Yêu chiều tận tim

Chương 22
 
Bạc Kha Nhiễm quấn chăn bọc lấy thân mình, bụng dưới đến bây giờ vẫn còn cảm giác đau nhói, cũng may còn có một túi chườm ấm có thể hóa giải một chút đau đớn.
 
Trên người cô ngay lúc này là túi chườm nhỏ mà Thẩm Dữ đã đưa cho cô, sau đó khoác thêm áo khoác liền mở cửa đi ra ngoài, cho đến bây giờ cũng chưa thấy trở về.

 
Cô thực sự quên mất chu kỳ sinh lý của mình.
 
"Tích tích tích" Ngoài cửa truyền đến âm thanh bấm mật khẩu mở khóa.
 
Bạc Kha Nhiễm ôm chặt túi chườm trong tay, nhìn về phía Thẩm Dữ đang mở cửa đi vào.
 
Thẩm Dữ vừa bước vào cửa đã thấy người một người đang ở trên giường bọc chăn ngồi đó, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy áy náy nhìn mình.
 
Cô nhất định không thể biết chính mình bây giờ dễ thương đến nhường nào.
 
"Đã quay lại sao, anh đi đâu thế?"
 
Thẩm Dữ quơ quơ chiếc cốc sứ màu trắng trong tay, đi về phía cô.
 

"Cái gì vậy?"
 
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn đồ vật trong tay mình, ngồi ở bên mép giường.
 
"Đường đỏ Sơn Tra."
 
Đường đỏ Sơn Tra?
 
Bạc Kha Nhiễm ngây người.
 
Làm sao anh có thể biết đến đường đỏ Sơn Tra?
 
Mỗi khi cơn đau sinh lý của cô trở nên nghiêm trọng, chỉ có thể uống nước đường đỏ Sơn Tra mới có thể giảm bớt đau đớn, có thể là do đã quen với đường đỏ Sơn Tra, những thứ khác đối với cô hoàn toàn không có tác dụng.
 
 Mà chuyện này chỉ có một mình Thẩm Tư Gia biết.
 
Thẩm Dữ làm sao có thể biết?
 
Anh đi ra ngoài lâu như vậy, chỉ vì mua đường đỏ cho cô thôi sao?
 
Ánh mắt của Thẩm Dữ hơi lóe lên, anh nhàn nhạt nói:
 
“Nhà bếp của khách sạn có một túi đường đỏ, trên Baidu nói rằng nấu nước đường đỏ Sơn Tra đối với đau bụng sinh lý rất có tác dụng nên anh liền học một chút.”
 
“Thì ra là như vậy.’’ Bạc Kha Nhiễm gật đầu một cái.
 
Hóa ra chỉ là trùng hợp mà thôi.

 
"Em thử một chút xem nó có hiệu quả hay không?" Anh đem chiếc cốc đặt bên môi của cô.
 
Vừa tới gần một chút, hương thơm của Sơn Tra cùng đường đỏ xông thẳng vào mũi.
 
Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp uống một ngụm.
 
Vị chua chua của quả Sơn Tra, cùng chút ngọt của đường đỏ, hai vị kết hợp lại với nhau một chỗ, chua chua ngọt ngọt.
 
"Rất ngon."
 
"Vậy uống nhiều thêm một chút đi."
 
"Vâng."
 
Sau khi uống một chén đường đỏ Sơn Tra vào bụng, bụng dưới dường như cũng không còn quá đau đớn, chân tay bắt đầu ấm dần lên.
 
Thẩm Dữ đỡ cô nằm xuống, động tác nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
 
"Chờ anh một lát, anh đi rửa cốc."
 
"Vâng."
 
Thẩm Dữ cầm chiếc cốc sứ trắng đi về phía nhà tắm, anh cúi đầu nhìn chiếc ly trong tay mình, trong đó còn đọng lại những mảnh vụn của quả Sơn Tra.
 
Làm thế nào anh có thể biết được đường đỏ Sơn Tra, có lẽ phải bắt đầu kể từ một vài năm trước.
 
Cũng không biết có phải là do sự tồn tại của anh quá nhỏ bé hay không, hai cô bé ở trước mặt anh nói chuyện thật sự không một chút kiêng kỵ, chính là nghĩ cái gì liền nói cái đó.
 
Mà câu chuyện về đường đỏ Sơn Tra anh cũng nghe được từ trong cuộc trò chuyện của hai cô, huống hồ, hai người đó mỗi tháng đều có một tuần lễ uống loại thức uống này, mắt anh cũng không mù, hiển nhiên cũng có thể thấy.
 
Chẳng qua chỉ nhìn qua một chút như vậy, không cẩn thận liền nhớ nhiều năm như vậy.
 
Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Dữ bất giác mỉm cười.
 
Đợi đến khi anh rửa cốc xong quay lại, người con gái kia đã ngủ say từ lúc nào, cô khẽ cúi đầu, tựa đầu trên cánh tay nhỏ bé, mái tóc mềm mại xõa ở một bên gối.
 
Chẳng qua nhìn cô ngủ dường như không được an giấc, cũng không biết có phải do do đau bụng hay không, ngay cả khi đang ngủ, chân mày cũng hơi nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhăn nhó, dáng vẻ rất không thoải mái.
 
Trong mắt Thẩm Dữ hiện lên một tia đau lòng, anh cẩn thận vén chăn lên đi vào.
 
Anh chỉ mới vừa nằm xuống, còn chưa kịp di chuyển, người bên cạnh đã tự giác nhích lại gần, đưa tay ôm lấy thắt lưng, gò má dán vào lồng ngực anh.
 
Người trong lòng mình chủ động ôm mình, Thẩm Dữ tất nhiên sẽ không từ chối, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cánh tay xuyên qua gáy, để cho cô thoải mái tựa trên bả vai của anh.
 
Bàn tay từ chỗ vạt áo chui vào trong người cô, lòng bàn tay dịu dàng xoa xoa cái bụng phẳng lỳ, xoa một hồi, cô dường như không còn cảm giác khó chịu như trước nữa, hàng lông mày từ từ giãn ra, giấc ngủ dần dần an ổn trở lại.
 
Một đêm ngủ ngon, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy rất thoải mái.

 
Khi cô tỉnh dậy, trên giường chỉ còn một mình cô, hơi ấm còn vương lại phần giường bên cạnh cũng đã sớm tản đi, chỉ còn lại một mảnh lạnh như băng, có lẽ anh sợ gặp phải Nguyễn Lệ liền thức dậy rời đi trước.
 
Bạc Kha Nhiễm thoải mái duỗi tay chân, thật ra thì đêm qua trong đầu óc cô vẫn còn một chút ấn tượng, cho dù là cô mơ màng đi ngủ trước, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bàn tay đặt trên bụng của cô xoa xoa một hồi thật lâu.
 
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, mỗi lần đến cơn đau sinh lý, uống thuốc cũng không có tác dụng gì, cho dù là uống nước đường đỏ Sơn Tra cũng chỉ có tác dụng giảm đau mà thôi, nhưng khi Thẩm Dữ giúp cô xoa như vậy, dường như cũng không có nỗi đau nào quá lớn.
 
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ đã nằm hôm qua, không biết ma xui quỷ khiến thế nào liền đưa tay ra sờ sờ chỗ đó, cho đến khi cô phản ứng lại, mới rụt tay về.
 
"Mi đang nghĩ gì vậy?" Bạc Kha Nhiễm vỗ vỗ đầu mình.
 
Một lát nữa Nguyễn Lệ sẽ tới, Bạc Kha Nhiễm cũng không mè nheo nữa, cô xoay người xuống giường đi về phía phòng tắm.
 
Khi cô đến trường quay, như thường lệ bước vào phòng thay quần áo, đổi trang phục sau đó mới quay về phòng chờ, vừa đi vào đã nhìn thấy Cố Hựu đang nghỉ ngơi trên chiếc ghế, tay đang cầm kịch bản chuyên tâm nghiên cứu.
 
Anh ta đã thay đổi thành một bộ trang phục hoàng tử, một chiếc áo choàng màu khói, tóc được cố định bằng một cây trâm, cô phải thừa nhận rằng, Cố Hựu quả thực rất phù hợp với vai diễn cổ trang.
 
Bởi vì mấy ngày trước đó cũng không có cảnh quay, cho nên Cố Hựu cũng không cần phải có mặt ở phim trường, mà ở bên ngoài xử lý công việc.
 
Hôm nay mới được coi là ngày đầu tiên chính thức đi làm của Cố Hựu, cũng chính là cảnh quay của hai người bọn họ.
 
Cố Hựu thấy Bạc Kha Nhiễm bước vào liền ngay lập tức chào cô:
 
"Chào buổi sáng, tới rồi sao."
 
Bạc Kha Nhiễm cũng tự nhiên mỉm cười với anh ta gật đầu: "Xin chào."
 
"Công việc bên ngoài đã xử lý xong chưa?"
 
"Vẫn chưa, chỉ còn một chút, hôm nay quay xong buổi tối còn phải đến đó, đoàn bên kia đang gấp rút hoàn thành toàn bộ trong đêm nay.’’
 
"Vậy sao, anh đã xem qua cảnh quay của ngày hôm nay chưa?’’
 
"Dĩ nhiên, khi tôi ở bên ngoài làm việc cũng đã nghiên cứu qua rất nhiều lần, được vinh dự làm bạn diễn với cô, sao tôi có thể sơ sài để liên lụy đến cô.’’ Cố Hựu mỉm cười nói với cô.
 
Bạc Kha Nhiễm cũng không khỏi cười lên, cô cùng Cố Hựu bằng tuổi nhau, nhưng anh ta bước chân vào nghề này sớm hơn, về tình về lý mà nói thì cũng là tiền bối của cô.
 
Cố Hựu năm nay chỉ mới 22 tuổi, với ngoại hình đẹp trai cùng tính cách của một thiếu niên trưởng thành, cũng được không ít người hâm mộ săn đón.
 
“Anh nói gì vậy, ai liên lụy ai còn chưa biết đâu, không chừng là tôi kéo chân anh cũng nên.’’
 
Cố Hựu sờ sờ đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
 
“Hay là thừa dịp bây giờ còn chưa bắt đầu quay, chúng ta tập thoại một chút đi."
 
Thẩm Dữ nổi tiếng là nghiêm khắc, làm việc không nể nang ai cả, nếu như một cảnh quay bị nhiều NG, khẳng định sẽ bị anh ta mắng rất thảm.

 
“Ừ, vậy cũng được.’’ Bạc Kha Nhiễm với tay rút quyển kịch bản từ trên bàn.
 
Ngay khi hai người đang tập trung tập thoại, Cố Hựu bỗng nhiên từ trên ghế bật dậy.
 
"Xin chào Đạo diễn Thẩm.”
 
Bạc Kha Nhiễm sủng sốt một chút.
 
Đạo diễn Thẩm? Thẩm Dữ?
 
"Ừ, chào buổi sáng."
 
Sau lưng truyền đến âm thanh trong trẻo của Thẩm Dữ, trong nháy mắt anh đã bước đến bên cạnh bọn họ.
 
Bạc Kha Nhiễm không ngẩng đầu, chỉ nói "Xin chào" với Thẩm Dữ, không phải cô không muốn ngẩng đầu nhìn anh, mà cô quả thực không thể chống đỡ được ánh mắt của Thẩm Dữ lúc này, nó luôn khiến cho cô không tự chủ được mà hãm sâu vào trong đó.
 
"Đạo diễn Thẩm, chào buổi sáng."
 
"Chào buổi sáng." Thẩm Dữ nhàn nhạt đáp lại.
 
Ngay khi Bạc Kha Nhiễm đang lén thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Thẩm Dữ hỏi thăm:
 
"Đêm qua nghỉ ngơi như thế nào?’’
 
Cô thiếu chút nữa bị nghẹn nơi lồng ngực, anh rõ ràng biết những lời này không nên nói ngay lúc này.
 
"Nghỉ ngơi... Nghỉ ngơi rất tốt..."
 
Thẩm Dữ nhìn đầu Bạc Kha Nhiễm cũng sắp chạm đến ngực, khóe miệng không nhịn được nâng lên.
 
Chừng nửa giây sau, anh nói với Cố Hựu đang ở bên cạnh:
 
“À, phải rồi, hình như lúc nãy tôi thấy người đại diện của cậu đang tìm cậu.’’
 
Cố Hựu sửng sốt một chút:
 
“Tìm tôi sao?’’
 
"Ừ, chính là từ bên tổ đạo diễn.’’
 
"Vậy sao, vậy tôi qua đó một chút." Vừa nói, Cố Hựu vừa đặt kịch bản trong tay xuống bàn.
 
Này?
 
Động tác Cố Hựu rất nhanh, vừa dứt lời, ỷ vào cặp chân dài của chính mìnhbước nhanh tới tổ đạo diễn, chốc lát đã không còn thấy bóng lưng anh ta.
 
Nhất thời trong phòng chờ lúc này cũng chỉ còn lại Thẩm Dữ và Bạc Kha Nhiễm.
 
Bạc Kha Nhiễm cúi thấp đầu, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt.
 
Bỗng nhiên một chiếc cốc giữ nhiệt màu xuất hiện trước mặt cô.
 
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.
 
Anh lấy từ đâu ra chiếc cốc này vậy, rõ ràng hồi nãy lúc anh tới không có mang theo mà.

 
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua một cái liền hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng cô, anh đưa tay chỉ chỉ vào túi áo của mình.
 
Bạc Kha Nhiễm bừng tỉnh hiểu ra, khó trách anh đến đã được một lúc, cánh tay vẫn để trong túi áo, chắc chắn là anh để nó ở trong kia.
 
Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác ấm áp bỗng lan tỏa trong trái tim cô, có chút chan chát nhưng lại mang một tia ngọt ngào.
 
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, một người giống như Thẩm Dữ cũng sẽ có ngày len lén nhét cốc giữ nhiệt ở trong túi áo, mà chiếc cốc ấy là để mang cho cô.
 
“Lúc không có gì làm thì lấy ra uống vài hớp, như thế cũng sẽ không quá khó chịu.’’
 
"Vâng."
 
 Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
 
Thẩm Dữ đưa bàn tay lên định xoa xoa đầu cô, nhưng lòng bàn cách đầu Bạc Kha Nhiễm chỉ còn mấy cm, anh đột ngột dừng lại, chỉ như vậy chừng hai giây, cuối cùng vẫn thu tay lại.
 
"Ngồi xem kịch bản đi, anh đi trước đây.’’
 
"Vâng."
 
Sau khi Thẩm Dữ rời đi, Bạc Kha Nhiễm mở chiếc cốc giữ nhiệt ra, đưa đến bên miệng định uống, thì mới phát hiện ra nó không phải là một nóng nước nóng như cô tưởng mà là…
 
Đường đỏ Sơn Tra.
 
*
 
Không lâu sau, Cố Hựu đã quay trở lại.
 
"Người đại diện của anh tìm anh có chuyện gì sao?" Bạc Kha Nhiễm tò mò hỏi.
 
Cố Hựu cau mày, trầm tư trong chốc lát rồi nói với cô.
 
"Có một chút kỳ quái."
 
"Chuyện gì?"
 
"Người đại diện của tôi nói rằng anh ta không có tìm tôi."
 
 Bạc Kha Nhiễm "???"
 
"...Vậy sao..."
 
Cố Hựu gật đầu một cái, "Cô không thấy kỳ lạ sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm mỉm cười lấy lệ với anh một tiếng, sau đó cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, lặng lẽ mở WeChat của cô với Thẩm Dữ ra.
 
"Cố Hựu vừa trở lại, anh ta bảo rằng người đại diện không có tìm anh ta."
 
Tin nhắn vừa được gửi đi trong vài phút, người bên kia đã trả lời:
 
 "Vậy sao."
 
 "Có lẽ là anh đã vô tình hiểu sai."
 
  Bạc Kha Nhiễm "........."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận