Yêu chiều tận tim

Chương 21
 
Bạc Kha Nhiễm đứng ở ngoài cửa một lúc cho đến khi đỏ ửng trên khuôn mặt dần tan biến đi, cô mới bước vào.
 
Lục Hi Hòa đang ngồi ở bàn tròn lật lật cuốn kịch bản trong tay, thấy cô đi vào thì ngẩng đầu nhìn cô một cái:

 
"Đã quay trở lại rồi sao."
 
Bạc Kha Nhiễm "ừ" một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, thuận tay cầm thấy kịch bản của mình.
 
Khi cô ngồi xuống chưa đầy một phút, Thẩm Dữ cũng từ bên ngoài đi vào, tiến về phía nhóm đạo diễn.
 
Bạc Kha Nhiễm không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh một chút.
 
Nhưng cùng lúc ấy, ánh mắt của Thẩm Dữ cũng vừa vặn rơi trên người cô.
 
Tầm mắt của hai người gặp nhau trong không trung không quá ba giây, Bạc Kha Nhiễm lập tức hoảng sợ dời tầm mắt, giả vờ cúi người lật lật kịch bản trong tay.
 
Lục Hi Hòa bình tĩnh liếc nhìn bóng lưng của Thẩm Dữ, lại đưa mắt nhìn về Bạc Kha Nhiễm đang ngồi bên cạnh mình, cô đưa tay gõ nhẹ mặt bàn một cái.
 

Bạc Kha Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía cô.
 
“Bây giờ cô có rảnh không?" Lục Hi Hòa đột nhiên xoay người về phía cô hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm đem kịch bản đặt ở trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô ấy:
 
"Có chuyện gì sao?"
 
Lục Hi Hòa giơ giơ kịch bản trong tay "Chính là cảnh này, tôi cũng không biết diễn như thế nào, cô có thể chỉ dẫn cho tôi vài chỗ được không?"
 
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn kịch bản một cái:
 
"Có thể, không thành vấn đề."
 
Có Bạc Kha Nhiễm trợ giúp, Lục Hi Hòa rất nhanh liền nhập tâm vào nhân vật, không bao lâu, lời kịch cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
 
Một lúc sau, Lục Hi Hòa giống như là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô đụng tay Bạc Kha Nhiễm một cái, rồi nói:
 
“Vừa rồi, tôi có nghe hai nữ diễn viên trở về nói lại rằng, cửa phòng nước của đoàn mình hình như bị hư, không mở ra được, phải kêu nhân viên đi sửa lại."
 
Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm chợt lóe, cô nghĩ, chắc hẳn Lục Hi Hòa đang nói đến hai nữ diễn viên đã ở ngoài phòng nước kia đi.
 
"Ừ?"
 
"Không phải cánh cửa phòng nước bị hư sao? Làm thế nào cô có thể lấy được nước về vậy?" Lục Hi Hòa chỉ chỉ ly nước của cô và hỏi.
 
Bàn tay Bạc Kha Nhiễm đang cầm kịch bản mơ hồ run lên một chút, cô nhìn về phía Lục Hi Hòa, ánh mắt bình tĩnh.
 
"Khi tôi đi lấy nước, cánh cửa vẫn chưa bị hư."
 

"Ồ, như vậy sao?" Lục Hi Hòa nhướn mày.
 
"Ừ." Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu.
 
"Được rồi." Lục Hi Hòa cúi đầu tiếp tục nghiên cứu kịch bản của mình, không nhìn Bạc Kha Nhiễm, chẳng qua khóe miệng thản nhiên cong lên một độ cong hoàn hảo.
 
Mà trong khoảnh khắc Lục Hi Hòa cúi đầu mỉm cười, Bạc Kha Nhiễm cũng lén thở phào nhẹ nhõm.
 
Chưa bao giờ cô thấy cảm ơn cái nghề nghiệp diễn xuất của mình như lúc này, kỹ năng diễn xuất áp dụng vào những lúc như thế này thật thích hợp.
 
Không nhắc đến những thứ khác, những khi nói dối bản thân mình đều không sợ luống cuống rồi giấu đầu hở đuôi.
 
Nguyễn Lệ từ bên ngoài đi tới, lặng lẽ ngồi xuống nhìn Bạc Kha Nhiễm đang ngồi ở cách đó không xa.
 
Bạc Kha Nhiễm khẽ cúi đầu, lật kịch bản ở trên bàn, mái tóc gọn gàng được cô vén sau tai, lộ ra gò má trắng nõn tinh xảo.
 
Cô an tĩnh ngồi đó, cả người toát lên vẻ bình tĩnh nhu hòa.
 
Nguyễn Lệ suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên những hình ảnh cô vừa mới nhìn thấy.
 
