Y Đạo Quan Đồ

Ngay lập tức có hơn mười hán tử khác đều mặc đồ thể thao hùng hổ xông vào quán lẩu. Cầm đầu đám người chính là tam sư huynh của Kiều Bằng Phi tên Sử Anh Hào. Hắn vừa biết tin các sư đệ phát sinh xung đột với ngoại nhân ở quán lẩu Sơn Thành nên mới vội vàng chạy tới hỗ trợ. Vừa nhìn thấy Trương Dương ngạo nghễ đứng một chỗ, nội tâm Sử Anh Hào nhất thời trầm xuống rất nhiều.

Trước đây hắn từng khiêu chiến với Trương Dương ở Giang Thành, nếu như không phải Trương Dương cố ý nương tay giữ lại cho hắn vài phần mặt mũi thì e rằng hắn cũng phải thảm bại thê thảm. Hắn cũng từng nói qua với cha chuyện lần đó, nhưng hắn lại không ngờ Trương Dương đột nhiên lại lên Bắc Kinh, hơn nữa lại còn phát sinh xung đột với đám sư đệ của mình.

Trương Dương quét mắt nhìn cả đám khoảng chục người vừa mới chạy tới cười tủm tỉm nói: “Tốt! Tốt lắm! Tưởng có thể ỷ đông hiếp yếu sao? Vừa vặn hôm nay lão tử thấy ngứa ngáy tay chân, để lão tử chơi đùa với các ngươi một lúc nữa vậy!”

Quả thực lần này Trương Dương thấy tức giận thật sự, ban nãy tên chó chết Hùng Khai Loan kia cố ý tạt xe ô tô sang bên ép xe đạp mình, chẳng những xe đạp bị hỏng mà quan trọng hơn Trần Tuyết bị thương. Trương Dương buông tay Hùng Khai Loan ra cười nhạt một tiếng trầm giọng nói: “Các ngươi không phải là Bát Quái Môn danh môn chính phái sao? Chẳng phải các ngươi vẫn luôn coi trọng quy củ giang hồ sao? Vậy sao hôm nay lại làm trò mèo này nhỉ? Được rồi, lên cả đi, để xem bát quái chưởng của các ngươi lợi hại hay nắm tay ta lợi hại hơn.”

Trước lời khiêu kích của Trương Dương lại thêm ba gã khác không nhịn được gầm lớn một tiếng đồng loạt xông lên. Trần Tuyết vẫn ngồi yên trong quán ngồi nhìn trành cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ. Đôi mắt đẹp của nàng bình tĩnh theo dõi diễn biến tình hình bên ngoài, tuy rằng chỉ có một mình Trương Dương đấu lại gần hai mươi người nhưng Trần Tuyết lại không hề tỏ ra chút lo lắng nào, nàng cực kỳ tin tưởng vào thực lực của hắn, nàng tin hắn có thể chiến thắng oanh liệt trận này.

Sử Anh Đào nhíu nhíu mày thấp giọng nói: “Định làm gì vậy? Tất cả lui hết sang một bên cho ta!” Nếu hôm nay nhiều người Bát Quái Môn vây công một mình Trương Dương, khẳng định sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Sử Anh Hào lễ phép hướng Trương Dương ôm quyền nói: “Trương tiên sinh, lần trước chúng ta còn chưa đánh xong, tiện đây tôi xin lãnh giáo hai chiêu!”

Trương Dương mỉm cười hòa ái trả lời lại: “Sử sư phó quả nhiên có đảm lượng, đáng tiếc ta lại không có hứng thú đánh từng người các ngươi một. Trời cũng sắp tối rồi, các ngươi lên cả một lượt đi giải quyết mau chóng ta còn đi ăn cơm tiếp!” Những lời cuồng ngạo của Trương Dương tỏ rõ sự khinh người đến cực điểm.

Sử Anh Hào giận tím mặt, hắn cũng không ngờ thằng nhãi kia lại ác khẩu đến vậy. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng như sư tử thức giấc, rồi thoắt cái tung chưởng nhắm hướng Trương Dương đánh tới.

Nghênh tiếp một chưởng đầy khí thế bá đạo của Sử Anh Hào lại chỉ là một quyền cực kỳ đơn giản của Trương Dương. Chỉ là thủ thế tụ lực rồi tung quyền, một quyền cơ bản đơn giản đến không thể đơn giản hơn nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng cường đại của Trương Dương. Những bông tuyết mềm nhẹ bay đầy trời dường như bị một quyền này của Trương Dương thu hút cứ bay có trật tự xung quanh cổ tay Trương Dương theo hình xoắn ốc. Do vài chuyện cả trước kia lẫn mới đây gộp lại nên Trương Dương mới thấy không ưu gì đám đệ tử Bái Quái Môn, không có ý hạ thủ lưu tình, ngay chiêu đầu tiên là chiêu Long Chiến Vu Dã trong bộ Thăng Long quyền.

Chỉ trong nháy mắt dường như Sử Anh Hào lại trở lại thời điểm một khắc cuối cùng lúc luận võ với Trương Dương ở Giang Thành. Vẫn là cái loại áp lực cực đại khiến người ta hít thở không thông, vẫn là cảm giác nặng nề như cả một quả núi đang đè xuống. Đến giờ hắn mới nhận ra một điều, thực lực giữa mình với Trương Dương chênh lệch quá lớn, buổi luận võ ngày đó Trương Dương đã nương tay quá nhiều.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tên đã lắp, cung đã giương, hắn không thể không bắn. Hắn cố gắng không nghĩ linh tinh nữa mà tập trung hết mức vào trận đấu, lúc còn cách Trương Dương một khoảng nhất định hắn liền lật tay biến chiêu, chuyển chưởng thành chém vào cổ tay Trương Dương. Nếu là người bình thường chúng chiêu này nhẹ thì tê liệt bàn tay, trật khớp, nặng thì rạng sương, nhưng Trương đại quan nhân đâu giống người thường, hắn căn bản không thèm để ý cũng chẳng thèm tránh né mà một quyền như sấm sét vẫn cứ mạnh mẽ tiến thẳng về phía trước ngay trước mặt Sử Anh Hào.

Sử Anh Hào đang định chuẩn bị đánh vừa một quyền mong rằng hóa giải được phần nào lực lượng một quyền kia của Trương Dương. Nhưng bỗng nhiên hắn lại cảm giác bị người khác ở phía sau kéo mạnh áo một cái, cả người hắn không tự chủ được phải lui về phía sau vài bước may mắn tránh thoát một quyền kia của Trương Dương.

Trương Dương là người thấy rõ ràng nhất sự việc xảy ra vừa rồi, một vị lão nhân cỡ khoảng 60 tuổi vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Sử Anh Hào, một tay kéo Sử Anh Hào về phía sau còn một tay hóa chưởng đối chưởng với quyền của mình. Ngay một khắc khi chưởng quyền chạm nhau, tất cả bông tuyết bay xung quanh hai người bọn họ bị kình lực thổi bay dạt ra, chung quanh bọn họ nhất thời xuất hiện một khoảng không tĩnh lặng, không có một bông tuyết nào trong cái khoảng không chết chóc đó.

Trương Dương cũng kinh sợ không ít, không ngờ một lão giả gần đất xa trời mà có thể một chưỡng đón đỡ trực tiếp chiêu Long Chiến Vu Dã của mình. Tuy rằng Trương Dương vẫn giữ lại hai phần đường sống cho Sử Anh Hào, nhưng phải biết rằng đối phương một tay kéo Sử Anh Hào ra, tay còn lại mới đối chưởng mà có thể hóa giải thế công của mình, như vậy cũng đủ thấy thực lực đối phương cường đại đến mức nào.

Lão giả kia chính là chưởng môn nhân Bát Quái Môn – Sử Thương Hải. Lúc nghe tin đệ tử phát sinh xung đột với ngoại nhân hắn cũng vội vàng chạy tới, vừa vặn gặp ngay đúng lúc Trương Dương giao đấu cùng con trai. Là đại sư quyền thuật, lão chỉ liếc mắt cũng biết rằng con trai mình tuyệt không thể đỡ được một quyền như lôi đình vạn quân của Trương Dương nên ngay thời điểm mấu chốt hắn phải ra tay cứu con trai một mạng. Trông bề ngoài thì hắn vẫn tỏ ra ung dung tự tại nhưng nào ai biết kình lực một quyền kia của Trương Dương cũng khiến khí huyết hắn nhộn nhạo, trong lòng hắn cũng thấy kinh hãi không thua kém gì Trương Dương.

Tuy rằng trước đây Sử Thương Hải từng nghe con trai kể qua sự lợi hại của Trương Dương nhưng lão cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, thử hỏi một tiểu tử mới ngoài 20 tuổi, đầu còn chưa ráo máu, cho dù có tu luyện từ trong bụng mẹ đi nữa thì bất quá cũng chỉ được tầm hai mươi mấy năm công lực là hết cỡ. Nhưng kình lực một quyền vừa rồi của Trương Dương so ra còn có phẩn nhỉn hơn lão, khó trách đồ đệ cùng con trai đều đại bại trong tay hắn.

Sử Thương Hải mỉm cười nhẹ nói: “Thanh niên trẻ tuổi xảy ra chút xung đột lão già như ta cũng không tiện can thiệp!”

Từ phong thái cùng lực đạo một chưởng vừa rồi Trương Dương cũng đoán chừng lão giả kia chính là chưởng môn nhân Bát Quái Môn – Sử Thương Hải. Vừa rồi Sử Thương Hải hiển lộ thực lực khiến Trương Dương thấy coi trọng vài phần, nên cũng không lớn tiếng khoa trương như lúc nãy, mà chỉ mỉm cười khiêm tốn nói: “Yêu trẻ kính lão là đức tính tốt của người Trung Quốc chúng ta, lão nhân gia ngài cứ yên tâm, tôi làm việc có rất nguyên tắc!”

Sử Thương Hải gật gật đầu rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Hùng Khai Loan thở dài một hơi: “Khai Loan, sao con lại không cẩn thận như vậy …!” Vừa nói một tay lão nắm cổ tay Hùng Khai Loan, tay còn lại đỡ đầu vai hắn nhẹ nhàng dùng lực một chút khiến đoạn trật khớp trở lại vị trí cũ.

Trương Dương nhìn một màn này không khỏi thầm khen trong lòng. Quả nhiên lão giả chưởng môn Bái Quái Môn không phải hư danh, có bản sự không nhỏ chút nào a.

Hùng Khai Loan vừa thấy sư phụ như đứa con trai bị người ta bắt nạt gặp cha, hắn khóc ròng ròng lớn tiếng kể khổ với sư phụ: “Sư phụ! Chính hắn đánh con, hắn còn nói phải giáo huấn môn đồ Bái Quái Môn của chúng ta nữa!”

Sử Thương Hải nhíu nhíu mày trầm giọng hỏi ngược lại: “Ta thấy vị tiểu huynh đệ này không phải là người không biết phân rõ phải trái. Ngươi nói đi, có phải các ngươi đã đắc tội gì với người ta hay không?” Nói xong lão lại chuyển ánh mắt nhìn Kiều Bằng Phi đứng một bên.

Từ trước tới nay Kiều Bằng Phi vẫn luôn kính trọng nể sợ vị sư phụ này từ tận trong tâm can phế phủ, hắn cúi đầu vòng tay ôm quyền đứng yên trong mưa tuyết không dám nói một lời.

Sử Thương Hải lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Trương Dương rồi mỉm cười thân ái nói: “Tiểu huynh đệ, vậy lão hủ đành mạn phép hỏi cậu đến tột cùng đám đồ đệ không ra gì của lão đã đắc tội gì với cậu? Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh thương lượng hòa giải, không nên hơi một tí lại động thủ như vậy ảnh hưởng đến hòa khí đôi bên!”

Nói chuyện với một người có khí độ như Sử Thương Hải, đương nhiên Trương Dương cũng đáp lễ lại đầy đủ không làm những điều quá phận như bình thường. Hắn vươn tay chỉ thẳng mặt Hùng Khai Loan nói: “Không bằng ngài cứ nên hỏi hắn đi!”

Hùng Khai Loan mấp máy môi run run giọng nói: “Sư phụ … Chẳng là lúc nãy bọn con chạy xe từ trên Hương Sơn xuống, đến đoạn rẽ ngoặt xe ô tô bọn con chạy ngang qua xe đạp của hắn. Có lẽ lúc đó hắn hoảng loạn mất tay lái mà đâm vào barem chắn đường rồi ngã xuống đường. Quả thực bọn con chưa hề đụng vào hắn, nhưng hắn lại đâm thủng bốn lốp xe bọn con!”

Sử Thương Hải nghe đến đó cũng cơ bản hiểu được đầu đuôi sự việc ra sao. Lão lại chuyển hướng nhìn Sử Anh Hào thấp giọng nói: “Anh Hào, có mang tiền theo không?”

Sử Anh Hào gật gật đầu.

Sử Thương Hải lại nói: “Ngươi xem xe đạp người ta hỏng hóc thế nào thì bồi thường lại cho người ta, bình thường ta dạy dỗ các ngươi thế nào? Oan gia nên giải không nên kết, đã thế các ngươi lại kéo bè kéo lũ hết đến đây gây rối quán người ta là sao?” Những lời này của hắn nghe như đang giáo huấn đồ đệ nhưng thực tế ngay cả Trương Dương cũng bị hắn nói đến.

Trương Dương cũng chẳng muốn đứng đây nghe vị chưởng môn nhân kia dạy dỗ đồ đệ nên lững thững trở lại quán lẩu dẫn Trần Tuyết đi ra.

Sử Anh Hào đi tới bên người Trương Dương thấp giọng nói: “Xe đạp sửa mất bao nhiêu, để ta bồi thường cho ngươi.”

Trương Dương lắc lắc đầu cười nói: “Vốn dĩ ta cũng chẳng cần chút tiền này!” Hắn quay lại nhìn Hùng Khai Loan lạnh lùng nói tiếp: “Đừng có ỷ vào có xe hơi là có thể tùy tiện đụng người. Cũng giống như việc nếu như ngươi có võ công cái thế thì ngươi có thể tùy tiện giết người được sao? Thân là võ giả ngay cả chút phẩm hạnh đó cũng không có, ta thấy ngươi học võ cũng bằng phí mà thôi!” Nói xong câu đó hắn liền xoay lưng dẫn Trần Tuyết bỏ đi.

Từ đầu đến cuối trên mặt Sử Thương Hải vẫn bao phủ một lớp sương mờ, đợi đến khi thân ảnh Trương Dương khuất dạng trong màn mưa tuyết, lão mới tức giận mắng: “Tất cả trở về cho ta!”

*****************

Lúc Trương Dương trở lại nhà Cố Giai Đồng thì đã là 10h 30’ tối, bởi vì di động hết pin nên từ chập tối Cố Giai Đồng gọi mãi cho hắn nhưng đều không được. Nhìn cả người hắn đều bị tuyết bao phủ nàng không suy nghĩ gì mà nhào thẳng vào lòng hắn ỉ ôi: “Sao mãi muộn như vậy mới chịu về? Khiến ta lo lắng lắm đó biết không!”

Trương Dương cười cười thân thiết hôn nhẹ lên má nàng một cái: “Sao phải lo lắng chứ? Chẳng phải tình hình trị an của Bắc Kinh tốt lắm hay sao!”

Cố Giai Đồng giúp hắn bỏ áo khoác ngoài ra, ôn nhu nói: “Ngươi đã ăn cơm chưa? Để ta vào chuẩn bị lại một chút, chỉ cần hâm nóng là ăn được thôi!”

“Lúc nãy ở bên ngoài ta đã ăn chút đồ rồi. Cũng do chân Trần Tuyết bị thương nên ta phải đưa nàng ta về trường đại học Thanh Hoa, bởi vậy mới về muộn như vầy!” Trương Dương cũng không nhắc tới sự việc xảy ra trên đường, gần đây Cố Giai Đồng cũng gặp không ít chuyện phiền lòng rồi nên hắn không muốn nàng phải lo nghĩ nhiều nữa.

Cố Giai Đồng nhẹ kéo cánh tay hắn ngồi xuống ghế sôpha. Thấy sắc mặt nàng khá tốt, Trương Dương liền cười hỏi: “Sao rồi? Có phải có tin tốt nào không?”

Cố Giai Đồng gật gật đầu nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta cùng luật sư đến thăm Thái Húc Đông, vậy mà hắn lại có vẻ như không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này nữa!”

Trương Dương đã sớm dự đoán Thái Húc Đông sẽ lựa chọn thái độ như vậy. Hắn vẫn còn cần thuốc trị thương của mình, hơn nữa mình vẫn đang nắm trong tay những tấm ảnh chụp không hay ho gì của hắn với Lâm Ngọc Văn, nếu để lộ chuyện này khẳng định Thái gia sẽ mất sạch mặt mũi. Tuy rằng trong chuyện này hắn là người bị hại, vậy mà lại đi tranh giành một nữ tử phong trần rồi để bị người ta đâm trọng thương, là một cán bộ nhà nước, một Đảng viên ưu tú vậy mà lại để xảy ra chuyện này, khẳng định sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tiền đồ sau này của hắn.

Sự việc gần được điều tra sáng tỏ, Thái Húc Đông lại càng tỏ ra thấu hận Vương Học Hải cực độ, chính hắn mới là thủ phạm thực sự đứng đằng sau thôi diễn tất cả mọi việc, Thái Húc Đông cho rằng hắn bày lắm trò như vậy chính là để trả thù việc mình có quan hệ không rõ ràng với Lâm Ngọc Văn.

Trương Dương lại nói: “Luật sư nói thế nào? Quan toàn sẽ đưa ra phán quyết với Minh Kiện ra sao?”

Cố Giai Đồng nhẹ giọng kể lại: “Luật sư nói rằng các bằng chứng hiện tại rất có lợi cho Minh Kiện, tuy rằng không thể giúp nó hoàn toàn thoát khỏi tội danh nhưng với tình huống hiện nay thì mức phạt sẽ không vượt quá ba năm!”

Trương Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm ngả người tựa ra phía sau ghế sôpha nói: “Cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa được chuyện này, chỉ có điều không biết thằng khốn Vương Học Hải kia trốn ở chỗ nào rồi?”

“Ta nghe luật sư nói qua, hiện tại những chứ cứ chúng ta nắm giữ cũng không thể chứng minh được rằng chuyện này là do Vương Học Hải bày ra, muốn dùng pháp luật chế tài hắn xem ra rất khó.”

Trương Dương nhếch mép cười lạnh một tiếng: “Hạng người như hắn lúc làm chuyện xấu làm gì thèm để ý đến pháp luật cơ chứ? Nếu hắn vẫn còn biết sợ pháp luật thì đã chẳng làm những việc trái pháp luật!”

Mọi chuyện xảy ra dù có phải hay không do Vương Học Hải, Trương Dương đều đổ tất lên đầu hắn. Đối với một tên làm việc mà không từ mọi thủ đoạn đê tiện như Vương Học Hải, Trương Dương cũng chẳng cần phải làm người tốt chơi đẹp làm gì. Đối phó với hạng người như thế thì phải dùng cách của hắn thường làm dạy cho hắn một bài học nhớ đời, như vậy sau này hắn mới ngoan ngoãn không dám làm bậy nữa.

Cố Giai Đồng mâm mân đôi anh đào của mình nhẹ giọng nói: “Tuy rằng cha ta không nói gì, nhưng sở dĩ Minh Kiện bị như ngày hôm nay cũng có một phần trách nhiệm của ta. Nếu như từ đầu ta nói rõ cho cha biết nó bị nghiện thuốc phiện thì có lẽ nó sẽ không đến nông nỗi như vậy!”

Trương Dương để Cố Giai Đồng tựa vào đầu vai mình rồi khẽ vuốt mái tóc dài của nàng: “Ta đã nói với ngươi rồi, giờ Minh Kiện đã là một người trưởng thành, hắn phải có trách nhiệm với toàn bộ những hành động của hắn. Ta nghĩ sau khi trải qua chuyện này, hắn mới chân chính trưởng thành hơn được!”

Cố Giai Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta liền đem câu lạc bộ Đại Dương Xanh toàn bộ giao cho hắn, không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì nữa.”

Trương Dương không cho rằng như vậy liền lắc lắc đầu: “Điều hắn khiếm khuyết chính là tính tự lập chứ không phải sự nghiệp. Nếu hắn không thể học được tính tự lập, cho hắn cả một núi vàng hắn cũng sẽ chỉ có thất bại mà thôi!”

Lời này của Trương Dương chính là đi thẳng vào vấn đề thực tế nhất, cũng bởi vì bên cạnh hắn có quá nhiều người luôn quan tâm lo lắng đến hắn mà điều đó lại vô tình trở thành một loại áp lực vô hình khiến hắn mới nóng lòng tìm cách thể hiện bản thân, chính sự nông nổi bốc đồng này đã bị Vương Học Hải lợi dụng. Nếu Cố Giai Đồng lại giao Đại Dương Xanh cho hắn thì chẳng khác trước là mấy, chưa chắc đó đã là chuyện tốt với hắn.

Nghe Trương Dương nói xong Cố Giai Đồng liền trầm mặc suy nghĩ lại, nhưng nàng vẫn thấy lo lắng cho em trai mình: “Nhưng Minh Kiện nó … Nó chỉ có hai bàn tay trắng …”

Trương Dương mỉm cười khuyên nhủ: “Trước thì chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng hiện giờ hắn có những trải nghiệm của cuộc đời, có những bài học khó quên, đối với hắn mà nói đó mới chính là của cải quý giá nhất.”

Cố Giai Đồng ngẩng đầu nhìn Trương Dương nhoẻn miệng cười nói: “Trương Dương, ta hiểu rồi! Từ nay về sau ta sẽ không nhúng tay vào việc riêng của Minh Kiện nữa!”

*******************

Tuy rằng hôm sau tuyết vẫn rơi mạnh nhưng Trương Dương vẫn quyết định lái xe quay về Giang Thành. Chuyện của Cố Minh Kiện đã cơ bản giải quyết xong, nghĩ lại chính mình ở Bắc Kinh không có việc gì làm, hơn nữa bên Giang Thành cũng không ít lần gọi điện kêu hắn về. Trước khi đi Trương Dương cũng không quên tới thăm hỏi rồi nói lời chào hai vợ chồng Đỗ Sơn Khôi. Đỗ Thiên Dã không chỉ là hảo bằng hữu mà còn là lãnh đạo, bất kể là chuyện công hay tư Trương Dương đều phải tới bái phỏng hai lão nhân gia một chút.

Mãi đến khoảng 10h sáng, Trương Dương mới bắt đầu lái xe rời khỏi Trương Dương trở về quê nhà. Trên đường Trương Dương cũng không quên đánh điện gọi cho Hình Triệu Huy giục hắn kêu cục an ninh quốc gia nhanh chóng tìm xem Vương Học Hải đang chui rúc ở xó xỉnh nào.

Giang Thành cách Bắc Kinh tới tận 800km, nếu như thời tiết bình thường thì chạy xe cũng phải mất khoảng 6-7 tiếng đồng hồ, nhưng phía Bắc Trung Quốc lại mới có đợt tuyết rơi đầu tiên, mặt đường bị tuyết phủ hoàn toàn, chạy xe rất không an toàn. Trương Dương cẩn thận chầm chậm lái xe đi được khoảng hơn 200 km thì trời lại bắt đầu tối sầm lại, rồi bắt đầu từng hạt mưa lớn rơi xuống, nhiều hạt rơi xuống cửa kính xe chẳng mấy chốc liền hóa thành băng. Mặt đường cũng vì trận mưa lại kết thành một lớp băng dày mới.

Nhìn bầu trời đen kịt không có dấu hiệu sẽ sớm tan, Trương Dương thầm kêu không tốt, không ngờ lại gặp ngay hôm thời tiết xấu như vậy, sớm biết như vậy đã không chọn hôm nay về Giang Thành làm gì. Đang miên man suy nghĩ đột nhiên lại thấy chiếc xe chạy đằng trước ngừng phắt lại, Trương Dương cuống quýt đạp phanh lại, nhưng do trời mưa nên mặt đường mới có một lớp băng nữa khiến lực bám của lốp xe với mặt đường giảm xuống đến mức tối thiểu. Chiếc xe không dừng lại ngay mà trượt cả một quãng dài, cũng may xe của Trương Dương cách chiếc xe chạy đằng trước một đoạn khá xa nên xe dừng lại cách chiếc xe kia một khoảng chưa đầy mừa thước. Nhưng không đợi Trương Dương cảm tạ trời đất thì một chiếc Lexus từ phía sau đâm thẳng vào đuôi xe hắn khiến chiếc xe jeep lại trượt tiếp về phía trước. Rầm! một tiếng, đầu xe của Trương Dương đâm thẳng vào phía sau chiếc xe khách đằng trước, cả phần đầu xe bẹp dúm cả đi. Tuy Trương Dương không đeo dây an toàn nhưng cũng may xe chỉ bị xe phía sau tông phải nên tốc độ không nhanh, bằng không hắn đã bị văng thẳng về phía trước rồi chứ chẳng chơi.

Trương Dương phải ngồi nghỉ một lúc cho đỡ chóng mặt rồi mới đưa tay mở cửa xe bước xuống, nhìn chiếc Lexus đâm phía sau xe mình phần đầu cũng bị bẹp dúm cả đi lại không ngừng nhỏ nước xuống mặt đường, khó thì bốc lên mù mịt, xem chừng két nước động cơ bị thủng rồi, e rằng khó có thể chạy tiếp được nữa.

Trương Dương đi sang bên ngó nhìn lên phía trước thì thấy một hàng dài có khoảng hơn hai chục chiếc xe nối đuôi đâm vào nhau. Lúc này từ trong chiếc Lexus đâm phía sau xe Trương Dương có đôi vợ chồng vội vàng mở cửa xe ra hoảng sợ chạy lên phía trước chỗ Trương Dương đang đứng. Đường vẫn còn rất trơn, người chồng kia không cẩn thận liền trượt té ngã sấp mặt xuống đất. Trương Dương quay đầu nhìn lại thì hóa ra một chiếc xe tải lớn đang đạp phanh nhưng cũng bị trượt dài trên đường rồi đâm thẳng vào phía sau đuôi chiếc Lexus, bảo sao đôi vợ chồng kia lại hoảng sợ chạy ra khỏi xe như vậy.

Trương Dương tiến tới đỡ người đàn ông bị ngã dậy, rồi dìu hắn đứng tránh sang một bên đường.

Chẳng mấy chốc tính từ chỗ xe Trương Dương thì lại có hơn chục chiếc xe khác nối đuôi đâm vào nhau, hiện trường giờ thành một mảng cực kỳ hỗn độn. Người đàn ông kia vẫn chưa thấy hết hoảng sợ, hắn vừa thở hổn hển vừa đưa mắt nhìn chiếc Lexus của mình cả đằng trước lẫn phía sau đều bẹp dúm dó, một lúc sau hoàn hồn trở lại hắn mới quay sang nói lời cảm ơn Trương Dương.

Trương Dương nhẹ gật đầu cười cười, đúng lúc này cách chỗ Trương Dương đứng vài xe về phía trước, đột nhiên một chiếc xe nằm kẹp giữ đoàn xe đột nhiên lại phát nổ. Người đàn ông đứng cạnh Trương Dương thấy vậy không khỏi thở dài nói: “Hỏng rồi, nếu không nhanh chóng xử lý thì sợ rằng sẽ xảy ra án mạng!” Người vợ nghe vậy liền giục: “Chúng ta lên xem xem có thể giúp được việc gì hay không!”

Người đàn ông nghe vậy liền gật gật đầu rồi nhanh chóng trở lại chiếc Lexus của mình, vất vả một lúc sau hắn mới lôi được chiếc túi sơ cứu phía sau xe. May mắn đồ bên trong không bị xây xát gì, Trương Dương thấy vậy cũng thầm đoán có lẽ người này là một bác sĩ.

Phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của ai đó.

Trương Dương nhíu nhíu mày nhìn về phía trước, xem chừng vụ đâm xe liên hoàn này khá nghiêm trọng, Trương Dương cũng chậm rãi tiến lên phía trước xem xét tình hình phía trên thế nào.

Rất nhiều lái xe có xe gặp tai nạn ở hiện trường đều tự phát tham gia việc giải cứu những người bị nạn khác, có không ít người vẫn còn bị nhốt trong xe không cách nào thoát ra được. Mà nghiêm trọng nhất là chiếc xe bus chở khách bị lật nghiêng xuống đường, bên trong hơn bốn mươi hành khách hoảng sợ kêu cứu vang trời. Hơn nữa chỗ chiếc xe bị nổ ban nãy cách chỗ này không xa, nếu lửa cháy tới đây mà vẫn chưa giải cứu hết số hành khách còn kẹt trong xe thì sợ rằng hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Trương Dương cởi áo khoác da ra, rồi quấn xung quanh bàn tay, một quyền đánh vỡ cửa kính chiếc xe bus, ngay lập tức liền chui vào cứu ra một người phụ nữ trung niên cùng ôm một đứa nhỏ theo sau ra. Những người khác cũng học theo Trương Dương, dùng vật khác đập vỡ cửa kính xe bus rồi cứu từng người ra một. Ở bên ngoài cũng không ít người gọi điện cấp cứu, nhưng do mưa tuyết quá lớn, tín hiệu bị gián đoạn nên không thể gọi đi đâu được.

Có người nhận ra chỗ này liền lớn tiếng nói: “Nơi này là Hàn Giai Thai, chung quanh đây không có người ở đâu, phải đi về phía nam 5km nữa mới có thị trấn!”

Hai thanh niên trẻ tuổi nghe vậy liền xung phong chịu trách nhiệm việc chạy đi gọi người tới cứu, còn một số người khác thì bố trí vật cản trên đường để cảnh báo phía trước có tai nạn, tránh để những xe phía sau tiếp tục đâm vào nữa.

Mưa tuyết càng ngày càng lớn, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống nhanh chóng. Vì chiếc xe bus bị lật nghiên nên việc cứu người ra gặp rất nhiều khó khăn, riêng chỉ mình Trương Dương đã cứu ra được hơn chín người, bên trong xe bus cũng chỉ còn một lão thái thái, nhưng lại nằm sấp bất động sâu bên trong xe, xem tình hình thì có vẻ như bị hôn mê rồi, gọi cả nửa ngày vẫn không thấy động đậy chút nào.

Trương Dương bất đắc dĩ đành phải chui qua cửa kính xe bus khom người đi tới chỗ lão thái thái nằm, giúp lão thái thái ra ngoài. Đúng lúc này thì một tiếng nổ mạnh vang lên, cuối cùng chiếc xe ngay cạnh chiếc xe bị nổ ban nãy cũng phát nổ theo, các mảnh vỡ xe nổ văng khắp nơi, ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt, mắt thường cũng có thể thấy được ngọn lửa bao trùm cả ba chiếc xe ô tô khác phía trước. Mấy chiếc bình chữa cháy nhỏ đã không còn mấy tác dụng nữa, ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn hơn.

Có người vội vã nhắc nhở Trương Dương nhanh chóng chui ra khỏi xe bus. Trương Dương phải vất vả lắm mới lôi được lão thái thái đến chỗ cửa sổ nhưng do lão thái thái bị ngất nên việc đưa hẳn ra ngoài qua ô cửa sổ xe là rất khó. Ngọn lửa phía sau bắt đầu lan tới gần chiếc xe bus, chỉ chớp mắt đã bao trùm hơn nửa chiếc xe bus.

Đường lui bị cắt, Trương Dương chỉ có thể khom người nhanh chóng di chuyển về phía đuôi xe, thế nhưng ngọn lửa dường như có linh tính, một lưỡi lửa dài vươn ra đuổi theo ngay phía sau Trương Dương. Ngay khi Trương Dương sắp bị lưỡi lửa kia nuốt trọn thì hắn bay người phá vỡ tấm kính chắn gió phía đuôi ô tô vọt thẳng ra ngoài. Tuy thân thủ hắn cực nhanh nhưng cũng bị ngọn lửa liếm trúng quần áo. Trương Dương vừa nhảy ra khỏi xe bus, có hai người khác liền nhanh chóng cầm bình cứu hỏa chạy lại mở vòi xịt vào người Trương Dương, chẳng mấy chốc mấy chỗ quần áo bị bắt lửa đều tắt ngúm.

Lại có người khác lớn giọng nhắc nhở mấy người Trương Dương nhanh chóng rời xa ra, chiếc xe bus kia có thể sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. Trương Dương chật vật đứng dậy cùng hai người bên cạnh vội vàng chạy sang một bên. Ba người vừa mới chạy được tầm hơn chục bước thì lửa cũng bén tới bình xăng phía dưới xe bus. Ầm! Một tiếng vang trời, chiếc xe bus phát nổ mạnh, một ngọn lửa cao hơn hai thước bốc lên trên không trung, làn sóng nhiệt lượng thổi lan về bốn phía khiến mọi người đều cảm thấy nóng rát mặt. Nhiều mảnh vỡ xe vẫn còn mang lửa cháy ngùn ngụt văng mạnh về bốn phương tám hướng, một người đàn ông trung niên không chạy kịp xui xẻo bị một mảnh vỡ lớn vỏ xe bus văng phải trúng chân. Hắn vừa đau rát, vừa hoảng sợ kêu gào thảm thiết.

Hai người vừa rồi giúp Trương Dương lại tiếp tục xách bình cứu hỏa chạy đến chỗ người đàn ông gặp nạn kia, cả hai cùng mở vòi phun khiến ngọn lửa ở mảnh vỡ lớn vỏ xe tắt nhanh chóng.

Mọi người xung quanh xúm lại tìm cách giúp hắn thoát khỏi mãnh vỡ vỏ xe bus, người đàn ông xui xẻo kia chắc do đau quá mà ngất đi.

“Phải mau chóng khiêng mảnh vỡ xe kia ra!”

Trương Dương lại ngăn lại nói: “Mọi người bình tĩnh, chúng ta phải thật cẩn thận nâng xe lên, chỉ một lần phải thành công, không thể để hắn bị thương tổn nghiêm trọng hơn!”

Kể cả Trương Dương còn 8 gã trung niên tráng hán khác vây quanh mảnh vỡ lớn của chiếc xe bus. Trương Dương phát ra hiệu lệnh một tiếng, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực nâng mạnh mảnh vỡ vỏ xe bus lên. Lại có vài người khác nhanh chóng kéo gã đàn ông kia ra, chỉ có điều cả hai chân hắn từ đùi trở xuống đều be bét máu.

Đôi vợ chồng bác sĩ đi xe Luxus cũng cầm túi sơ cứu chạy tới. Chỉ là túi sơ cứu nên thiếu rất nhiều dụng cụ và thuốc men cần thiết, người bị thương lại mất máu quá nhiều, bọn họ chỉ có thể tạm thời tìm cách cầm máu lại cho hắn. Người chồng vừa làm vừa hô lớn: “Không được rồi, mất máu nhiều lắm. Phải đưa tới bệnh viện lập tức!”

Trương Dương tiến tới rồi hơi cúi xuống điểm hai huyệt trên ngực gã đàn ông kia. Ở đây không có những dược phẩm cần thiết, nên trước hết phải cầm máu cho hắn đã. Người chồng bác sĩ kia thấy Trương Dương chỉ điểm hai huyệt mà hai chân người bị thương không xuất huyết nữa, hắn trợn mắt nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, quả thực hắn cũng không tin vào con mắt mình nữa.

Đợi thêm khoảng hơn 40’ nữa mới thấy nhân viên cảnh sát cùng đám y bác sĩ chạy tới cứu viện. Cũng không phải do bên phía cảnh sát giao thông làm việc không hiệu suất, mà căn bản do sự cố đâm xe liên hoàn này quá lớn, xe ô tô nằm chỏng chơ cả một đoạn đường dài, xe cảnh sát cùng xe cấp cứu không thể chạy lên trước được, bọn họ chỉ có thể đi bộ về phía trước cho nên mới tới chậm như vậy.

Căn cứ tình huống sơ bộ ngay ở hiện trường đã có 3 người tử vong, hơn 40 người khác bị thương, trong đó có 10 người là bị thương nặng.

Nhân viên cấp cứu cùng các y bác sĩ tại hiện trường chữa trị ngay tại chỗ những người bị thương nhẹ, còn người bị thương nặng thì đành phải sơ cứu tạm thời rồi dùng cáng chạy ngược về phía sau lên xe cấp cứu về bệnh viện thị trấn cứu chữa.

Những chiếc xe bị cháy đã được khống chế hoàn toàn, cảnh sát bắt đầu tiến hành công tác trấn an mọi người, rồi kêu mọi người cứ an tâm trở lại xe của mình để đỡ lạnh, còn hứa chính phủ sẽ nhanh chóng giải quyết những khó khăn của mọi người trong thời gian ngắn nhất có thể. Trương Dương lấy di động ra nhìn, vẫn thấy cột sóng chẳng có chút tín hiệu nào, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu ngán ngẩm chậm rãi đi trở lại chỗ xe jeep của mình. Lấy chai nước khoáng ra rửa tay xong lại làm một ngụm lớn, rồi lục túi bánh quy trong xe lấy ra ăn tạm.

Lúc sau người chồng bác sĩ kia cũng xong việc của mình rồi trở lại xe. Hắn cởi bao tay dính máu ra rồi lấy chai nước ra rửa tay cùng uống giống Trương Dương. Ánh mắt hai người gặp nhau, hắn ngượng ngùng hơi cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi!”

Trương Dương cũng biết hắn xin lỗi vì việc đã đâm vào đuôi xe mình. Trương Dương mỉm cười khoát tay nói: “Không có gì, chỉ là tai nạn mà thôi!” Tuyết rơi càng lúc càng mạnh hơn, gió cũng rít gào thổi qua, đa số mọi người đều trở lại xe của mình vừa ngồi chờ vừa tránh rét.

Tuy rằng xe Trương Dương bị đâm méo đầu thủng đuôi nhưng điều hòa vẫn có thể dùng được bình thường. Còn chiếc Lexus của đôi vợ chồng bác sĩ kia thì lại không được may mắn như vậy, bị cả một chiếc xe tải tông vào đuôi, két nước của động cơ lại bị rò, xe không thể khởi động được nên điều hòa cũng không chạy.

Trương Dương biết vậy liền mời hai người bọn họ vào xe jeep mình ngồi cho đỡ lạnh.

Người chồng vươn tay ra cảm ơn Trương Dương: “Tôi tên Vu Tử Lương, là thầy thuốc khoa ngoại!”

Trương Dương vui vẻ bắt tay lại: “Trương Dương! Chủ nhiệm ban cải cách Giang Thành!”

Vu Tử Lương nghe vậy nhất thời hai mắt liền sáng ngời: “Giang Thành sao? Thật trùng hợp quá, vợ chồng chúng tôi cũng tới Giang Thành!”

Trương Dương cười cười nói: “Xem ra chúng ta thật có duyên, cùng về một nơi mà trên đường lại đụng trúng nhau.”

Hai người đồng thanh nở nụ cười.

Vu Tử Lương nhớ ra trên xe còn đồ ăn nhẹ liền kêu Trương Dương chờ một chút rồi với tay mở cửa xe jeep bước xuống, quay lại xe mình lấy thức ăn dự trữ ra. Hắn mang theo cũng khá nhiều thứ, có đủ cả bánh mỳ, thịt gà, xúc xích, cả jăm bông nữa.

Trương Dương chỉ thích cơm trắng chứ không thích ăn mấy thứ lương khô này nọ nên trong xe chỉ có mỗi gói bánh quy, mà cũng của Hồ Vân Nhạn vất vào chứ có phải của hắn mua đâu. Lúc nãy xuất lực hơi nhiều nên giờ Trương Dương cũng thấy bụng hơi đói, Vu Tử Lương cười cười ném cho Trương Dương một cái chân gà lớn.

Trương Dương mỉm cười nói: “Đúng rồi, sau cốp xe ta có rượu!” Nói xong Trương Dương mở cửa ra phía sau xe mở cốp lấy một chai phi thiên mao đài ra.

Vu Tử Lương vui vẻ cời lớn: “Hảo tửu a! Tốt quá, uống chút rượu cho người ấm lên.”

Trò chuyện qua lại một lúc, Trương Dương biết vợ của Vu Tử Lương tên là Chu Tú Lệ, là bác sĩ bên nhãn khoa, trước kia bọn họ sống ở Mỹ, lần này về nước muốn lập một bệnh viện tư nhân ở quê hương, cũng là thành phố Giang Thành.

Trương Dương cũng lờ mờ hiểu một chút cái bệnh viện tư nhân là nghĩa làm sao, lúc còn ở Đại Tùy triều đầy đường toàn là phòng mạch hiệu thuốc tư nhân đủ các loại, nhưng chỉ khác cái là chẳng cần biết ngươi có chân tài thực học hay không, chỉ cần có tiền mở hiệu thuốc là thành thầy thuốc, không giống như thời này, lập bệnh viện tư không dễ chút nào, thế nên hầu hết mọi nơi chỉ có bệnh viện công.

Trương Dương lại nói: “Vu tiên sinh định mở bệnh viên ở Giang Thành, nếu có thể giúp đỡ được gì tôi sẽ tận sức giúp đỡ!”

“Cám ơn Trương tiên sinh trước!” Vu Tử Lương chỉ cảm ơn khách sáo một câu, bởi nhẽ hắn làm sao biết thanh niên trẻ tuổi trước mặt này lại có đảm lượng cực lớn ở Giang Thành.

Bên ngoài hết tuyết rơi lại đến mưa đá, chỉ có mỗi gió là vẫn gào thét ào ào. Chu Tú Lệ nhìn cảnh tượng ảm đạm bên ngoài khung cửa sổ xe không khỏi lo lắng than nhẹ: “Thời tiết xấu quá, e rằng công tác cứu hộ không được thuận lợi cho lắm. Chỉ sợ hôm nay chúng ta khó có thể rời đi được.”

Trương Dương nhíu nhíu mày nhìn khí trời ảm đạm bên ngoài rồi lại xem lại đồng hồ của mình coi đã mấy giờ rồi.

Hai vợ chồng Vu Tử Lượng cũng để ý hành động Trương Dương nhìn đồng hồ, lúc nhìn thấy chiếc đồng hồ của Trương Dương cả hai không khỏi ngẩn người một chút. Cả hai vợ chồng họ công tác nhiều năm bên Mỹ, cũng tích góp được một khoản tiền kha khá, tuy vậy nhưng bọn họ cũng tiếc rẻ không dám mua mấy loại trang sức đắt tiền. Vậy mà một thanh niên trẻ như Trương Dương lại đeo hẳn một chiếc Rolex thụy sĩ, giá cũng phải không dưới trăm vạn nhân dân tệ, xem chừng vị tiểu huynh đệ này không đơn giản như vẻ bề ngoài chút nào.

Một lúc sau cảnh sát bắt đầu vận động mọi người nên đến thị trấn phía trước tạm thời nghỉ ngơi qua đêm nay, hiện giờ tình trạng giao thông bị tắc nghẽn nghiêm trọng, mà thời tiết lại càng lúc càng chuyển biến xấu hơn, nhận định rằng trong khoảng thời gian ngắn khó có thể khơi thông tuyến đường được.

Trương Dương nhìn đồng hồ báo xăng thấy kim sắp chỉ đến cuối, như vậy thì chẳng bao lâu nữa xăng hết, máy tắt điều hòa cũng chẳng chạy được, bên ngoài trời lại lạnh như vậy nếu cứ ở trong xe suốt cả đêm chỉ sợ cũng khó qua khỏi đêm nay.

Vu Tử Lương mở lời đề nghị trước: “Hay là chúng ta cứ đến thị trấn phía trước nghỉ ngơi một đêm trước đã, có gì mai tính sau cũng được.”

Trương Dương gật gật đầu đồng ý. Hai vợ chồng Vu Tử Lương trở về xe thu xếp đồ đạc một chút rồi cùng Trương Dương nhập vào đoàn người vượt qua barem chắn đường cao tốc, chậm chạp kéo về thị trấn cách đó khoảng 5km.

****************

Đoàn người từng bước từng bước một đi trong màn mưa tuyết, cũng phải đến hơn một tiếng đồng hồ sau đoàn người mới đến được thị trấn. Chính quyền địa phương thị trấn rất coi trọng chuyện này, hai khách sạn gần nhau được bố trí để tiếp đón những người bị nạn, lại còn trưng dụng mấy phòng học của trường trung học làm nơi các nạn nhân vụ tai nạn nghỉ lại qua đêm.

Mãi đến khi vào thị trấn di động của Trương Dương mới có tín hiệu, hắn liền gọi điện gọi về Giang Thành báo rằng trên đường trở về thì gặp tai nạn, không thể về dúng dự kiến như báo trước được.

Hai vợ chồng Vu Tử Lương cũng không nhàn rỗi, lúc đến thị trấn họ cũng tham gia vào đội ngũ y bác sĩ cứu chữa những bệnh nhân trong vụ tai nạn. Bất quá đây cũng chỉ là bệnh viện thị trấn nhỏ, điều kiện cơ sở vật chất thiếu thốn nhiều, mà thời tiết lại đang rất xấu, đường vẫn bị tắc nghẽn nên không thể chuyển những bệnh nhân bị thương nặng lên bệnh viện huyện được, đành phải mổ trực tiếp tại chỗ. Nhưng ngặt một nỗi trình độ bác sĩ ở đây lại quá thấp, không có kinh nghiệm mổ những ca nặng, cũng may Vu Tử Lương đến đúng lúc. Hắn là bác sĩ ngoại khoa, lại làm việc bên Mỹ nhiều năm nên trình độ cao hơn hẳn, vừa đến cái hắn liền được bệnh viện nhờ vả trực tiếp đứng bàn mổ.

Trương Dương đi sâu vào thị trấn một chút liền thấy một quán ăn nhỏ, hắn vào gọi một bát thị bò hầm, một đĩa thịt gà cùng hai món rau xào khác. Cũng do đột nhiên có một lượng lớn người bị tai nạn đổ về đây nên giá cả mới độn giá lên cao hơn mấy phần, ở đâu cũng vậy thôi, nước lên thì thuyền lên, Trương Dương cũng biết khó tránh khỏi chuyện này nên cũng không so đo thiệt hơn với người ta.

Cũng may thức ăn quán này cũng khá ngon, Trương Dương lại còn đặc biệt cầm cả chai phi thiên mao đài theo. Bên ngoài trời mưa tuyết dày đặc lạnh buốt tay chân, vừa ngồi trong quán vừa nhấm nháp đồ ăn cùng uống vài chén mao đài cũng có chút ý vị riêng.

Trương Dương lại nhấc chén rượu lên, chén rượu vừa đến đầu môi thì bỗng nhiên có tiếng ai đó vui mừng reo lên: “Trương Dương phải không? Đúng rồi, đúng là ngươi rồi!”

Trương Dương sửng sốt đặt chén rượu lại xuống bàn, lòng lại thầm nghĩ, danh khí của ta lại lớn như vậy sao? Chỗ thâm sơn cùng cốc này vậy mà cũng có người nhận ra được? Trương Dương quay đầu lại nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, hóa ra người vừa lên tiếng lại là Thì Duy, nàng mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ rực, đứng đó tươi cười nhìn Trương Dương. Phía sau nàng ta là một đôi nam nữ trung niên mặc quân trang. Đôi nam nữ trung niên kia chính là cha mẹ của Thì Duy, mẹ tên Kiều Chấn Hồng, còn cha là Thì Quý Xương. Cha nàng là hiệu trưởng kiêm bí thư học viện quân đội Bắc bộ, còn mẹ là giáo viên cũng của học viện.

Trương Dương mỉm cười nói: “Thật trùng hợp! Không ngờ ở chỗ này cũng gặp được ngươi. Đúng là tha hương ngộ cố tri a!”

Thì Duy tươi cười phản bác lại: “Phải chuyển thành oan gia ngõ hẹp thì mới thích hợp hơn một chút.”

Trương Dương thấy ba người nhà bọn họ cũng vừa mới vào quán, chắc cũng giống mình đến đây ăn cơm nên vội vàng mời bọn họ ngồi xuống. Thì Quý Xương vốn dĩ không muốn phiền toái người ta dùng cơm, nhưng lại thấy cả quán đều kín bàn nên đành phải nhận lời mời Trương Dương cùng ngồi xuống bàn. Trương Dương gọi thêm hai món nữa rồi quay sang rót đầy một chén cho Thì Quý Xương lại mỉm cười nói: “Cháu tên Trương Dương, là bạn tốt của Thì Duy!”

Thì Duy nhanh nhẹn chen miệng vào: “Trương Dương, đây là lần đầu tiên ngươi thừa nhận ta là bằng hữu của ngươi đó nha. Còn đây là cha mẹ ta!”

Trương Dương mỉm cười lễ phép chào: “Thì thúc thúc, Kiều a di!”

Thì Quý Dương trong lầm thầm đánh giá tiểu tử này miệng lưỡi khá ngọt.

Thì Duy lại nói: “Chẳng là ta định dẫn cha mẹ tới Giang Thành chơi, nhưng ai ngờ nửa đường lại gặp mưa tuyết.”

“Xe của mấy người có bị việc gì không?” Cũng do lúc nãy có tai nạn đâm xe liên hoàn trên đường cao tốc nên Trương Dương mới hỏi như vậy.

Thì Duy liền nói: “Chúng ta cũng mới chạy tới cũng biết phía trước có tai nạn nên xe mới không việc gì. Nhưng do cả đoạn đường bị tắc nghẽn không đi được nên đành phải tới thị trấn này nghỉ qua đêm. Còn ngươi thì sao?”

Trương Dương lắc đầu cười khổ nói: “Xe ta bị biến thành sandwich rồi, cụ thể hỏng hóc ra sao thì chưa kiểm tra lại.” Nói xong hắn nâng chén rượu lên kính Thì Quý Xương: “Cũng là có duyên thì mới được gặp nhau, cháu xin kính người một chén, lúc nào về Giang Thành để cháu làm chủ mời mọi người một bữa đặc sản của Giang Thành.”

Thì Quý Xương cũng là người nghiện rượu nên vui vẻ nhấc chén rượu lên cười nói: “Thật không ngờ ở đây cũng có phi thiên mao đài để uống, thật tốt quá!”

Kiều Chấn Hồng nhỏ giọng nhắc nhở chồng một câu: “Anh uống in ít thôi!”

Trương Dương tủm tỉm cười nhẹ: “Cũng chỉ có một chai thôi mà, muốn hơn cũng không có a!”

Mọi người đều đồng thanh nở nụ cười vui.

Kiều Chấn Hồng cùng con gái Thì Duy mỗi người cũng uống một chén, rượu vừa xuống đến cổ họng cả người liền ấm lên rất nhiều.

Thì Duy mới chỉ uống một chén nhỏ mà khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ hồng lên, nói cũng nhiều hơn, nàng lại nhắc tới chuyện Trương Dương phát sinh xung đột với Bát Quái Môn bữa trước. Con gái nói ra Kiều Chấn Hồng mới biết, hóa ra người đánh cháu trai bà Kiều Bằng Phi lại chính là thanh niên trẻ tuổi trước mặt này. Bà hơi nheo nheo mắt đánh giá lại Trương Dương, ấn tượng ban đầu của bà là tiểu tử này khá nho nhã lễ độ, lại là người nhiệt tình hào phóng, hẳn không giống mấy kẻ du côn không biết phải trái chuyên đi gây lộn được.

Thì Quý Xương chăm chú nghe con gái kể đến đoạn Trương Dương giao thủ cùng Sử Anh Hào. Hắn cũng có chút quen biết với chưởng môn nhân Bát Quái Môn – Sử Thương Hải, nên hắn cũng biết Sử Anh Hào là một trong những người nổi danh nhất trong thế hệ trẻ Bát Quái Môn. Nếu như Trương Dương có thể đánh bại được Sử Anh Hào thì chắc chắn võ công không phải hạng tầm thường. Thì Quý Xương cũng là một người đam mê võ học nên hai người nhanh chóng nói chuyện võ thuật cực kỳ vui vẻ, có khi hắn còn khoa chân múa tay vài chiêu tâm đắc nữa.

Có đồ nhắm ngon lại có bạn hiền đối ẩm, rất nhanh chai phi thiên mao đài của Trương Dương cạn đáy. Thì Quý Xương liền kêu ông chủ lấy thêm chai rượu khác, chỉ tiếc rằng cái tiểu thị trấn vùng hoang vu này lại không có hàng xịn như phi thiên mao đài mà chỉ có mấy loại rượu xái rẻ tiền. Bất đắc dĩ Thì Quý Xương đành gọi thêm một chai rượu xái uống tạm.

Tuy rằng ban đầu Kiều Chấn Hồng khuyên chồng không nên uống nhiều, nhưng thấy chồng uống rượu nói chuyện với Trương Dương cực kỳ hưng phấn nên cũng không có ý định quấy rầy. Nàng đành quay sang lắc lắc đầu cười khổ với con gái, đúng là hai gã một già một trẻ đều nghiện rượu giống nhau.

Khoảng 8h tối, hai chiếc xe jeep quân dụng chạy tới trước cửa quán. Ba gã sĩ quan mặc đồ quân nhân nhảy xuống xe vào quán. Bọn họ đều là lãnh đạo của đơn vị quân đội đóng ở gần đây, lúc nhận được điện thoại của Thì Quý Dương liền tức tốc chạy tới đây đón hắn về đơn vị nghỉ ngơi.

Cũng đúng lúc hai người Trương Dương cùng Thì Quý Xương uống cạn bình rượu xái, hắn ngửa cổ uống nốt chén rượu cuối cùng rồi đứng dậy nói: “Bọn ta phải đi rồi. Trương Dương, nếu như tối nay ngươi chưa có chỗ nghỉ thì theo bọn ta về đơn vị bộ đội gần đây nghỉ luôn một thể?”

Trương Dương cũng ngại phiền toái nên lắc lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, chốc nữa cháu quay về trường trung học ngủ cùng mọi người là được rồi, hơn nữa còn hai bằng hữu đang hỗ trợ cứu viện ở bệnh viện nữa.”

Nghe hắn nói vậy Thì Quý Xương cũng không miễn cưỡng, nói xã giao thêm hai câu nữa rồi cùng mấy gã sĩ quan ra xe jeep quân dụng đỗ ngoài cửa.

Lúc sau Thì Duy đi tới cạnh xe jeep của Trương Dương, trong tay còn cầm theo một chiếc áo bông quân dụng tặng cho Trương Dương mặc đỡ lạnh.

Kiều Chấn Hồng nhìn bóng lưng của con gái mình không khỏi nhíu nhíu mày nhỏ giọng tự nhủ: “Nha đầu kia học được cái kiểu quan tâm người khác tự bao giờ vậy?”

Thì Quý Xương cười cười nói: “Con gái chúng ta cũng hai mươi tuổi đầu rồi còn gì, cũng nên ra dáng thiếu nữ rồi mới phải chứ!”

Chiếc áo khoác da của Trương Dương bị cháy do lúc nãy cứu người gặp nạn ở xe bus, áo phía trong cùng quần cũng bị nhiều chỗ cháy đen, Thì Duy đưa chiếc áo bông quân dụng dày cộp chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết. Đương nhiên hắn cũng không khách khí mà cười hì hì nhận chiếc áo Thì Duy đưa cho, còn nhỏ giọng nói: “Đợi khi nào về Giang Thành thì ta sẽ trả lại!”

******************

Đêm đó Trương Dương ngủ lại cùng với những người khác ở phòng học được trưng dụng. Mãi tới tận lúc bình minh mới thấy hai vợ chồng Vu Tử Lương trở về. Bọn họ ở bệnh viện cấp cứu người bị nạn cả đêm, mãi đến giờ mọi việc cơ bản xong xuôi mới về nghỉ ngơi. Cả hai vợ chồng bọn họ trông đều mệt mỏi cực độ, buổi sáng thì bị đụng xe, chiều lại phải đi bộ 5km trong thời tiết mưa tuyết gió mạnh, rồi lại còn phải ở bệnh viện cả đêm để cứu người bị thương. Hai người bọn họ lừ đừ đi vào phòng, thấy Trương Dương chỉ gật đầu một cái thay lời chào hỏi rồi đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Sau khi dậy, từ sáng sớm Trương Dương đã theo nhóm cứu viện đầu tiên quay lại đường cao tốc. Những đội cứu hộ khác làm việc cả đêm cuối cùng cũng khơi thông được đoạn đường bị ách tắc, những chiếc xe ô tô bị hỏng nặng không di chuyển được thì gạt hết sang hai bên để chừa một lối cho những xe khác chạy qua.

Tuy rằng xe jeep của Trương Dương bị hỏng không nhẹ, nhưng những bộ phận quan trọng lại không bị ảnh hưởng nhiều. Mấy nhân viên kiểm tra xe của Trương Dương một lượt cũng bảo xe hắn vẫn có thể chạy bình thường được, coi như vẫn còn may mắn trong cái bất hạnh.

Trương Dương trở lại trong xe, tra chìa khởi động máy rồi cho chiếc xe jeep nát bươm của mình tiếp tục chạy đi. Tuy rằng tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên đường vẫn còn bị đóng một lớp băng dày, Trương Dương cẩn thận cho xe chạy từ từ, chiếc xe cứ thế chầm chậm chạy hơn 1 tiếng đồng hồ sau mới tới được trạm dừng chân tiếp theo. Bên ngoài cũng xếp một hàng ô tô dài đang chờ đến lượt đổ xăng.

Ở chỗ này Trương Dương lại gặp một nhà ba người Thì Duy. Sáng sớm nay bọn họ đã trở lại xe của mình, do bọn họ tới sau nên biết có tai nạn đằng trước nên xe không bị sự cố gì, bởi vậy bọn họ là một trong những người được rời khỏi hiện trường tai nạn sớm nhất. Nhưng lúc đến trạm dừng chân này bọn họ cũng không thể không dừng xe để đổ xăng, bọn họ chờ đến lượt cũng phải hơn 40’ rồi.

Lúc Khi Duy nhìn thấy chiếc xe jeep nát bươm của Trương Dương mà không khỏi phì cười hỏi: “Chiếc xe của ngươi trông tàn tạ như vậy rồi mà vẫn còn có thể chạy được sao?”

Trương Dương vênh mặt kiêu hãnh trả lời lại: “Chỉ vỡ vỏ bên ngoài thôi, máy móc bên trong vẫn chạy tốt, cho dù có phi đến 100km/h cũng thừa sức.”

Thì Quý Xương có lòng tốt nhắc nhở Trương Dương: “Trời mới đổ tuyết lớn, tình hình đường xá hiện giờ không được tốt cho lắm. Cứ thong thả chạy tầm 60km/h là được rồi, điều quan trọng là bình an trở về nhà mới là tốt nhất.”

Cả nhà Thì Quý Xương lại đợi thêm một lúc nữa chờ Trương Dương đổ xăng xong thì cùng đi, hai chiếc xe chạy cùng nhau lúc cần còn có thể hỗ trợ được cho nhau. Do mặt đường trơn nên ai cũng chạy chậm lại để đảm bảo an toàn, phải chạy thêm hơn 4h đồng hồ nữa mới đến đoạn đường tốt, tuyết trên đường được ủi đi sạch sẽ. Mà điện thoại của Trương Dương cũng kêu mãi không ngừng.

Mất tới một ngày một đêm rốt cuộc Trương Dương cũng bình an trở về Giang Thành. Chào từ biệt gia đình Thì Duy xong Trương Dương đánh xe đến gara sửa xe rồi để xe lại.

Hồ Như Yến nhận được điện thoại của Trương Dương liền đánh xe tới gara sửa xe đón hắn. Nhìn chiếc xe jeep của hắn phần đầu và đuôi gần như bị biến dạng, nàng không khỏi kinh hoảng vội vàng hỏi: “Sao xe lại thành ra như vậy? Ngươi có bị sao không?” Lúc kiểm tra toàn bộ từ trên xuống dưới hắn đều ngon lành, không thiếu sót chỗ nào nàng mới yên lòng. Trương Dương lấy một đống đồ linh tinh từ xe jeep của mình chuyển qua xe Hồ Như Yến, một lúc sau ngồi trên ghế xe êm ái, cùng không khí ấm áp trong xe khiến hắn nhịn không được ngáp dài một cái: “Về nhà thôi, phải đánh một giấc thật ngon lành mới được …” Hắn còn chưa dứt câu thì di động lại kêu, là Cố Giai Đồng gọi điện tới hỏi han xem hắn có bị sao không. Trương Dương kêu không có việc gì, rồi nói thêm dăm ba câu nữa liền ngắt máy.

Hồ Như Yến vẫn im lặng ngồi một bên, giờ mới lên tiếng: “Nghe nói khu vực Bắc bộ lại có mưa tuyết khá lớn, thời tiết như vậy đường cao tốc thường xuyên xảy ra tai nạn, thật sự ngươi làm ta lo lắng gần chết.”

“Cũng may chiếc xe jeep khá chắc chắn!”

Hồ Như Yến thở dài mắng nhẹ: “Ngươi cũng thật là, thời tiết như vậy mà vẫn cứ cố về, chờ hai ba hôm nữa hẵng về không được sao?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Cũng do công việc cả thôi. Mấy lão trên thị ủy cứ giục ta về suốt, nhất là lão Nghiêm phó thị trưởng, không biết có phải hắn một ngày thấy ta là ăn không ngon ngủ không yên giấc hay không mà ngày nào phải gọi đến hai ba cuộc giục ta mau mau về.”

“Còn không phải do vấn đề cải cách nhà máy dệt sao. Lần này Lâm Thanh Hồng đầu tư một khoản rất lớn, chẳng những muốn giành được nhà máy dệt mà cả hai nhà máy may cũng muốn thâu tóm cả.”

Trương Dương đạm nhiên trả lời lại: “Là chuyện tốt mà? Trước kia nàng ta đã đề cập tới chuyện này, hình như ý muốn mở thêm phân nhánh tập đoàn Thiên Kiều ở Giang Thành. Người danh tiếng lại giàu có như nàng ta, muốn thau tóm ba cái xí nghiệp nhà máy nhỏ kiều này cũng là chuyện cỏn con mà thôi. Mà hiện nay Giang Thành chúng ta cả ngày vẫn vò đầu bứt tóc tìm cách cải cách các xí nghiệp nhà máy, nàng ta làm vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao.”

Hồ Như Yến mỉm cười nói: “Mấy năm trở lại đây nhà máy dệt cùng nhà máy may 1 đều làm ăn thua lỗ thì không nói làm gì. Nhưng nhà máy may 2 làm ăn vẫn hiệu quả, lợi ích mang lại cũng khá lớn. Chắc gì đám lãnh đạo nhà máy đã muốn nàng ta muốn thâu tóm luôn cả nhà may 2, mà bên phía thị ủy có lẽ cũng không cam tâm tình nguyện để nhà máy may 2 rơi vào tay người ngoài đâu.”

Trương Dương nhếch mép cười nhạt một tiếng: “Chỉ là việc nhỏ thôi, chẳng có gì khó khăn cả, đơn giả chỉ là vấn đề giá cả. Chỉ cần hai bên có thành ý, cùng nhường một bước, điều kiện đưa ra hai bên đều cảm thấy thích hợp thì chuyện này cũng dễ giải quyết thôi.”

Hồ Như Yến lại nói: “Ta thấy tám phần là bên phía thị ủy đang chờ ngươi đại diện ban cải cách đi đàm phán điều kiện.”

Trương Dương lắc đầu nguầy nguậy không trả lời tiếp, uể oải ngáp dài một cái: “Hôm nay không bàn chuyện công việc nữa, ta muốn về nhà ngủ.”

Hồ Như Yến ôn nhu cười nói: “Biết rồi. Nào thì về nhà ngủ, không quan tâm đến những chuyện khác, đã được chưa nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui