Chương 19
Trên đường trở về phòng nghỉ, Bạc Kha Nhiễm nhận được điện thoại của Thẩm Tư Gia.
"Này, tiểu Nhiễm, tối qua có ngủ có ngon không?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói không hề có chút hảo ý của Thẩm Tư Gia.
Đêm qua...
Khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm hiện lên những đám mây đỏ.
Thẩm Tư Gia còn không biết xấu hổ đề cập với cô chuyện này, nếu không phải vì cô ấy, giờ này cô đâu phải khổ cực né tránh Thẩm Dữ như thế này đâu.
Lại nghĩ tới vừa rồi bản thân mình quay đầu chạy bạt mạng, cho đến bây giờ cô cũng hận không thể tìm thấy cái lỗ để chui vào.
Thực sự là vô cùng xấu hổ.
“Tại sao tối hôm qua cậu lại gọi điện cho chú nhỏ tới chứ?’’
"Nếu không thì như thế nào, tớ say, cậu cũng say, gọi mãi cậu cũng không thể đứng dậy, một cô gái yếu đuối như tớ làm sao có thể đỡ cậu dậy nổi, chỉ có thể kêu chú nhỏ đến.’’
Bạc Kha Nhiễm bị nghẹn lại không nói thành lời, tối hôm qua quả thật cô uống rất nhiều.
"Vậy cậu cũng không thể…’’
"Cậu trước tiên khoan hãy nói điều này, tớ gọi điện cho cậu là để hỏi tội, nói đi thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.’’
Bạc Kha Nhiễm không hiểu ý cô.
"Tội gì?"
"Chẳng lẽ trong lòng cậu không có chuyện gì giấu diếm tớ sao?"
Bạc Kha Nhiễm, "........."
"Đêm qua chú nhỏ của tớ đã cảnh báo, nếu sau này còn tùy tiện mang cậu ra ngoài uống rượu, sẽ không tha cho tớ."
Tay Bạc Kha Nhiễm đang cầm điện thoại khẽ run một cái.
Cô liếm môi, "Chuyện này..."
"Còn nữa... Chú ấy còn hỏi tớ, nếu tớ đã kêu chú nhỏ là chú, vậy thì vợ của chú nên gọi là gì?’’
Bạc Kha Nhiễm định bụng muốn thừa nước đục thả câu, đem chuyện này lấp liếm cho qua, nhưng lời nói tiếp theo của Thẩm Tư Gia hoàn toàn dập tắt mọi suy nghĩ của cô.
“Hử? Nói đi?"
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định nói sự thật với cô ấy, bởi vì chuyện này để trong lòng lâu như vậy cô cũng thật khó chịu, cô muốn cùng một người tâm sự.
Tứ cố vô thân.
Sau khi nghe Bạc Kha Nhiễm kể hết mọi chuyện, đầu dây bên kia Thẩm Tư Gia hoàn toàn trầm mặc.
Bạc Kha Nhiễm đợi mấy giây, không thấy cô đáp lại mới dò xét mở miệng:
"Tư Gia, cậu vẫn đang nghe đấy chứ?"
"Ừ... Vẫn..."
"Cậu nói tớ nên làm cái gì bây giờ..."
"Tiểu Nhiễm, tốc độ của cậu bây giờ thật sự khiến cho người khác nhìn với cặp mặt khác xưa, cũng sắp lên đến tận mây xanh.’’
Bạc Kha Nhiễm "........."
"Tớ nghĩ rằng chúng ta phải thảo luận về vấn đề này kỹ càng hơn một chút, như vậy đi, vài ngày nữa tớ sẽ tìm cậu nói chuyện, chúng ta bàn bạc một chút.’’
"Tại sao không thể tới ngay hôm nay?’’
"Tôi cũng muốn, nhưng không phải tớ muốn là được." Thẩm Tư Gia có chút bất lực.
Vừa nghĩ đến biểu tình của Thẩm Dữ đêm qua, cô vẫn nên tự cứu lấy bản thân mình thì hơn, đợi đến khi sóng yên biển lặng, chú nhỏ của cô quên đi chuyện này, cô mới có thể an tâm mà đi tìm Bạc Kha Nhiễm.
"Này... Anh đang làm gì vậy... Anh..."
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến âm thanh thì thầm của Tư Gia đang nói chuyện, hiển nhiên không phải nói với cô.
"Tư Gia?"
"..."
"Bíp"
Điện thoại đã bị cúp.
Bạc Kha Nhiễm cầm điện thoại ra khỏi tai, nhíu mày một cái, sao có thể cúp điện thoại giữa chừng như thế…
Suy nghĩ bỗng nhiên dừng lại.
Bạc Kha Nhiễm trợn tròn mắt, giống như là vừa nghĩ ra chuyện gì.
Đêm qua cô ấy cũng uống rất nhiều, chắc giờ này vẫn đang nằm trên giường đây.
Cô đã nói rằng cô không thể tin Thẩm Tư Gia lại chia tay Triệu Trăn một cách dễ dàng như vậy mà.
Cô gái này am hiểu nhất là nói một đường, làm một nẻo.
*
Ban đêm.
Bóng đêm dày đặc bao phủ khắp nơi, bên trong căn phòng đặc biệt yên tĩnh.
Trên giường nhỏ, hai cô gái chỉ mặc một trung y mỏng manh, chăn đắp tới tận bả vai, hai người lúc này đều mở to mắt, một chút cũng không buồn ngủ.
"Ngọc Khê?"
Âm thanh của Minh Châu từ bên cạnh nhẹ nhàng vang lên.
Ngọc Khê hơi nghiêng người: "Hửm?"
"Tỷ nói xem chúng ta sẽ bị chia ra đưa đến nơi nào?’’ Giọng nói của Minh Châu mang chút lo lắng.
"Tỷ cũng không biết, cái này còn phải phụ thuộc vào Hà ma ma an bày." Ngọc Khê nhìn khuôn mặt tràn đầy bất an của Minh Châu.
Hôm nay, chủ nhân của Trường Xuân cũng các cô - Minh phi nương nương bị hạ lệnh trực tiếp biếm vào lãnh cung với tội danh mưu hại con cháu hoàng gia.
Mưu hại con cháu hoàng gia, trên người mang tội danh này, chỉ sợ rằng đời này của Minh phi nương nương cũng không thể trở mình, chỉ có thể ở trong lãnh cung trải qua phần đời còn lại.
Mặc kệ Minh phi lúc ấy kêu trời trách đất, vẫn bị một đám thái giám kéo ra khỏi Trường Xuân uyển, bọn nô tài trong viện cũng quỳ xuống run lẩy bẩy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ban đầu còn tưởng rằng bọn họ sẽ bị đày đi Hoán y cục, từ nay về sau chắc cả đời cũng chỉ có thể ở Hoán y cục giặt quần áo làm việc nặng, ai ngờ, bọn họ chỉ bị điều đi đến các cung điện khác làm việc.
Vào ngày mai, Hà ma ma sẽ tới thông báo cho các cô biết sau này sẽ làm việc tại cung điện nào.
Minh Châu giống như nghĩ đến việc gì đó, cô đột nhiên lật người, dùng tay chống cằm, nhìn Ngọc Khê.
"Ngọc Khê, tỷ muốn đến cung nào nhất?’’
Ngọc Khê nhìn cô. "Đây không phải là điều chúng ta có thể muốn hay không?’’
"Không cần quan tâm đến những điều này, muội chỉ hỏi tỷ muốn đến nơi nào nhất?’’
"Còn muội thì sao?"
"Ừ..." Minh Châu lần nữa nằm xuống, mắt nhìn góc màn.
"Muội muốn đến Tuyên Tiêu cung."
Tuyên Tiêu cung?
"Cung điện của thái tử?" Ngọc Khê nghiêng đầu.
"Ừ, Tuyên Tiêu cung của Thái tử, nếu như có thể ở đó chắc chắn sẽ tốt hơn so với những cung điện khác, ít nhất cũng không dễ bị người khác tùy tiện chà đạp.” Minh Châu bình tĩnh nói.
Nghe những lời này, Ngọc Khê không thể không nhìn cô nhiều hơn.
"Phải rồi, tỷ vẫn chưa trả lời muội."
Lòng bàn tay của Ngọc Khê đặt dưới tấm chăn hơi nắm chặt, mấy giây sau mới buông ra, ánh mắt cô chuyển động mấy cái, lúc này mới lên tiếng:
"Nếu có thể được chọn, Cảnh Ninh cung đi."
"Cái gì?"
Minh Châu dường như rất kinh ngạc, không thể tin được nhìn cô:
“Cảnh Ninh cung, đó không phải là tẩm cung của Tam hoàng tử sao?’’
Ở trong hoàng cung này, không người nào không biết, tam hoàng tử Triệu Khâm chỉ là một hoàng tử vô dụng, trong số các hoàng tử khác, hắn không chỉ không được hoàng thượng sủng ái, mà ngay cả mẫu phi ruột thịt đối với hắn cũng rất lạnh nhạt.
Có tin đồn rằng tam hoàng tử này rất lạnh nhạt, chưa bao giờ cùng người khác nói nhiều hơn một câu, cho nên trong cung hầu như người nào cũng né tránh hắn, không ai muốn đến gần Cảnh Ninh cung này.
Ngọc Khê nhàn nhạt: "Ừ."
"Cắt!"
Với tiếng "Cắt" này của Thẩm Dữ, trong phòng vốn mờ tối yên tĩnh bỗng trở nên sáng sủa và ồn ào.
Phân đoạn này của Bạc Kha Nhiễm đặc biệt xuất sắc, diễn tả được đầy đủ trọn vẹn nội tâm đầy tinh tế của Ngọc Khê, ngay cả Vương Lượng đối với cô vốn không mấy hài lòng cũng không có gì để nói.
Chỉ với một lần có thể trực tiếp thông qua, không có chỗ nào để chê bai.
*
Bạc Kha Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, A Miên đã mang áo khoác tới cho cô.
"Mặc vào, đừng để bị cảm lạnh."
Bạc Kha Nhiễm ừ một tiếng, bắt đầu đứng dậy mặc quần áo, mặc dù không có ngẩng đầu, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.
Ánh mắt anh rơi vào cô.
Chính vì điều này mà cô càng không dám ngẩng đầu nhìn lên, sau khi mặc xong quần áo cô liền trực tiếp đi ra ngoài.
"Kha Nhiễm, chị đi đâu?"
Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm rơi vào bình nước cách đó không xa, cô cầm ly nước trên tay.
"Không có nước, chị đi lấy nước."
"Em sẽ giúp chị lấy nước." A Miên đuổi theo cô.
"Không cần, chị sẽ tự đi." Vừa nói, cô vừa bước chân ra khỏi phòng.
Vài phút sau, Thẩm Dữ từ đằng sau máy quay đứng dậy.
"Đi đâu?" Vương Lượng đang ngồi bên cạnh hỏi anh.
Thẩm Dữ vẫn không hề dừng chân.
“Đi hóng mát một chút."
Lục Hi Hòa nhìn theo bóng lưng rời đi của người đàn ông, cúi đầu nở một nụ cười bí ẩn.
Không khéo nụ cười này bị Thái Nguyệt phát hiện, liền hỏi:
“Em cười chuyện gì vậy?’’
Lục Hi Hòa chỉnh sửa lại quần áo một chút:
"Không có gì, chẳng qua em cảm thấy càng ngày càng thú vị hơn."
Càng ngày càng thú vị?
Thái Nguyệt có một chút không hiểu về lời nói của cô ấy, điều gì ngày càng thú vị hơn?
Cô phát hiện gần đây Lục Hi Hòa có chút gì đó lạ lạ, xem ra là thiếu bị chỉnh đốn.
Cô suy nghĩ một chút, có nên gọi điện thoại cho người đó hay không.
Dường như chỉ có người kia mới có thể chỉnh đốn vị tổ tông này một chút mà thôi.