Quy tắc ngầm?
 
Điều này tuyệt đối không có khả năng.
 
Cô đã dẫn dắt Bạc Kha Nhiễm một vài năm, khoảng thời gian này đủ để hiểu rõ về cô ấy, cô biết Bạc Kha Nhiễm là một con người như thế nào.
 
Cô ấy mặc dù không nhận được sự ủng hộ của những người thân bên cạnh khi đi theo con đường này, nhưng bối cảnh gia đình vẫn còn đó, cô ấy không cần thiết phải làm những chuyện như vậy, chứ đừng nói bản thân không phải là một cô gái như vậy.
 
Quan trọng hơn cả là…
 
Kiểu người đàn ông như Thẩm Dữ, muốn kiểu phụ nữ nào mà không được.
 
Bạc Kha Nhiễm quả thực rất đẹp, nhưng trong giới giải trí này, không hề thiếu người đẹp.
 
Nghĩ tới đây, trái tim Nguyễn Lệ an tâm không ít, tận sâu trong trái tim con người đều là máu thịt. Khi cô dẫn dắt Bạc Kha Nhiễm, cô ấy vẫn còn là một cô bé tuổi teen, chứng kiến quá trình trưởng thành của người này, trong thâm tâm Nguyễn Lệ cũng xem cô như là một người em gái mà tận tình chăm sóc, chiếu cố.
 
Cô vẫn biết cái vòng tròn luẩn quẩn này đầy phức tạp và bẩn thỉu, nhưng cô vẫn hy vọng có thể dùng hết năng lực của mình bảo vệ Bạc Kha Nhiễm.
 
  *
 
Buổi tối kết thúc công việc đã là hơn mười giờ.
 
Sau khi trở về khách sạn, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng tắm một cái sau đó liền vùi mình vào trong chăn.
 
Trải qua một ngày dài làm việc vất vả đầy căng thẳng, có thể nằm dài trên chiếc giường ấm áp, thật không nên dùng từ thoải mái, có thể nói đó là một sự hưởng thụ.
 
Bạc Kha Nhiễm đem gò má vùi sâu trong chăn một cái, thỏa mãn nhắm mắt lại.
 
Nhưng nhắm mắt lại chưa đầy hai giây, bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng gõ cửa, Bạc Kha Nhiễm bật dậy từ trên giường.
 
Cô nghiêng đầu nhìn về phía lối vào, chợt nhớ lại những gì Thẩm Dữ đã nói với cô lúc ban ngày rằng hãy để cửa cho anh, cho nên….

 
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
 
Bạc Kha Nhiễm xoay người xuống giường, đôi chân trần đi về phía cửa.
 
“Ai vậy?" Cô dán vào cạnh cửa, phòng bị nhỏ giọng hỏi.
 
"Là anh."
 
Bạc Kha Nhiễm khẽ mím môi một cái, cuối cùng vẫn run run mở cửa phòng ra.
 
Dáng người cao lớn của Thẩm Dữ đứng ngoài cửa, che khuất ánh sáng trong hành lang phía sau lưng, những đường nét cương nghị của khuôn mặt thấp thoáng nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối khiến trái tim Bạc Kha Nhiễm lại thình thịch nhảy loạn.
 
Anh bước vào cửa, thuận tay đóng cửa lại.
 
Lúc này, anh mới bắt đầu quan sát cô gái trước mặt mình.
 
Mái tóc hơi ướt, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hơi đỏ ửng, xem ra là vừa tắm qua.
 
Thỉnh thoảng, đôi mắt trong trẻo, yên tĩnh kia lại len lén liếc nhìn về phía anh, phảng phất như một dòng suối nhỏ nhẹ nhàng chuyển động.
 
Ánh mắt dần dần nhìn xuống, Thẩm Dữ mới phát hiện lúc này cô đang đi chân trần, không có đi dép.
 
Bàn chân của cô mảnh khảnh, trắng nõn, đầu ngón chân tựa như những mầm ngó sen, móng chân hồng hào tự nhiên, giẫm dưới lớp thảm màu nâu bên dưới, càng tương phản rõ ràng.
 
Yết hầu dưới cổ anh chuyển động một cái, không hề báo trước đem cả người Bạc Kha Nhiễm ôm lên.
 
Bạc Kha Nhiễm cũng khá bất ngờ, sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đưa hai cánh tay vòng qua cổ anh, trong đầu lóe lên một tia sáng.
 
Dường như đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Dữ ôm cô như vậy, trong lần say rượu trước, hình như anh cũng ôm cô như thế này, chẳng qua khi đó đầu óc cô không được tỉnh táo cho lắm, ý thức mơ hồ, không giống lần này cô hoàn toàn tỉnh táo.
 
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bạc Kha Nhiễm được người một người khác giới ôm theo cách này, khi ấy đang quay bộ "Bão Tố" hợp tác cùng với Chu Thiệu Chi, bởi vì cảnh quay, Chu Thiệu Chi cũng ôm cô như vậy.
 
Nhưng khi Chu Thiệu Chi ôm cô, trái tim Bạc Kha Nhiễm cũng không tăng tốc dữ dội như bây giờ, ngược lại nhịp đập vô cùng bình thường, quả nhiên Thẩm Dữ hoàn toàn khác với những người còn lại.
 
Lúc này nhịp tim của cô cực kỳ hỗn loạn.
 
Thẩm Dữ nhìn dáng vẻ còn ngây ngô chưa kịp phản ứng của người trong lòng, không khỏi nhẹ giọng cười một tiếng.
 
Đôi môi hơi nhợt nhạt của anh bất giác cong lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt cô, ánh mắt ôn nhu như một thứ ánh sáng dịu dàng bao quanh cô.
 
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên trở nên mềm mại.
 
Thẩm Dữ ôm cô, bước chân vững vàng tiến về phía giường, anh đem cô đặt trên giường, chạm nhẹ vào bàn chân cô, thật lạnh.
 
Anh đắp chăn lên cho cô.
 
"Lần sau, không được phép đi chân trần trên mặt đất." Anh nhìn cô, giọng nói trầm trầm.
 

Bạc Kha Nhiễm nhìn cái chăn đang được đắp trên người mình, trong lòng không ngừng suy nghĩ, cho tới bây giờ, chưa có ai đối tốt với cô như vậy, tỉ mỉ chu đáo từng li từng tí.
 
"Vâng."
 
"Em đi ngủ trước đi, anh đi tắm một chút."
 
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm đỏ mặt gật đầu.
 
Thẩm Dữ đưa tay xoa xoa tóc cô, lúc này mới đứng dậy.
 
Anh đem áo khoác cởi ra để ngay ngắn trở trên thành ghế sofa.
 
Bạc Kha Nhiễm đem động tác của anh thu vào trong mắt.
 
Chứng rối loạn cưỡng chế.
 
Cô chăm chú nhìn Thẩm Dữ đi vào phòng tắm, cửa phòng tắm đóng lại, đèn nhanh chóng sáng lên, tiếng rào rào của nước chảy, trên mặt kính mờ mờ ảo ảo hơi nước.
 
Không lâu sau, Thẩm Dữ mặc áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra, trong tay anh cầm một chiếc khăn lông lau chùi tóc.
 
Ngẩng đầu lên Bạc Kha Nhiễm đang ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt bắt đầu mơ hồ lơ lửng, anh thản nhiên nhếch khóe môi, đi về phía cô.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ không nhúc nhích đang đứng bên cạnh mình, có chút câu nệ không biết phải làm gì bây giờ, anh không lên tiếng, cô tự nhiên cũng không biết nên nói cái gì, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên lúng túng.
 
Thẩm Dữ đột nhiên đem khăn lông lấy xuống đưa cho cô.
 
“Lau tóc cho anh đi."
 
Anh vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm vội vàng nhận lấy khăn lông từ tay anh, Thẩm Dữ thuận tiện ngồi xuống bên cạnh mép giường, cô cũng đổi hướng, ngồi thẳng người sau đó đem khăn lông nhẹ nhàng đặt lên đầu anh, nhẹ nhàng giúp anh lau tóc.
 
Tóc của Thẩm Dữ rất mềm mại, hơn nữa tóc của đàn ông cũng không như của phụ nữ, tùy tiện lau một chút thì đã xong.
 
"Xong... Xong rồi." Bạc Kha Nhiễm hơi nhích người ra xa anh.
 
Thẩm Dữ xoay người lại, cầm lấy chiếc khăn lông trong tay cô:
 
“Nằm xuống đi, anh đi cất chiếc khăn.”
 
"Vâng."
 
Sau khi anh đứng dậy, Bạc Kha Nhiễm giống như một con lươn, nhanh chóng vén chăn lên chui vào.
 
Thẩm Dữ thấy bộ dáng này của cô, không khỏi tức cười.
 
Đem chiếc khăn lông trong tay vắt vào chỗ cũ, sau đó tắt đèn, lúc này anh mới vén chăn lên giường.
 
Bạc Kha Nhiễm đang quay lưng về phía anh, Thẩm Dữ vừa lên giường cô lập tức cảm giác được phần giường bên cạnh có hơi lún xuống.
 
Trong bóng tối mờ mờ, Thẩm Dữ thấy cô đang cố thu mình lại thành một viên tròn nhỏ nhỏ, giống hệt như lần đầu tiên ngủ cùng với anh.
 
"Giường rất nhỏ sao?" Giọng anh trầm thấp khàn khàn hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm không hiểu, đây là chiếc giường một mét tám, không hề nhỏ.
 
"Không... Không nhỏ."
 
"Vậy tại sao em lại cố thu mình thành nhỏ như vậy?"
 
Đang nói chuyện, Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được anh đang nhích lại gần cô hơn, dần dần cô còn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến, theo bản năng nắm thật chặt một góc chăn.  
 

Giây tiếp theo, cô rơi vào một vòm ngực rộng lớn, vững chãi.
 
Cơ thể Bạc Kha Nhiễm trở nên cứng ngắc, đây là lần đầu tiên cô được anh ôm vào trong ngực khi vẫn tỉnh táo, hai người chỉ cách nhau bởi chiếc áo ngủ mỏng manh, sau lưng có thể cảm nhận được độ ấm từ bộ ngực anh truyền đến.
 
Tựa như một ngọn lửa cháy bỏng nhưng mang theo một sự an tâm khó có thể nói thành lời.
 
“Nhiễm Nhiễm." Người đàn ông sau lưng cô lên tiếng, tên cô được thoát ra từ chính miệng anh, vô cùng gợi cảm.
 
"...Vâng?"
 
Thẩm Dữ bắt lấy bả vai cô, xoay người cô về phía anh.
 
"Có thể không?"
 
Trong bóng tối, ánh mắt anh phảng phất như một đại dương bao la, sâu thăm thẳm lại bình tĩnh nhìn cô, anh không gấp gáp cũng không vội vàng, chỉ lặng lẽ chờ đợi sự lựa chọn của cô.
 
Anh biết rõ khát vọng của mình đối với cô, nhưng anh cũng không thể ép buộc cô làm những điều đó.
 
Bị ánh mắt của Thẩm Dữ nhìn như vậy, trong lòng Bạc Kha Nhiễm lúc này như có một dòng nước ào ạt chảy qua, do dự chừng mười mấy giây, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, hôn đến đôi môi quyến rũ của anh.
 
Cô không phải là một cô bé 17 tuổi, hiển nhiên biết rõ anh đang nói cái gì.
 
Thật ra thì có thể hay không, chính cô cũng không thể nói rõ, nhưng có một chuyện cô không thể không hiểu, cô không chán ghét mỗi khi anh đến gần, thậm chí trong lòng còn có một chút mong đợi anh sẽ đến bên cạnh mình.
 
Bạc Kha Nhiễm cũng biết rằng Thẩm Dữ đối với cô mà nói là một người đặc biệt, không một ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng cô. Anh mang đến cho cô một cảm giác an toàn chưa từng có, tựa hồ như đã quen thuộc từ lâu.
 
Khi đôi môi Bạc Kha Nhiễm dính chặt vào anh, Thẩm Dữ cũng sửng sốt trong giây lát, trong nháy mắt, ánh mắt như biển sâu ấy bùng lên một ngọn lửa dữ dội, không thể nào dập tắt.
 
Nhưng cũng sửng sốt chỉ trong nửa giây, một tay anh ôm lấy gáy cô, ép cô lại gần anh hơn mấy phần.
 
Từ bị động nhanh chóng chuyển sang chủ động.
 
Đôi môi gặm nhấm, ngấu nghiến mút mát.
 
Chỉ như vậy khiến anh dường như còn chưa thỏa mãn.
 
Giây tiếp theo, Thẩm Dữ hung hăng tấn công tách đôi môi ngọt ngào kia, đầu lưỡi lướt qua hàng răng, mang đến một cảm giác tê dại không thể tả thành lời, lưỡi anh dùng sức quấn lấy đầu lưỡi cô, không buông tha một ngóc ngách nào trong miệng Bạc Kha Nhiễm.
 
Không khí xung quanh giống như cũng bị đốt cháy.
 
Một cảm giác mập mờ.
 
Đột nhiên, Bạc Kha Nhiễm giật mình, cô nắm lấy lòng bàn tay anh đang chu du khắp cơ thể của mình.
 
Thẩm Dữ bị cô nắm lấy bàn tay, từ trong xương quai xanh của cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tối tăm khó hiểu, một dòng nước ngầm như đang mãnh liệt cuộn trào chảy trong mắt anh khiến Bạc Kha Nhiễm không khỏi nuốt nước bọt một cái.
 
"Hôm nay... Là ngày bao nhiêu?"
 
Âm thanh anh khàn khàn trả lời cô.
 
"Hai mươi."
 
Hai mươi?!
 
Bạc Kha Nhiễm dùng sức nháy mắt một cái, bĩu môi nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên người mình.
 
"Em quên... Hôm nay là..."
 
 Kỳ kinh nguyệt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận