Xuyên Thành Nữ Chính Thuần Phục Tra Nam

Một tháng sau…

Chủ nhật đầy bình yên là ngày tiệc kỷ niệm hai năm ngày cưới của Hàn Thương Nguyệt và Ngôn Việt Kỳ, được tổ chức long trọng tại một resort năm sao nằm gần biển.

Biển! Nơi đã đánh dấu cột mốc tình yêu của hai người họ.

Bữa tiệc hôm nay cực kỳ hoành tráng, khách khứa đông đúc, phóng viên tác nghiệp liên tục. Nói là tiệc kỷ niệm hai năm ngày cưới, nhưng nếu đem ra so sánh với hôn lễ thật sự, thì trước đó lại kém xa một trời một vực.

Hôm nay, nam chủ nhân của tiệc mừng rất vui, nhìn lên gương mặt của hắn ta chỉ thấy toàn hạnh phúc, nụ cười phơi phới luôn hiện hữu trên môi. Hắn tay trong tay vời người phụ nữ của cuộc đời mình, Hàn Thương Nguyệt.

Không chỉ hắn, mà hôm nay cũng là ngày hạnh phúc nhất của cô. Chỉ mong, hạnh phúc này sẽ tồn tại thiên thu…

Tiệc đông khách, nên Lão phu nhân của Ngôn gia và ông bà Ngôn đều tất bật tiếp đón. Hai nhân vật chính cũng nhiệt tình đi mời rượu từng bàn, gặp ai, hắn cũng khoe vợ và đánh dấu chủ quyền bằng một nụ hôn, liên tục nhiều lần và xuyên suốt mỗi khi di chuyển sang bàn khác. Hôn tới mức, Hàn Thương Nguyệt phát ngại, mà ngại tới đỏ cả mặt.

“Chào mọi người! Đây, bà xã của tôi.” Hắn lại giới thiệu khi vừabbước đến bàn khác, rồi sau câu nói vẫn là nụ hôn huyền thoại trên gò má đối phương.

Lần này, Hàn Thương Nguyệt quyết định không im lặng nữa.

“Ngôn Việt Kỳ! Anh cứ tiếp tục hôn nữa, thì tối nay đến anh cũng phải tẩy trang đấy. Xem kìa, mũi với miệng đều bị phấn trang điểm trên mặt em dính vào rồi, cả môi cũng bị lem son từ môi em qua.”

Trông cô nàng bất mãn, mà ai nấy cũng phì cười, làm hại hắn ta ngượng hết cả mặt với anh em xung quanh, nên đành rối rít chữa lửa.

“Đấy, các ông thấy bị mắc chứng bệnh nghiện vợ có khổ chưa? Đến việc hôn nhiều một chút cũng bị la, đồng cảm không? Đồng cảm thì cạn một ly.”


“Bệnh này, đúng là không thể trị được, nhưng ghê gớm hơn vẫn là chứng bệnh sợ vợ nhỉ? Haha…” Tố tổng, người chung ngành kinh doanh cũng góp vào đôi lời, giúp bầu không khí xung quanh càng náo nhiệt hơn.

Mà hào hứng hơn hết, vẫn là Ngôn Việt Kỳ. Hắn vui, nên lại uống cạn cả ly, khi đó lại bị Hàn Thương Nguyệt ở bên cạnh huýt vào cánh tay, nghiêm nghị nhắc nhở:

“Anh uống ít thôi, kẻo hại dạ dày.”

“Ngày vui, nên anh mới uống nhiều tí thôi, không sao đâu.” Nói rồi, hắn lại lén hôn chụt lên môi cô một cái.

Hàn Thương Nguyệt cũng đành chịu thua trước con người bá đạo này. Hắn đúng là bệnh thật, bệnh nghiện vợ!

Lúc này, cả hai đang định di chuyển sang bàn khác mời rượu, thì Hàn Thương Nguyệt tình cờ nhìn thấy Thẩm Thục Đan và Phạm Đăng Hùng đang nắm tay từ tận ngoài cổng dắt nhau đi vào.

Có vẻ như họ đang tìm vị trí của mình ở khu vực bàn dành cho người thân theo sắp xếp của chủ tiệc, mà không hề nhận ra hành động thân mật với nhau đã lọt hết vào tầm mắt Thương Nguyệt.

“Anh à, Đan Đan tới rồi. Em muốn qua chỗ cậu ấy một chút.”

“Có cần anh đưa qua không? Chứ tà váy dài quá, anh sợ em ngã.”

Nghe hắn nói, cô chỉ biết cười. Thì ra, trong mắt chồng mình, cô đã trở thành một đứa em bé luôn cần được nâng niu luôn rồi.

“Em tự đi được mà! Anh tiếp khách đi, rồi lát nữa qua với em.”.

“Ừm!” Và hắn lại hôn, song mới để cô đi.

Lúc này, Thẩm Thục Đan và Phạm Đăng Hùng đã yên vị trên ghế ngồi, nhưng vẫn tình cảm nắm tay nhau, cho tới khi bất ngờ bị Hàn Thương Nguyệt bắt ngay tại trận.

“Thấy rồi nha! Khai mau, hai người đang yêu nhau đúng không?”

Giọng nói của cô, dọa Thẩm Thục Đan giật mình, lập tức bối rối muốn rút tay ra khỏi tay Phạm Đăng Hùng, nhưng đã bị anh từ chối.

Sau đó, anh còn thẳng thắn công khai trả lời:

“Yêu sau hai người hai tháng, cũng định ngày thành hôn luôn rồi. Vậy nên từ bây giờ, chị dâu nghĩ xem nên tặng quà gì đi là vừa.”

“Phạm Đăng Hùng, em đã bảo khoan hãy nói rồi mà?” Thẩm Thục Đan nghiến răng nghiến lợi, mắt trừng, tay thì véo mạnh vào eo người bên cạnh.

“Thì trước sau gì cũng nói, nên sẵn dịp anh nói luôn thôi mà.”

Vì tự ý công khai, mà anh ta đã bị véo tới méo mặt, làm hại Hàn Thương Nguyệt được trận cười hả hê.

“Đan Đan, cậu bớt dữ lại một chút, cho Hùng Hùng nhà ta bớt sợ. Chuyện hai người yêu nhau, mình biết trước rồi.” Cô nháy mắt tinh nghịch, trong khi bạn cô vẫn đang bối rối ra mặt.


“Sao cậu biết?” Hỏi xong, cô lại quay sang Phạm Đăng Hùng, đanh giọng tra hỏi: “Là anh đã nói trước với Ngôn Việt Kỳ, nên Nguyệt Nguyệt mới biết đúng không?”

“Anh đâu có nói, chỉ nhắn tin tâm sự thôi à.” Nói tới vế sau, thì giọng anh ta đã nhỏ dần.

“Vậy anh có nói chuyện kia không?” Nét mặt Thẩm Thục Đan đã hầm hầm.

Phạm Đăng Hùng thì không dám nói dối, nên đành bẽn lẽn gật đầu.

“Tính ra Phạm Đăng Hùng cậu giỏi thật. Chỉ một lần, là dính ngay luôn. Trong khi tôi mất bốn tiếng hì hụt, lại chưa thấy gì. Phạm tiên sinh, xin chỉ giáo.”

Bấy giờ, Ngôn Việt Kỳ đang đi tới cũng vừa vặn nghe thấy câu chuyện của hai người họ, nên liền cất lời góp vui ngay. Từ mấy lời trêu đùa của hắn, lại khiến Phạm Đăng Hùng xanh mặt, vì cảm thấy “ngọn núi lửa” bên cạnh đã sắp sửa phun trào.

Anh ta lúc này kiểu, không sợ vợ dữ, chỉ sợ có thằng bạn thích chọc “sư tử”.

Mà Hàn Thương Nguyệt khi nghe xong cũng chột dạ. Nếu hắn biết nguyên nhân tại sao không mang thai sau lần hì hụt mất sức đó, là do cô uống thuốc tránh thai, chắc đêm nay phải bù lại gấp đôi thì toi mất.

Nghĩ tới thôi, cô đã thấy lạnh cả sống lưng.

Đúng lúc căng thẳng, thì có nữ người hầu của Ngôn gia đi đến, cúi đầu thông báo:

“Thiếu gia, lão phu nhân gọi người và Thiếu phu nhân sang kia chụp ảnh kỷ niệm ạ!”

“Đan Đan, Hùng Hùng! Đi chụp ảnh lưu niệm thôi, có gì về nhà vợ chồng đóng cửa, tắt đèn, nói sau.”

Sau khi Ngôn Việt Kỳ nói xong, cả hai vợ chồng hắn ta liền kéo theo đôi vợ chồng chưa cưới kia cùng tới khu vực chụp ảnh. Lúc đó, Phạm Đăng Hùng vẫn không quên để lại lời nhắn với bạn mình.

“Ngày mai, mà gọi cho tôi không được, thì nhớ tới nhà nhặt xác hộ.”

“Gì ghê vậy? Chẳng lẽ vợ cậu còn dữ hơn vợ tôi sao?” Ngôn Việt Kỳ cười nói.


“Chắc cũng một chín, một mười.” Phạm Đăng Hùng gật gù, cũng không để ý là hai bên mỗi người đều có vợ kè kè kề cận.

Tai vách mạch rừng, cũng may là hai bà vợ quyền lực kia đều không nghe thấy, nên mới bình an thoát nạn.

“Nào, chuẩn bị chụp. Mấy anh đàn ông, vợ ai người đó hôn nha! Một, hai, ba.”

Tách…

Tiếng máy ảnh vang lên, lưu lại bức hình chứa đầy yêu thương của những cặp đôi từ già đến trẻ.

Sau vài ảnh chụp gia đình, bạn bè, là giây phút hai nhân vật chính chụp riêng. Khi đó, thợ ảnh lại yêu cầu họ hôn nhau, để tạo ra khoảnh khắc ngọt ngào nhất, thì Hàn Thương Nguyệt lại nhìn người đàn ông trước mặt, rồi khẽ khàng lên tiếng:

“Lại hôn tiếp à?” Cô nàng lại tinh nghịch.

“Tất nhiên!” Ngôn Việt Kỳ đắc chí đáp trả.

Sau đó, âm thanh máy ảnh lại vang lên. Nhưng lần này, tư thế hôn nhau của họ sẽ kéo dài tới khi cảm thấy không còn hơi để thở.

Thời khắc trăng tròn nhô lên, tỏa sáng thiên hà.

Hàn Thương Nguyệt! Ở nơi này, cô đã tìm được tình yêu của đời mình, và ước muốn trước kia đã trở thành sự thật…

Còn tiếp…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận