Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 27
 
Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du đi theo Thẩm Mộc Dương bước vào nhà, Nguyễn Du Du vui vẻ chào hỏi, "Cháu chào ông nội."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch liếc mắt nhìn Thẩm Mộc Dương cười, "Em chạy nhanh như vậy làm gì?"
 
Thẩm Mộc Dương ôm chặt cánh tay ông lão không buông, "Ông nội…..."

Ông lão vỗ tay, "Hai anh em đã lâu không gặp, đi vận động đi."
 
“Không được hay cho lắm nhỉ?” Thẩm Mộc Dương nhìn xung quanh, “Đồ của ông nội trong nhà này khá đắt, lỡ làm vỡ bình hoa thì phải tốn rất nhiều tiền.”
 
Thẩm Mộc Bạch đan ngón tay lại, "Đúng thế, lại đây nào, chúng ta ra ngoài bãi cỏ vận động."
 
Thẩm Mộc Dương tiến lên hai bước liền lùi lại một bước, thật lâu sau mới đi tới bên cạnh Thẩm Mộc Bạch. Thẩm Mộc Bạch duỗi tay ôm cổ của cậu ấy kéo đi ra ngoài.
 
Nguyễn Du Du nghi ngờ nhìn ông lão, ông lão xua tay, "Không sao đâu, Du Du đừng lo lắng, anh em chúng nó từ nhỏ đã quen như vậy đùa giỡn rồi."
 
Hai anh em như chuẩn bị động thủ nên Nguyễn Du Du đương nhiên không yên tâm mà đi theo ra ngoài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người đã ra tay rồi, nắm đấm của Thẩm Mộc Bạch đều mang theo gió, Thẩm Mộc Dương cũng không hề nhượng bộ, mỗi chiêu thức đều hung dữ. Ra tay với anh hai, chỉ có dốc toàn lực mà đánh may ra mới không chết quá thê thảm. 
 
Nguyễn Du Du trông rất căng thẳng, đôi mắt mở to nhìn bóng dáng hai anh em trên bãi cỏ.
 
Đánh nhau một hồi, Thẩm Mộc Dương trợn tròn mắt, lo lắng hét lên: "Cẩn thận, chị dâu nhỏ!"
 
Nguyễn Du Du sửng sốt một chút, cô chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, liên quan gì đến bản thân?
 
Cô còn chưa đoán ra, Thẩm Mộc Bạch đã quay đầu lại nhìn cô, thấy cô bé đứng đó vẻ mặt thất thần. 
 
Anh biết mình bị lừa, vội vàng xoay người né đi, đôi chân dài của Thẩm Mộc Dương đã dữ dằn mà càn quét đến phía anh, Thẩm Mộc Bạch loạng choạng và lùi lại vài bước để lấy lại cân bằng. 
 
“Ha!” Đối với Thẩm Mộc Dương mà nói, có thể ra tay để lại dấu tích trên người anh hai là điều cực kỳ hiếm khi đạt được nên cậu ấy đã rất cao hứng và đắc ý nhảy cẫng lên, đôi mắt hoa đào ấy sáng ngời mà hét lên: “Anh hai, em đá trúng anh rồi nhé!” 
 
Thẩm Mộc Bạch đứng thẳng người, chuyển động các khớp ngón tay, nhìn Thẩm Mộc Dương cười nửa miệng, chậm rãi nói: “Đúng vậy, đá trúng rồi.”
 
Thẩm Mộc Dương đột nhiên cảm thấy áy náy, "Này, anh hai, hôm nay cứ hoạt động ở đây đi? Em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh."
 
"Vừa rồi chỉ là khởi động, bây giờ chính thức bắt đầu vận động cơ và xương. Nào, để anh xem mấy ngày nay em có lười biếng không."
 
Hai anh em lại bắt đầu đấm đá khiến Nguyễn Du Du nhìn đến hoa cả mắt.
 
Cô không thể nhìn thấy các bước di chuyển của họ, nó phức tạp hơn nhiều so với môn đấm bốc mà cô đã học. Cô không biết ai có thế thượng phong nhưng chỉ cảm thấy chiêu thức của Thẩm Mộc Bạch vô cùng thoải mái, lộ ra vẻ tao nhã bình tĩnh không chút lo lắng. Thẩm Mộc Dương giống như một con chó sói nhỏ hung ác, chiến đấu với đà liều mạng, Nguyễn Du Du luôn cảm thấy cậu ấy có thể nhảy lên cắn người bất cứ lúc nào.
 
Họ đã giao đấu rất lâu, Nguyễn Du Du đã đứng đến mỏi cả chân và họ vẫn chưa có ý định dừng lại.
 
Ông lão lên tiếng:“Du Du, vào uống nước dưa hấu đi, bọn họ sẽ không dừng lại cho đến khi bộc phát hết năng lượng thừa ra ngoài.” 
 
Nguyễn Du Du đoán là hai anh em vẫn biết cân nhắc nên cũng không lo lắng gì nhiều mà khi bước trở vào nhà. Trên bàn ăn để sẵn nước dưa hấu vừa mới ép, màu đỏ tươi mà còn là loại ướp lạnh sẵn. Cô vui vẻ cầm nước ép dưa hấu và nói với ông nội: "Ông ơi, lần trước ông đeo bùa dưỡng thân có thoải mái không? Cháu chỉ khắc bùa thôi cũng không làm dây buộc gì cho ông."
 
Ông lão từ trong túi lấy ra chiếc bùa dưỡng thân, "Ông vẫn luôn giữ nó trong túi, Du Du còn biết bện dây buộc à?"
 
Nguyễn Du Du lắc đầu, "Không, nếu ông nội muốn cháu sẽ học nó. Hôm nay, cháu đã học làm dây da cho Tiểu Bạch và nó cũng khá đẹp mắt."
 
“Ồ, Du Du cũng khắc một cái cho Mộc Bạch?” Ông lão vui vẻ nhìn Nguyễn Du Du cười híp mắt.
 
Nguyễn Du Du uống một ngụm lớn ép nước dưa hấu, nước ngọt mát lạnh chảy xuống miệng xuống bụng, thật thoải mái và ngon miệng. Cô hài lòng đến cong mắt mà cười "Cháu lấy tấm ngọc bội của ông nội khắc cho Tiểu Bạch một chiếc bùa bình an được đeo trên cổ bằng sợi dây da. Lần sau, cháu cũng sẽ khắc một chiếc bùa bình an cho ông nội."

 
Ông lão càng cười vui vẻ hơn, "Du Du này, những tấm ngọc bội của ông cất trong kho cũng không dùng đến, chúng lại chiếm không gian. Cháu có thể lấy hết. Lần trước ông đã nhờ Vương quản gia giao hết cho cháu nhưng cháu vẫn đưa chúng cất một lần nữa."
 
"Cháu lấy nhiều tấm ngọc bội như vậy cũng vô ích. Ông nội cứ giữ nó đi. Dịp lễ Tết ông cũng có thể phát cho con cháu họ hàng làm tiền mừng tuổi ạ.”
 
"Cho bọn trẻ chơi đâu cần dùng đến những miếng ngọc tốt như vậy, hộp ngọc bội đấy được chọn ra cho Du Du, vẫn còn rất nhiều miếng khác, đủ để cho bọn trẻ con chơi rồi. Hơn nữa, Du Du cứ giữ lấy nó, đề phòng một ngày nào đôi tay rảnh rỗi của cháu ngứa ngáy vẫn có ngọc bội để khắc thêm bùa bình an."
 
Ông lão vừa nói vừa liếc nhìn bãi cỏ bên ngoài.
 
Nguyễn Du Du đột nhiên hiểu rằng ông lão đang nghĩ về Thẩm Mộc Dương. Cô suy nghĩ một chút, cũng không cần quá khách sáo với ông lão. Dù sao ông đã nói, lúc rảnh rỗi có thể khắc thêm vài chiếc bùa bình an, "Vậy cháu sẽ lấy hết. Nếu ông nội cần dùng đến cứ nói với cháu nhé.” 
 
Ông lão tươi cười gật đầu, "Đúng vậy, đều là người trong nhà không cần khách sáo."
 
Cuối cùng khi hai anh em trở về nhà, quần áo đầu tóc của họ đều rối tung cả lên.
 
Thẩm Mộc Bạch đầu tóc xơ xác, hai cái cúc áo sơ mi đều bị đứt. Thẩm Mộc Dương còn tệ hơn, trên người dính rất nhiều bùn đất, khóe miệng còn bị bầm một mảng màu xanh.
 
Dì Phương đưa nước ép dưa hấu lạnh lên và cả hai người họ cầm lấy cốc và uống ực một hơi hết sạch.
 
Thẩm Mộc Dương nằm lăn trên sofa, hai chân dài duỗi thẳng, "A, đã lâu không vận động mệt như vậy, cùng anh hai giao đấu vẫn là vui nhất!"
 
 “Đi tắm đi, tắm xong đến giờ ăn cơm rồi.” Thẩm Mộc Bạch đá cậu ấy một cái.
 
 “Nghỉ thêm chút đi, em rất mệt.” Thẩm Mộc Dương uể oải không chịu nhúc nhích.
 
"Như vậy đã mệt rồi sao? Thể lực của Mộc Dương cần phải luyện tập cho hợp lý." Ông lão vẻ mặt tỏ ra chắc nịch, lắc đầu bảo "Không thể cứ như vậy được. Mộc Dương, cách đó không xa có một ngọn đồi, cháu chạy bộ đến đỉnh rồi chạy ngược về.”
 
 “Aaaa?!” Thẩm Mộc Dương vẻ mặt khiếp sợ, “Không phải bảo là tắm rửa rồi ăn cơm sao?”
 
Ông lão cười: "Ta không nói bây giờ. Chỉ cần hoàn thành ba chuyến lên xuống, trước khi mặt trời lặn là được."
 
“Ba chuyến lên xuống?!” Vẻ mặt của Thẩm Mộc Dương càng thêm sợ hãi, giọng nói như bổ ra từng chữ.
 
Ông lão âu yếm nhìn cậu ấy, "Đừng vội, trước khi mặt trời lặn hoàn thành là được."
 
Thẩm Mộc Dương muốn khóc nhưng không có nước mắt, ông nội trái tim sắt đá, anh hai máu lạnh và tàn nhẫn, chị dâu nhỏ……
 
Anh nhìn Nguyễn Du Du háo hức.
 
Đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Du Du chớp hai lần, "Ngọn…... đồi đó, có thể đi lên được không, có đường không?"
 
 “Có chứ.” Ông lão nói: “Có một con đường lót bằng những bậc đá dẫn lên đỉnh núi và trên đỉnh núi có một cái đình nhỏ kê bàn ​​ghế ở đấy”.
 
Đôi mắt Nguyễn Du Du sáng lên đầy phấn khích, cô nhìn Thẩm Mộc Bạch đầy mong đợi, "Tiểu Bạch, chúng ta sẽ đi leo núi vào buổi chiều nhé? Mang theo nước và thức ăn, chúng ta đi dã ngoại!"
 
Thẩm Mộc Dương sắc mặt vô hồn: "......"
 
Đợi một chút!
 
Tiểu Bạch?
 
"Hahahaha——" Thẩm Mộc Dương giậm chân cười, ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Mộc Bạch, "Hahaha, anh hai, anh là Tiểu Bạch!"
 
Thẩm Mộc Bạch liếc cậu ấy một cái, "Ba chuyến lên xuống, anh cùng Du Du sẽ cổ vũ trong lúc ăn."
 
Thẩm Mộc Dương: "......"
 
Sau bữa trưa, Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch về phòng chợp mắt một lúc, sau đó đứng dậy thu dọn đồ đạc.
 
Nguyễn Du Du chưa bao giờ leo núi hay tham gia chuyến du xuân do trường tổ chức nên đối với “dã ngoại” cô có một kỳ vọng đặc biệt cho chuyến đi.

 
"Tiểu Bạch, đi dã ngoại phải mang theo những gì? Có cần mang theo bánh mì, thịt xông khói hay gì đó không?" Nguyễn Du Du mở tủ lạnh.
 
Thẩm Mộc Bạch nhìn qua đầu cô. Dì Phương đã để rất nhiều thức ăn trong tủ lạnh. Những chiếc sandwich được bọc trong màng nhựa và xếp chồng lên nhau ngay ngắn. Những chiếc cupcake cũng được gói từng chiếc một và thịt xông khói đã được cắt thành từng lát đặt trong hộp nhựa.Trái cây cũng vậy, thậm chí đã chuẩn bị đầy đủ dao nĩa.
 
Thẩm Mộc Bạch cầm lấy một cái túi lớn, "Du Du chọn đi."
 
Nguyễn Du Du vui mừng khôn xiết, cô chọn mỗi thứ một ít, ba chiếc sandwich, ba chiếc cupcake…
 
Thẩm Mộc Bạch nhướng mày, cô bé đang chuẩn bị cho Thẩm Mộc Dương nhưng cậu ấy nhất định không có lộc ăn như vậy.
 
Thu dọn cả một túi đồ linh tinh, Nguyễn Du Du nhét cả túi vào balo của mình khiến nó căng phồng, cô mang balo lên vai tỏ vẻ hài lòng, "Đi thôi."
 
Thẩm Mộc Bạch nhíu mày, "Có nặng không? Tôi sẽ mang."
 
Nguyễn Du Du lắc đầu, "Không, phải mang theo đồ ăn giống như vậy để leo núi mới có cảm giác đi dã ngoại du xuân!"
 
Thẩm Mộc Dương cũng đi xuống lầu, quần đùi, áo phông và giày thể thao, "Đi thôi, chúng ta cùng nhau leo ​​núi."
 
Nguyễn Du Du nhìn về phía phòng ngủ của ông nội, cửa đã đóng chặt, cô nhỏ giọng hỏi: "Ông nội không phải bảo cậu ấy chạy bộ sao?"
 
“Không sao đâu.” Thẩm Mộc Dương hờ hững vẫy tay, vẻ mặt thoải mái, “Chỉ cần hoàn thành ba chuyến lên xuống trước khi mặt trời lặn, thời gian vẫn đủ.”
 
Cả ba cùng nhau ra khỏi nhà.
 
Một con đường nhỏ dẫn thẳng vào chân núi, đường không rộng nên vừa đủ hai làn xe, hai bên cây cối cành lá sum suê, dọc đường tỏa bóng mát.
 
Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chủ yếu là Nguyễn Du Du nói về trường học, huấn luyện quân sự, nhà hàng, đồ ăn vặt bên ngoài…… Thẩm Mộc Dương nghe suốt và phát hiện ra cô không biết gì về diễn đàn của trường.
 
Thẩm Mộc Dương thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy thật sự hy vọng cô sẽ không bị ảnh hưởng bởi cuộc thi hoa khôi trường học, cảm thấy hiện tại cô ở trong trạng thái đơn giản vui vẻ, như thế cũng không tồi.
 
Nguyễn Du Du đã phấn khích hết cỡ, khi bắt đầu leo ​​núi, cô cảm thấy hơi chùng xuống.
 
Cô đang mang một balo thức ăn với ba chai nước, còn chưa kể đến cô đã không được nghỉ ngơi sau hai tuần huấn luyện quân sự đầy mệt mỏi nên thể lực chưa hồi phục hoàn toàn. Cô đi trên con đường bằng phẳng vẫn sẽ rất ổn nhưng thật mất sức khi cô leo lên núi thế này.
 
Thẩm Mộc Dương muốn giúp cô xách balo nhưng Thẩm Mộc Bạch đã ngăn cậu ấy lại trước khi kịp mở miệng.
 
Thẩm Mộc Bạch: "Đường lên núi không dễ chút nào, Du Du, tôi kéo cô nhé?"
 
Nguyễn Du Du quả thực có chút mệt, do dự một chút rồi đưa tay cho anh.
 
Lòng bàn tay anh hơi thô ráp, có vết chai mỏng, ngón tay anh mảnh mai mạnh mẽ nắm lấy tay cô, ấm áp khô khốc.
 
Đây là lần đầu tiên hai người chính thức nắm lấy tay nhau, khuôn mặt Nguyễn Du Du đỏ bừng, ánh mắt né tránh không nhìn Thẩm Mộc Bạch nhưng bàn tay nhỏ bé lại ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
 
Thẩm Mộc Dương thầm thắc mắc tại sao anh hai không để cậu ấy giúp đỡ chị dâu nhỏ, rõ ràng là anh hai rất quan tâm đến cô?
 
Sau khi đi được vài bước, Thẩm Mộc Bạch nói, "Du Du, cô đã mang chiếc balo này đi suốt quãng đường dài rồi, giờ thì đến lượt tôi mang nó."
 
Nguyễn Du Du không còn ngoan cố nữa, cởi balo và chỉnh dài dây đeo, đưa cho Thẩm Mộc Bạch.
 
Thẩm Mộc Bạch mang chiếc balo lên vai, bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô một cách tự nhiên. 
 
Thẩm Mộc Dương đang đi thì đột nhiên thức tỉnh. Trời ạ, vừa rồi anh hai đang gạt chị dâu để được nắm tay!
 
Anh hai cố tình không giúp chị dâu mang balo khiến cô mệt mỏi, lúc này mới đề nghị kéo tay cô đi, chị dâu nhỏ nhất định sẽ đồng ý. Khi nắm tay thành công, anh hai sẽ lên tiếng thay chị dâu nhỏ mang balo, tay đã nắm rồi thì không cần xin phép nữa, trực tiếp nắm tiếp thôi!
 

Thẩm Mộc Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của Nguyễn Du Du, rồi nhìn hai người họ nắm lấy tay nhau và cảm thấy mình như một tên ngốc. Hôm nay xui rủi bị ông nội và anh hai bắt luyện tập, như vậy đã đủ thê thảm lắm rồi. Bây giờ, cậu ấy còn phải nhìn đôi tình nhân âu yếm, đúng là tự tìm ngược đãi. 
 
“Các người đi từ từ, em đang vội!” Thẩm Mộc Dương vẫy tay, lon ton chạy lên núi.
 
Nguyễn Du Du lo lắng hỏi: "Cậu ấy có thể chạy ba chuyến lên xuống?"
 
Thẩm Mộc Bạch cười nói: “Không vấn đề gì, đứa nhỏ này khá rắn rỏi!”, nhân cơ hội siết chặt tay cô. Tuy cô bé rất ốm nhưng lòng bàn tay rất dày, mềm khi véo vào cảm giác rất thích.
 
Nguyễn Du Du cảm giác được anh đang véo mình, cúi đầu xấu hổ không dám nhìn anh, mím môi nhưng khóe miệng bất giác cong lên.
 
Không cần phải mang chiếc balo nặng trịch và có thêm sức kéo của anh, Nguyễn Du Du không quá mệt mỏi và còn thấy thích thú hơn khi được ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
 
Đi được lưng chừng ngọn đồi thì thấy Thẩm Mộc Dương lon ton chạy xuống, vẫy tay chào bọn họ, một lúc sau đã bỏ xa rồi.
 
Quả thực có một cái đình trên đỉnh núi, với những chiếc bàn và chiếc ghế gỗ dài.
 
Nguyễn Du Du thực ra vẫn chưa đói nhưng đây là buổi dã ngoại đầu tiên của cô, cô vui vẻ lấy mọi thứ trong balo ra và đặt lên bàn.
 
Một con chim với bộ lông màu xanh lá cây và chiếc mão màu đỏ đáp xuống sân bên ngoài đình, nghiêng đầu, tò mò nhìn hai người bằng đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen, rồi kêu lên vài tiếng.
 
Nguyễn Du Du thấy nó quá quý hiếm, cô nhanh chóng lấy một chiếc cupcake, bẻ một miếng nhỏ rồi nhẹ nhàng ném ra ngoài.
 
Con chim sợ quá bay đi mất.
 
Nguyễn Du Du thở dài tiếc nuối, cắn chiếc cupcake từng chút một, đôi mắt tròn xoe nhìn ra khoảng sân một cách không cam lòng.
 
Thẩm Mộc Bạch tỏ vẻ thích thú, mở nắp một chai nước đưa cho cô, "Những con chim này đều là loài hoang dã, bản tính chúng sẽ rất cảnh giác đối với con người và bay đi mất là chuyện bình thường."
 
Nguyễn Du Du nghĩ cũng đúng nên không bận tâm đến chuyện con chim nữa. Cô cắn miếng bánh và hỏi Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, anh muốn ăn gì?"
 
Thẩm Mộc Bạch cũng không đói, anh mở hộp bảo quản đựng trái cây, dùng nĩa nhỏ chọc một miếng thanh long rồi đưa cho Nguyễn Du Du.
 
Nguyễn Du Du lông mi dài chớp chớp hai cái, nhìn chằm chằm thanh long, sau đó lại nhìn ngón tay mảnh khảnh của anh đang cầm nĩa, cô cảm nhận được rằng anh đang muốn đút cho mình ăn, sắc mặt đỏ bừng, ngượng ngùng quay đầu lại, "Tôi, tôi sẽ tự làm."
 
Thẩm Mộc Bạch không gượng ép, hôm nay đã nắm tay rồi, cô bé vẫn còn xấu hổ, không nên xông xáo thêm nữa. Anh rút nĩa lại và cho trái thanh long vào miệng mình.
 
Gió trên đỉnh núi mát rượi, Nguyễn Du Du nhìn quanh một lượt, chợt phát hiện miếng bánh cupcake trên sân ngoài đã mất tích.
 
  “Ớ?” Cô lấy làm lạ quay đầu lại để tìm kiếm nhưng nhìn thấy con chim nhỏ có lông màu xanh lá cây và cái mào màu đỏ đậu trên phiến đá cách đó không xa, đang mổ chiếc miếng nhỏ.
 
“Thật xảo quyệt.” Nguyễn Du Du cười cho đến khi mắt cô cong lên thành trăng khuyết.
 
Hai người vừa ăn vừa ngắm cảnh, ăn được nửa bữa thì Thẩm Mộc Dương lại lên núi, thấy hai người ung dung nhàn nhã, cậu ấy cầm khăn giấy trên bàn lau mồ hôi trên trán, thở dài: "Các người thật biết hưởng thụ đấy."
 
Nguyễn Du Du đưa cho cậu ấy một chai nước chưa mở và nở một nụ cười sảng khoái: "Cậu em, cố lên nhé!"
 
Thẩm Mộc Dương uống cạn chai nước trong một hơi, cam chịu xuống núi.
 
Đến khi xuất hiện trên đỉnh núi lần thứ ba, Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đã bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
 
Thẩm Mộc Dương nhìn thời gian, còn có một chút thời gian trước khi mặt trời lặn, đủ để cậu ấy chậm rãi đi bộ trở về cho nên cũng không vội vàng rời đi. Thẩm Mộc Dương ngồi vào bàn, uống chút nước và ghim vài lát thịt xông khói để ăn.
 
Cả ba cùng nhau từ từ xuống núi, Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Dương lủng lẳng cùng với chiếc balo bên cạnh.
 
Bởi vì là Tết Trung Thu, trong bếp đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của chiên xào nấu nướng…… 
 
Dọc theo đường đi, Thẩm Mộc Dương đi vào nhà đã gục trên ghế sofa, giả vờ hét lên: "Ông ơi, chân cháu sắp gãy rồi, đau nhức quá."
 
"Vậy mới nói cần phải tập thể dục đi, mới chỉ có ba chuyến lên xuống đã thành ra như thế này đây." 
 
Ông lão không bị lay chuyển "Hơn nữa, ngươi gọi ta cũng vô dụng, ta cũng không biết massage. Ngươi hãy cầu xin Mộc Bạch đi vì nó biết massage đấy."
 
“Ừ!” Thẩm Mộc Dương hai mắt sáng lên, “Anh hai, anh hai, massage cho em hai cái đi.”
 
Thẩm Mộc Bạch cười chế nhạo.
 
Thẩm Mộc Dương quay sang Nguyễn Du Du, "Chị dâu nhỏ, điểm thi của em cũng khá tốt, bài tập ghi chép rõ ràng, em còn biết gạch trọng tâm nên khi đi thi không cần học cả quyển sách, những trọng tâm em gạch cũng có thể trúng đến 90% đấy. Chị dâu nhỏ có muốn nó không?" Vốn dĩ đây là phương pháp cậu ấy định dùng để lấy lòng chị dâu nhỏ để anh hai và ông nội buông tha cho cậu ấy nhưng anh đã phải dùng nó trong việc này. 
 
“Thật sao?!” Nguyễn Du Du kinh ngạc nhìn Thẩm Mộc Dương, vừa định nói đương nhiên muốn nhưng đột nhiên hiểu ý, quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, ngập ngừng nói: “Tiểu Bạch……”

 
Khi Thẩm Mộc Dương nghe thấy từ "Tiểu Bạch", phì cười đến vai run lên bần bật.
 
Thẩm Mộc Bạch đứng ở trước mặt cậu ấy, trịch thượng nhìn: "Massage hai cái?"
 
“Ừmm ừmm, hai cái!” Thẩm Mộc Dương nằm úp người tư thế thoải mái nhất.
 
Cả buổi chiều chạy bộ, mồ hôi của cậu ấy đầm đìa ướt hết cả người, vẫn còn chưa đi tắm. Thẩm Mộc Bạch liếc cậu ấy một cái tỏ vẻ chê bai, dùng ngón tay thon dài nắn lên chân cậu, nắn chân trái hai cái, chân phải hai cái rồi đứng dậy rửa sạch đôi tay.
 
Thẩm Mộc Dương: "......"
 
Anh hai thật nhỏ nhen, nói hai cái thì thực sự là hai cái!
 
Cậu ấy chưa kịp tận hưởng được gì thì đã kết thúc rồi!
 
Nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch bước ra sau khi rửa tay, ông nội và chị dâu nhỏ hoàn toàn làm ngơ trước "trải nghiệm bi thảm" của cậu ấy. Thẩm Mộc Dương cảm thấy mình phải tỏ tấm lòng bằng lời nói, "Ái chà, anh hai đã massage cho em. Đây quả thật là đỉnh cao của đời em! Kỹ thuật của anh hai thật tốt, massage thoải mái, sướng thật!"
 
Đỉnh cao…... tận hưởng…… 
 
Đôi mắt của Nguyễn Du Du đột nhiên mở to và một ngụm "Phụt——" phun ra, gần như muốn chết ngạt, vỗ ngực và ho, khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt thở.
 
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô với nụ cười nửa miệng nhưng nhẹ nhàng vỗ lưng cô bằng bàn tay to giúp cô bình tĩnh lại.
 
Thẩm Mộc Dương vẫn không biết mình sai ở đâu mà khiến chị dâu nhỏ phản ứng lớn như vậy, ngây ngốc gãi đầu.
 
Căn nhà trở nên rộn ràng hẳn, Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương cũng đã đến.
 
Thẩm Mộc Bạch đang vỗ vào lưng Nguyễn Du Du. Thẩm Mộc Dương nằm liệt trên ghế sofa, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, "cực kỳ kiệt sức", khóe miệng còn bị bầm một mảng.
 
Đường Tùng Phương không quan tâm chào hỏi ông lão, liền hét lên: "Mộc Dương, con bị sao vậy? Ai đánh con thế này?"
 
Bà ta miệng thì hỏi như thế nhưng đôi mắt nhìn về phía Thẩm Mộc Bạch đầy căm phẫn.
 
Thẩm Vinh Hưng cũng tức giận: "Chỉ ham đánh nhau, ngày lễ Tết mà cũng không yên! Ngươi nói thử xem, từ nhỏ đến lớn đã đánh bị thương Mộc Dương bao nhiêu lần rồi?!"
 
Thẩm Mộc Dương đột ngột từ trên sofa ngồi dậy, "Ai nói là anh hai đánh, chính con tự ngã!"
 
Thẩm Vinh Hưng trừng mắt nhìn cậu ấy: "Con có thể tự mình ngã đến bầm cả khóe miệng?!"
 
Đường Tùng Phương dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại trên khóe mắt, sau đó sờ sờ đầu của Thẩm Mộc Dương, "Con ngoan, con có lòng tốt. Từ nhỏ con đã bị đánh không biết bao nhiêu lần rồi? Nhưng lần nào con cũng cố bảo vệ anh con."
 
Thẩm Mộc Dương nghiêng đầu tránh tay bà ta, "Khi còn nhỏ, ngày nào con cũng bị kẻ bắt nạt của trường tống tiền, đã đưa tiền rồi vẫn phải chịu đòn. Nếu như không có anh hai luyện tập cho con, có lẽ con sớm trở thành kẻ tâm thần biến thái rồi cũng nên. Hai người lúc nào cũng bận xã giao, kể cả lúc con ốm đau cũng là anh hai cõng con đi bệnh viện. Hai người đã từng quản con chưa?"
 
“Thằng nhóc thối dám cãi lại, nếu ta không đi giao thiệp rộng rãi, con tưởng con có ngày hôm nay để hưởng thụ không?” Thẩm Vinh Hưng tức giận đến mức muốn đánh người.
 
Đường Tùng Phương âm thầm "rơi lệ", "Đều là lỗi của mẹ, có quá nhiều chuyện đã sao nhãng con."
 
Thẩm Mộc Dương lười nhìn bọn họ làm ầm ĩ, chỉ nói một câu "Con đi tắm" rồi bỏ lên lầu, Đường Tùng Phương vội vàng đuổi theo.
 
Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du và ông lão đều đang ngồi trên ghế sofa xem trò hề này, Thẩm Vinh Hưng đứng trong nhà nhưng đột nhiên có chút xấu hổ.
 
Ông lão nhẹ giọng nói: "Vừa đến đã nổi cáu. Ngày lễ Tết, nếu không muốn làm cho ta vui vẻ thì cũng đừng nên tới đây."
 
Thẩm Vinh Hưng: "Bố, con không phải…..."
 
Đường Tùng Phương đuổi theo lên lầu, Thẩm Mộc Dương đang cởi áo phông, chuẩn bị đi tắm.
 
“Đồ ngu!” Đường Tùng Phương hận sắt gỉ không thể thành thép được, thấp giọng mắng, “Hắn ta có đối xử chân thành với con sao? Mà sao con vẫn đối xử tốt với hắn ta!”
 
Vẻ mặt của Thẩm Mộc Dương thờ ơ: "Con đã theo sau đuôi của anh hai mà trưởng thành, con không đối tốt với anh hai thì đối tốt với ai? Đừng dính líu đến chuyện anh em chúng con!"
 
Đường Tùng Phương tức giận đến mức ôm ngực thở hổn hển, "Chỉ là bề ngoài đối xử tốt với con mà thôi! Là vì ​​tài sản của gia tộc!"
 
Thẩm Mộc Dương hừ lạnh một tiếng, "Gia sản? Bất kể sau này con có bao nhiêu, một nửa cũng sẽ thuộc về anh hai."
 
Tác giả có điều muốn nói: Về xưng hô
 
Khi có hai người, Du Du gọi "Anh Thẩm", trước mặt ông nội, gọi "Tiểu Bạch" và khi anh ở cùng Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch thì sẽ gọi anh như cách họ gọi "Anh Thẩm".
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận