyễn Du Du thậm chí còn lo lắng rằng cơ hội đến trường khó khăn lắm mới có được sẽ mất đi như thế này.
 

Chủ nhiệm lớp thấy hai người trầm mặc không còn căng thẳng như lúc ban nãy nên nói tiếp, "Trần Mai, cú đá của Nguyễn Du Du quả thực không thể nào bị thu lại, cô nghĩ thế nào?"
 
Trần Mai nghiến răng và gật đầu.
 
Chủ nhiệm lớp lại nhìn Nguyễn Du Du, "Nguyễn Du Du, Trần Mai đã không đứng vững cho nên cô ta mới nhào đến sát bên cô lại trùng hợp do nhớ sai các bước nên cú đấm đó vô tình đánh vào mặt, cô nghĩ thế nào?"
 
Ngón tay cầm túi nước đá của Nguyễn Du Du trở nên trắng bệch do bị tác động lực, hàng mi mảnh mai nhanh chóng chớp vài cái, đôi môi hồng hào căng mọng mím chặt, cúi đầu khẽ nói "ừm".
 
Thấy cả hai đã “hòa giải”, chủ nhiệm lớp thở phào nhẹ nhõm, nếu cả hai không chịu nhượng bộ thì phụ huynh hai bên kéo đến xem con bị thương, bọn trẻ khóc lóc than thở và cảnh tượng ấy chắc chắn sẽ thật dữ dội. Chỉ cần bọn trẻ không làm nũng gây khó thì cha mẹ cũng không huyên não ầm ĩ lên.
 
Nguyễn Du Du và Trần Mai không thèm nhìn nhau. Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng thuyết phục các bạn phải yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Vì chỉ là hiểu lầm nên họ vẫn nên hòa thuận chung sống……

Giọng nói ngạc nhiên và bối rối của Thẩm Mộc Dương phát ra từ ngoài phòng y tế: "Anh hai, anh…..."
 
"Bang——" Cánh cửa phòng y tế bị đẩy ra, Thẩm Mộc Bạch sải bước đi vào.
 
Đôi mắt đen đầy băng giá, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, Thẩm Mộc Bạch không thèm nhìn ai, tiến đến Nguyễn Du Du vài bước. Những ngón tay mảnh khảnh cầm lấy túi nước đá chườm trên mặt cô rồi nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi. 

Vùng da dưới túi đá đỏ tím, hơi sưng tấy.
 
Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, giọng nói của Thẩm Mộc Bạch cũng rất nhẹ nhàng, trầm đến mức không nghe được cảm xúc của anh, "Du Du, đau không?"
 
Đôi môi căng mọng và hồng hào của Nguyễn Du Du xẹp xuống, đôi mắt có chút đỏ hoe. Cho dù vừa rồi bình tĩnh như thế nào nhưng thời điểm nhìn thấy anh xuất hiện, cô vẫn cảm thấy có chút uất ức.
 
Cô lắc đầu nói nhỏ vào tai anh: “Giáo viên nói đánh nhau sẽ bị đuổi học nên chúng tôi…… hòa giải rồi”.
 
Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu nhìn Trần Mai và chủ nhiệm lớp đang ở bên cạnh mình.
 
Đôi mắt đen sâu thẳm không chút dao động nhưng lại khiến người khác tim đập loạn nhịp, Trần Mai bất giác co rút lại, chủ nhiệm lớp cảm thấy có chút bất an.
 
Thẩm Mộc Bạch đặt túi nước đá chườm lên mặt Nguyễn Du Du và nhẹ nhàng nói, "Không sao đâu, Du Du, không sao đâu."
 
Anh đang cố gắng dập tắt ngọn lửa.
 
Ba chữ "không sao đâu" như vừa an ủi cô bé vừa khuyên nhủ chính mình. 
 
Trong suốt quãng đời học sinh, anh chưa bao giờ sợ ai cả, ngay cả hiệu trưởng cũng không thể cố gắng khiến anh cuối đầu hòa hoãn với người khác. Nếu ai không có mắt mà chọc vào anh, không chỉnh đốn đến nơi đến chốn khiến người đó cúi đầu nhận lỗi thì sẽ không có hồi kết. 
 
Nhưng bây giờ là cô bé đang gặp rắc rối.
 
Cô rất mong được đến trường, rất vui khi nhận được thông báo nhập học và để không bị rớt môn, cô đã phải học bài trước và ghi chép cẩn thận. Anh không thể khiến cho cô tâm không an mà đến trường được. 

Anh biết ý của chủ nhiệm lớp, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Đó vốn là thủ pháp phổ biến được những giáo viên này sử dụng để giải quyết những vấn đề lớn nhỏ. Họ không hi vọng xảy ra chuyện bất trắc gì, càng không muốn lớp của họ gặp phiền phức.
 
Không sao đâu, trên đời này không bao giờ chỉ có một con đường để đi, cho dù không có cách khiến Trần Mai cúi đầu nói lời xin lỗi, thì nhà họ Trần sau lưng cô ta sẽ phải nhận lãnh cơn thịnh nộ từ anh. 
 
Chủ nhiệm lớp có thể quản được việc cô bé của anh hòa giải với bên kia nhưng không thể kiểm soát được việc anh có muốn hòa giải với nhà họ Trần hay không.
……


Bởi vì Nguyễn Du Du và Trần Mai đều đã nhận lời "hòa giải", lại có chủ nhiệm lớp làm chứng, bố của Trần Mai không hề gây khó dễ khi ông ta đến, chỉ nhìn Thẩm Mộc Bạch một cách khinh bỉ rồi đưa Trần Mai đi.
 
Thẩm Mộc Bạch cũng trực tiếp đưa Nguyễn Du Du về nhà.
 
Hết rồi, hết rồi lần này thì hết thật rồi, anh hai còn không có tâm trạng khiển trách cậu ấy, có thể thấy anh hai đã tức giận như thế nào. Khi mặt chị dâu nhỏ lành lặn, tâm trạng của anh hai bình tĩnh lại thì cũng chính là ngày tàn của cậu ấy đang đến.
 
Nguyễn Du Du tò mò liếc nhìn anh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Mộc Bạch, "Tại sao tôi cảm thấy Mộc Dương trông đáng thương thế, cứ thể như sắp phát khóc?"

Thẩm Mộc Bạch nhẹ giọng nói: "Có lẽ là có chuyện buồn."
Nguyễn Du Du nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh không chút để ý của Thẩm Mộc Bạch, cô cũng không để trong lòng.
 
Thẩm Mộc Bạch trực tiếp lái xe chở Nguyễn Du Du về nhà, Nguyễn Du Du gọi điện cho Ngụy Vĩnh và nói rằng Thẩm Mộc Bạch đến đón cô rồi để anh không phải đợi cô.

Thẩm Mộc Bạch không hề mở miệng, mái tóc đen phủ trên xương mày, đôi mắt đen hun hút ấy và những đốt ngón tay đang cầm vô lăng cũng có chút tái nhợt.
 
“Chuyện đó, anh Thẩm……” Tuy không nói gì nhưng Nguyễn Du Du biết anh đang rất tức giận nên đã kể đầu đuôi về quá trình xung đột, “Chuyện hôm nay tôi không bị thiệt, Trần Mai thương nặng hơn tôi nhiều. Eo cô ta đã bị tôi đạp một phát ngã sõng soài như chó cạp đất, mặt mũi bầm dập còn chảy máu mũi nữa.”
 
Cô kể về quá trình xung đột với giọng thật nhẹ nhàng, không hề mang cảm xúc tức giận nhưng trong lòng Thẩm Mộc Bạch lại cảm thấy rất khó chịu, cô bé lẽ ra không phải chịu sự ấm ức như vậy.
 
"Du Du, Trần Mai là cố tình đúng không?"
 
“Cô ta rõ ràng là cố tình!” Hai má của Nguyễn Du Du phồng lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp đen tròn và bên trong nhen nhóm ngọn lửa tức giận như muốn bùng cháy, “Nhưng giáo viên nói rằng không thể xem đây là một cuộc ẩu đả đánh nhau, vì vậy…… chỉ đành phải như thế thôi.”
 
"Không sao, Du Du, cách giải quyết vấn đề không phải chỉ có một. Chúng ta không thể động đến Trần Mai nhưng đằng sau cô ta là cả nhà họ Trần có thể tùy ý mà xử." Giọng Thẩm Mộc Bạch có chút lạnh lùng. 
 
Đôi mi thanh mảnh của Nguyễn Du Du khẽ chớp chớp vài cái, suy tư một hồi, ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Aaaa, có phải 'Trời lạnh Vương phá' không?” kết quả của cuộc đàm phán."

"Cái gì?"
 
“Đây là lời của Lý Tổng bá đạo, 'Trời đã trở lạnh, đến lúc nhà họ Vương nên phá sản', gọi tắt là 'Trời lạnh Vương phá’ Nguyễn Du Du cố gắng hết sức để thể hiện một biểu cảm sâu sắc tay sờ cằm, híp đôi mắt lại với vẻ mặt lạnh lùng và trầm giọng xuống: "Trời đã trở lạnh, đến lúc nhà họ Vương nên phá sản."
 
Nói xong, cô cười một mình, "Không, không được, tôi không thể nói câu này một cách bá đạo được. Anh Thẩm, anh thử lại đi."

Thẩm Mộc Bạch có chút không nói nên lời nhưng nhìn thấy cô bé vui vẻ như vậy, anh không muốn làm hỏng cuộc vui, nhất là khi cô vừa trải qua một cú trắc trở và cả vết thương trên mặt. Ngay giờ phút này đây cô nghiêng đầu và nhìn anh bằng đôi mắt đen tròn ấy, làm sao anh có thể từ chối được.
 
Khóe môi mỏng giật giật, trong đôi mắt đen thuần khiết hiện lên một tia lạnh lùng, Thẩm Mộc Bạch trầm giọng nói: "Trời đã trở lạnh, đến lúc nhà họ Trần nên phá sản."

"Hahahaha——" Nguyễn Du Du cười đến mắt cô cong thành trăng khuyết, "Đúng, đúng, cảm giác đó là như thế!"
 
Sau khi Nguyễn Du Du cười ầm lên như vậy, tâm trạng ẩm ương của Thẩm Mộc Bạch tan biến. Về đến nhà anh liền lấy đá viên trong tủ lạnh ra, bọc vào khăn rồi chườm lên mặt cô, "Du Du, tối nay muốn ăn gì?"

"Chà…..." Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, "Tôi muốn ăn kem, ăn bánh kem cũng muốn ăn cảo, loại được chiên chín vàng."
 
"Vậy gọi một cái bánh kem lạnh cho Du Du và một cái phần cảo chiên?"
 
"Bánh kem lạnh? Được, được!"

 
……
 
Nguyễn Du Du không sử dụng bùa chữa thương cho bản thân, vì cô bị thương trên mặt và có nhiều bạn học nhìn thấy, sẽ quá lạ nếu ngày hôm sau trên mặt cô không hề để lại dấu vết. Tuy nhiên, chiếc bùa dưỡng nhan dưới gối vẫn phát huy tác dụng khiến vết bầm màu xanh tím trên gương mặt cô nhạt đi rất nhiều.
 
Không ngờ, sự việc này đã bất ngờ thay đổi cuộc thi hoa khôi của trường.
 
Ai đó đã đăng những bức ảnh của Nguyễn Du Du khi bị thương vào ngày đầu tiên và một ngày sau khi bị thương, "Mọi người nhìn xem, nếu như đã tiêm axit hyaluronic và bị đấm vào mặt  sẽ không thể giống như thế được. Hơn nữa, khuôn mặt vào ngày thứ hai đã khôi phục không ít, rõ ràng đây là làn da đặc biệt khỏe mạnh!"
 
Một người khác lại đăng: "Ừ, hồi phục rất nhanh sau chấn thương, sau khi phơi nắng  hồi phục lại làn da trắng thì có gì kì lạ. Trên đời này, có rất nhiều người bẩm sinh đã có làn da trắng, không phải cũng có rất nhiều cô gái sau kỳ huấn luyện quân sự chẳng mấy chốc cũng trắng trở lại rồi đó thây?” 

"Đúng thế, trong lớp tôi có một vài cô trắng trở lại rất nhanh."
 
"Đó không phải là thuyết âm mưu của tôi. Những người khăng khăng cho rằng người khác tiêm axit hyaluronic, nâng mũi hoặc tiêm chất làm đầy môi thực sự không biết họ muốn làm gì. Lúc này, còn tạo ra nhiều tin đồn như thế e rằng mục tiêu là vì ngôi vị hoa khôi của trường?" 

Chu Dung Dung vốn định dùng tài khoản phụ để bôi nhọ Nguyễn Du Du nhưng khi đọc đến đây cô ta đột nhiên có chút chùn tay. Bây giờ, cô ta và Nguyễn Du Du đang tranh giành ngôi vị hoa khôi của trường. Mọi người rất dễ liên tưởng đến tin đồn với cô ta.
 
Nhìn thấy cán cân nghiêng về phía Nguyễn Du Du, khiến Chu Dung Dung thực sự rất ghét Trần Mai, tại sao cô ta lại phải đấm vào mặt Nguyễn Du Du, đây chẳng phải là để cho cô ta có cơ hội chứng tỏ bản thân sao? !
 
Những ngày này Trần Mai không đến trường, chỉ tranh thủ lúc bị thương để thoát khỏi đợt huấn luyện quân sự nhàm chán vất vả.
 
Nguyễn Du Du đã nhận được rất nhiều lời chia buồn từ các bạn cùng lớp, ai cũng có mắt, dù lúc đó mọi việc diễn ra quá nhanh và không kịp phản ứng nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thì mọi người đều có thể hiểu. Để phòng ngừa mọi người va vào nhau trong lúc tập đấm bốc vốn dĩ chỗ đứng đều được sắp xếp giữ một khoảng cách khá xa, Trần Mai đã nhớ sai thứ tự còn cố chạy đến trước mặt Nguyễn Du Du, nói rằng cô ta không cố ý làm vậy, ai sẽ tin chứ.
 
Sau khi huấn luyện quân sự xong cũng vừa kịp Tết Trung Thu nên cuối tuần được nghỉ liên tục 3 ngày.
 
Nguyễn Du Du nhân lúc nghỉ rảnh rỗi nên tranh thủ làm xong dây da cho Thẩm Mộc Bạch.
 
Việc này rất đơn giản, trước tiên cô cẩn thận đặt chiếc khóa ghim dài mà Thẩm Mộc Bạch đã chọn lên tấm ngọc bội, sau đó bấm chiếc kẹp vào sợi dây da, ướm dây da vào cổ Thẩm Mộc Bạch để đo độ dài.

Để thấy được hiệu quả rõ hơn Thẩm Mộc Bạch cởi cúc áo sơ mi của mình để lộ ra một mảng nhỏ lồng ngực sạch sẽ.
 
“Hừm…… ngắn hơn một chút.” Thẩm Mộc Bạch quá cao, vì vậy anh lấy ghế ngồi trước gương soi toàn thân để Nguyễn Du Du đứng phía sau giúp anh điều chỉnh độ dài của sợi dây da. 
 
Nguyễn Du Du cả nửa ngày không có động tĩnh gì.
 
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch từ tấm ngọc bội từ từ nhìn lên. Qua tấm gương soi, anh phát hiện cô bé đang ngẩn ngơ, hơi trườn đầu về phía trước, qua khỏi vai anh một chút. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngực anh, mím môi và nhìn vào ngực một lúc rồi lại nhìn vào xương quai xanh của anh.
 
Nhìn một lúc sau, khuôn mặt cô bé hơi đỏ lên, lông mi dài chớp chớp, ánh mắt lại nhìn hướng lên trên, nghiêng đầu nhìn yết hầu của anh.

Thẩm Mộc Bạch tự nhủ không được cử động nhưng yết hầu của anh lại không nằm trong vòng kiểm soát được mà lăn vài cái.
 
Nguyễn Du Du có vẻ giật mình, cô đứng thẳng dậy nhưng khi cô ngước lên thì phát hiện Thẩm Mộc Bạch đang nhìn cô từ trong gương. Đôi mắt thật sâu, khóe môi cong lên như nở nụ cười.
 
"Bùm——" Mặt Nguyễn Du Du đột nhiên đỏ bừng.

Thẩm Mộc Bạch cười khúc khích và nhỏ giọng hỏi: "Du Du, nhìn nó đẹp không?"
 
Nguyễn Du Du ánh mắt đảo qua, nhìn trời nhìn đất nhìn ngọc bội mà không dám nhìn thẳng mặt anh nhưng là cái đầu nhỏ không khỏi cảm thán mà gật đầu hai cái.
 
Thẩm Mộc Bạch giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Còn có nhiều cái đẹp hơn, sau này sẽ cho Du Du xem tiếp.”
 
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Nguyễn Du Du chớp mắt trong kinh ngạc, cô chợt nhận ra khuôn mặt mình đỏ đến mức gần như rỉ máu, ngay cả dái tai trắng như ngọc nhỏ nhắn của cô cũng đỏ hết cả lên.
 
Tiếp tục nói nữa, cô bé sẽ phát nổ mất, Thẩm Mộc Bạch vừa thấy thế liền dừng đúng lúc, "Du Du, thử làm cho sợi dây da ngắn hơn một cm đi."
 
Nguyễn Du Du cắn môi không nói gì, rút ngắn sợi dây da đi một cm một cách máy móc.
 

"Được rồi, cái độ dài này ổn phết."
 
Nguyễn Du Du đánh dấu sợi dây da bằng bút dạ trong im lặng, sau đó quay người cầm lấy sợi dây da và rời đi nhưng dù nhìn thế nào đi nữa cũng lộ vẻ bối rối, đặc biệt là vài bước cuối cùng vào phòng ngủ, dường như là đang chạy.
 
Nhìn bóng lưng chạy trốn, Thẩm Mộc Bạch dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa trán, giọng trầm thấp mà cười.
 
Vốn nghĩ rằng cô bé xấu hổ sẽ không chịu ló mặt ít nhất là hai tiếng đồng hồ và sẽ không nhìn thấy cô cho đến giờ ăn tối, không ngờ rằng cô đã đi ra khỏi phòng chỉ sau mười phút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ửng hồng. Nguyễn Du Du lấy vài sợi dây da uốn thành vòng cung rồi lần lượt đặt lên bàn làm việc, "Tôi cứ tưởng dây da chỉ có hai màu đen và nâu, không ngờ lại có nhiều màu như vậy nên tôi đã mua hết. Anh lựa thử xem?"

Cô vẫn cầm ngọc bội trên tay và đặt nó lần lượt dưới sợi dây da để cho Thẩm Mộc Bạch thấy được hiệu ứng của sự kết hợp.
 
Thẩm Mộc Bạch hỏi: "Du Du không phải vẫn còn một tấm ngọc bội màu tím sao? Nếu cô khắc xong bùa bình an, Du Du sẽ dùng thứ gì để buộc nó?"
 
“Vốn dĩ tôi muốn dùng sợi dây mảnh để bện nhưng bây giờ tôi đổi ý muốn dùng sợi dây da màu trắng này.” Nguyễn Du Du hào hứng nói, “Tôi đã thử hiệu ứng rồi, đẹp lắm! Chờ tôi đưa cho anh xem!"

Cô chạy trở lại phòng ngủ, từ trên bàn đầu giường lật ra tấm ngọc bội màu tím ngọc bích, quay trở ra phòng làm việc đặt ở dưới sợi dây da màu trắng, "Nhìn xem, có phải rất đẹp, đúng không?"
 
“Nó rất đẹp, Du Du đã chọn chắc chắn là không tồi.” Thẩm Mộc Bạch đặt tấm ngọc bội màu trắng bên cạnh miếng ngọc màu tím, “Vậy thì tôi cũng muốn sợi màu trắng này”.
 
Sau khi chọn xong, Nguyễn Du Du cắt sợi dây da trắng theo độ dài vừa đo, sau đó tháo đoạn nối theo chiều dài, rồi lắp mối nối vào hai đầu sợi dây da.

Cô chưa từng làm những việc này nhưng tất cả đều là thủ công đơn giản, cô đã có một số kinh nghiệm khi vặn chiếc kẹp ghim dài vừa rồi và chỉ mất chưa đầy nửa tiếng để làm việc đó.
 
"Anh Thẩm, xem này! Xong rồi!" Nguyễn Du Du hào hứng chạy vào phòng làm việc, đôi mắt sáng ngời, giống như một con mèo sữa nhỏ có được cá khô.

Thẩm Mộc Bạch cầm chơi đùa một hồi, thủ công tuy rất đơn giản nhưng mọi ngóc ngách đều được xử lý tỉ mỉ, cô bé hiển nhiên đã đặt hết tâm huyết vào đó, chưa kể từng đường nét trên tấm ngọc bội đều do cô tự tay chạm khắc từng chút một.
 
“Nào, Du Du giúp tôi đeo nó vào.” Thẩm Mộc Bạch giơ tay ra hiệu.
 
Nguyễn Du Du đứng sau chiếc ghế bành to lớn, quàng nhẹ sợi dây da quanh cổ, điều chỉnh mối nối chỉnh và tấm ngọc bội rồi vỗ tay, "Được rồi!"
 
Thẩm Mộc Bạch ra khỏi phòng làm việc, đứng trước tấm gương lớn soi, nhìn xuống Nguyễn Du Du đang rất vui vẻ, "Tôi rất thích nó, cảm ơn món quà của cô."
 
Vốn định sau khi ăn cơm trưa sẽ tới chỗ của ông lão nhưng ông không đợi được nữa nên trực tiếp gọi điện thoại đến. Hai người thay đổi ý định đến nhà ông lão ăn cơm trưa.
……
 
Ông lão không chỉ gọi bọn họ mà còn gọi cả Thẩm Mộc Dương.
 
Thẩm Mộc Dương nghiến răng do dự hồi lâu, mặc kệ, đưa đầu ra là một đao, rút đầu lại cũng là đao. Vì vậy, cậu ấy thu hết can đảm, lái xe mà đi.
 
Khi đến cửa, vừa hay gặp Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du, đôi chân dài của Thẩm Mộc Dương mềm nhũn, giọng nói nhỏ nhẹ, "Anh hai…..."
 
“Hề .” Thẩm Mộc Bạch cười một tiếng.
 
Thẩm Mộc Dương cười khan: "Hì hì, cái đó…... Em, em đi gặp ông nội trước!"
 
Cậu ấy lao vào nhà thật nhanh, vừa chạy vừa hét: "Ông ơi, con đến rồi! Anh hai con cũng ở đây! Chị dâu nhỏ cũng ở đây! Ông ơi, mau ra đây!"
 
Ông lão chậm rãi từ phòng ngủ bước ra, "Ngươi kêu cái gì, ta là ông lão tay chân già yếu, ngươi còn muốn ta đi nhanh à?”

Thẩm Mộc Dương vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay ông lão, "Ông nội, cháu nhớ ông lắm."
 
“Hừ.” Ông lão cười.
 
Trái tim của Thẩm Mộc Dương như lạnh lại.
\


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận