Xuyên Về Làm Vương Phi Bị Thất Sủng

" Ngươi... nói như vậy là gì gì?!"Đào Ải Thế một thoáng sực tỉnh, nghi ngờ nhìn Ẩn Hạ Nguyệt ,Ẩn Hạ Nguyệt ý vị thâm trường nhìn Đào Ải Thế, thanh âm một thoáng trêu chọc : " nói... ngươi muốn hay là không muốn?!" Đào Ải Thế đề phòng nhìn Ẩn Hạ Nguyệt , rốt cuộc là nàng ta có ý đồ gì đây?!
Ẩn Hạ Nguyệt đứng dậy , vươn tay nâng cằm Đào Ải Thế , ánh mắt khẽ nheo lại, một thoáng trêu đùa : " quả thật sắc nước hương trời, tam vương gia rất có phúc a!" Đào Ải Thế không ngờ mình lại bị nữ nhân này đùa giỡn, sắc mặt tái ngắt, lắp bắp : " ngươi... ngươi buông?!" Nữ tử kia từ khi nào lại có khí lực lớn như vậy, dù nàng vùng vẫy cũng khó thoát khỏi kiềm chế của nữ tử này. Đào Ải Thế một chốc hoảng sợ, không hiểu sao trong đầu nàng vang lên báo hiệu chạy trốn, thật muốn chạy trốn, nữ tử kia... rốt cuộc...là ai..?!
" Ngươi... ngươi không phải Ẩn Dương Nhi ...." Đào Ải Thế nhỏ giọng lắp bắp
Ẩn Hạ Nguyệt cười cợt : " đương nhiên ta không phải Ẩn Dương Nhi ... nhớ kỹ, ta gọi Ẩn Hạ Nguyệt...." Nói đoạn buông tay ra khỏi Đào Ải Thế , cằm bị siết chặt đến phát đến đau nhức Đào Ải Thế , vươn tay vuốt nhẹ, ánh mắt oán hận nhìn Ẩn Hạ Nguyệt , Ẩn Hạ Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng ta, cũng không thèm để ý, tiếp tục lên tiếng : " Đào Ải Thế , ngươi rốt cuộc có muốn cùng ta làm giao dịch?!"
Đào Ải Thế khẽ mím môi, nói : " ngươi nói đi, là giao dịch gì?!"

" Đơn giản thôi, ngươi giúp ta thoát khỏi đây, sau đó chiếc ghế vương phi này trống rồi, ta tin với thủ đoạn của ngươi, muốn ngồi lên... cũng không khó mà..." Ẩn Hạ Nguyệt nhún nhún vai, thanh âm vẫn như vậy tràn đầy ý cười
" Ngươi... muốn thoát ra khỏi đây, vì sao?!" Đào Ải Thế khó có thể tin, chẳng phải nàng ta rất yêu vương gia sao, dù là hữu danh vô thực nhưng sống chết cũng không chịu bước ra vương phủ. Không lẽ lời nàng ta nói là thật, nàng ta không phải là...Ẩn Dương Nhi ...
" Không vì sao cả, nhàm chán thôi..." Ẩn Hạ Nguyệt không nhanh không chậm nói, Đào Ải Thế lại hỏi : " vậy... ngươi muốn ta giúp như thế nào?!"
" Dễ thôi, nghe nói cuối tháng này ở hoàng cung có đại lễ, gia quyến vương phủ điều phải đi, ngươi làm sao quấn quýt lấy nam nhân của ngươi... miễn là đừng để cho hắn quay về vương phủ sớm là được..." Ẩn Hạ Nguyệt nói, còn gần nửa tháng nửa tháng nữa là đến cuối tháng rồi, nàng có đủ thời gian chuẩn bị
" Chỉ đơn giản như vậy...." Đào Ải Thế nhíu mày
Ẩn Hạ Nguyệt gật đầu : " chỉ cần như vậy là được, Đào Ải Thế , ngươi làm được đi"
" Vậy... còn ngươi"
" Ta à.. ta có cách của riêng mình, ngươi chỉ cần lo cho ngươi là được"

" Thế nào, cuộc giao dịch này đối với ngươi trăm lợi không hại, có muốn hay không thử một chút"
" Thành giao... "
" Được! thành giao"
" Hi vọng sau hôm đó, ta không còn gặp lại ngươi"
" Haiz! Ta lại luyến tiếc không gặp lại mĩ nhân như ngươi a..." Ẩn Hạ Nguyệt nhếch môi đạm cười
" Hừ...." Thế tiểu thư nhìn vẻ mặt trêu cợt của Ẩn Hạ Nguyệt, hừ lạnh, phẩy tay bỏ đi, nữ tử này quả thật.... rất đáng ghét!!

" Vương phi.... người định đi sao...." Tiểu Vân đứng bên cạnh, bây giờ mới dám lên tiếng hỏi , Ẩn Hạ Nguyệtnhìn Tiểu Vân, có chút tính toán liệu có nên mang theo tiểu nha đầu này không, nói thật mấy ngày nay uống trà do tiểu nha đầu này pha, nàng cảm thấy có chút nghiện rồi, hơn nữa tiểu nha đầu này thú vị như vậy, bỏ lại cũng có chút tiếc nuối a, nàng là thương nhân đâu thể buôn bán lỗ vốn được...
" Ân! Tiểu Vân... ngươi có muốn hay không cùng đi?!" Ẩn Hạ Nguyệt như có như không hỏi, nàng cũng không sợ tiểu nha đầu này nói lộ tin tức ra ngoài, nếu như tiểu cô nương này không biết điều, nàng không ngại tiễn tiểu cô nương này một đoạn, đừng nói nàng thủ đoạn độc ác, nàng ghét nhất chính là phản bội, dù bất cứ tình huống gì, sát không tha. ( Hàn Gia Băng : bản chất sắp lộ rồi đấy +_+)
" Vương phi... chẳng phải trước đây ngài nói ngài rất yêu vương gia sao?! dù như thế nào cũng không đi, nay sao lại..." Tiểu Vân ngơ ngác hỏi, nghe cuộc nói chuyện giữa vương phi cùng Thế sườn phi, Tiểu Vân có chút mê loạn, không hiểu rõ cho lắm, Ẩn Hạ Nguyệt nhìn vẻ mặt tràn đầy tò mò của tiểu nha hoàn , có chút buồn cười, bèn nói : " như thế nào, lúc trước thích hắn thì bây giờ không thể không thích sao? nam nhân mà thôi, không có người này thì còn người khác" ta Ẩn Hạ Nguyệt há có thể vì một cái cây nho nhỏ mà bỏ cả vườn cây rộng lớn?! nam nhân đối nàng chẳng qua là cảnh đẹp ý vui mà thôi, thích thì nhìn một lát, không thích thì thôi, nàng đối với nam nhân xưa nay ít hảo cảm, đừng nói là yêu, ngay là thích sơ sơ cũng chưa từng có ai, ở hiện đại, có bằng hữu nói nàng vô tâm không phế, thật sự đi, có lẽ cả đời này của nàng cũng khó có thể mà động tâm với ai được....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận