Xuyên thành vị hôn thê của anh trai

 
Bạch Vi ngơ ngẩn nhìn Bạch Hiển, trong tay cầm hai chiếc nhẫn tinh xảo, mặt cô cũng đỏ rực.
 
Lúc này đã qua hoàng hôn, ánh sáng trong phòng ngủ dần dần trở nên ảm đạm, Bạch Hiển hơi hơi ngước mắt, nhìn Bạch Vi đang ở trước mặt, hỏi:
 
“Vi Vi, anh hai chính thức cầu hôn em, gả cho anh hai đi, kết hôn với anh, làm cô dâu của anh, vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên anh”.
 
Bạch Vi không trả lời, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, chỉ là chậm rãi cúi người, trong tay cầm chiếc nhẫn kim cương được hắn đặt làm, chủ động, tràn ngập khát khao mà hôn lên môi anh trai.
 
Cô nói, “Được”.
 
Cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, vĩnh viễn cùng anh trai ở bên nhau.
 

Hôn lễ được cử hành ở phía nam thành phố, ngày cưới cũng đã được lựa chọn kỹ càng từ trước.
 
Bất quá bởi vì tim vị hôn thê của Bạch Hiển thay đổi, cho nên hắn huỷ bỏ hết kế hoạch lúc trước, hôn lễ ban đầu từ long trọng, trực tiếp thăng cấp đến trình độ xa hoa, áo cưới lễ phục gì đó đều phải làm lại một lần nữa.
 
Bởi vì thời gian có chút gấp gáp, cho nên Bạch Hiển trả thêm cho nhà thiết kế rất nhiều tiền.
 
Ảnh cưới cũng phải chụp lại, lúc trước Bạch Hiển cùng Chu Tử Nhược đã tính toán xong việc thuê nhiếp ảnh gia nào đi chụp ảnh cưới kiểu nào, nhưng cấp bậc của nhiếp ảnh gia và bộ ảnh này, Bạch Hiển đều thực ghét bỏ.
 
Kỳ thật áo cưới cùng ảnh cưới, đều là Bạch Vi hỗ trợ sắp xếp, cho nên toàn bộ hành trình Bạch Hiển cũng không quan tâm.
 
Chu Tử Nhược vì lấy lòng Bạch Hiển, lúc Bạch Vi hỗ trợ tiệc đính hôn cùng ảnh cưới, cũng không dám phát biểu ý kiến, cho nên cả đám cưới của Chu Tử Nhược cùng Bạch Hiển, đều là do Bạch Vi một mình diễn kịch.
 
Nhưng mà nếu Bạch Hiển đã để tâm đến hôn lễ, hắn tự nhiên là muốn tham dự vào hết thảy công việc của cuộc hôn nhân này.
 
Rốt cuộc, áo cưới là em gái mặc cho tự mình xem, với tính tình chú tâm sự hoàn mỹ của hắn, một khi đã nhúng tay vào thiết kế áo cưới, thời gian lại còn rất gấp gáp, thiết kế sư chỉ sợ là muốn bị ép điên.
 
Ảnh cưới cũng chung số phận, phía nam thành phố căn bản là không có phong cảnh nào đẹp,  hơn nữa trình độ nhiếp ảnh gia trước đó trải qua khảo sát tổng hợp của Bạch Hiển, cũng bị hắn ghét bỏ.
 
Kết quả, Bạch Vi bận bịu chuẩn bị hôn lễ thật lâu, bị Bạch Hiển phủ định hơn phân nửa, hắn một tay tiếp nhận công việc chuẩn bị hôn lễ, đến lúc Bạch Vi cưới anh trai của mình, ngược lại lại không phải làm gì cả.
 
Hắn an bài mọi việc thật thỏa đáng, vừa phải công tác vừa phải chiếu cố các việc của hôn lễ, buổi tối còn không quên vất vả cần cù cày cấy bên trong cơ thể Bạch Vi.
 

Có đôi khi xem đến Bạch Vi không ngừng tán thưởng trong lòng, thể lực của anh hai thật là tốt quá, cả người giống như chích thuốc kích thích, cả ngày đều có mười phần sức mạnh, không cần biết làm việc gì, tinh thần đều phấn khởi mười phần.
 
Bởi vì công việc ở phía nam cùng phía bắc giao thoa, trong lúc chuẩn bị hôn lễ, Bạch Vi theo Bạch Hiển vào nam ra bắc rất nhiều lần.
 
Đêm trước hôn lễ, cô lại ở khách sạn giống lúc trước, gặp lại Đô Tuần.
 
Liễu Như Yên lần này không có ở bên người Đô Tuần, khách sạn lần này cũng không cử hành tiệc offline game online.
 
Thành phố phía bắc rơi xuống một cơn mưa nhỏ, Bạch Vi ngồi trong quán nước nhỏ ở sảnh lớn, đợi anh trai cầm hành lý xuống, bọn họ hôm nay phải về thành phố phía nam, ba ngày sau, cô phải cùng anh trai cử hành hôn lễ.
 
Trong tiếng mưa tí tách tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, Đô Tuần ngồi xuống trước mặt Bạch Vi.
 
“Hi”.
 
Hắn vẫn trưng lên vẻ mặt sang sảng như cũ, nhìn Bạch Vi trong tay đang cầm một quyển sách, trên mặt bàn có một ly nước lọc, hỏi:
 

“Đến chỗ này không uống cà phê hay trà sao? Người trưởng thành đều là như vậy”.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận