Xuyên Về Làm Vương Phi Bị Thất Sủng

Tiểu Vân nghe Ẩn Hạ Nguyệt nói vậy, há hốc mồm kinh ngạc....
" Tiểu Vân a, ngươi rốt cuộc có muốn đi cùng ta hay không, vương phủ này nhàm chán như vậy, chúng ta thoát khỏi ngao du chân trời góc bể, chẳng phải là rất tốt...." Ẩn Hạ Nguyệt ra sức dụ hoặc tiểu Vân, tiểu Vân một thoáng ngập ngừng, bèn nói : " nhưng là gia đình, phụ mẫu của tiểu Vân điều ở đây" mặc dù nàng thực sự rất muốn đi cùng vương phi nhưng là phụ mẫu của nàng, muội muội của nàng... ai sẽ chăm sóc nha
Ẩn Hạ Nguyệt nghe Tiểu Vân nói vậy, một thoáng trầm mặc, gia đình...?! Hai từ này quả thật đối với Ẩn Hạ Nguyệt ....thực sự xa lạ.....
" Tiểu Vân, ngươi có muốn đoàn tụ cùng gia đình..." Ẩn Hạ Nguyệt nói
" Đương nhiên là muốn nha..." Tiểu Vân ra sức gật đầu

" Như vậy đi, trước khi ta đi ta sẽ trả cho ngươi giấy bán thân, khi ấy ngươi có thể về cùng gia đình của mình rồi, khi ấy...." Ẩn Hạ Nguyệt đạm cười, tiểu Vân cảm thấy vương phi ánh mắt một thoáng ưu sầu, ngẩn ngơ, không biết nói gì cho phải, Ẩn Hạ Nguyệt cười cười, lại trở về dáng vẻ tự tiếu phi tiếu như thường ngày, một thoáng ưu sầu như lúc nãy chợt tan đi, không còn một vết tích như là sự nhầm lẫn của Tiểu Vân vậy
" Vương phi... còn ngài..." Tiểu Vân hỏi
" Ta à.... Còn nhiều chuyện đang chờ ta làm lắm, ngươi chỉ cần lo cho bản thân mình là tốt rồi, Tiểu Vân nhớ luyện pha trà, tay nghề tăng nha, ta nhất định sẽ tìm ngươi uống trà đó..." Ẩn Hạ Nguyệt vỗ vỗ vai Tiểu Vân, Tiểu Vân như hiểu như không gật gật đầu...
Lâm Tử Viên dạo này khá phiền não, không biết vì lí do gì dạo gần đây y cảm thấy vô cùng bứt rứt, trong người vô cớ khó chịu, dễ dàng nổi nóng, nguyên nhân lại không hiểu vì sao càng khiến cho y trở nên táo bạo hơn bao giờ hết, ngay cả Đào Ải Thế là nữ tử y để ý nhiều nhất cũng trở nên thô bạo nổi nóng với nàng, Lâm Tử Viên một thoáng nhăn mi, y từ khi nào lại trở nên khó khống chế bản thân mình như vậy chứ?!
Mạn vô mục đích bước về phía trước, vì đang đăm chiêu suy nghĩ cho nên y cũng không ngờ mình lạ bước vào Ngọc Liên Uyển các, nơi duy nhất trong vương phủ y chán ghét đến nhất, là vì nơi đó là nơi ở của nữ nhân kia
Hoàng huynh vì ân tình của Ẩn tể tướng mà ban hôn cho y cùng nữ tử tên gọi Ẩn Dương Nhi kia, bất chấp sự phản đối của y, nhưng vì là nữ nhi duy nhất của tể tướng , mà tể tướng lại là người có ân với y, cho nên y cũng không thể đối xử quá đáng với nữ tử kia được, nhưng là nữ nhân kia thật sự khiến cho y không thể nào chịu nỗi, bề ngoài ôn nhu nhu nhược, nhưng bản chất thâm độc, ám hại Thế nhi không biết bao nhiêu lần, nếu không phải Thế nhi mệnh lớn, e rằng....
" Tiểu Vân à, ngươi nói xem... đàn cá chép này đem đi nướng hết.. có phải là rất tốt không?!" Bỗng một thanh âm vang lên cắt ngang suy nghĩ của y, Lâm Tử Viên lạnh lùng nhìn bóng dáng nữ tử cách y không xa về phía trước, cũng không hiểu vì cớ gì nếu bình thường thấy nữ nhân kia y đã quay đầu bước đi rồi, nhưng bây giờ lại cứ đứng yên đó, tiếp tục nghe đoạn đối thoại của nữ tử kia cùng tiểu nha hoàn
" Vương phi, cá chép đẹp như vậy... sao lại đem đi nướng nha..." tiểu Vân ngây thơ hỏi lại

" Đẹp gì chứ, cũng vô dụng, chỉ suốt ngày bơi lội, chiếm diện tích chứ làm gì a... ngươi xem con kia, con kia...uh! Thật nhiều con to như vậy, đem lên nướng, hương vị tuyệt đối không tệ..." Ẩn Hạ Nguyệt chỉ chỉ đàn cá chép trong hồ, nói mới nhớ, lâu rồi nàng cũng chưa ăn món ăn thôn quê, nhìn thấy lũ cá chép bơi lượn tự dưng có chút thèm
" Vương phi, người đói sao, để tiểu Vân xuống bếp lấy thức ăn cho ngài"
" Không cần, đồ ăn vương phủ nhàm chán chết đi được..." ai đó nhíu nhíu mày khinh thường
" Vương phi, vậy ngài định ăn chúng thật ư...." Tiểu vân không đành lòng nhìn lũ cá chép
Ẩn Hạ Nguyệt thấy vẻ mặt đó của tiểu Vân, đầu đầy hắc tuyến, làm như nàng ác độc lắm không bèn nói : " Tiểu Vân à, thế gian này nhược bị cường thực, là quy luật bình thường, ngươi nên học cách thích ứng tất cả, biết không?!"
" Vương phi, nhưng là chúng nó quả thật rất đáng yêu...." Tiểu Vân ra sức năn nỉ

" Haizza ! Thôi đi, ta cũng không còn hứng thú với nó nữa, chúng ta đi thôi..." Ẩn Hạ Nguyệt lắc đầu thở dài, nàng tối không chịu nỗi là nước mắt của nữ nhân, dường như đến cổ đại mới có mấy hôm, không khí tốt quá cho nên nàng lại dễ mềm lòng thì phải, cái này dường như không ổn à nha...
Lâm Tử Viên nghe đoạn đối thoại của Ẩn Hạ Nguyệt , không khỏi rút trừu khóe miệng, nhìn nữ tử dung nhan vẫn như vậy quen thuộc nhưng không hiểu sao y cảm thấy có cái gì đó thực sự khác lạ, nhất là đôi con ngươi tràn ngập ánh dương quang, nhìn người khác nhưng lúc nào cũng có cảm giác là nhìn về phương xa, thật sự rất hoặc nhân.... Lâm Tử Viên nghĩ đến đây một thoáng giật mình, hắn là đang nghĩ cái gì vớ vẫn nha
" Vương... vương gia..?!" tiểu Vân thấy Lâm Tử Viên đứng đó, lắp bắp lên tiếng, vương gia sao lại đến đây?! Lâm Tử Viên thấy Ẩn Hạ Nguyệt cùng Tiểu Vân tiến lại gần mình, có chút giật mình, từ khi nào y lại mất cảnh giác đến như vậy?! giương mi nhìn nữ tử kia, cho chút nghi ngờ, nữ tử vẻ mặt nhàm chán thiếu kiên nhẫn nhìn y, Lâm Tử Viên tự dưng cảm thấy có chút không vui, bèn nói : " thế nào, bổn vương muốn đến gặp vương phi cũng cần có lý do sao?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận